Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 157: Nguy hiểm không lớn! Nhiều lắm là liền táng gia bại sản!

"Chương 157: Nguy hiểm không lớn! Cùng lắm thì chỉ là tán gia bại sản!"
"Ngươi chỉ thấy người ta ăn vụng thịt, mà không thấy người ta bị đánh nhừ tử!"
"Ừm ừm!"
Khương Vũ Trinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chờ Khương Vũ Trinh rời đi, Tô Dương lại xem xét kỹ thông tin về những người nổi tiếng trên mạng khác mà mình đã ký hợp đồng gần đây.
Mấy tháng nay, hắn đã ký kết với tổng cộng hai mươi ba người có tiềm năng phát triển. Ngoài ra còn có một người có thiên phú phát sóng trực tiếp bán hàng.
Những người này vốn đã tương đối xuất sắc, cộng thêm Tinh Hỏa truyền thông ngày càng có nhiều nhân viên có kỹ năng chuyên nghiệp thành thục, điêu luyện. Nhờ sự giúp đỡ của những nhân sự chuyên nghiệp này, số lượng người hâm mộ của các blogger mà công ty ký hợp đồng đều đạt đến hàng chục vạn. Tinh Hỏa truyền thông vừa đóng gói, quảng bá cho họ, vừa cung cấp cho họ không ít đơn quảng cáo. Một số blogger đã có thể mang về lợi nhuận nhất định cho công ty. Những blogger này giờ đã là lực lượng nòng cốt của Tinh Hỏa truyền thông! Cộng thêm Giang Diễm, Cung Tử Hào, Hạ Tĩnh Thư và những blogger triệu view khác đã thành công, Tinh Hỏa truyền thông hiện tại cũng coi như có chút tiếng tăm trong toàn khu công nghiệp! Xét về lượng fan, Tinh Hỏa truyền thông có lẽ chỉ được xem là hạng ba. Nhưng xét về khả năng "ấp trứng" blogger, Tinh Hỏa truyền thông chắc chắn thuộc hàng nhất lưu. Tuy nhiên Tô Dương tin rằng, khi ngày càng có nhiều blogger triệu view được đào tạo ra, khả năng đào tạo blogger của Tinh Hỏa truyền thông chắc chắn sẽ khiến những người trong giới phải kinh ngạc!
Tô Dương liếc qua số liệu tăng fan của Quý Lan Quân, phát hiện cô đã đăng ba video ngắn được trau chuốt tỉ mỉ và thu hút được hơn hai mươi vạn fan trên Douyin và Bilibili. Thành tích này khiến Tô Dương cảm thấy vô cùng hài lòng, tiềm năng của cô gái này ai cũng thấy rõ!
Hắn lại hơi chú ý đến Lý Hạng. Dù sao đây là người đầu tiên mà hắn tự tay ký hợp đồng. Lý Hạng vẫn rất ổn định, số fan trên Bilibili đã đạt đến 700 nghìn. Xem như không tệ!
Sau khi xử lý xong công việc ở Tinh Hỏa truyền thông, Tô Dương vừa mới lên xe đã nhận được tin nhắn WeChat. Lại là từ Hách Nguyệt! Hắn hơi tò mò, sao Hách Nguyệt lại nhắn tin cho mình. Hách Nguyệt trông là một cô gái hiền lành, nhã nhặn, nhưng khả năng khiêu vũ của nàng lại rất tuyệt! Hắn tiện tay mở tin nhắn ra xem, liền không khỏi nhíu mày.
Hách Nguyệt: "Tô tổng, em muốn đi vay ngân hàng, nhưng không có tài sản thế chấp đủ, nên định để ba em làm người bảo lãnh, việc này có rủi ro không ạ?"
Hắn tiện tay trả lời: "Có rủi ro, nhưng nguy hiểm không tính là lớn!"
Tại phòng học của Học viện Vũ đạo, Hách Nguyệt đang ngồi trong lớp thì thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại, liền lập tức cầm lên. Thấy Tô Dương hồi âm, lông mày của cô cũng giãn ra. Theo cô thấy, Tô Dương, một ông chủ của năm công ty, nói chắc chắn rất đáng tin cậy! Trong số bạn bè của mình, chỉ có Tô Dương là thuộc tầng lớp thượng lưu, lại còn có năng lực xuất chúng. Nên khi gặp phải chuyện này, cô đã nghĩ ngay đến việc hỏi ý kiến Tô Dương! Có thể nhận được hồi âm nhanh như vậy, cô thật sự cảm thấy rất vui.
Hách Nguyệt: "Nguy hiểm không lớn ạ?"
Tô Dương: "Đúng, nguy hiểm không lớn, cùng lắm thì tán gia bại sản thôi, sẽ không lo đến tính mạng!"
Hách Nguyệt: "..."
Thấy Hách Nguyệt liên tục im lặng, Tô Dương không nhịn được cong môi.
Hách Nguyệt: "Thật sự có khả năng tán gia bại sản sao?"
Tô Dương: "Chỉ có thể nói là có khả năng, tùy thuộc vào việc thân thích của em vay bao nhiêu, có thể trả đúng hạn hay không!"
Hách Nguyệt ôm điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Tô Dương: "Cha em chưa ký tên chứ?"
Hách Nguyệt: "Vẫn chưa ạ!"
Tô Dương: "Nếu nhà em không có khả năng chi trả khoản nợ này, anh khuyên là không nên ký!"
Hách Nguyệt: "Vâng ạ!"
Trong phòng học, Mao Hải Hà thấy Hách Nguyệt nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người, liền vỗ nhẹ vai cô.
"A!"
Hách Nguyệt giật mình, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống.
"Cậu làm gì vậy?"
Mao Hải Hà đưa đầu tới tò mò: "Cậu đang nhắn tin với ai vậy?"
"Chuyện không liên quan đến cậu!" Hách Nguyệt vội vàng cất điện thoại đi.
Mao Hải Hà tò mò nói: "Đang yêu hả?"
"Sao có thể chứ?"
"Vậy sao cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào WeChat ngẩn người thế?"
"Có đâu?"
Tô Dương cũng không để ý nhiều đến việc Hách Nguyệt hỏi ý kiến mình. Chuyện của người khác, hắn chắc chắn không xen vào, nhiều nhất chỉ đưa ra vài lời khuyên!
Đúng lúc này, hắn lại thấy Giang Bình Nguyên gọi điện đến. Hắn nhớ lại lần gần nhất hai người gọi điện là từ năm ngoái. Hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ tháng này lại có họp lớp? Tuy vậy hắn vẫn tiện tay nhấc máy: "Lớp trưởng, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì thì không được gọi cho cậu sao?"
Tô Dương cười nói: "Đương nhiên là được!"
"Dạo này tiệm lẩu của cậu làm ăn tốt chứ?"
"Cũng tàm tạm thôi!" Tô Dương cũng không khiêm tốn.
"Ối! Tiểu tử, cậu kiếm được tiền rồi à?"
"Coi như là kiếm được một chút!"
"Vậy thì chúc mừng cậu!" Giang Bình Nguyên nhẹ giọng nói, "Khi nào cậu về Dung Thành thì nhớ mời tớ ăn lẩu đấy."
"Không vấn đề!"
Lần trước người này cũng nói muốn đến Dung Thành ăn lẩu của hắn, nhưng vẫn chỉ nói ngoài miệng chứ người chẳng thấy đâu.
Giang Bình Nguyên lại tiếp tục nói: "Trong nhóm có một cái bảng thống kê, cậu điền vào rồi gửi cho cô giáo chủ nhiệm nhé!"
"Cậu tốt nghiệp hai năm rồi đúng không?" Tô Dương không nhịn được cười.
"Biết sao được, ngày trước cô giáo chủ nhiệm chiếu cố tớ nhiều lắm!" Giang Bình Nguyên bất đắc dĩ nói, "Lần này tớ rảnh rỗi nên giúp cô gọi điện thoại thông báo một chút, ai bảo các cậu cứ lặn tăm suốt ngày, chẳng thèm xem tin nhắn nhóm làm gì?"
"Điền cái gì?"
"Điền thông tin công việc hiện tại và những thành tựu đạt được trong vài năm gần đây." Giang Bình Nguyên nói, "Bảng biểu ở trong nhóm, cậu tranh thủ tải về rồi điền vào nhé."
"Được rồi, không vấn đề!"
"Vậy làm phiền cậu nhé!"
"Không khách sáo!"
Tô Dương mở nhóm bạn học ra, tìm trong phần file tài liệu bảng biểu kia. Hắn liếc qua bảng biểu, liền gửi nó cho Khương Vũ Trinh.
Hắn quay sang Khương Vũ Trinh đang ngồi ở ghế phụ lái nói: "Anh gửi cho em một file tài liệu, đó là thông tin trường học cũ thống kê công việc của anh, em giúp anh điền vào, chỗ nào không biết thì hỏi anh nhé!"
Khương Vũ Trinh vẫn khá hiểu rõ về thông tin cá nhân của Tô Dương.
"Vâng ạ, ông chủ!" Khương Vũ Trinh gật đầu.
Cô cầm điện thoại lên, xem qua bảng tính điện tử Tô Dương vừa gửi, có chút nghi hoặc: "Ông chủ, anh tốt nghiệp hai năm rồi mà vẫn phải thống kê thông tin công việc sao?"
"Chắc là có nhiệm vụ gì đó thôi!" Tô Dương tùy ý trả lời, "Chắc sau này em cũng sẽ gặp thôi."
"Vâng ạ!" Khương Vũ Trinh gật đầu, "Điền chi tiết vào à?"
Tô Dương hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ muốn bịa chuyện hả?"
Hắn cảm thấy mình cũng có gì không thể cho người khác biết mà! Nỗ lực hơn nửa năm, dù sao hắn cũng coi như có chút vị thế xã hội rồi.
"Được ạ, em hiểu rồi!"
"Ừ!"
Tô Dương lại nhìn cửa hàng Vị Mỹ Giai đang được trang trí, rồi sau đó lại đi thẳng vào phòng tập thể hình. Đến khi tập thể dục xong trở về văn phòng Cửu Hương, Khương Vũ Trinh đã in bảng biểu đưa cho hắn xem.
Hắn nhìn lướt qua chức vụ: Chủ tịch Tinh Hỏa kiện thân, Cửu Hương ẩm thực, Cửu Hương thực phẩm, Tinh Hỏa truyền thông, Công ty TNHH Phong Viên Nguyên Liệu thực phẩm.
Hắn nhíu mày: "Có hơi phô trương không?"
Khương Vũ Trinh cười nói: "Ông chủ bảo em viết chi tiết mà!"
Nói thật, cô rất mong sau này mình cũng có thể viết như vậy! Thật sự quá oai phong!
"Thôi vậy!" Là một công dân tốt chấp hành theo pháp luật, Tô Dương cũng không tiện khai báo gian dối, "Gửi file điện tử cho anh!"
"Vâng ạ!"
Nhận được file điện tử, Tô Dương liền gửi bảng biểu cho cô giáo chủ nhiệm. Nhìn thấy phụ đạo viên "ok", hắn không khỏi nhớ lại quãng đời sinh viên của mình. Vẫn có chút luyến tiếc. Ít nhất đó là một quãng thời gian vô tư lự!
Nhưng mà cũng may cuộc sống hiện tại của hắn cũng không tệ! Gần đến giờ tan làm, hắn nhận được điện thoại của Nhiễm Dĩnh, ghi chú là cô giáo chủ nhiệm.
"Cô Nhiễm?"
"Tô Dương, lâu lắm rồi cô trò mình không liên lạc!"
"Vâng!"
"Có phải em vừa mới nộp cái bảng kê thông tin công việc đúng không?"
"Vâng!"
Cô giáo chủ nhiệm Nhiễm Dĩnh nhỏ giọng hỏi: "Em có phải tùy tiện điền bừa không đấy?"
"Đâu có ạ!"
"Em thật sự làm chủ công ty sao?"
"Vâng!" Tô Dương nhỏ giọng nói, "Sau khi tốt nghiệp một thời gian thì em bắt đầu khởi nghiệp!"
"Quy mô công ty của em thế nào? Có bao nhiêu nhân viên?"
"Năm công ty thì có hơn một nghìn, gần hai nghìn nhân viên ạ!"
"Hai nghìn nhân viên! !"
Tô Dương nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Nhiễm Dĩnh.
"Cũng chưa đến hai nghìn đâu!"
"Thế này là giỏi lắm rồi còn gì!" Nhiễm Dĩnh không nhịn được thốt lên kinh ngạc, "Thật không ngờ, em lại là một doanh nhân... Cô nhớ hồi đó em ở trường không thích nói chuyện lắm, còn có chút ngại ngùng nữa!"
"Cô giáo nhớ đến em sao ạ?" Tô Dương thoáng kinh ngạc.
"Còn có ấn tượng chứ!"
Nhiễm Dĩnh tuy không đến lớp nhiều, nhưng mỗi lần vào lớp đều sẽ để ý đến Tô Dương.
"Vậy ạ!"
"Việc của em cô sẽ báo cáo với trường!" Nhiễm Dĩnh nhỏ giọng nói, "Trường sẽ muốn biết thêm về tình hình của em, em cứ nói thật là được, em có được thành tích như vậy, trường cũng sẽ rất vui."
"Vâng!"
Cúp điện thoại, Tô Dương lại không để ý nhiều, dù sao hắn đã tốt nghiệp hai năm, cũng không còn thuộc sự quản lý của trường.
Đến khi Tô Dương về đến nhà, hắn liền nhận được điện thoại của trường, chủ yếu là hỏi về quy mô các công ty và lĩnh vực kinh doanh của Tô Dương. Tiện thể hỏi xem hắn có tuyển người không... Tuyển người sao? Thật đúng là có tuyển! Công ty của hắn vẫn luôn mở rộng tuyển người! Có điều đều ưu tiên tuyển người có kinh nghiệm làm việc, sinh viên khóa này thì ít hơn một chút! Tuyển sinh viên khóa này thật sự có trợ cấp, nhưng hắn không để ý đến số tiền đó.
Ngay sau khi Tô Dương cúp máy với trường, Giang Bình Nguyên lại gọi điện đến.
"Tô Dương, cậu thật sự làm đại lão bản sao?"
"Cậu biết rồi à?" Tô Dương đoán chừng là Nhiễm Dĩnh đã kể chuyện của hắn cho Giang Bình Nguyên. Tuy nhiên hắn cũng không để ý lắm. Chuyện này cũng không cần phải giấu giếm quá nhiều!
Giang Bình Nguyên: "Khá lắm! Vô thanh vô tức mà cậu đã mở liền mấy công ty!"
Tô Dương cười nói: "Bỏ ra mấy ngàn đồng là cũng có thể mở công ty làm ông chủ được rồi!"
"Chuyện này không giống nhau đâu nhé!" Giang Bình Nguyên lớn tiếng nói, "Công ty của cậu đã có hai nghìn nhân viên rồi, chứ đâu phải mấy công ty 'da bao' (công ty ảo) đâu!"
"Nhỏ giọng thôi, cậu nhỏ giọng thôi!"
"Được rồi, ông chủ!" Giang Bình Nguyên khiêm tốn đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận