Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 576: Bị tức nằm viện nhân viên! Lưu Thành tú mong con hơn người tạp!

Chương 576: Nhân viên bị tức nhập viện! Lưu Thành Tú mong con hơn người, thẻ bài!
Gặp Dụ Thành Quân chạy ra, Tô Dương cũng không để ý tới. Hắn vốn dĩ chẳng muốn giải thích! Ngay lúc này, hắn nhận được điện thoại của Giang Diễm.
"Ông chủ, quỹ đầu tư tư nhân kiếm tiền thật hả?"
"Chẳng lẽ cô không nhận được bưu kiện sao?"
Hôm trước Giang Diễm đến Ma Đô tham gia triển lãm Anime kiếm tiền, giờ vẫn chưa về! Có lẽ triển lãm Anime vẫn chưa kết thúc. Giang Diễm ngọt ngào nói: "Nhận được rồi, chỉ là không ngờ có thể kiếm được nhiều như vậy... Tôi chỉ muốn ủng hộ anh một chút thôi, giống như lúc trước anh ủng hộ cổ vũ tôi vậy!"
"Ừ!"
"Chờ tôi về, chờ tôi về rồi, tôi sẽ cho anh chơi mấy trò hay!"
Tô Dương đột nhiên cũng có chút mong chờ, Giang Diễm vẫn rất hiểu các trò vui mà. Sau khi công ty công bố lợi nhuận tháng đầu tiên của quỹ đầu tư tư nhân, rất nhiều nhân viên trong hệ thống cánh buồm lớn đều phát hiện, tâm trạng của các quản lý cấp cao dường như rất tốt, khi gặp họ, ngữ khí đều rất thân thiết!
Mà lúc này, 《 Chỉ có mình em trên thế giới này 》 cũng đã hoàn thành công đoạn hậu kỳ, công ty nhanh chóng đem bộ phim truyền hình đi nộp, chỉ là quá trình nộp cũng phải mất gần hai tháng! Đương nhiên, nếu trong vòng hai tháng có thể thông qua kiểm duyệt của Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình, thì đó tuyệt đối là thuận lợi. Có những bộ phim truyền hình cứ nộp lên rồi duyệt mãi, có khi mất mấy tháng, mấy năm. Hoặc có khi trực tiếp bị "hủy"! Bằng không thì sao lại nói đầu tư phim ảnh có rủi ro rất lớn?
Tuy vậy Tô Dương khá yên tâm về 《 Chỉ có mình em trên thế giới này 》. Bộ phim này không có nội dung gì nhạy cảm. Hai ngày sau, Tô Dương nhận được phản hồi từ phía Đàm Dương Hoành. Ông tự mình đến Sơn Thành, thăm hỏi đại cổ đông Hàn Khôn của Tự Nhiên Cocacola. Hàn Khôn này thực lực không kém, cũng là một phú hào. Ông không chỉ là đại cổ đông của Tự Nhiên Cocacola, mà còn là chủ tịch và hội đồng quản trị của mấy công ty dược phẩm địa phương!
Nghe nói Cửu Hương thực phẩm có hứng thú với Tự Nhiên Cocacola, còn nghe nói Cửu Hương thực phẩm nguyện ý định giá Tự Nhiên Cocacola 1.2 tỷ... Ông đã trò chuyện khá nhiều với Đàm Dương Hoành. Theo Đàm Dương Hoành thấy, Hàn Khôn có vẻ có chút tình cảm với Tự Nhiên Cocacola. Nhưng nếu giá cả hợp lý, thì cũng không phải không thể bán! Đừng thấy Tự Nhiên Cocacola mấy năm liền thua lỗ, nhưng đối với một vài người có tiền, mỗi năm thua lỗ mấy trăm vạn, hơn chục triệu cũng không phải chuyện không thể chấp nhận.
"Tiếp tục đàm phán đi, tôi sẽ cho Trình Văn Hoắc dẫn người giúp ông!" Tô Dương lúc này ra lệnh cho Đàm Dương Hoành, "Nhưng khi nói chuyện, ông cũng nên tung tin ra bên ngoài, cứ nói Cửu Hương thực phẩm có ý định tiến vào ngành đồ uống, có ý định mua lại Tự Nhiên Cocacola, hoặc mua lại một công ty đồ uống khác đã có sẵn... Xem có lựa chọn nào khác không."
Tô Dương đương nhiên không thể chỉ "treo cổ" trên một cái cây. Nếu mua lại được Tự Nhiên Cocacola, vậy thì tốt rồi. Nếu không mua được, thì hắn cũng không phải không thể mua thứ khác, hoặc tự mình xây dựng!
"Vâng ông chủ!"
Ngày thứ hai sau khi Cửu Hương thực phẩm tiếp cận Tự Nhiên Cocacola, giám đốc nhân sự Đổng Tăng Kiệt đến văn phòng của Tô Dương.
"Sao thế?"
"Ông chủ, tổ trưởng tổ thu mua Lưu Thành Tú tối qua nhập viện!"
"Ồ!" Tô Dương kinh ngạc nói, "Anh ta sao vậy?"
Lưu Thành Tú là một trong những người chủ chốt của tổ thu mua, tốt nghiệp thạc sĩ từ trường danh tiếng. Từng tham gia vào công việc thu mua của mấy công ty, là nhân tài ưu tú mà Tô Dương đã bỏ lương cao để chiêu mộ! Người này làm việc nhanh gọn lẹ, khiến Tô Dương vô cùng thưởng thức!
Đổng Tăng Kiệt mím môi, cố nén cười nói: "Nghe nói vợ Lưu Thành Tú kể, tối qua anh ấy về nhà kèm con làm bài tập, bị con tức đến ngất xỉu, giờ vẫn còn đang nằm viện!"
"Viện nào?"
"Bệnh viện Nhân dân số 2 Dung Thành!"
"Vậy ông đi xem sao, đại diện công ty hỏi thăm một chút... Thôi được rồi!" Tô Dương đứng lên khỏi ghế, cười nói, "Ngược lại bệnh viện này cũng gần công ty, chúng ta cùng đi xem anh ấy."
"Vâng!"
Nhìn thấy bảng hiệu bệnh viện Nhân dân số 2 Dung Thành, Tô Dương không khỏi có chút xúc động. Lâu lắm rồi hắn không đến bệnh viện! Tô Dương dẫn theo Đổng Tăng Kiệt, cùng với Dụ Thành Quân xách theo giỏ trái cây đi đến khu nội trú.
Khi tìm được Lưu Thành Tú, anh ta đang cởi quần áo bệnh nhân trên giường. Vợ anh ta còn ở bên cạnh nói: "Bác sĩ khuyên anh ở lại một ngày để quan sát thêm!"
"Trên tay anh còn có việc!"
Tô Dương nghe thấy cuộc đối thoại của hai vợ chồng, liền cười gõ gõ cửa phòng bệnh nói: "Lão Lưu, anh định xuất viện rồi hả?"
Lưu Thành Tú nhìn thấy Tô Dương đứng ở cửa thì kinh ngạc nói: "Ông chủ, tổng giám đốc Đổng, thư ký Dụ, sao các người cũng tới?"
Tô Dương đi vào phòng bệnh cười nói: "Không phải nghe nói anh nhập viện sao? Tôi liền đến xem!"
Lưu Thành Tú bất đắc dĩ nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hôm nay chắc tôi có thể đi làm rồi!"
“Chuyện nhỏ sao? Nghe nói anh còn bị ngất!”
"Cái này..."
Lưu Thành Tú vừa định giải thích gì đó, liền thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
"Nếu cơ thể không khỏe, cứ ở lại đây thêm mấy ngày để quan sát!" Tô Dương khuyên, "Tôi cũng không muốn anh làm việc đến mức mệt mỏi thân xác."
"Lão công, anh cứ ở thêm một ngày đi!"
"Cảm ơn ông chủ!"
Lưu Thành Tú nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tô Dương, không phải giả bộ khách sáo. Liền kéo kéo áo bệnh nhân trên người. Anh ta vừa mới cởi nút áo bệnh nhân, không kéo lên một chút sẽ để lộ da thịt trên người. Dù sao còn có Dụ Thành Quân cô nương trẻ tuổi ở đó! Dụ Thành Quân đưa hoa quả cho vợ Lưu Thành Tú, vợ Lưu Thành Tú nhanh chóng nhận lấy, sau đó vội vàng rót nước cho ba người Tô Dương.
Tô Dương ngồi xuống ghế hiếu kỳ nói: "Lão Lưu, tôi nghe nói anh bị con trai tức đến nhập viện hả?"
"Ai!"
Lưu Thành Tú lại thở dài một tiếng. Vợ anh ta cũng buông ly nước xuống, vẻ mặt bất lực.
"Ông chủ, là thế này..."
Lưu Thành Tú hít sâu một hơi, sau đó kể cho Tô Dương chuyện nhà mình, thành tích của con không được, toàn xếp cuối lớp, ngày mai còn thi cấp ba... Anh có chút lo lắng con trai mình không thi đỗ cả cấp ba!
“Ông chủ, tôi tốt nghiệp thạc sĩ trường 985, trước kia bất kể là cấp hai, hay cấp ba, ở lớp đều đứng nhất nhì, vợ tôi cũng tốt nghiệp thạc sĩ trường 211, từ nhỏ thành tích học tập rất ưu tú, hết lần này đến lần khác con trai tôi cứ toàn xếp hạng thứ nhất từ dưới lên ở lớp… Tôi từ đầu đến cuối cũng không hiểu vấn đề nằm ở đâu!”
Nói đến đây, Lưu Thành Tú cả người ủ rũ như đưa đám. Khiến vợ anh cũng không vui vẻ gì!
"Anh cũng đừng quá khó chịu, tôi còn từng thấy con gái tiến sĩ đi học trung cấp đó thôi!" Tô Dương khuyên, "Lời khuyên của tôi là anh hãy dưỡng sức cho khỏe trước đã!"
"Ừ!"
Lưu Thành Tú gật gật đầu.
"Anh thành tích ưu tú, không có nghĩa là anh có thể dạy con tốt!" Tô Dương nghĩ ngợi một chút rồi nói, "Tôi có một trường học anh cũng biết, ở đó có rất nhiều giáo viên chuyên nghiệp tinh thông giáo dục, còn có cả công ty tư vấn tâm lý với một đám chuyên gia tâm lý học, anh cũng có thể tìm đến họ xin ý kiến, có lẽ sẽ tìm ra được mấu chốt đấy!"
Lưu Thành Tú cảm động nói: "Cảm ơn ông chủ!"
"Hôm nay anh cũng không cần đến công ty làm việc, bác sĩ nói lúc nào anh ra viện được thì anh về!"
"Vâng ông chủ!"
Sau khi vợ Lưu Thành Tú tiễn Tô Dương và mọi người ra về, quay trở lại phòng bệnh nhìn giỏ hoa quả cao cấp rồi nói: "Ông chủ của các anh đúng là người tốt, còn quan tâm đến anh như thế!"
"Đương nhiên rồi!" Lưu Thành Tú nằm trên giường gật đầu, "Ông chủ của chúng ta đối xử với nhân viên vẫn luôn cực kỳ tốt, không giống như cái công ty dỏm của cô, ngày nào cũng tăng ca đến 11 giờ đêm!"
Tô Dương vừa ra khỏi bệnh viện, liền nghe thấy hệ thống thông báo: [Đinh, nhân viên Lưu Thành Tú thuộc quyền kiểm soát cổ phần của Cự Phàm đạt độ trung thành 90, ngài nhận được phần thưởng đặc biệt — Thẻ bài ‘Lưu Thành Tú mong con hơn người’ x2.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận