Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 207: Không đảm bảo chính là bất hiếu! Hách Nguyệt cực phẩm tiểu thúc!

Chương 207: Không đảm bảo chính là bất hiếu! Hách Nguyệt cực phẩm tiểu thúc!
Hách Minh: "Ta có thể đi Cửu Hương ăn uống, hoặc là Tinh Hỏa truyền thông chờ ngươi."
Hách Minh: "Cho ta mười phút thôi là được, tin nhắn bên trên có chút không nói rõ ràng... Trong lòng ta có chút loạn!"
Tô Dương lúc này mới kịp phản ứng, mình là một vị hòa thượng ở miếu lớn.
Tô Dương bất đắc dĩ trả lời: "Ngươi khi nào thì có thời gian?"
Hách Minh: "Lúc nào cũng có thời gian!"
Tô Dương: "Bốn giờ chiều, quán Starbucks gần cao ốc Khải Duyệt nhé!"
Hách Minh: "Cảm ơn Tô tổng!"
Tô Dương để điện thoại xuống, liền đi làm những việc khác.
Đến bốn giờ chiều, Tô Dương đúng giờ đi tới Starbucks.
Vừa vào cửa liền thấy Hách Minh trang phục thanh thuần xinh đẹp từ vị trí của mình đứng lên, hướng mình vẫy chào.
Nhìn thấy Hách Nguyệt, trong lòng hắn có chút bực dọc liền tan đi hơn phân nửa.
Cũng không phải vì thấy Hách Minh xinh đẹp mà như vậy, mà là hắn đột nhiên nhớ tới tuổi của Hách Minh hình như cũng không lớn.
Hình như cũng mười chín hai mươi tuổi gì đó.
Cũng không biết đã lớn hết cả chưa!
Có lẽ, nàng chỉ là mắc bệnh chạy chữa loạn xạ?
Đi tới trước mặt Hách Minh, Hách Minh lập tức khép nép cúi đầu nói: "Tô tổng!"
Thật là lễ phép!
"Ngồi đi!"
"Vâng!"
Thấy Tô Dương ngồi xuống, Hách Minh cũng khép nép ngồi đối diện với hắn.
Bất quá Hách Minh thoạt nhìn có chút câu nệ.
Mấy tháng không gặp, quan hệ giữa hai bên hình như lạnh nhạt đi không ít.
Tô Dương nhớ tới, trước kia cô nàng này ở quán bar, cùng hắn ở chung còn giống như là ở chung với bạn bè hơn.
"Tô tổng uống cà phê gì ạ?"
"Latte đi!"
Tô Dương đối với việc uống cà phê không có ý kiến gì, nhanh tan thì hắn cũng uống.
Giúp Tô Dương gọi cà phê xong, Hách Minh liền yên tĩnh trở lại.
Tô Dương hơi quan sát Hách Minh một chút, Hách Minh đúng là kiểu mặt trứng ngỗng, lông mày lá liễu, môi trái đào chính thống kiểu Trung Quốc.
Có thể là do luyện tập múa cổ điển lâu dài nên tự mang một vẻ nhã nhặn ưu nhã.
Ngồi trên ghế dáng vẻ đều coi như không tệ, khiến người dễ chịu!
Bất quá lúc này, Hách Minh thi thoảng lại nhíu mày, sắc mặt mang theo vẻ lo lắng khó xóa.
Đợi cà phê được người phục vụ bưng lên, Tô Dương nói ngay vào trọng tâm: "Lâu như vậy không liên lạc với ta, đột nhiên tìm ta là có chuyện gì không?"
Hách Minh nhìn về phía Tô Dương, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ.
Sau đó cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm đồng dạng nói ra: "Chính là chuyện bảo lãnh!"
"Hả?"
Tô Dương kinh ngạc nhìn Hách Minh.
Chuyện này hắn đương nhiên nhớ!
Lúc ấy hắn còn nói đùa với Hách Minh, nếu như không sợ tán gia bại sản, thì có thể bảo lãnh!
"Ai bảo lãnh?"
"Cha ta!"
"Ông ấy biết có thể có nguy hiểm không?"
"Biết ạ!" Hách Minh gật gật đầu, "Ta đã nói với ông ấy rồi!"
"Ừ!"
Đã như vậy, hắn còn có thể nói gì nữa?
Đây đâu phải là lừa gạt!
Tô Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, cảm giác mịn màng tinh tế.
Có vị đắng của cà phê, lại có vị ngọt của sữa tươi, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ngẩng đầu, Tô Dương liền chú ý thấy Hách Minh vẫn đang nhìn hắn: "Hiện tại không trả được tiền sao?"
"Ta cảm thấy có chút không đúng!"
"Nói thế nào?"
"Chú nhỏ của ta mua một chiếc Mercedes!"
"Ừ!" Tô Dương tỏ vẻ mình đang nghe.
"Bố ta liền đi tìm chú nhỏ đòi tiền!"
"Bố ngươi còn vay tiền ra ngoài?"
"Còn mượn của chú nhỏ ta ba mươi vạn!"
"Ừ!"
"Sau đó chú nhỏ của ta liền nói làm ăn... Thua lỗ tiền!"
"Làm ăn thua lỗ tiền mà còn mua được Mercedes cho vợ?" Tô Dương thật muốn nói, chú nhỏ của ngươi đối với vợ cũng thật không tệ!
Bất quá hắn nghĩ lại, liền trở về đúng vấn đề.
Hách Minh cau mày nói: "Ta cảm thấy đây chính là vấn đề nha!"
"Đúng là có chút vấn đề!" Tô Dương cảm thấy có chút hứng thú, "Cái chú nhỏ kia của ngươi là người thế nào?"
Hách Minh nhớ lại một chút: "Không tốt lắm, ta nghe mẹ ta nói, chú nhỏ ta học hết cấp hai đã đi lăn lộn ngoài xã hội, trước đây vốn không có công ăn việc làm, khắp nơi nợ nần, phải vào đồn cảnh sát, cha ta giúp ông ấy không ít... Sau này kết hôn mới dần dần hoàn lương, làm chút chuyện làm ăn, kiếm được một chút tiền!"
Hách Minh lại bổ sung: "Ông ấy đối với ta kỳ thực cũng không tệ lắm, khi còn bé thường hay mua quà nhỏ cho ta!"
"Được thôi!" Tô Dương nghĩ một chút lựa từ mới hỏi, "Vậy tại sao ba ngươi lại đi bảo lãnh cho ông ấy?"
Sao nghe cứ thấy chú nhỏ của Hách Minh không giống người đáng tin cậy gì cả!
"Bà nội ta bắt ba ta ký!" Hách Minh cúi đầu xuống nhỏ giọng nói, "Bà nội ta nói, không giúp chú nhỏ ta bảo lãnh là bất hiếu..."
"Cha ngươi còn có anh chị em nào khác không?"
"Còn có một người em trai, một người em gái." Hách Minh giải thích, "Chú hai của ta và ông bà nội ta không hợp, cô của ta thì không ở Dung Thành!"
"Cha ngươi là anh cả?"
"Vâng!"
Thì ra là bắt nạt người hiền lành thôi!
Hách Minh lo lắng nói: "Tô tổng, anh thấy có thể có vấn đề không?"
"Có lẽ có vấn đề đấy!"
"Vậy ta phải làm gì?"
"Cha ngươi định làm thế nào?"
"Không biết ạ!"
"Cứ nói chuyện với ba ngươi thử xem đã!"
Tô Dương gọi người phục vụ lấy một chiếc bút trung tính, viết một số điện thoại lên giấy ăn rồi đưa cho Hách Minh, "Số điện thoại này cô cầm lấy!"
"Tô tổng?"
"Là luật sư!"
Cô nàng này đang nghĩ cái gì vậy?
Tô Dương lại bổ sung địa chỉ văn phòng luật Hồng Dự và người liên hệ lên giấy ăn.
"Vậy ạ!"
"Văn phòng luật Hồng Dự, cô nói tên ta thì sẽ được giảm 50% phí tư vấn pháp luật!"
"Cảm ơn Tô tổng!"
"Trường hợp của cô, ta kiến nghị cô nên đi tư vấn một luật sư!" Tô Dương suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu như chú nhỏ của cô làm ăn thua lỗ thật không trả nổi nợ, thì nhà các cô sẽ gặp rắc rối lớn... Còn có chú nhỏ và thím nhỏ của cô nhiều phần cũng có vấn đề, để cho cha cô điều tra xem chú thím cô có ly hôn không!"
"Ly hôn?"
"Chú nhỏ của cô có thể bị vào danh sách đen, nhưng lại không ảnh hưởng đến thím nhỏ, nếu như thím lại tẩu tán tài sản... thì khó nói lắm!"
"Ngân hàng sẽ không làm khó chú nhỏ ta sao?"
"Không phải còn có cha ngươi đứng ra bảo lãnh sao?" Tô Dương cảm thấy ngân hàng nếu có thể đòi được tiền của nhà Hách thì đoán chừng cũng lười đi làm khó chú nhỏ của nàng!
Ai lại không thích bắt nạt kẻ yếu?
Mà lại cũng phù hợp với quy trình!
"Ách!" Hách Minh sững sờ một chút, "Ngân hàng sẽ thu nhà cửa của nhà ta sao?"
"Nếu cha cô không xoay được tiền thì tại sao lại không?"
Hách Minh cảm giác như trời sắp sập đến nơi!
"Tóm lại, cô phải nói chuyện với người trong nhà cô, một mình cô thì khó mà làm được!" Tô Dương luôn cảm thấy người trong nhà của Hách Minh hình như không sốt ruột bằng nàng.
"Được ạ!"
"Đi thôi!" Hắn nhìn ra được, Hách Minh đúng là có chút đứng ngồi không yên.
Hách Minh đứng dậy cảm kích nói: "Cảm ơn Tô tổng!"
"Không cần khách khí!"
Nhìn Hách Minh vội vàng cầm số điện thoại rời đi.
Tô Dương mấy ngụm uống hết cà phê đi tới quầy lễ tân mới biết được Hách Minh đã trả tiền rồi.
Rời khỏi quán cà phê, Tô Dương nhìn đồng hồ, liền tiện đường đi phòng gym.
Chuyện của Hách Minh, hắn giậm mạnh lên máy chạy bộ, liền rất nhanh quên đi.
Dù sao chuyện này, vẫn phải do nhà họ Hách tự lo.
Hắn nhiều nhất chỉ nhắc nhở một chút, giúp một chút chuyện nhỏ.
Hắn đâu có phải là Quan Thế Âm, hắn còn chưa quan tâm đến được nhân viên của mình đây này!
Đừng phí sức lực quá nhiều vào những việc khác làm gì!
Bất quá hắn phải thừa nhận, nếu như mọi chuyện thật giống như hắn đoán.
Chú nhỏ của Hách Minh đúng là một cực phẩm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận