Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 245: Vay 2500 vạn! Liền sợ ngươi nghiêm túc kinh doanh!

Chương 245: Vay 2500 vạn! Chỉ sợ ngươi nghiêm túc kinh doanh!
Bình thường, công ty muốn xin ngân hàng vay vốn là vô cùng khó khăn. Nhất là với kiểu công ty như Cửu Hương ăn uống, không có tài sản cố định gì. Cũng không thể bỏ ra vật thế chấp nào của công ty! Nếu không phải hai nhãn hiệu lớn dưới trướng Cửu Hương ăn uống phát triển quá tốt, tiềm lực thấy rõ mồn một, thì ngân hàng có lẽ cũng không dám mạo hiểm quá mức. Đừng nghĩ bây giờ ngân hàng có nhiều tiền gửi mà dễ vay nhé! Ba ngân hàng còn đồng thời bày tỏ, nếu cổ phần của Cự Phàm do Cửu Hương ăn uống khống chế thì có thể làm đảm bảo, bọn họ có thể cho Cửu Hương ăn uống vay nhiều hơn!
Cần không?
Tô Dương nghĩ hai ngàn năm trăm vạn đã là đủ. Dù sao Cửu Hương ăn uống cũng không mở rộng quá nhanh, mỗi tháng lợi nhuận vẫn coi như không tệ. Hắn tính trước vay một năm, một năm sau trả hết cho ngân hàng rồi vay tiếp! Đến lúc đó, chỉ cần tài chính của Cửu Hương ăn uống đủ mạnh, uy tín bên ngân hàng cũng tăng, nhất định sẽ vay được nhiều hơn!
Sau khi có được hai ngàn năm trăm vạn, trong thời gian ngắn Cửu Hương ăn uống sẽ không cần hắn đổ tiền vào nữa. Hắn có thể hoàn toàn đem tài chính đó rót cho những công ty khác! Chuyện cũ của Điền Hán Hùng và Trần Lỵ, hắn cũng không để trong lòng lắm. Thương là thương, hắn không thể vì chút chuyện cũ đó mà bỏ qua cơ hội vay tiền béo bở như vậy được! Hắn không hẹp hòi đến thế! Dù sao hắn cũng giám sát được độ trung thành và đạo đức của Trần Lỵ.
Thêm nữa, mấy hôm trước, khi ăn cơm với ba vị quản lý khách hàng, hắn chú ý thấy đạo đức của Điền Hán Hùng vượt quá 70! Trong ba vị quản lý khách hàng ngân hàng, anh ta vượt trội hơn hẳn! Vì vậy, Tô Dương bảo Quách Tuyết Cần liên hệ với Điền Hán Hùng, đồng thời chào hỏi hai vị quản lý khách hàng của hai ngân hàng khác. Mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, sau này hắn chắc chắn không chỉ hợp tác với một ngân hàng!
Có lẽ hắn trực tiếp chào hỏi ba vị quản lý khách hàng cũng được, nhưng hắn cảm thấy nên giữ một chút thái độ thì tốt hơn. Dù sao hắn cũng khá phật hệ trong chuyện vay ngân hàng… Thích thì cho vay, không thì thôi. Chỉ cần công ty của hắn đủ mạnh, thì sẽ có ngân hàng chủ động cầu hắn vay!
Ngũ đại ngân hàng quốc gia, các ngân hàng thương mại, rồi ngân hàng thôn trấn… Các ngân hàng ở trong nước có rất nhiều, có thể lên đến hơn bốn nghìn chi nhánh! Ngươi không cho vay, còn nhiều nơi khác muốn cho vay!
Điền Hán Hùng nhận được điện thoại của Quách Tuyết Cần thì vô cùng hưng phấn. Vay được cho Cửu Hương ăn uống hai ngàn năm trăm vạn, anh ta cũng đã liều một phen. Nhưng nguy hiểm càng cao thì khả năng mang đến lợi nhuận cũng càng cao. Anh ta rất coi trọng bốn công ty con thuộc Cự Phàm cổ phần khống chế là Cửu Hương ăn uống, Cửu Hương thực phẩm, Tinh Hỏa truyền thông, Tinh Hỏa khỏe mạnh, cho rằng bọn họ có tiềm năng phát triển cực lớn!
Anh ta có thể thuyết phục cấp trên cũng nhờ vào sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Cửu Hương ăn uống, Tinh Hỏa kiện thân trong giới ăn uống, tập luyện ở địa phương, còn có bảng báo cáo tài chính đẹp như tranh, lợi nhuận tăng trưởng tốt! Mỗi tháng ba trăm vạn lợi nhuận thuần, hoàn toàn đủ tư cách vay hai ngàn năm trăm vạn. Hơn nữa, Cửu Hương ăn uống tuy phát triển có vẻ nhanh, nhưng nội bộ cũng không hề hấp tấp quá mức! Thời gian gần đây còn ngừng việc mở rộng đại lý lẩu để tiến hành chỉnh đốn nội bộ! Điều này chứng tỏ người cầm lái đại lý lẩu không phải là kẻ chỉ biết mở rộng mù quáng. Điền Hán Hùng đã điều tra về tầng lớp quản lý của Cửu Hương ăn uống, toàn là những lão làng kinh nghiệm dày dặn! Hiện tại Long Ngân không có giao dịch nào với Cự Phàm cổ phần khống chế, Điền Hán Hùng cho rằng nhất định phải đi chung đường với Cự Phàm cổ phần khống chế, chuyện này rất có lợi cho sự phát triển của Long Ngân, và cả cho chính bản thân anh ta!
Triệu Long nghe nói Cửu Hương ăn uống định vay ở Long Ngân thì không nhịn được hỏi Quách Tuyết Cần: "Tổng giám đốc Quách, chẳng lẽ hạn mức vay của Điền Hán Hùng cao hơn ngân hàng chúng tôi?"
"Ừ, đúng!" Quách Tuyết Cần không giấu Triệu Long, dù sao đây không phải chuyện bí mật.
"Mẹ nó! Thằng nhóc này quả quyết thật, không sợ lại thất bại à?" Triệu Long không nhịn được mà mắng. Nhớ lại mấy hôm trước, lúc cùng nhau ăn ở nhà hàng, anh ta vô cùng khó chịu! Lúc đó anh ta tuy không nói ra nhưng không ngờ Điền Hán Hùng còn diễn giỏi hơn mình! Thật không có đạo đức!
"Quản lý Triệu, Cửu Hương ăn uống sẽ không để ai thất bại!" Quách Tuyết Cần nghe Triệu Long nói vậy thì không vui, "Cửu Hương ăn uống dưới sự dẫn dắt của lão bản và Kỷ tổng thì đang phát triển không ngừng, chút vay này không thành vấn đề."
"Xin lỗi tổng giám đốc Quách, tôi lỡ lời!"
"Ừ!"
"Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác lần nữa!" Triệu Long khách khí nói, "Nếu như sau này cần vay thì nhớ đến chúng tôi!"
"Được thôi!"
Sau khi gặp Điền Hán Hùng, Tô Dương rất vui vẻ trò chuyện với anh ta. Tiện thể còn nhắc đến việc tháng 9 sẽ thưởng 300 vạn và chia hoa hồng cho nhân viên. Điền Hán Hùng không ngờ Tô Dương hào phóng với nhân viên như vậy. Tuy nhiên, anh ta vẫn bày tỏ rằng ngân hàng chỉ giám sát việc sử dụng tiền vay, chỉ cần dùng cho hoạt động kinh doanh của Cửu Hương ăn uống thì không sao cả!
Sau khi để Quách Tuyết Cần và Điền Hán Hùng thương lượng về các giấy tờ cần thiết để vay tiền, hắn gọi cho Trần Lỵ, hẹn tối nay đến nhà nàng ăn cơm!
Sau khi hành hạ Trần Lỵ mệt mỏi rã rời, Tô Dương hỏi về Điền Hán Hùng. Bây giờ hắn hoàn toàn nắm rõ cơ thể Trần Lỵ, biết rõ điểm chịu đựng của nàng. Hắn biết cách đưa nàng đến giới hạn cực độ, nhưng cũng không khiến nàng bị suy sụp! Hắn sẽ cố gắng mang lại cho nàng khoái cảm tuyệt vời nhất, chứ không hủy hoại nàng!
Trần Lỵ lườm Tô Dương một cái: "Ngươi còn bảo là không quan tâm!"
"Nói chuyện chính sự, ta cảm thấy anh ta không giống những quản lý khách hàng ngân hàng khác!"
"Anh ta đó, nói thế nào nhỉ…", Trần Lỵ suy nghĩ một chút rồi thở dài nói, "Có mấy hôm rất thật!"
"Nói sao?"
"Trước đây có công ty tìm anh ta vay, nói là cần tiền làm vốn kinh doanh, kết quả công ty đó lấy tiền đi mua nhà, thế là anh ta trực tiếp rút lại khoản vay, nói người ta làm trái quy tắc… Nghe nói vì chuyện này mà cấp trên không vừa mắt anh ta lắm!"
Tô Dương nhổ nước bọt: "Thật là làm trái quy tắc mà?"
"Mấy chuyện này hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở!" Trần Lỵ bất lực nói, "Lúc đó ngân hàng cho doanh nghiệp vay vốn kinh doanh, lo nhất là doanh nghiệp thật sự không đem tiền làm kinh doanh… Ha ha ha…” Nói đến đây, Trần Lỵ cũng không nhịn được mà cười. "Giống như mấy công ty khi đưa ra thị trường, rõ ràng làm ăn thua lỗ, nhưng chỉ cần sửa bảng báo cáo tài chính thành có lợi nhuận là được?"
"Ừ!" Trần Lỵ gật đầu, "Đó còn là những công ty lương tâm đó, những công ty không có lương tâm thì bảng báo cáo tài chính toàn là giả dối thôi."
Tô Dương nói: "Vậy thì có nghĩa là anh ta chính trực đó chứ?"
"Chuyện này đối với anh ta, chưa chắc đã là chuyện tốt!"
"Vậy à!" Tô Dương hình như đã hiểu ý Trần Lỵ. Chẳng phải điều này đang chứng minh cấp trên của anh ta đã sai sao?
"Vì vậy mà anh ta làm ăn không ra gì, còn gặp phải mấy chuyện phiền phức..."
"Ừ!"
"Anh ta thuộc kiểu người thực sự muốn giúp công ty phát triển, nếu như thực sự coi trọng một công ty nào đó thì anh ta rất mạnh dạn… Có lúc tôi còn thấy nể phục anh ta!” Trần Lỵ nói nhỏ, “Em thấy anh ta rất thích hợp với công ty mình, có lẽ nên kéo anh ta về."
"Thân thể hồi phục chưa?"
"Anh muốn gì?"
"Thêm một lần nữa!"
"Đừng… tên xấu xa nhà ngươi, nhẹ thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận