Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 372: Tính tình ôn nhu. . . Ngươi xác định là nói biểu tỷ ta?

"Chương 372: Tính tình ôn nhu... Ngươi chắc chắn là nói chị họ ta?"
"Như vậy có được không?"
"Ta biết công việc của ngươi bận rộn, nên tiện đường giúp ngươi mua."
"Bao nhiêu tiền, ta trả cho ngươi?"
"Không cần đâu, hiện tại ta không thiếu tiền!" Trần Lỵ từ chối nói, "Ta cũng không có mua đồ gì quý giá."
Tô Dương còn muốn nói gì đó, Trần Lỵ đã đóng cốp xe lại: "Chúng ta đi thôi!"
Thấy Trần Lỵ không muốn nhận, hắn liền không ép nữa.
Trần Lỵ thấy Tô Dương lái chiếc U8, cũng không quá để ý.
Nàng đoán Tô Dương muốn về nhà nên kín đáo một chút!
Xe chạy chưa được bao lâu, Trần Lỵ ngồi ghế phụ liền vừa cười vừa nói: "Vậy để ta nói với người nhà là ngươi muốn qua nhé?"
"Được!"
"Vậy ăn bữa tối ở nhà ta luôn?"
Tô Dương cười nham nhở hỏi: "Không thể ngủ lại sao?"
Trần Lỵ liếc hắn một cái: "Ngủ lại cũng chỉ có thể ngủ phòng khách thôi!"
Nàng hiểu Tô Dương quá rõ.
"Giữa mùa đông, một mình ngủ có hơi lạnh."
"Có điều hòa mà!"
Nhà Trần Lỵ không ở trong thành phố, với nhà Tô Dương đại khái cùng một hướng.
Chỉ có nhà nàng thì gần Dung Thành hơn, lái xe chỉ hơn một tiếng.
Hắn không biết, khi nghe tin con gái cuối cùng cũng dẫn bạn trai về nhà, cha mẹ Trần Lỵ vui mừng khôn xiết!
Những năm qua, bọn họ quan tâm chuyện hôn sự của con gái, chỉ sợ con mình cô độc hết quãng đời còn lại.
Xem mắt cũng hơn ba mươi lần, lần nào nhà trai cũng đều rất ưng Trần Lỵ.
Chỉ là con gái họ thì chẳng có chút phản ứng nào… Thấy con gái mình sắp thành gái ế ba mươi tuổi, cha mẹ Trần Lỵ cuối cùng cũng đợi được… vị cứu tinh!
Khi Tô Dương mang theo quà mà Trần Lỵ đã mua đến gõ cửa nhà Trần gia, mẹ Trần Lỵ vừa mở cửa nhìn thấy Tô Dương cao lớn anh tuấn, mặt bà lộ rõ vẻ tươi cười không giấu nổi, đó chính là ánh mắt nhìn con rể tương lai.
Ấn tượng đầu tiên của bà về Tô Dương cũng vô cùng tốt!
Chàng trai trẻ sạch sẽ, cao ráo đẹp trai, khí chất trầm ổn, nhìn có vẻ rất ưu tú!
"Dì khỏe ạ!"
Tô Dương rất lễ phép chào.
"Nhanh, mau vào!"
"Vâng!"
Thấy Tô Dương được Trần Lỵ giúp đặt quà lên bàn trà phòng khách, mẹ Trần Lỵ khách sáo nói: "Con xem này, đến rồi thì thôi, sao lại khách khí vậy, mang theo lắm quà thế!"
Tô Dương vội nói: "Đây là nên thế ạ!"
"Con ngồi xem tivi đi, trên bàn có trái cây, cứ coi như ở nhà mình nha!"
"Vâng!" Tô Dương gật đầu, mẹ Trần Lỵ liền lớn tiếng gọi: "Ông Trần, con gái ông dẫn bạn trai về rồi!"
"Ừ!"
Từ phía nhà bếp vọng ra tiếng của một người đàn ông.
Rất nhanh, một người đàn ông mặc tạp dề từ bếp đi ra.
Vị này hơi phát tướng, nhưng có thể thấy là có tướng mạo, hồi trẻ hẳn cũng là một người đẹp trai!
Ông nhìn thấy Tô Dương, hai mắt cũng sáng lên.
"Chào chú!"
"Chào cháu, chào cháu!"
Bố Trần Lỵ vội lấy ra một bao thuốc lá mềm, Tô Dương vội nói: "Không cần ạ, cháu không hút thuốc!"
"Không hút thuốc thì tốt!"
Bố Trần Lỵ vừa cười vừa nói.
Lúc này, mẹ Trần Lỵ đã rửa trái cây mang ra.
Bố Trần Lỵ khách khí nói: "Để chú vào xem đồ ăn đã!"
"Vâng ạ!"
Nhà Trần Lỵ là kiểu nhà ở bình thường của huyện, diện tích không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ và ấm cúng!
Ba người ngồi nói chuyện, mẹ Trần Lỵ nhiệt tình cùng Tô Dương, Trần Lỵ trò chuyện cho hết thời gian.
Hỏi Tô Dương và Trần Lỵ quen nhau khi nào, quen bao lâu rồi.
Tô Dương đã bàn trước với Trần Lỵ, nên nói là quen hai tháng.
Còn về công việc của Tô Dương, thì là ông chủ của mấy quán lẩu ở Dung Thành!
Trần Lỵ dựa vào Tô Dương, cầm lấy quả táo đã rửa gặm một miếng.
Trong lòng nàng có chút khó chịu…Cảm thấy mình bị xem nhẹ!
Ai ngờ lúc này mẹ nàng lại trừng mắt quở trách:
"Chỉ biết mình ăn, cũng không gọt cho Tô Dương một quả, thế có được không?"
"Dạ!"
Trần Lỵ lúc này mới đặt quả táo xuống, cầm dao gọt trái cây gọt cho Tô Dương.
Tô Dương nén cười vội vàng giảng hòa: "Dì à, con muốn ăn thì con tự gọt được mà!"
Chờ mẹ Trần Lỵ trò chuyện với Tô Dương một hồi, bà liền viện cớ đi vào bếp.
Bố Trần Lỵ mong đợi hỏi: "Thế nào rồi?"
"Cảm thấy cậu ta rất ưu tú, tự tay gây dựng sự nghiệp làm quán lẩu, kiếm được không ít tiền, mua được nhà ở Dung Thành rồi đấy!"
"Không tệ!" Bố Trần Lỵ nhịn không được cười nói, "Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Gần 25!" Mẹ Trần Lỵ lo lắng nói, "Ta cứ cảm thấy con gái chúng ta không xứng với người ta!"
Bố Trần Lỵ nhíu mày nói: "Con gái chúng ta cũng rất ưu tú, cũng rất xinh đẹp mà!"
Mẹ Trần Lỵ nhỏ giọng nói: "Nhưng cậu ta cũng đẹp trai, con gái mình lại lớn hơn một chút…"
Lời này bố Trần Lỵ không có cách nào phản bác, ngay cả đàn ông như ông cũng thấy Tô Dương đẹp trai không chỗ nào chê được!
Bố Trần Lỵ nhỏ giọng hỏi: "Có phải con gái thuê bạn trai về không? Để lừa chúng ta?"
Mẹ Trần Lỵ bất đắc dĩ nói: "Chắc không phải đâu, ta thấy bọn nó thân thiết lắm, không giống như giả vờ!"
Ông chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thôi đi, con gái có thể dẫn bạn trai về là chuyện tốt rồi, không thì ta còn nghĩ nó thích con gái đấy…"
"Không biết nói thì im đi!"
Chưa đến năm giờ, nhà Trần Lỵ đã có mấy người thân thích lần lượt đến, hình như đều là đến xem Tô Dương.
Việc này khiến Tô Dương có chút bất ngờ, chỉ có thể theo Trần Lỵ chào hỏi những người thân này, cảm thấy mình hơi giống đồ trưng bày.
Không lâu sau, một cậu bé mười ba tuổi ngồi cạnh Tô Dương trên chiếc ghế nhỏ, tò mò nhìn hỏi:
"Anh ơi, sao anh lại thích chị họ em?"
"Vì nàng xinh đẹp!" Tô Dương nhìn Trần Lỵ cười nói, "Chị họ em không những xinh đẹp, mà còn tính tình ôn nhu..."
Tô Dương ra sức khoa trương về Trần Lỵ, thổi phồng đến mức Trần Lỵ có chút ngượng ngùng!
Nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui… Những người thân bên cạnh nhà nàng cũng cười theo.
Ai ngờ cậu bé đó lại không tin: "Tính tình ôn nhu… Anh chắc chắn là nói chị họ em đấy á?"
"Đúng mà!"
"Anh nói dối!"
"..."
Trần Lỵ trực tiếp đứng dậy từ ghế salon, khí thế hung hăng.
Cậu bé kia sợ run người, nhanh như chớp bỏ chạy.
"Hừ!" Trần Lỵ hừ lạnh một tiếng, lại hơi ngượng ngùng nhìn Tô Dương giải thích: "Cậu nhóc đó nghịch lắm, không thể chiều nó quá… Thật ra em cũng khá ôn nhu đấy chứ!"
"Ừ ừ!" Tô Dương liên tục gật đầu, ra vẻ mình tin!
Buổi tối, Tô Dương cùng gia đình và người thân của Trần Lỵ cùng nhau ăn một bữa tối thịnh soạn.
Hôm nay là đêm giao thừa, vì hắn còn phải về nhà đón giao thừa nên không uống rượu.
Đến tối, Trần Lỵ tiễn Tô Dương ra cửa khu chung cư.
"Hôm nay anh thể hiện thế nào?"
"Cũng không tệ!"
"Em đi nhé?"
Trần Lỵ nhìn xung quanh một chút, sau đó liền hôn Tô Dương một cái: "Anh đi đường cẩn thận nha!"
"Ừ!"
Trần Lỵ không biết, cả nhà nàng đều đang nép bên cửa sổ nhìn cảnh cô hôn Tô Dương…
Khi Tô Dương về đến nhà thì bị mẹ hỏi chuyện bạn gái, Tô Dương bảo mùng hai Tết sẽ dẫn bạn gái về.
Việc này mới khiến bố mẹ hài lòng!
Đêm 30, Tô Dương cùng mấy quản lý cấp cao của công ty hàn huyên trong nhóm Wechat.
Một số người trong số họ còn đang làm việc!
Lúc mười giờ, Tô Dương bắt đầu lần lượt tìm các bạn gái trò chuyện.
Mẹ Tô Dương nghe thấy con trai có vẻ đang gọi điện cho bạn gái, tâm trạng cũng khá lên!
Đáng tiếc bà không biết, Tô Dương không phải chỉ trò chuyện với một cô gái…
Đến mười một giờ, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo.
Rảnh rỗi lại không muốn xem chương trình cuối năm, Tô Dương liền bắt đầu phát lì xì cho nhóm Wechat công ty.
Cả nhóm đều là những lời chúc kiểu như "Cảm ơn lão bản" "Chúc lão bản phát tài" !
Không bao lâu, Tô Dương lại bảo đám quản lý cùng nhau phát…. nói là mình muốn giành lì xì!
Vậy là, ở nhóm Wechat công ty lại có mưa lì xì.
12 giờ, Tô Dương bắt đầu gửi hàng loạt lời chúc mừng năm mới...
Sau khi đợt pháo nổ kịch liệt nhất kết thúc, hắn lại trò chuyện với Hoàng Tuyền vài câu, rồi ngủ luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận