Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 385: Sân bóng! Bộ hiện rời đi!

Chương 385: Sân bóng! Bộ phận rời đi!
Sau khi giao công việc cho Cửu Hương thực phẩm và đồng thời mua người từ bộ phận kia, Tô Dương liền dứt khoát mời hướng đạo viên bản địa, dẫn theo hắn đi du lịch. Tiện thể cũng mang theo cô thư ký Dụ Thành Quân.
Ngày thứ ba, sau khi hắn ngắm xong Thái Dương Thần cốc cùng núi tuyết Ự...c kim, trở lại xưởng rượu Xích Châu liền thấy thủ tịch thợ nấu rượu Fernando ngồi ở bên sân vận động, nhìn một đám trẻ con đá bóng.
Fernando khoảng bốn mươi tuổi, cao mét tám, vóc dáng cường tráng, còn để râu quai nón. Mặc đồ lao động, trông hắn khá có vẻ soái khí!
"Fernando, ngươi cũng mê bóng đá sao?"
Tô Dương chủ động tiến lên bắt chuyện.
"Đúng!" Fernando thấy là Tô Dương liền miễn cưỡng cười cười, dùng tiếng Trung có chút lơ lớ nói, "Năm đó ta từng được huấn luyện bóng đá ở câu lạc bộ bóng đá Phil nhiều, bất quá không có tài năng gì!"
Hắn có ấn tượng sâu sắc về Tô Dương, cảm giác với tướng mạo và khí chất của Tô Dương, không đi Paris làm người mẫu thì đáng tiếc! Hơn nữa, hắn cảm thấy trên người Tô Dương có một khí chất vô cùng khiến người ta thả lỏng! Nụ cười rất có sức hút!
Tô Dương thoáng hồi tưởng rồi nói ra: "Phil nhiều? Ta nhớ đó là đội bóng hạng B phải không?"
"Ngươi biết?"
"Nghe nói qua!"
Tô Dương dù sao cũng coi như một ngụy fan bóng đá. Với trí nhớ siêu phàm, hắn vô tình nhớ được rất nhiều tư liệu!
"Tuy đó là một đội bóng hạng B, nhưng gia đình ta ba đời đều là fan trung thành của Phil nhiều!"
"Nhìn vóc dáng ngươi, năm đó đá hẳn là tiền đạo phải không? Sút xa có vẻ không tồi?"
Fernando ngạc nhiên nói: "Ngươi sao lại nhìn ra được?"
"Ta cũng là ông chủ một câu lạc bộ bóng đá!" Tô Dương vừa cười vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá bên cạnh hắn, "Nếu nói về bóng đá, ta vẫn khá chuyên nghiệp."
Dụ Thành Quân đứng ở bên cạnh, có chút nghi hoặc nhìn ông chủ của mình. Chẳng lẽ ông chủ đang bốc phét sao? Câu lạc bộ mới thành lập mấy ngày thôi mà!
Bảng kỹ năng của Fernando, cái kỹ năng sút xa cấp độ nhập môn duy nhất kia, thực sự quá rõ ràng!
Fernando mở to mắt nhìn Tô Dương, sau đó lộ ra nụ cười chân thành: "Không ngờ ngươi còn kinh doanh câu lạc bộ bóng đá!"
"Câu lạc bộ bóng đá nghiệp dư thôi, không đá giải chuyên nghiệp!" Tô Dương thản nhiên nói, "Chỉ là cuối tuần, mọi người rảnh rỗi thì tổ chức vài trận đá chơi thôi!"
Fernando cười nói: "Như vậy rất tốt, bóng đá chính là để chơi!"
"Mấy đứa trẻ này cũng do ngươi dạy?" Tô Dương cảm thấy bọn trẻ đá khá bài bản, kỹ thuật qua người và chuyền bóng không phải luyện bừa.
"Mấy anh em đồng nghiệp bọn ta rảnh rỗi thì đá chơi, sau đó phát hiện mấy đứa nhỏ này cũng thích nên bọn ta tiện thể dạy một chút!" Fernando nhìn đám trẻ nói, "Nói thật, thể lực của bọn trẻ ở đây cũng không tệ, còn có chút tài năng nữa, nếu ở bên nước Pháp chúng ta, chắc chắn có thể cân nhắc phát triển thành cầu thủ chuyên nghiệp."
Tô Dương đảo mắt nhìn hai đội mười người trên sân. Đám trẻ này nhỏ thì tầm bảy tám tuổi, lớn thì mười bốn mười lăm tuổi, còn có cả thủ môn! Còn có một cậu bé nhỏ hơn, mặt mày có chút lem luốc, ngồi trên tảng đá bên cạnh, đáng thương nhìn mọi người chơi trong sân.
Rất nhanh, ánh mắt Tô Dương dừng lại ở một cậu bé cao nguyên đỏ mặt mày cường tráng, mặc đồng phục.
"Là thằng bé đó sao?" Tô Dương chỉ vào cậu bé mười ba mười bốn tuổi kia hỏi, "Cậu đang tranh bóng đó?"
Fernando lại một lần kinh ngạc nhìn Tô Dương: "Sao ngươi nhìn ra được?"
"Tần suất hô hấp và tốc độ chạy!" Tô Dương tùy tiện nói dối, "Thể lực của cậu ấy có vẻ rất tốt, tốc độ bứt phá cũng nhanh... Chỉ có kỹ thuật là có vẻ không ra sao."
"Ôi, Tô tổng, chỉ cần ánh mắt của ngươi thôi, cũng có thể làm tuyển trạch viên bóng đá hàng đầu rồi!"
"Tạm được thôi!"
Bốn sao thiên phú sức bền, ba sao thiên phú tốc độ, nếu mà không chạy nhanh thì mới lạ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Dương lại hàn huyên với Fernando về cuộc sống của hắn ở Pháp và huyện Đức Vinh. Hai người càng lúc càng hợp nhau.
"Nghe nói ngươi không muốn tập đoàn Phil nhiều bán cổ phần ở Xích Châu đi?" Tô Dương chậm rãi chuyển sang đề tài chính.
Những ngày này, hắn cũng không phải chỉ chơi bời. Bộ phận mua người vẫn báo cáo tiến độ công việc cho hắn mỗi ngày. Tập đoàn Trần Dụ chắc chắn muốn rút vốn, nhưng ý kiến nội bộ của nhà đầu tư Pháp này có chút mâu thuẫn. Fernando là một trong số những nhân viên của công ty Pháp kiên quyết muốn ở lại!
"Ta đã ở đây tám năm, chỉ muốn ủ ra loại rượu nho cao nguyên đặc biệt, tốt nhất có thể tạo ra một nhãn hiệu rượu nho chất lượng cao trở thành tác phẩm tiêu biểu của ta, đó là sự nghiệp theo đuổi của ta!" Fernando nhìn lên bầu trời trong xanh nói, "Bây giờ bảo ta rút lui, ta thực sự có chút không cam tâm!"
"Ừ!"
"Hơn nữa ta cũng thích nơi này!"
Tô Dương cười nói: "Ta còn tưởng ước mơ của ngươi là trở thành cầu thủ chuyên nghiệp chứ!"
"Trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là mơ ước thời bé của ta, nhưng ta biết rõ mình không có năng khiếu đó!" Fernando vừa cười vừa nói, "Ước mơ hiện tại của ta là trở thành một thợ nấu rượu giỏi, ta cảm thấy mình vẫn có chút năng khiếu ở phương diện này."
Tô Dương gật đầu. Bốn sao thiên phú, có hy vọng trở thành thợ nấu rượu cấp đại sư, không tệ! Thực tế, hắn không ngờ hôm nay lại gặp được hai người có tài năng bốn sao thiên phú.
Fernando nói thêm: "Mặt khác, ông ta ta cũng là thợ nấu rượu!"
Tô Dương vừa cười vừa nói: "Cho dù Xích Châu bán cho chúng ta, ngươi cũng có thể ở lại!"
Thật ra chuyện tập đoàn Phil nhiều có bán hay không không phải Fernando quyết định được. Tô Dương chủ yếu muốn giữ người này lại! Fernando hiện tại nắm giữ kỹ thuật sản xuất rượu nho cấp tinh thông, tương lai có hy vọng đột phá lên cấp đại sư.
"Tiền lương của ta không hề thấp đâu nhé!" Fernando cười nói, "Cao hơn cả giám đốc Tửu nghiệp Xích Châu!"
"Bao nhiêu?"
"Sau thuế 2 triệu đi!"
"Euro à?"
"Đương nhiên là không phải!"
"Vậy thì không thành vấn đề gì!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Vợ con ngươi cũng có thể ở lại, cả những đồng nghiệp của ngươi nữa, nếu ai muốn ở lại, chúng ta cũng có khả năng trả được tiền lương."
Hai ba triệu tệ thôi, gặp được nhân tài thực sự cần, hắn sẵn sàng chi ra!
Fernando thở dài: "Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ thêm!"
Tô Dương đề nghị: "Hay là để cả công ty của các người ở lại?"
Fernando hơi kinh ngạc nhìn Tô Dương: "Vì sao?"
"Ta thấy tập đoàn Phil nhiều của các người trong khâu đóng gói và marketing rượu vang cao cấp cũng rất chuyên nghiệp, có thể giúp công ty mở rộng thêm kênh tiêu thụ!"
Fernando gật đầu: "Đúng là như vậy!"
Rượu nho không chỉ tiêu thụ trong nước mà còn có thể xuất khẩu sang các nước khác. Tập đoàn Phil nhiều là một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, chủ yếu kinh doanh hàng xa xỉ, rượu vang cao cấp và khách sạn. Ở mảng này, họ rất chuyên nghiệp!
Tô Dương lại hỏi: "Vì sao tập đoàn Phil nhiều muốn rút vốn?"
Fernando há miệng, muốn nói lại thôi.
"Nói đi, ta không nói cho ai khác!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ngươi tin ta!"
"Được thôi!" Có lẽ do nói chuyện với Tô Dương quá vui vẻ, hoặc có thể do Fernando tính tình thẳng thắn, dễ tin người. Cũng có thể là do bất mãn với công ty, hắn do dự một chút rồi thì thầm với Tô Dương:
"Nói là tài chính tổng công ty có vấn đề, nhưng thực tế là bọn họ cảm thấy tập đoàn Trần Dụ đều sắp rời đi, đoán chừng làm tiếp cũng không có tiền đồ gì, dứt khoát bán cổ phần kiếm một khoản rồi đi luôn!"
Tô Dương nghi ngờ hỏi: "Không tin vào năng lực công ty của chúng ta?"
Fernando gật đầu: "Trong ngành rượu nho, tập đoàn Trần Dụ có lẽ là một trong những doanh nghiệp hàng đầu ở nước các ngươi, bọn họ tin Trần Dụ hơn!"
"Trong nội bộ các người, người có quyền quyết định có ai phản đối việc bán cổ phần của Tửu nghiệp Xích Châu không?"
"Có!"
"Có lẽ, các người có thể tin chúng ta một lần!"
"Nói thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận