Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 492: Liên tiếp tin tức tốt! Điều nhiệm giám sát bộ gì chí hằng!

Chương 492: Liên tiếp tin tức tốt! Điều nhiệm giám sát bộ Hà Chí Hằng! Nếu có thể nắm giữ cổ phần chi phối Sở Hà thực phẩm, Tiền Hiếu Xương đương nhiên sẽ nghĩ đến Sở Hà đầu tiên, công ty này dù là về thị trường, quy mô, hay kỹ thuật đều vượt trội hoàn toàn so với Tứ Thông. Nhược điểm duy nhất của công ty này có lẽ là nợ nần hơi cao, nghe đồn bên ngoài đã lên đến 80%. Chu Phú Hà năm đó cũng hừng hực khí thế, muốn tạo dựng sự nghiệp trong lĩnh vực chuỗi cung ứng thực phẩm. Mấy năm trước đã vay vốn xây nhà máy, thay mới các thiết bị, chỉ muốn gây dựng cơ đồ. Nhưng vừa lúc gặp phải thời kỳ bùng nổ, sau khi vượt qua thời kỳ này lại gặp đúng lúc ngành ăn uống rơi vào cảnh khó khăn… Hai vị cổ đông Tứ Thông thực phẩm đưa Tiền Hiếu Xương đến bãi đỗ xe với thái độ vô cùng khách sáo, sau khi chào tạm biệt bọn họ, Tiền Hiếu Xương ngồi vào ghế phụ, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều! Hắn không nhịn được lẩm bẩm: "Sao Chu Phú Hà đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?" "Có lẽ là do Cửu Hương ẩm thực dạo gần đây quá nổi tiếng đi!" Thư ký vừa xem điện thoại vừa nhỏ giọng nói, "Vẫn còn trên hot search đấy, nhiều blogger đều nói quán lẩu Cửu Hương sẽ trở thành quán lẩu hải sản số một!" "..." Khang Định, Mộc Cách Thố, Tô Dương đang ngâm mình trong suối nước nóng của homestay, cảm thấy cả người thư thái vô cùng. Các cô gái cũng giống Tô Dương, cảm giác bao mệt mỏi sau mấy ngày liên tục đã tan biến đi không ít. Thật sự là quá dễ chịu! "Tô ca, há miệng nào!" Tô Dương há miệng, một thứ gì đó ẩm ướt, mát lạnh mà ngọt ngào liền được đưa vào miệng hắn. Khẽ cắn một cái, nước chua ngọt văng ra khắp nơi, vừa mát vừa ngon miệng! Tô Dương quay người lại, thấy Đào Tuyết đang ngồi cạnh hắn bóc nho cho ăn. "Chị Đào Tuyết, em cũng muốn!" Hách Nguyệt vừa bỏ điện thoại xuống vừa làm nũng nói. "Đều có, đều có!" Đào Tuyết cho Hách Nguyệt ăn, rồi lại bơi đến chỗ Trần Lỵ ân cần hỏi: "Chị Trần Lỵ, cao phản đỡ hơn chưa?" "Ừ!" Trần Lỵ khẽ đáp. "Nào, há miệng ăn nho, đã bỏ hạt rồi đấy!" Trần Lỵ ngoan ngoãn há miệng, Đào Tuyết liền đút cho một quả. Nhai trái nho chua chua ngọt ngọt, Trần Lỵ cảm thấy tinh thần mình tốt lên nhiều. Nhìn Đào Tuyết trong sáng, ngọt ngào, cô nàng cảm thấy rất gần gũi. Cô nàng này tuy thích nghịch ngợm, nhưng người thì không tệ, rất đáng yêu! Chắc chắn là bị Tô Dương làm hư rồi! Đào Tuyết bưng đĩa trái cây đến bên Giang Diễm: "Giang Diễm, ăn quả nho nào!" "Ừm!" "Tớ đối xử với cậu tốt không?" "Tốt!" Giang Diễm liếc nhìn rồi bất lực nói, "Nếu tay cậu đừng có sờ lung tung thì sẽ tốt hơn!" "Tớ chỉ muốn thử cảm giác thôi, dù sao đều là con gái cả mà, cậu sẽ không ngượng đâu nhỉ?" "Tớ cũng muốn sờ cậu!" Đào Tuyết giang hai tay ra đầy vẻ lưu manh, một bộ dáng mặc người bài binh bố trận: "Được thôi, tùy cậu chơi... " Mọi cô gái trong suối nước nóng đều bật cười! Doãn Vấn Vũ nghe thấy vậy, không khách sáo chút nào liền ôm lấy Đào Tuyết. Hai cô gái liền bắt đầu nô đùa, cười ha hả. Tô Dương nhìn lên bầu trời đầy sao, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên. "Tô ca, sao vòng bạn bè của anh toàn là ảnh phong cảnh vậy?" Hách Nguyệt tò mò hỏi, "Không có tấm tự sướng nào cả..." Hách Nguyệt dạo gần đây mỗi ngày đều đăng ảnh lên vòng bạn bè, khiến đám bạn học của cô ghen tị muốn chết! Nhất là những bức ảnh mà Tô Dương đã chỉnh sửa cho cô, đẹp đến kinh ngạc! "Bên công ty quan hệ xã hội nói, không cho tôi đăng những ảnh đã qua chỉnh sửa lên vòng bạn bè!" "Vì sao?" "Vì riêng tư đấy!" Thật ra không chỉ ảnh của Tô Dương, tất cả nhân viên của các công ty dưới trướng Cự Phàm cổ phần đều phải ký thêm một thỏa thuận bổ sung. Chủ yếu là để ràng buộc việc phát ngôn của họ trên mạng, thống nhất quan điểm nhận thức về vấn đề. Cũng tiện thể bảo vệ sự riêng tư của Tô Dương. "Nếu như sự riêng tư không được bảo vệ tốt, sau này tôi không thể đi chơi cùng các cậu được!" Tô Dương bất đắc dĩ nói, "Cậu không thấy Giang Diễm và Doãn Vấn Vũ sao? Bây giờ các nàng thường xuyên phải đeo khẩu trang đấy." "Ừm, ừm!" Hách Nguyệt vừa cười vừa nói, "Thì ra là vậy!" Đúng lúc này, Tô Dương thấy điện thoại mình rung lên. Bên trên xuất hiện một tin nhắn WeChat, vẫn là giám đốc Trương Chí Viễn của tập đoàn Long Tửu gửi cho hắn! Trương Chí Viễn: "Tô tổng, Cửu Hương ẩm thực của cậu nổi tiếng quá rồi!" Tô Dương: "Đều là do Kỷ Quốc Hùng bọn họ làm, tôi vẫn đang ở ngoài du lịch đây!" Trương Chí Viễn: "Tôi thật sự là ghen tị với cậu quá!" Trương Chí Viễn: "Cậu làm kiểu gì mà mình đi du lịch ung dung, thuộc hạ thì lại dốc sức vì công ty vậy? Cậu không sợ bọn họ giở trò sao?" Tô Dương: "Cho bọn họ chia hoa hồng nhiều hơn là được mà!" Trương Chí Viễn: "Nhưng có những người cho chia hoa hồng rồi vẫn muốn nhiều hơn..." Tô Dương: "Vậy thì dùng người đáng tin cậy!" Trương Chí Viễn: "Làm sao để xác định được thuộc hạ của mình có đáng tin cậy không?" Tô Dương: "Anh còn phải hỏi tôi cái này? Anh còn kinh nghiệm làm việc phong phú hơn tôi nhiều!" Trương Chí Viễn: "Haizz!" Trương Chí Viễn: "Thôi không nói nữa, tôi còn việc phải xử lý đây!" Tô Dương: "Ừ, tôi tiếp tục tắm suối nước nóng đây!" Trương Chí Viễn: "..." Tô Dương tắt điện thoại, tâm trạng vô cùng tốt, hạnh phúc quả nhiên là do so sánh mà ra! Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau cả đoàn bắt đầu du lịch Mộc Cách Thố. Mộc Cách Thố, tiếng Tạng có nghĩa là "Biển Dã Nhân", là một trong những hồ nước cao trên núi lớn nhất Tây Bắc. Khi đoàn người Tô Dương đến nơi này, vẫn cứ cảm thấy rung động trước cảnh đẹp núi non hùng vĩ. Tô Dương càng cầm máy ảnh lên, bắt đầu nghiêm túc chụp hình. Từ khi đi du lịch, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích chụp ảnh. Trên đường đi, thấy cảnh đẹp, Đào Tuyết đều sẽ nhờ Tô Dương chụp ảnh lưu niệm cho họ. Ngay cả Trần Lỵ, Tần Sương bình thường không biết chụp ảnh, cũng dần trở nên chuyên nghiệp hơn. "Giang Diễm, hay là chúng ta quay lại nghỉ nhé?" Tô Dương nhìn thấy Giang Diễm càng đi càng chậm, gần như là người cuối cùng trong đoàn, không khỏi quan tâm hỏi. Giang Diễm miễn cưỡng cười đáp: "Được ạ!" Thật ra nàng không muốn về homestay, nàng cũng thích phong cảnh ở đây. Nhưng nàng không muốn trở thành gánh nặng của cả đội! "Được thôi!" Tô Dương nhìn nàng, bất đắc dĩ đi đến trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống, "Lên lưng đi!" "Hả?" "Để anh cõng em đi lên!" "Hay là em để chị Tôn đi cùng em về nhé?" Nơi này có độ cao so với mặt biển hơn ba nghìn bảy mét, nàng nhìn thấy cả Đào Tuyết đi bộ cũng có chút mệt mỏi! Kể cả mấy vị bảo an thân thể cường tráng... nàng lo Tô Dương sẽ không chịu nổi! "Đừng có lề mề nữa, mau lên!" Tô Dương vừa sờ đầu gối Giang Diễm vừa thúc giục, "Nhanh lên!" Giang Diễm do dự một chút, vẫn là nghe theo lời Tô Dương, cúi người xuống lưng hắn. Tô Dương ôm lấy đùi Giang Diễm, trực tiếp cõng nàng lên. Giang Diễm khẽ ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Nếu làm liên lụy anh thì cứ nói với em nhé, đừng gượng ép!" Tô Dương vừa cười vừa nói: "Em mà muốn ngắm đỉnh Everest, anh cũng cõng em lên được!" Nghe những lời của Tô Dương, Giang Diễm cảm thấy trong lòng ngọt lịm. Cảm giác phản ứng cao nguyên cũng không khó chịu đến vậy nữa! Những cô gái khác nhìn thấy Tô Dương cõng Giang Diễm cũng không nói gì. Tô Dương thấy Trần Lỵ phải thở oxy liền nói: "Chị Lỵ, chị mà thấy khó chịu thì cũng nói với em nhé, em cõng được cả hai người đấy!" Trần Lỵ lắc đầu cười nói: "Thôi đi!" Trong hai ngày tiếp theo, đoàn người thong thả du ngoạn Phương Thảo Bình, Thất Sắc Hải, Đỗ Quyên Hạp, thảo nguyên Hồng Hải, rồi lại ngâm mình hai ngày ở suối nước nóng dược trì, nghe nói ở đây dược hiệu rất tốt. Đỗ Quyên Hạp cũng khiến mọi người thư thái, đầu tháng sáu cũng là mùa hoa đỗ quyên nở đẹp nhất. Còn Giang Diễm và Trần Lỵ cũng dần hồi phục sức khỏe! Sau khi rời Mộc Cách Thố, Tô Dương lại đến Khang Định một chuyến thăm hỏi Lưu Khải. Còn mấy cô gái thì được hướng dẫn viên du lịch dẫn đi dạo chơi ở Khang Định. Mấy ngày này đều là hộ công và Phùng Hoa chăm sóc hắn. Hiện tại hắn có chút trì trệ, nhưng cũng không thích hợp tiếp tục đi theo đoàn nữa. Tô Dương an ủi hắn một hồi, rồi cho người đưa hắn lên máy bay về. Ngày hôm sau, tức thứ hai. Trước khi đến thánh địa Mộc Nhã trên đường, Tô Dương đã ngồi trong xe RV, cùng các lãnh đạo cấp cao của công ty mở một cuộc họp video. Đây là lần đầu tiên Tô Dương họp video với bọn họ, nhưng cũng đã có chuẩn bị từ trước. Bọn họ có lẽ không quá rành về thao tác máy tính, nhưng bên cạnh đều có người trợ giúp. Trong cuộc họp, Tô Dương nghe được rất nhiều tin tốt. Ví dụ như danh tiếng của lẩu Cửu Hương gần đây tăng cao, tình hình kinh doanh của các quán lẩu Cửu Hương ở các nơi đều tăng trưởng. Thậm chí còn có rất nhiều người ở nơi khác tìm đến tận cửa, hoặc gọi điện muốn hợp tác với lẩu Cửu Hương. Ví dụ như ông chủ Sở Hà thực phẩm ở Giang Thành, Hồ Bắc có ý định đến Dung Thành khảo sát, muốn gia nhập vào Phong Viên. Ví dụ như chuỗi cửa hàng mắt kính Uy Lan Sĩ ở Thượng Hải đã bắt đầu bàn bạc với Tinh Hỏa kiện thân, đối phương tỏ ra vô cùng có thành ý. Tình hình Uy Lan Sĩ không quá nghiêm trọng, nhưng việc kinh doanh đúng là đang không ngừng xuống dốc. Các nhà đầu tư bên ngoài không mấy coi trọng thị trường thể dục thể hình Hoa Hạ, nên muốn rút lui. Khi Tinh Hỏa kiện thân liên hệ với họ, họ liền tỏ thái độ tích cực hơn rất nhiều. Thậm chí còn giúp Tinh Hỏa kiện thân thuyết phục các cổ đông khác! Ngoài ra, các công ty của Tô Dương cũng nhận được không ít nghiệp vụ từ tập đoàn Long Tửu. Tuy ngoài nghiệp vụ tuyên truyền ra thì các mảng khác đều là lặt vặt. Nhưng cũng là một khởi đầu tương đối khả quan! Hơn nữa, Trình Văn Hoắc cũng đã ký kết xong hợp đồng với ba công ty quản lý quỹ tư nhân. "Không tệ, mọi người đã làm rất tốt, đều đã cố gắng!" Tô Dương hài lòng gật đầu, sau đó hắn chuyển mắt sang Trần Khánh Châu: "Nhưng hiệu trưởng Trần, gần đây tôi nhận được một cuộc điện thoại tố cáo, nói là phòng thể dục của trường có vấn đề?" Phòng thể dục của Tinh Hỏa kiện thân được xem như là phúc lợi cho các học sinh của Tinh Hỏa kiện thân và Yên Hồ giáo dục. Huấn luyện viên thể hình ngoài việc dạy kiến thức thể dục ra, còn có ý tìm kiếm những mầm non có hứng thú với việc tập luyện. Nếu họ chịu khó, trở thành huấn luyện viên thể hình cho Tinh Hỏa kiện thân cũng là một con đường không tệ. Nhưng hôm trước, khi Tô Dương xem báo cáo công tác của Hà Chí Hằng, mới biết có học sinh nữ ở Yên Hồ chức giáo phản đối học sinh nam vào phòng thể dục, còn đứng ngay trước cửa, cản trở các bạn nam đi tập... Thật sự rất kỳ quái! Có một vài bạn nam không nhịn được, nên đã gọi điện tố cáo... khiếu nại những bạn nữ kia! "Đều là do mấy em học sinh nữ không hiểu chuyện gây rối!" Trần Khánh Châu vội vàng nói, "Nhà trường đã phê bình mấy em đó rồi, phòng thể dục là dùng chung, cả nam và nữ đều được sử dụng mà." "Ghi lại danh sách những em học sinh nữ đó cho tôi!" Tô Dương suy nghĩ một chút nói, "Về sau cũng không được để cho bọn họ vào công ty của chúng ta." Hắn tuyệt đối không cho phép những học sinh nữ này làm bậy. "Vâng!" Trần Khánh Châu bất đắc dĩ gật đầu. Học sinh nữ ở Yên Hồ chức giáo tương đối nhiều, hắn cũng hiểu nỗi lo của Tô Dương. "Tôi thấy Hà Chí Hằng dạo gần đây làm việc rất tốt, hãy điều anh ta đến bộ giám sát của tổng công ty, phụ trách công việc tiếp nhận tố cáo nội bộ!" Tô Dương nhìn Đổng Tăng Kiệt và Kỷ Quốc Hùng hỏi, "Hai người có ý kiến gì không?" "Không có!" Đổng Tăng Kiệt nhớ lại người thanh niên Hà Chí Hằng này, người từng là công nhân cũ của Cửu Hương ẩm thực, tuy trình độ không cao nhưng được ông chủ rất coi trọng. Sắc mặt của Kỷ Quốc Hùng khẽ biến đổi, lại nhìn Tô Dương rồi thở dài nói: "Tiểu Hà tuy làm việc có hơi cứng nhắc, lại thích xông xáo... nhưng cậu ấy rất chân thành, đúng là rất hợp với bộ giám sát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận