Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 337: Cực hạn chơi trốn tìm thông báo! Đây là cái gì thần tiên trường học!

Tô Dương còn có thể nói gì? Việc nợ nần phần lớn đều có thể thúc đẩy con người tiến lên.
Tô Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói rõ trước, ta không thể trả lương quá cao đâu đấy!”
“Công nhân giao hàng ở Cửu Hương thực phẩm cũng vậy thôi, bọn họ chạy giao hàng chưa chắc đã kiếm được sáu bảy ngàn!”
“Chuyện đó không chắc đâu!” Tô Dương vừa cười vừa nói: “Cứ để bọn họ đến phỏng vấn, ta chọn một vài người, ai phù hợp ta thì giữ lại!”
“Được!”
“Nói rõ trước, nếu bọn họ đi làm không chuyên tâm, ta cũng không nương tay đâu!”
Tô Dương không đặc biệt muốn nhận những người nợ nần quá nhiều làm nhân viên, chỉ sợ khi tan việc họ lại làm thêm quá nhiều, ảnh hưởng đến giấc ngủ. Trong số những người này, có người thật sự dám lao vào chỗ chết mà làm. Tô Dương đã gặp một người như vậy rồi! Hắn đã đưa ra đãi ngộ tương đối tốt, và thời gian nghỉ ngơi thoải mái, thực sự không muốn họ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi để làm thêm vài việc. Thật ra nếu họ tận dụng thời gian nghỉ ngơi làm việc gì đó khác, Tô Dương vẫn có thể chấp nhận. Dù sao sau giờ làm việc thì đó là thời gian riêng của mỗi người! Nhưng Tô Dương lại sợ họ ngủ không đủ giấc, ảnh hưởng đến công việc, dẫn đến những sự cố an toàn khác, nhất là tại các nhà máy chế biến đồ ăn vặt bán cơ giới và nhà máy chế biến nguyên liệu nấu ăn.
“Đó là đương nhiên!” Điền Hán Hùng cười ha hả gật đầu, “Cảm ơn Tô tổng!”
“Anh đừng khách khí với tôi!”
Tô Dương lại cùng Điền Hán Hùng nói chuyện phiếm vài việc, nhưng tuyệt nhiên không đả động một lời đến vấn đề tình cảm của hắn. Dù Tô Dương không đề cập, thì Điền Hán Hùng ngược lại vẫn cứ luyên thuyên. Hắn nói hắn cuối năm chuẩn bị đi đến nhà Vương Dung Dung ra mắt, tiến triển thật sự quá nhanh.
“Nói đến chuyện này, vẫn phải cảm ơn Tô tổng!”
“Đó là do duyên phận của hai người đến rồi, đâu liên quan đến tôi!” Tô Dương vừa cười vừa nói: “Nếu anh thực sự muốn cảm ơn, vậy thì cảm ơn những nhân viên môi giới kết hôn kia đi!”
“Họ thì tôi đương nhiên phải cảm ơn rồi!”
“Nhớ phát lì xì cho mười nhân viên môi giới của Mỹ Gia!”
“Ấy. . . Không vấn đề gì!” Điền Hán Hùng trông có vẻ rất vui vẻ.
“Đúng rồi, có cơ hội thì giúp môi giới kết hôn Mỹ Gia tuyên truyền một chút đi!” Tô Dương vừa cười vừa nói: “Tôi mở công ty môi giới này không phải để kiếm tiền, chủ yếu vẫn là muốn giúp mọi người giải quyết vấn đề hôn nhân, tuyệt đối không có kiểu tìm người để nâng giá kết hôn hoặc là lừa đảo đâu đấy!”
“Nếu là người khác nói như vậy thì tôi chắc chắn không tin, nhưng nếu là Tô tổng nói vậy thì tôi nhất định tin!” Điền Hán Hùng vỗ ngực nói, “Có cơ hội tôi nhất định sẽ giúp tuyên truyền.”
Nhìn hành động của hắn là biết người này. Về nhân phẩm, Điền Hán Hùng rất tin tưởng Tô Dương. Ngay cả bạn gái của hắn, một nhân viên quèn ít ai biết ở Cửu Hương ăn uống, cũng không ngớt lời khen ngợi nhân phẩm của Tô Dương. Chuyện Tô Dương "Vay thêm tiền thưởng", hắn còn nhớ rõ mồn một như mới!
“Cảm ơn!”
Điền Hán Hùng: “Giữa chúng ta không cần khách sáo!”
Nói là vài người bạn, kết quả ngày thứ hai, Điền Hán Hùng mang theo mười người đến xin việc tại tập đoàn Cự Phàm. Hắn đưa người đến xong thì vội vàng xin lỗi Tô Dương rồi rời đi. Mười người này tuổi bình quân đều vào khoảng ba, bốn mươi. Công việc của họ ít nhiều đều có liên quan đến các nghiệp vụ của những công ty con thuộc tập đoàn Cự Phàm.
Tô Dương chọn tới chọn lui, sau khi nói chuyện với mười người, giữ lại bảy người! Trong bảy người này có hai người đã làm trong ngành ăn uống lâu năm, có thể bồi dưỡng một chút để làm quản lý dự bị. Cũng có người từng làm MCN và Software Developer, năng lực kỹ thuật cũng không tệ. Còn có người không có kỹ thuật gì đặc biệt, sẵn lòng vào nhà máy làm công nhân phổ thông, đảm bảo có làm thêm cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ, Tô Dương cũng sẵn lòng cho họ một cơ hội. Còn ba người kia, chính là không hài lòng lắm với mức lương Tô Dương đưa ra, cùng với vị trí công việc, nên muốn tìm cơ hội khác. Hầu hết bọn họ đều đang ở vị trí quản lý cấp thấp, nhưng Tô Dương chỉ có thể cho họ vị trí bình thường. Cũng chẳng còn cách nào, Tô Dương ưu tiên đề bạt những nhân viên có độ trung thành cao và có chuyên môn nghiệp vụ giỏi lên vị trí quản lý hơn. Hắn không thể tùy tiện chặn con đường thăng tiến của nhân viên công ty mình. Trừ phi đối phương thực sự rất giỏi hoặc có tài năng hiếm có! Nhưng Tô Dương lại có năng lực điều tra, rất nhiều nhân viên đều là chính tay hắn chiêu mộ. Hắn đã tuyển nhân tài hết công suất, nhân viên thường xuyên có chút dư thừa. Về dự trữ nhân tài trong lĩnh vực phục vụ, Cự Phàm thật sự không thiếu!
Những người này không muốn đến, Tô Dương cũng không ép, cũng có thể hiểu được! Biết đâu họ thật sự có thể tìm được công việc với mức lương tốt hơn thì sao? Dù sao thì áp lực của họ thực sự cũng rất lớn!
Sau khi giải quyết xong những người này, Tô Dương liền chào hỏi Điền Hán Hùng, dĩ nhiên thu được lời cảm ơn từ Điền Hán Hùng.
Không lâu sau, giám đốc Hứa Kiến Ba của cơ quan du lịch quốc tế Mộng Hải liền dẫn phó tổng Diệp Khánh Hồng đến tìm Tô Dương.
Hứa Kiến Ba cười hỏi: “Lão bản, không phải ngài nói muốn giao cho chúng tôi một chút việc sao?”
“Được thôi!” Tô Dương cười gật đầu. Đúng là hắn đã có chút coi nhẹ chuyện này. Nhìn Hứa Kiến Ba dẫn Diệp Khánh Hồng theo, hắn cảm giác nội bộ Mộng Hải du lịch chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Về chuyện này, hai người cứ yên tâm!” Tô Dương suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta sẽ bảo bên tổng công ty bàn bạc ra một phương án!”
“Vâng, lão bản!”
Tô Dương nhìn Diệp Khánh Hồng người hơi mập một chút liền đột nhiên hỏi: “Các người đã nhận được thẻ tập thể dục miễn phí mà tổng công ty tặng chưa?”
“Nhận được rồi!”
“Phó tổng Diệp, anh có đi rèn luyện không?”
“Gần đây tương đối bận ạ!”
“Đi tham gia một lớp giảm cân đi!” Tô Dương bất đắc dĩ nói, “Ta bảo bên Tinh Hỏa kiện thân cài cho anh một đội.”
Diệp Khánh Hồng khổ sở nói: “Lão bản. . . .”
“Lần trước anh đã khám sức khỏe chưa?”
Diệp Khánh Hồng cúi đầu xuống, không nói gì.
“Anh có thể giao bớt việc cho hai vị phó tổng khác, không thể để bọn họ rảnh rang quá được!” Tô Dương chỉ vào Diệp Khánh Hồng nói, “Anh nhìn hình thể của anh là thấy rõ ràng có vấn đề rồi.”
“Dạ!”
“Ta sẽ bảo bên Tinh Hỏa kiện thân cử cho anh một huấn luyện viên thể hình, dựa theo thói quen sinh hoạt và làm việc của anh, sẽ xây dựng một bộ kế hoạch giảm cân, anh ta sẽ chịu trách nhiệm việc tập thể dục của anh!” Tô Dương lại nhìn Hứa Kiến Ba nói: “Anh giao cho phó tổng Diệp một bảng đánh giá cuối năm đặc biệt đi, nếu như anh ấy không tập thể dục đúng hạn thì trừ tiền thưởng cuối năm!”
Hứa Kiến Ba nín cười gật đầu: “Được, lão bản!”
Diệp Khánh Hồng cả khuôn mặt đều ủ rũ: “Lão bản, như vậy có phải là quá nghiêm khắc không ạ?”
Tô Dương không khách khí nói thẳng: “Anh mà chết ở trên vị trí này thì ta còn phải bồi thường tiền!”
“. . .”
“Yên tâm, anh cứ làm ít thôi, rèn luyện nhiều lên, ta không trừ lương của anh đâu!”
Gặp phải một lão bản như vậy, Diệp Khánh Hồng thật sự vừa cảm động vừa bất đắc dĩ!
Chờ Hứa Kiến Ba, Diệp Khánh Hồng rời đi, Tô Dương liền đem sự tình cơ quan du lịch giao cho vài vị giám đốc công ty, chuyện này cần phải có sự chắc chắn từ trong nội bộ họ. Nhiệm vụ này Tô Dương giao cho tổng thanh tra hành chính Đổng Tăng Kiệt, cần hắn kết hợp đặc điểm của các công ty con, cùng với những tiêu phí du lịch, để đưa ra một kế hoạch có tính khả thi. Công việc này giao cho Quách Tuyết Cần có lẽ càng thích hợp, nhưng ai bảo cô ấy bận bịu như thế chứ?
Đến chiều ngày thứ bảy, Tô Dương thoải mái nằm trên ghế sofa, mở Bilibili lên xem video. Cực hạn trốn tìm quyển Yên Hồ chức giáo, sau khi chế tác kỹ lưỡng, thì trưa nay đã chính thức thông báo!
Khi Tô Dương mở video, trong video đã dày đặc bình luận. Dòng bình luận đầu tiên là: “Lão phu mang bắp cải điện tử đến rồi đây!”
Khi nghe nói “Cực hạn trốn tìm” được tổ chức tại các trường dạy nghề, rất nhiều fan đã bình luận rôm rả, nói rằng tổ chương trình có tương lai. Loại chương trình giải trí này mà cũng có thể tổ chức trong trường học được!
Khi nghe nói các lãnh đạo Yên Hồ chức giáo lo lắng các học sinh bị nghẹn quá nên cho các em tham gia hoạt động trốn tìm để thư giãn, thì bình luận liền xuất hiện một đám gào khóc:
“Đây là trường học thần tiên nào vậy?”
“Bây giờ còn có lãnh đạo trường học quan tâm đến tâm tư học sinh như vậy sao?”
“Nếu mà trường tôi mà tổ chức thì tốt, đó là năm ngàn tệ tiền thưởng đó!”
“Thật là ghen tị đến nhỏ dãi!”
“Chỉ là trường dạy nghề thôi. . . Nhưng mà tôi vẫn là ghen tị!”
“Trường tôi 211 đây, mà trường còn không tổ chức loại hoạt động này. . . .”
“Ghen tị với mấy bạn 00 đời sau!”
“. . .”
Chỉ có thể nói rằng, cộng đồng học sinh Bilibili vẫn còn rất đông đảo.
Đến khi những người hâm mộ “cực hạn trốn tìm” trở thành tuyển thủ khách quý xuất hiện, thì bình luận lại càng thêm sôi nổi, lũ lượt bày tỏ muốn ghi danh! Cũng có lời khen ngợi sự hào phóng của nhà tài trợ Cửu Hương thực phẩm. Thể loại video “cực hạn trốn tìm” tương tự cũng đã có mặt ở trong nước, dù sao thì đều là mô phỏng chương trình từ nước ngoài mà ra! Chỉ có điều, phần thưởng đưa ra cao nhất, và được chế tác hoàn mỹ nhất, vẫn là “Cực hạn trốn tìm” của Tinh Hỏa truyền thông.
Khi chương trình bắt đầu, rất nhiều bình luận đã bắt đầu dự đoán xem vị tuyển thủ nào sẽ có thể trụ lại đến cuối cùng.
“Trực tiếp trốn trên sân thượng thì chắc chắn mất không rồi!”
“Trốn trong cống thoát nước thì đúng là hiểm ác, ta cảm thấy người này có tiền đồ!”
“Người ở trong thùng rác thì không có tiền đồ rồi, sáo lộ cũ!”
“Tự mình xây vào trong tường, chắc chắn là có tiền án rồi hả?”
“. . .”
Tô Dương vẫn rất hài lòng về cách biên tập và hiệu ứng của cả video. Đặc biệt là cảnh tượng hàng ngàn học sinh từ trên sân vận động tản ra, cảm giác áp lực rất lớn! Có vài tuyển thủ khách quý trước đó đều tuyên bố hùng hồn rằng mình sẽ giấu kín, chắc chắn không bị tìm ra. Nhưng ai nấy đều bị lật xe, sự tương phản đó rất thú vị. Còn có loại không khí căng thẳng, và sự bất lực của những người ẩn nấp. Ví dụ như người trốn trong thùng rác bị mùi rác hun đến muốn chảy nước mắt. Người trốn trong cống thoát nước lấy ra bình dưỡng khí đã chuẩn bị từ trước. . . Còn cả sự vui vẻ của các học sinh khi tìm thấy tuyển thủ, cùng với sự bất lực của các tuyển thủ . . . Tất cả đều được thể hiện rõ ràng.
Đến cuối cùng, tổ chương trình “cực hạn trốn tìm” còn đặc biệt gửi lời cảm ơn đến Yên Hồ chức giáo, cùng với vài bạn học sinh của các chuyên ngành liên quan. Cũng công bố một số hình ảnh về các học sinh Yên Hồ chức giáo tham gia vào công đoạn chế tác chương trình . . .
Rất nhiều người trong phần bình luận đều dành lời khen ngợi cho Yên Hồ chức giáo và tổ chương trình:
“Học sinh Yên Hồ chức giáo cũng tham gia chế tác chương trình hả?”
“Ghê thật, học sinh trường người ta học đúng chuyên ngành luôn!”
“Tổ chương trình “Cực hạn trốn tìm” thật sự quá mạnh, lần này quay chụp có cảm giác nhanh ngang cả đài truyền hình rồi, quá nhiều góc quay!”
“Ta cũng muốn tham gia chế tác chương trình!”
“. . .”
Tô Dương thấy những dòng bình luận này thì tâm trạng cũng rất tốt. Để các học sinh Yên Hồ chức giáo tham gia chế tác chương trình, chắc chắn có lợi cho việc học tập kỹ năng của họ! Cho dù sau này có đi xin việc, thì sơ yếu lý lịch hay lúc phỏng vấn có chẳng có gì đặc biệt để nói, cũng có thể thêm một ít kinh nghiệm này. Biết đâu có thể từ bạn học của khóa trước mà thành danh! Nếu như Tinh Hỏa truyền thông hoặc tài khoản “cực hạn trốn tìm” làm ngày càng nổi tiếng hơn. Thẩm Vân Hiểu cũng bày tỏ rằng, những học sinh đã tham gia vào việc chế tác chương trình, thì việc học tập đều nghiêm túc hơn trước đây. Đối với lần tham gia chương trình này, các em đều có cảm giác thành tựu rất lớn!
Tô Dương cảm thấy, Tinh Hỏa truyền thông thật sự có thể lập căn cứ huấn luyện ở trường học, dời một phần công việc đến trường. Để các học sinh vừa học, vừa được tận mắt quan sát việc thực tế sử dụng các kỹ năng này, và còn có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt nữa! Dù sao lần này những học sinh tham gia chế tác chương trình “cực hạn trốn tìm”, Tinh Hỏa truyền thông cũng đều trả tiền, tuy chỉ có năm trăm tệ. Nhưng các học sinh này khi cầm được năm trăm tệ vẫn rất vui vẻ.
Vừa xem xong video, Tô Dương liền nghe thấy âm thanh thông báo mà hắn đã mong chờ từ lâu. Tiền của hắn lại về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận