Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 484: Tài sản có thể siêu 20 ức! Mặt trời mọc cùng máy bay không người lái quay chụp!

Chương 484: Tài sản có thể trên 20 tỷ! Mặt trời mọc cùng máy bay không người lái quay chụp!
Đương nhiên, kiểu marketing như vậy sẽ có vẻ bản thân mình mặt dày.
Nhưng cái công ty lẩu Đáy Nồi Vớt có ý đồ thu mua Cửu Hương Lẩu, lúc đầu phần lớn là không có ý tốt.
Bọn họ đích xác không cần phải khách khí như vậy!
Tiện tay để điện thoại xuống bàn trà, nhét một miếng bắp rang bơ vào trong miệng.
Bắp rang bơ thơm giòn ngọt ngào, còn có vị bơ lạc nổ bung, khiến Tô Dương rất hài lòng.
Nhưng lúc này, hắn nhận thấy Giang Diễm đang ngồi trên ghế nằm nhìn mình.
"Sao vậy?"
Giang Diễm hiếu kỳ hỏi: "Đáy Nồi Vớt muốn thu mua Cửu Hương Lẩu?"
"Ừ!"
Tô Dương nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
Trà vẫn còn ấm, là loại trà ngon ở Nhã Thành.
"Bảy tỷ?"
"Ừ!"
Tô Dương hờ hững đặt ly trà xuống bàn.
"Nhiều tiền thật đấy!"
Giang Diễm cầm bình nước bên cạnh, rót trà cho Tô Dương.
"Bảy tỷ đích thực tương đối nhiều, nhưng nếu như bị họ thu mua, đó chính là họ kiếm lời." Tô Dương vừa cười vừa nói, "Giá trị vốn hóa thị trường của Đáy Nồi Vớt thời kỳ đỉnh cao là 400 tỷ NDT, ta cảm thấy Cửu Hương của chúng ta phát triển một thời gian sẽ không thua họ là bao!"
"Vậy còn Vị Mỹ Giai thì sao?"
"Vị Mỹ Giai càng phù hợp với tình hình tiêu dùng giảm cấp hiện tại, còn phù hợp hơn cả Cửu Hương Lẩu!"
"Vậy chẳng phải ông chủ có thân gia mấy chục tỷ, về sau còn nhiều hơn?"
"Phải xem tính thế nào thôi! Sau này nhiều hơn là chắc chắn!"
Tính cẩn thận một chút, thân gia của Tô Dương hiện tại rất có thể đã vượt qua 20 tỷ.
Nhưng định giá món này, vẫn còn khá vi diệu, nhất là công ty của hắn vẫn chưa niêm yết.
Hắn cũng không có ý định đưa công ty lên sàn, chuyện này các quản lý cấp cao của công ty đều biết rõ.
Họ biết Tô Dương không hứng thú với việc mở rộng quy mô rồi lên sàn!
Đương nhiên, Tô Dương cũng không chắc chắn sẽ tính toán với Giang Diễm xem bản thân có bao nhiêu tiền.
Chuyện này rất buồn tẻ, cũng không cần phải nói cho nàng biết!
Giang Diễm nói đùa: "Cảm giác em muốn nuôi anh cả đời!"
"Cũng được!" Tô Dương gật nhẹ đầu, "Nếu em thích, ta vẫn có thể bị nuôi được!"
Lại là cái ngữ điệu bình thản này… Mà lại giống như rất hờ hững, vừa gần vừa xa!
Giang Diễm thầm nhổ nước bọt trong lòng.
Nhưng nàng phải thừa nhận, Tô Dương có cái sức hút này.
Nàng cũng phải thừa nhận, cảm giác này… khiến nàng rất mê muội!
Thấy Sở Lệ xách một cái vali đến, Tô Dương lập tức ngồi dậy.
Sở Lệ từ xa đã hô: "Ông chủ, máy bay không người lái của anh đây!"
"Được rồi!"
Tô Dương nói với Giang Diễm từ trên ghế: "Em cứ nằm tiếp đi, ta đi chơi máy bay không người lái!"
Nói xong, hắn liền đi về phía Sở Lệ… Ban ngày hắn càng thích vui đùa cùng với đám đàn ông!
Dưới sự hướng dẫn của Sở Lệ, Tô Dương rất nhanh đã học được những thao tác cơ bản của máy bay không người lái.
Nhìn thấy Tô Dương chơi quên cả trời đất, Giang Diễm liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ… Chẳng lẽ là mình không đủ hấp dẫn sao?
Nàng kéo áo khoác của mình lên, nhưng khóa kéo lại nhanh chóng bung ra.
Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, Tô Dương liền gọi mọi người cùng dậy.
Ăn vội bữa sáng xong, cả đám liền lên đường leo núi!
Tháng sáu mùa mưa còn chưa tới, đá trên núi vẫn chưa trơn trượt.
Lại thêm ông chủ homestay cùng người hướng dẫn bản địa, và cả các vệ sĩ hộ tống một đường, đoàn người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi trước khi mặt trời mọc.
Rất nhanh, mặt trời ló dạng, ông chủ homestay, Tô Dương, Sở Lệ cùng những người khác đều cho bay năm chiếc máy bay không người lái lên.
Dưới chân là biển mây cuồn cuộn, mặt trời phương đông từ xa ló rạng.
Ánh sáng vàng rực của mặt trời nhuộm biển mây trắng và dãy núi Cống Dát Tuyết Sơn phía xa, còn có cả con ngươi của những cô gái… thành một màu vàng rực rỡ!
Gió mát trên đỉnh núi thổi qua, làm rối tóc của mấy cô gái!
Hách Nguyệt trừng mắt to, vuốt mái tóc rối trên trán.
Nhìn thấy cảnh đẹp này, mọi mệt mỏi trên người cô đều tan biến hết.
Sau đó liền hướng về phía núi tuyết hùng vĩ hưng phấn kêu lớn.
"A a a"
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong thành phố, trước nay chưa từng thấy cảnh đẹp tráng lệ như vậy!
Đào Tuyết hình như cũng bị sự hưng phấn của Hách Nguyệt lây sang, cũng chụm hai tay lại làm loa rồi hét lớn.
Rất nhanh, Doãn Vấn Vũ cũng làm theo, vui vẻ hét lên.
Hét xong, nàng lại giật tay Giang Diễm: "Mau kêu lên đi!"
"A…"
Lúc đầu, Giang Diễm vẫn còn hơi "e dè".
Nhưng rất nhanh, nàng bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, triệt để thả mình, lớn tiếng hét theo!
Đào Tuyết nói với Trần Lỵ: "Chị Trần Lỵ, chị thử đi, dễ chịu lắm, cảm giác như mọi áp lực đều mất hết!"
"…"
Tô Dương điều khiển máy bay không người lái, đặc tả Hách Nguyệt đang phấn khích.
Sau đó kéo góc quay rộng ra, thu trọn những ngọn núi đá cheo leo cùng biển mây cuồn cuộn, dãy Cống Dát Tuyết Sơn dát vàng, và cả mặt trời mới mọc vào khung hình.
Giờ khắc này, Hách Nguyệt giống như đứng giữa tiên cảnh, nàng tựa như một tiên nữ!
"Ông chủ giỏi quá!" Sở Lệ tán thưởng, "Hôm qua mới học máy bay không người lái, hôm nay đã thao tác thuần thục, em thấy anh quay còn đẹp hơn cả em quay."
Tâm trạng của hắn cũng rất tốt, theo ông chủ đi du lịch, thú vị hơn nhiều so với việc làm vệ sĩ cho những người có tiền hay là làm bảo vệ cho những minh tinh kia!
Tâm trạng của Tô Dương cũng vô cùng tốt: "Ta xuất thân là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp!"
"Ông chủ không phải là xuất thân từ vận động viên chuyên nghiệp sao?"
Tô Dương bĩu môi, không nói gì.
Rất nhanh, hắn đã bắt được Tần Sương vào trong màn hình.
Người phụ nữ trẻ tuổi này giờ cũng vô cùng hưng phấn, hai má đỏ bừng.
Nàng nhìn cảnh đẹp xung quanh, ánh mắt cũng tràn đầy hưng phấn.
Mái tóc dài màu đỏ rực của nàng theo gió tung bay, gió thổi chiếc quần ống rộng của nàng dán sát vào vòng ba, cùng với dáng người đầy đặn… Ai bảo gió không có hình dạng chứ?
Thấy chiếc máy bay không người lái đang bay vòng quanh mình, Tần Sương bật cười, có chút ngại ngùng vuốt mái tóc đỏ dài, vẫy tay về phía máy bay.
Không lâu sau, Tô Dương nhìn thấy trong ống kính của máy bay không người lái, Trần Lỵ đội mũ bóng chày đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu, dang hai tay ra, nở nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng thư thái… Gió thổi bay áo khoác của nàng, tay áo cũng phất phơ!
"Cô đội mũ bóng chày kia, đừng nhắm mắt, chú ý dưới chân, ở đây nguy hiểm lắm!"
Lúc này, người hướng dẫn bản địa cầm loa la lớn.
Trần Lỵ mở to mắt, người hơi lung lay một cái, Tôn Nguyệt Hàm liền nhanh chân chạy tới đỡ nàng.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Dương mới yên tâm.
Nơi này quả thực có chút nguy hiểm, không có bất kỳ hàng rào bảo vệ nào cả!
Vệ sĩ cũng rất có trách nhiệm, gần như một người kèm một người.
Còn có hướng dẫn du lịch, đám người dẫn đường cũng luôn để ý tới bọn họ!
"Chị Trần Lỵ, chị tiếp tục đi!" Đào Tuyết cẩn thận từng ly từng tí tiến đến bên cạnh nàng cười nói, "Em có thể ôm chị, mình diễn lại cảnh kinh điển trong Titanic… để Tô ca chụp cho chúng ta!"
"Thôi không cần đâu!"
Đào Tuyết hô: "Tô ca, mau chụp ảnh cho tụi em đi, em muốn ôm bà xã anh!"
Trần Lỵ nghe Đào Tuyết nói, không nhịn được liền bật cười.
"…"
Tô Dương ra dấu OK với các cô.
Một đám người hưng phấn trên đỉnh núi rất lâu, ngoài việc dùng máy bay không người lái để chụp ảnh cho họ ra.
Tô Dương còn chụp ảnh lưu niệm riêng cho từng người!
Cuối cùng đến cả hắn cũng bị các cô gái kéo vào, cùng nhau chụp ảnh chung.
Dưới ống kính, đám cô gái đều cười rất tươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận