Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 322: Dây thường xuân danh giáo tốt nghiệp! Tích cực tâm lý học trung tâm!

Chương 322: Tốt nghiệp trường danh giá Ivy League! Trung tâm Tâm lý học tích cực! Ngũ Khải, người Dung Thành, là nghiên cứu sinh Thạc sĩ ngành tâm lý học của Sư Đại. Sau đó, hắn đến đại học Pennsylvania của Sửu Quốc học lên Tiến sĩ tâm lý học. Hiện tại, hắn đang làm tư vấn tâm lý tại trung tâm Tâm lý học tích cực của Martin · Seligman.
Khi thấy "đại học Pennsylvania" và "Martin · Seligman", Tô Dương rất coi trọng. Đại học Pennsylvania là một trường thuộc nhóm Ivy League, Tô Dương vẫn biết tiếng tăm của trường này. Còn Martin · Seligman là nhà tâm lý học hàng đầu của Sửu Quốc, người đặt nền móng cho ngành tâm lý học tích cực. Tâm lý học tích cực, có thể hiểu nôm na là ngành học nghiên cứu về hạnh phúc của con người. Ngành này áp dụng phương pháp khoa học để nghiên cứu cảm giác hạnh phúc và các phẩm chất tích cực riêng của con người, nỗ lực lý giải những mặt tích cực, ý nghĩa và giá trị trong cuộc sống. Đồng thời, nó khuyến khích mọi người phát triển tiềm năng, theo đuổi một cuộc sống có ý nghĩa, mang lại những thay đổi tích cực cho cá nhân và xã hội. Martin · Seligman chuyên nghiên cứu về hội chứng bất lực tập nhiễm và các nghiên cứu về bệnh trầm cảm. Bệnh trầm cảm thì không cần nói, là một vấn đề tâm lý khá phổ biến! Thế nào là bất lực tập nhiễm? Bất lực tập nhiễm là khi một cá nhân phải chịu đựng những sự kiện tiêu cực, không thể lường trước hoặc không thể kiểm soát trong một thời gian dài, dần mất đi lòng tin vào khả năng thay đổi hoặc kiểm soát tình hình, sinh ra cảm giác bất lực. Cá nhân đó trải qua một loạt kinh nghiệm thất bại liên tục, những thất bại này có thể đến từ học tập, công việc, các mối quan hệ, việc những kinh nghiệm thất bại này cứ liên tục kéo dài sẽ càng làm tăng thêm cảm xúc tiêu cực và cảm giác bất lực.
Từ Vân Hiểu khi phân tích vấn đề tâm lý của học sinh trung cấp nghề cho Tô Dương cũng đã đề cập đến hội chứng bất lực tập nhiễm. Bởi vì những học sinh này có nền tảng yếu, khi đối mặt với khó khăn trong học tập hoặc nỗ lực khôi phục nhưng kết quả không được cải thiện thì dễ sinh ra cảm giác bất lực tập nhiễm. Họ có thể sẽ quy nguyên nhân thất bại cho những yếu tố không thể thay đổi ở bản thân, từ đó từ bỏ ý chí và niềm tin vào việc tiếp tục cố gắng. Về hành vi, học sinh có thể biểu hiện những hành vi tiêu cực, né tránh môi trường, không muốn hoặc không thể thay đổi tình hình không tốt. Về cảm xúc, cá nhân thường kèm theo các cảm xúc bi quan, lo lắng, bất lực, cảm giác thất bại. Về nhận thức, cá nhân có thể xuất hiện hiện tượng nhận thức méo mó, cho rằng bản thân không thể thay đổi hoàn cảnh bằng bất kỳ nỗ lực nào. Về mặt sinh lý, tình trạng bất lực tập nhiễm kéo dài còn có thể dẫn đến mất ngủ, chán ăn, đau đầu, hoảng loạn... Thật ra, Tô Dương cảm thấy trước kia khi còn làm trong công ty quảng cáo, chính mình cũng đã từng có một thời gian bị hội chứng bất lực tập nhiễm. emmmm. . . . . tmd đúng là chỉ muốn buông xuôi!
Cho nên, khi thấy Ngũ Khải làm tư vấn tâm lý tại trung tâm Tâm lý học tích cực của Martin · Seligman, anh liền có chút coi trọng. Sau khi điều tra một chút về bảng kỹ năng của Ngũ Khải, Tô Dương đã cảm thấy đối phương không phụ sự mong đợi của mình. Bốn sao thiên phú tâm lý học, ba sao thiên phú giao tiếp. . . . . Về năng lực, đều tinh thông điều trị bệnh trầm cảm và hội chứng bất lực tập nhiễm, quả nhiên là nhất mạch tương truyền! Trong video, Ngũ Khải luôn nở nụ cười, ngoại hình cũng có chút đẹp trai. Khí chất ôn hòa, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, dễ dàng tạo thiện cảm cho người đối diện ngay từ lần gặp đầu tiên. Tô Dương trò chuyện cùng anh một chút, đại khái hiểu rõ về tình hình của Ngũ Khải!
Ngũ Khải ba mươi bốn tuổi, hiện tại vẫn chưa kết hôn. Anh đang làm tư vấn tâm lý ở trung tâm tâm lý học tích cực, mức lương một năm khoảng 10 vạn đô la. Quy đổi sang tiền nội tệ, đại khái khoảng 70 vạn! Mức lương này cũng tương đối bình thường, trong giới tư vấn tâm lý tại Sửu Quốc cũng coi như ở mức trung bình. Dịch vụ tư vấn tâm lý tại Sửu Quốc phục vụ tầng lớp trung lưu và thượng lưu, mỗi giờ có thể thu 100 ~ 200 đô la. Làm tốt, lương một năm có thể đạt đến 14 vạn. . . Mức lương thấp nhất một năm cũng có thể được chín vạn. Chỉ có thể nói, chó nhà giàu nhiều tiền thật! Tô Dương cười hỏi: "Có hứng thú trở về không?" Ngũ Khải thẳng thắn nói: "Đã đến phỏng vấn rồi, sao lại không có hứng thú được!" "Ừ!" Tô Dương thích sự thẳng thắn này của anh. Đa phần người trong nước hay ngại khi nói đến tiền. . . Điều này làm cho Tô Dương, một người có tiền hào phóng, cảm thấy không thoải mái lắm! Muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng ra, mọi người nói chuyện đều đơn giản. Còn có một số thạc sĩ, tiến sĩ muốn mức lương quá thấp. Ví dụ như một vị thạc sĩ nọ, Tô Dương đã chuẩn bị mức lương 1 vạn, anh ta lại chỉ muốn 8 ngàn!
Ngũ Khải hỏi: "Ông chủ muốn mở công ty tư vấn tâm lý à?" "Nếu như là anh thì chắc là sẽ mở công ty tư vấn tâm lý đấy!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Mặt khác, có lẽ anh sẽ phải đảm nhận một số công việc tư vấn cho trường học, công ty, còn cần anh bồi dưỡng thêm các chuyên viên tư vấn tâm lý phục vụ cho nhân viên của tôi nữa!" Dịch vụ tư vấn tâm lý ở nước ngoài rất phát triển, họ có một hệ thống bài bản về bồi dưỡng nhân tài. . . . . Tô Dương nhất định là muốn trước đạo văn. "Là nhân viên phục vụ sao? Có điều nhiệm vụ có vẻ hơi nặng đấy!" Nếu như là tư vấn tâm lý nội bộ cho công ty, trường học thì không thể tính phí theo giờ được. Nhưng điều này cũng khiến Ngũ Khải yên tâm hơn. Nếu như là dịch vụ kinh doanh phục vụ bên ngoài, anh cảm thấy mình ở Dung Thành không thể kiếm được bao nhiêu tiền! Nếu như ở Dung Thành mỗi giờ thu một ngàn tệ, đoán chừng khách hàng sẽ lảng tránh anh hết. "Làm tốt lương một năm trăm vạn cũng không phải là không thể!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Cổ phần Cự Phàm của chúng tôi đang nắm giữ cổ phần chi phối mảng truyền thông, thể dục, thực phẩm ăn uống, dịch vụ gia chính, văn phòng luật sư. . . . . là một tập đoàn có thực lực lớn!"
Ngũ Khải cười trả lời: "Tôi biết, lần trước tôi về Dung Thành còn ăn lẩu Cửu Hương, chắc là của nhà anh nhỉ?" "Là của nhà tôi!" Tô Dương cười hỏi: "Ngon không?" "Ăn ngon lắm!" Ngũ Khải gật đầu, "Đáng tiếc là chỗ anh không bán nước dùng lẩu, lúc đầu tôi muốn mang chút về cho đồng nghiệp ăn." "Họ có thích không?" "Có người không thích, nhưng cũng có người thích, đồng nghiệp của tôi cũng có người trong nước!" "Người trong nước nhiều không?" ". . ."
Sau khi hàn huyên một chút về lẩu, quan hệ hai người đã trở nên gần gũi hơn! "Mức lương lý tưởng của anh là bao nhiêu?" "Tình hình ngành tư vấn tâm lý trong nước ông chủ chắc là rõ, nếu làm việc ở Dung Thành, tôi có thể sẽ cần một mức lương cố định. . . . . Lương một năm 50 vạn có được không?" Ngũ Khải nghiêm túc suy nghĩ một chút, đưa ra một con số khá bảo thủ! Anh hiểu rõ sự khác biệt giữa lĩnh vực tư vấn tâm lý ở trong nước và nước ngoài, tư vấn tâm lý trong nước vẫn còn là một ngành nhỏ lẻ, phần lớn người dân trong nước khá bài xích! Cảm giác đi tư vấn tâm lý thì cũng như bị biến thái vậy! Anh cũng khá rõ về mức sống ở Dung Thành, tối thiểu là không cao bằng ở Sửu Quốc. Nếu có thể, anh vẫn muốn trở về nước hơn! Không có việc gì ai lại muốn rời xa quê hương? Tô Dương gật đầu: "Hợp lý đấy!" Yêu cầu này, hơi thấp so với dự kiến. . . . . Anh đã nghĩ đối phương sẽ đòi 70 vạn!
Ngũ Khải hít sâu một hơi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Ông chủ, tôi muốn ký một hợp đồng tương đối dài hạn, tối thiểu là năm năm!" Có một số điều, anh khó mà nói ra được. Người ta ở trong nước hay cắt xén nhân sự lắm, nếu như muốn bồi thường cũng rắc rối! Anh về nước phát triển, chắc chắn sẽ phải đối mặt với rủi ro. Dù sao thì nguồn lực, mối quan hệ của anh, phần lớn đều ở Sửu Quốc. Ấn tượng của anh về Tô Dương không tệ, nhưng anh vẫn muốn cân nhắc cho tương lai của mình. "Cái này không có vấn đề gì, hợp đồng ký rồi vẫn có thể xé!" Tô Dương vung tay hào phóng nói, "Anh về Dung Thành làm việc cho tôi, tôi sẽ cho anh 300 vạn tiền ổn định cuộc sống trước, lương cơ bản một năm 50 vạn, còn tiền thưởng thâm niên khác tính sau, chúng ta có thể bàn bạc thêm!" "Hả?" "300 vạn, bây giờ có thể mua được một căn nhà mới khá ổn ở Dung Thành đấy!" "Tôi biết!" "Thế nào?" "Không thành vấn đề!" Ngũ Khải còn có thể nói gì nữa? Dù sao anh cũng thấy được thực lực của Tô Dương! "À, còn nữa, giúp tôi giới thiệu về công ty chúng ta trong giới của anh một chút, xem còn ai muốn về nước phát triển không!" Nhân tài của các trường danh tiếng, các đơn vị hàng đầu thường tập hợp lại với nhau. Mạng lưới giao thiệp của người Hoa ở nước ngoài không lớn, tin tức gì cũng nhanh chóng được lan truyền. Tô Dương chỉ muốn đào thêm người tài sẵn có, dù sao làm dịch vụ thì anh sẽ không thiệt!
Ngũ Khải sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói: "Ông chủ, tôi hiểu rồi!" Sau đó, Ngũ Khải lại nói chuyện với Tô Dương về tình hình ngành tư vấn tâm lý trong nước. Đến khi anh phát hiện Tô Dương không những giàu có mà còn có nhận thức khách quan khá tỉnh táo về ngành này, cũng chuẩn bị tốt tâm lý cho việc chịu lỗ lâu dài, mà đối tượng phục vụ chủ yếu của công ty là nhân viên công ty và học sinh trong trường, thì tảng đá cuối cùng trong lòng anh cũng đã được hạ xuống. Ông chủ chọn anh, thực ra anh cũng đang chọn ông chủ!
Kết thúc buổi phỏng vấn công việc, Ngũ Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh mặt trời đang dần ló dạng ở Tân Châu. Anh mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Cảm thấy trong bụng đói meo, anh lại không nhịn được nhớ đến hương vị thuốc lá và chân gà thơm nồng của quán lẩu Cửu Hương. Anh lấy điện thoại ra, tìm số của mẹ mình. . . . . Do dự một lúc, anh vẫn là không bấm gọi. Bên kia bây giờ chắc cũng khá muộn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận