Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 307: Tại trong sân trường bị bám đuôi Tô Dương!

Chương 307: Tô Dương bị bám đuôi trong sân trường!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương liền chia tay Thẩm Vân Hiểu. Nàng đi thông báo cho bốn vị hiệu trưởng khác, chiều mai một giờ mở một cuộc họp nhỏ!
Ban đêm, Tô Dương thong thả dạo bước trong sân trường, nhìn từng nhóm ba năm học sinh bắt đầu rảo bước về ký túc xá. Hắn cảm thấy cả người rất thư thái, có một cảm giác yên bình tĩnh lặng! Sau đó, hắn dần dần dừng chân.
Quay đầu lại, Tô Dương thấy một cô bé vô cùng xinh xắn đang đi theo sau hắn, cách khoảng ba mét. Người này Tô Dương vẫn còn nhớ, chẳng phải là cô bé đã đòi hắn trả tiền hồi đầu tháng hắn đến nhà ăn ăn cơm sao? Lúc nãy hắn còn nhìn thấy nàng ở quán cơm nhỏ đó, nàng đang ăn cơm cùng mấy người bạn.
Khá lắm! Hắn đây là bị người ta theo dõi rồi!
"Đi theo ta làm gì?"
"Ai đi theo ngươi?" Cô gái nhỏ có chút kiêu ngạo nói, "Đường này ai cũng đi được, đâu phải nhà của ngươi?"
Đúng dịp! Đường này nói đúng ra là của Tô Dương, cả trường học đều là của hắn!
"Nha!" Tô Dương gật đầu, liền không định để ý đến nàng nữa. Hắn đại khái biết đối phương đang nói dối. Con đường này là hướng đi tới tòa nhà hành chính, căn bản không phải đường đến ký túc xá học sinh! Xe của hắn đậu ở phía bên tòa nhà hành chính. Còn việc vì sao không bảo Phùng Hoa đến đón hắn, hoàn toàn là vì hắn muốn đi bộ sau cuộc họp. Hôm nay hắn ngồi từ chiều đến tối, muốn vận động một chút!
"Chờ một chút!" Ngay lúc Tô Dương cất bước rời đi, Hầu Tư Đình đuổi kịp Tô Dương.
"Sao vậy?" Hầu Tư Đình có chút hờn dỗi nói: "Ngươi căn bản không phải là giáo viên của trường mà?"
"Ta là giáo viên!"
Hầu Tư Đình không tin: "Vậy sao không tìm thấy thông tin của ngươi trên trang web?"
"Có thể là trường chưa công bố thôi!" Giảng viên danh dự có thể công bố hoặc không công bố. Tô Dương đương nhiên thuộc loại trường hợp sau!
"Ngươi lừa gạt ta!"
"Ta lừa ngươi chỗ nào?" Tô Dương cười hỏi.
"Nếu như ngươi thật sự là giảng viên, sao phó hiệu trưởng lại đối tốt với ngươi như vậy?"
"Ngươi biết Thẩm hiệu trưởng?" Tô Dương tùy ý đổi chủ đề.
"Đương nhiên là biết, bây giờ lớp chúng ta đều muốn để nàng diệt. . . ." Đến đây, Hầu Tư Đình đột ngột ngậm miệng.
Tô Dương nghi ngờ nói: "Diệt Tuyệt sư thái?"
Hầu Tư Đình nhỏ giọng nói: "Đấy là do ngươi nói, không phải ta nói!"
Tô Dương bất đắc dĩ nói: "Quả là một biệt danh hay ho, các ngươi không thể có chút tiến bộ và tinh thần sáng tạo để nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn à?"
"Ngươi không giận sao? Có vẻ như quan hệ giữa ngươi và Thẩm hiệu trưởng rất tốt mà?"
"Ta sao phải tức giận?" Tô Dương hỏi ngược lại, "Chẳng phải là chứng tỏ Thẩm hiệu trưởng quản lý nghiêm sao!"
"Hừ!" Hầu Tư Đình lại đuổi theo sát bước chân của Tô Dương: "Ta tên Hầu Tư Đình, còn ngươi tên gì?"
"Tô Dương!"
"Cái tên bình thường vậy!"
"Ừm!" Tô Dương qua loa đáp.
"Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi!"
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì?"
"Vì sao lại muốn có phương thức liên lạc của ta?"
"Ờm. . . ." Hầu Tư Đình không trả lời được.
Nàng có thể nói là vì thấy hứng thú với Tô Dương nên muốn tiếp cận thử sao? Một cô gái như nàng lẽ nào lại không muốn chút thận trọng sao?
Tô Dương bất đắc dĩ nói: "Ở cái tuổi này của em, có lẽ nên chăm chỉ học hành mới phải!"
Hầu Tư Đình cau mày nói: "Sao anh nói chuyện giống như giọng của cha vậy?"
"Bởi vì cha em sẽ không hại em, chỉ muốn tốt cho em thôi!"
"Ờm. . . ." Nàng cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi.
Cứ thế một lúc, Tô Dương đã đi được mấy bước, nàng bám theo sát nói: "Em não chậm, học không được!"
"Thi đại học được bao nhiêu điểm?"
"271!"
"emmmmm. . . . Tạm được!" Nói đến đây, Tô Dương cúi đầu, cố gắng không để mình bật cười. 271? Đây là thi kiểu gì ra thế? Hắn nhìn Hầu Tư Đình, hoài nghi trong đầu cô ta chứa gì vậy. Dù sao thì điểm chuẩn đầu vào của trường Yên Hồ này cũng thực sự rất thấp! Điều này mới là nỗi hổ thẹn của hắn mới đúng! Khi nào mới có thể nâng điểm chuẩn tuyển sinh của trường Yên Hồ lên bậc cao đẳng chính quy đây?
Lúc này, Hầu Tư Đình nhìn thấy khóe miệng Tô Dương đang cong lên, cô có chút tức giận hỏi: "Anh đang cười em hả?"
"Không có!"
"Có, anh đang cười!"
"Được thôi!" Tô Dương trực tiếp thừa nhận, "Đúng là ta đang cười!"
Gặp Tô Dương lưu manh như vậy, Hầu Tư Đình lại phát hiện mình hoàn toàn bó tay với hắn! Chỉ có thể cúi đầu đi theo Tô Dương.
"Em muốn đi đâu?"
Thấy càng ngày càng đến gần tòa nhà hành chính, Tô Dương khẽ hỏi.
"Không biết!"
"Được rồi!" Tô Dương cũng chịu thua với cô gái này, đâu thể vạch trần thân phận lúc này chứ?
Đi vài bước, Hầu Tư Đình đột nhiên nói: "Em chỉ là không muốn học thôi!"
"Ừm!" Điểm này, Tô Dương cũng tán đồng, rất nhiều học sinh trường nghề đều ghét học. Những người có trình độ tư duy bình thường đều có thể đỗ đại học, kém nhất cũng vào được các trường cao đẳng nhà nước. Rất nhiều học sinh là vì ghét học hoặc chưa hình thành được thói quen học tập tốt, không có được các nguồn lực giáo dục tốt. . . . Hầu Tư Đình trông có vẻ cũng khá thông minh.
Tài nguyên giáo dục trong tỉnh đều tập trung ở Dung Thành và Miên Thành, chắc chiếm đến bảy tám phần. Có những trường cấp 3, cả lớp đi thi đại học có thể rớt hết, không có một ai đỗ trường chính quy. Ở một số trường khác, nếu không nỗ lực thì chỉ có thể vào 985 hạng bét.
Xuất thân ảnh hưởng không nhỏ đến thành tích. Nếu không thì đâu có nhiều người muốn vào thành phố, nhiều người muốn mua nhà ở khu vực có trường tốt đến vậy.
Hầu Tư Đình đột nhiên hỏi: "Anh tin thật hả?"
Tô Dương gật đầu: "Tin!"
"Anh không ghét em vì em học không giỏi chứ?"
"Không đâu!" Tô Dương lắc đầu, "Ta đánh giá một người dựa trên trình độ đạo đức và năng lực!"
"Nha!" Hầu Tư Đình cúi đầu im lặng một chút, rồi lấy hết dũng khí nói: "Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Đương nhiên là có rồi!"
Hầu Tư Đình cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cô vẫn gượng cười nói: "Có muốn đổi người yêu không?"
"Em còn nhỏ quá, không hợp!"
"Em mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa đâu!" Hầu Tư Đình nhỏ giọng nói, "Bạn em mười tám tuổi có đến ba người bạn trai, mà em còn chưa có một ai!"
Chuyện này đúng là rất khó gỡ rối! Tô Dương xoa trán: "Em thích ta ở điểm nào? Chúng ta có tiếp xúc gì đâu?"
"Anh đẹp trai nha!" Hầu Tư Đình ngẩng đầu nhìn Tô Dương, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh đèn đường!
" . . ."
Bây giờ con gái đều nông cạn vậy sao? Hầu Tư Đình nói thêm: "Em cảm thấy anh rất có khí chất, khác hoàn toàn với mấy nam sinh ở trường!"
Còn được! Tô Dương cảm thấy cô gái này vẫn còn có thuốc chữa. Ít nhất thì cô còn nhận thấy được chút nội hàm của hắn! Nhưng nếu khí chất của hắn giống mấy nam sinh trong trường thì mới kỳ quặc!
"Em học lớp nào?"
"Quản lý du lịch, sao vậy?" Nhắc đến ngành quản lý du lịch, Tô Dương liền muốn nhổ nước bọt. Trường cao đẳng nghề mà lại có ngành quản lý du lịch. . . Đây là định quản lý ai vậy? Thông thường mà nói, ngành có chữ quản lý thì thường khá tệ, dù ở trường đại học chính quy đi chăng nữa.
"Xem ra chương trình học ngành quản lý du lịch của các em vẫn còn quá dễ, ta sẽ bảo thầy cô các em sắp xếp cho nhiều hơn một chút!"
"A ~ không muốn!" Hầu Tư Đình túm lấy cánh tay Tô Dương, "Ngồi trong lớp học, em thấy giống như ngồi tù vậy!"
Hầu Tư Đình lúc này chợt nghĩ ra, người này có vẻ có quan hệ rất tốt với vị phó hiệu trưởng dữ dằn kia! Hình như chính vị phó hiệu trưởng cũng đang làm hài lòng hắn thì phải!
"Nếu như không muốn ngồi tù, thì ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa? Không thì ta sẽ liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của em đấy!" Tô Dương rút tay lại nói, "Đừng có suốt ngày nghĩ đến yêu đương, học thêm chút kiến thức. . . ."
"A ~ " Cảm nhận được sự uy hiếp, Hầu Tư Đình cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn.
"Tốt, gặp lại!" Hai người vừa đến trước bãi đậu xe ở tòa nhà hành chính thì Phùng Hoa đã chờ sẵn, thấy Tô Dương, anh lập tức đứng dậy từ dưới ánh đèn, nhanh chân bước đến chiếc Maybach mở cửa xe giúp Tô Dương.
Nhìn chiếc xe của Tô Dương rời đi, Hầu Tư Đình còn ngẩn người rất lâu. Mercedes đẹp vậy sao? Còn có cả tài xế! Rốt cuộc. . . . người này là ai vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận