Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 471: Thu mua Thần Ưng bảo an! Có chút làm cho người ta bất đắc dĩ lao động điều động!

Chương 471: Thu mua Thần Ưng bảo an! Có chút khiến người ta bất đắc dĩ điều động nhân lực!
Rượu uống chưa đủ, Hồ Chí An nhỏ giọng hỏi: "Tô tổng, nếu công ty giao vào tay ngươi, đãi ngộ của những nhân viên kia chắc không giảm chứ?"
"Chắc là sẽ tăng lên một chút!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Ta không hề mong chờ kiếm được bao nhiêu tiền từ mảng bảo an này."
"Thật sao?"
Tô Dương cười nói: "Ta không cần thiết lừa ngươi!"
Hắn không có ý định kiếm tiền gì từ mảng kinh doanh bảo an của công ty.
Hồ Chí An cười nói: "Vậy thì đa tạ Tô tổng, chén này tôi cạn!"
Tô Dương cũng cùng hắn cạn một chén!
Theo hắn biết, công ty bảo an của Hồ Chí An đã là rất có tâm rồi. Xem như là công ty có quy củ tương đối trong toàn thành phố Dung.
Đặt chén rượu xuống, Hồ Chí An có chút ngại ngùng nói: "Tôi nói như vậy có thể hơi già mồm, nhưng thật sự là tôi có chút không nỡ công ty bảo an!"
"Ừ!" Tô Dương phụ họa nói, "Tôi hiểu, dù sao cũng là do một tay anh gây dựng!"
"Đúng vậy!" Hồ Chí An gật gật đầu, "Tôi còn cảm thấy có chút có lỗi với những nhân viên kia!"
Tô Dương liền không tiện đánh giá điều này!
"Tô tổng có giảm biên chế không?"
Tô Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là sẽ ưu tiên xem xét năng lực nhân viên, nếu không cần thiết, sẽ không giảm biên chế!"
"Giao công ty cho Tô tổng, tôi vẫn tương đối yên tâm!" Hồ Chí An vừa cười vừa nói, "Ít nhất Tô tổng đãi ngộ nhân viên không tệ, không kể là về vốn, hay quan hệ cũng đều rộng hơn tôi."
"Đúng!"
Tô Dương gật gật đầu.
Hắn cảm thấy, lời Hồ Chí An nói, càng giống như đang thuyết phục chính mình!
"Vậy giao cho Tô tổng!"
"Được thôi!"
Sau khi ăn cơm với Hồ Chí An, đại khái hai ngày sau, đồng thời mua chung, đã cùng ông chủ công ty Thần Ưng bảo an, Hồ Chí Vân bàn bạc xong thỏa thuận mua lại.
Cự Phàm cổ phần khống chế với mức giá 33 triệu mua lại 100% cổ phần công ty Thần Ưng bảo an trong tay Hồ Chí An.
Giá cả chắc chắn là hơi cao hơn, nhưng Tô Dương cũng không quan tâm!
Rất nhanh, Tô Dương kín đáo cùng Hồ Chí An ký kết thỏa thuận mua lại!
Hồ Chí An cũng giới thiệu hắn cho các nhân viên đang làm việc ở Thần Ưng bảo an, bao gồm cả phó giám đốc Điền Uyên.
Đứng trước những nhân viên này, Tô Dương không hề có chút căng thẳng nào.
Hắn vẫn như thường lệ hứa hẹn sẽ tăng lương cho nhân viên công ty thêm 1.000 tệ, những nhân viên chưa đóng bảo hiểm xã hội sẽ được đóng, ngay lập tức nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các nhân viên.
Đồng thời, hắn cũng hứa hẹn sẽ giảm bớt phí khấu trừ từ lương bảo an khi điều động!
Nhìn thấy những nhân viên đó còn đang hào hứng vỗ tay cho Tô Dương, Hồ Chí An cảm xúc hết sức phức tạp... Thậm chí có chút ghen tị!
Nhưng anh ta không hối hận quyết định của mình, có thể bán công ty với giá hơn ba chục triệu, anh ta đã rất thỏa mãn rồi.
Tình hình kinh doanh của Thần Ưng bảo an hiện tại đang xuống dốc, anh ta cũng không còn cách nào.
Nếu lần này bỏ lỡ Cự Phàm cổ phần khống chế, anh ta đoán rằng sau này sẽ rất khó tìm được người mua nào tốt hơn Tô Dương, ít nhất người nhà của anh ta đều khuyên anh ta nên kịp thời buông tay.
Sau khi kết thúc buổi họp, Hồ Chí An vỗ vỗ vai phó tổng Điền Uyên và nói: "Lão Điền, hãy cố gắng theo Tô tổng, Tô tổng chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu!"
"Vâng thưa ông chủ!"
Tâm trạng của Điền Uyên cũng có chút phức tạp.
Nhưng dù sao ấn tượng của anh ta với Hồ Chí An vẫn tốt, ít nhất là một ông chủ có chút điểm dừng cuối cùng.
"Ừ!" Hồ Chí An gật gật đầu, giữ vững thể diện của một người trưởng thành, tạm biệt Tô Dương rồi rời khỏi công ty.
Anh ta thoáng có chút phiền muộn và không muốn, nhưng anh ta sẽ không quay đầu!
Sau khi Hồ Chí An rời khỏi văn phòng, Điền Uyên liền đến bên Tô Dương nói: "Lão bản, nếu cho toàn bộ nhân viên tăng lương một ngàn, đóng bảo hiểm xã hội, lại giảm bớt chiết khấu của bảo an thì e rằng công ty chẳng có chút lợi nhuận nào!"
"Ừ!" Tô Dương gật đầu nói, "Ta không quan tâm!"
Nghe Tô Dương nói, Điền Uyên không khỏi hít một hơi.
Không quan tâm đến lợi nhuận công ty, vậy quan tâm cái gì?
Chẳng phải Tô tổng của Cự Phàm cổ phần khống chế được cho là một người chủ rất tài giỏi sao?
Sao giọng điệu này nghe cứ như một tên công tử nhà giàu vậy?
Vì thế, độ trung thành của anh ta bắt đầu giảm sút, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của bản thân!
Tô Dương đột nhiên hỏi: "Điền phó tổng, hiện giờ lương một năm của anh là 25 vạn?"
"Dạ đúng!"
"Tăng cho anh lên 30 vạn, cộng thêm 3% cổ phần thưởng chia hoa hồng!"
"Ấy..."
Điền Uyên kinh ngạc nhìn Tô Dương, không biết nên nói là cái gì!
"Sao, không muốn?"
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Điền Uyên liên tục nói, "Cảm ơn lão bản! Cảm ơn lão bản!"
Nếu Tô Dương chú ý quan sát độ trung thành của Điền Uyên, liền có thể thấy độ trung thành của Điền Uyên đang tăng vọt lên rất nhanh!
Tô Dương thở dài nói: "Bọn họ đều phải ra ngoài làm bảo an, chắc chắn không dễ dàng gì!"
"Vâng!" Điền Uyên gật gật đầu, nhưng cũng không đặc biệt quan tâm.
Không có chỗ dựa, không có gia thế, lăn lộn trong xã hội thì ai dễ dàng được chứ?
"Vậy nên ta không quan tâm có thể bòn rút được bao nhiêu tiền từ họ!"
"Vâng!" Điền Uyên vẫn gật đầu, sau đó liền có chút nghi hoặc nhìn Tô Dương, "Vậy lão bản mua lại công ty là vì cái gì?"
"Ta muốn một đội bảo an đáng tin!"
"À!"
Điền Uyên bừng tỉnh ngộ.
Nhưng anh ta lại bắt đầu oán thầm trong lòng.
Cảm thấy vị lão bản này giống như vì một đĩa dấm mà gói cả đĩa sủi cảo vậy!
Muốn có đội bảo an đáng tin, chẳng phải cứ dùng tiền mua lại công ty bảo an lớn sao?
Ít nhất chỉ cần bỏ đủ tiền, làm sao đội bảo an không trung thành được chứ?
"Ta hy vọng anh có thể thật lòng xây dựng một đội bảo an chuyên nghiệp cho ta!" Tô Dương dặn dò, "Nếu anh làm tốt, ta sẽ thưởng cho anh!"
"Vâng thưa lão bản!"
Điền Uyên liên tục gật đầu.
Việc này anh ta vẫn làm được, dù gì cũng là chuyên môn của mình.
"Nhưng mà lão bản, vậy sau này trọng tâm nghiệp vụ của chúng ta sẽ không tập trung vào mảng bảo an sao?"
"Mảng bảo an vẫn phải làm, nhưng không cần kiếm tiền!"
"Vâng ạ!"
Anh ta dần hiểu rõ logic suy nghĩ của ông chủ mới.
Ông chủ mới chỉ muốn một đội bảo an chuyên nghiệp, về phần công ty kinh doanh bảo an cũng sẽ không từ bỏ.
Nhưng sẽ để lại nhiều lợi nhuận hơn cho bảo an bình thường!
"Đương nhiên, ta cũng thích nhân viên dưới tay nhiều một chút!" Tô Dương suy nghĩ một chút nói, "Làm nhiều nghiệp vụ cũng rất tốt, anh cũng nên tích cực khai thác nghiệp vụ bảo an."
"Đã hiểu!"
"Mọi người khấu trừ khi điều động bảo an là khoảng 20%?"
"Đúng vậy!" Điền Uyên vội vàng trả lời, "Giá thị trường ở khoảng 10% - 30%, những chỗ hắc tâm có thể bớt xén hơn 30%, công ty của chúng ta trừ 20%, ba ngàn tệ sẽ trừ khoảng 600 tệ, còn thu thêm chút phí đào tạo gì đó nữa."
"Lương của bảo an bình thường khoảng 4000 tệ?"
"Không sai là mấy!"
"Vậy cứ trừ 10% khi điều động bảo an thôi!"
Tô Dương hít sâu một hơi, hắn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ!
Chẳng lẽ không thể có chuyện đơn vị dùng người trả cho công ty bảo an năm ngàn, mà hắn lại trả cho bảo an sáu ngàn được sao?
Nếu hắn làm như vậy, trên dưới công ty chắc chắn sẽ cho rằng hắn bị điên!
Nếu chuyện này bị truyền ra, hắn đoán có thể sẽ gây xôn xao cả nước mất!
Hắn cũng không thể rút hết nghiệp vụ bảo an được.
Người ta đã phải đi làm bảo an, đã là bị ép đến mức không còn cách nào khác rồi.
Tô Dương không thể bảo bọn họ nghỉ việc được chứ?
Lẽ nào muốn nói, Tô lão bản hắn thiện lương, nhìn không được người có lương thấp, nên cho tất cả nghỉ việc sao?
Nhưng Điền Uyên lại bị lời nói của Tô Dương dọa sợ, anh ta vội nói: "Lão bản, nếu khấu trừ 10% có lẽ chúng ta thật sự sẽ lỗ mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận