Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 131: Biểu ca, nếu không thì ngươi để ta trở về tăng ca a!

Chương 131: Anh họ, hay là anh để em quay về tăng ca đi!
Trên xe, Tô Dương liền gọi điện thoại về nhà.
Biết được cô dì chú bác của mẹ đều ở nhà, cũng bao gồm cả ba mẹ của Hà Chí Hằng.
Bởi vì cha của hắn vốn là người ở rể, về sau kiếm được tiền liền xây nhà mới.
Ngay cạnh nhà ông bà ngoại.
Mỗi dịp giao thừa, cô dì chú bác của mẹ đều sẽ đến nhà Tô Dương, cùng ông bà ngoại tụ họp một chút.
Tô Dương trước tiên đưa Hà Chí Hằng về nhà, chờ hắn để hành lý xuống, liền mang theo hắn về nhà.
Xe vừa dừng lại, Tô Dương liền thấy tam dì, bà ngoại, còn có anh họ của hắn đang vây quanh đống lửa.
Tô Dương vừa về đến, ánh mắt của bọn họ liền bị chiếc xe mới của hắn hấp dẫn.
Tô Dương cùng Hà Chí Hằng vừa xuống xe, liền bắt đầu chào hỏi người thân.
Hà Chí Hằng cũng đi theo hắn gọi.
Anh họ Tô Dương là Ngụy Dương liền cười nói: "Em họ, xe em lái vẫn là xe sang đó nha!"
"Miễn cưỡng xem như vậy đi!" Tô Dương khiêm tốn nói, "Chủ yếu là làm ăn, nhất định phải có mua chiếc xe sang trọng để làm chút bề ngoài!"
Chuyện Tô Dương mở công ty, đã sớm không còn là bí mật.
"Vậy cũng đúng!" Ngụy Dương lấy bao thuốc lá ra rút một điếu thuốc hỏi, "Hút thuốc không?"
"Không hút, cảm ơn!"
Hà Chí Hằng cũng vội vàng lắc đầu.
Ngụy Dương vừa cười vừa nói: "Vẫn là không hút thuốc lá tốt!"
Sưởi ấm một chút, Tô Dương liền vào trong nhà.
Còn chưa vào nhà, hắn đã nghe thấy tiếng chơi mạt chược.
Vào nhà hắn liền thấy ông ngoại hắn, cậu, dì cả, và ba của tam dì đang chơi mạt chược!
Những người thân khác đều ở bên cạnh xem họ đánh, hoặc là đang xem ti vi trong phòng khách.
Cha mẹ hắn đang ở trong bếp nấu ăn, mợ cũng đang giúp.
Nghe thấy tiếng Tô Dương, mẹ của hắn cũng từ trong bếp đi ra, mặt đầy nụ cười.
Hà Chí Hằng đi theo hắn gọi một lượt người thân, liền chạy tới ghế sofa chơi điện thoại.
Cậu của hắn vừa sờ mạt chược vừa cười nói: "Tô Dương, đến đánh bài!"
"Không đánh!"
"Kiếm được nhiều tiền như vậy thua cho ta một ít thôi!"
Tô Dương cười nói: "Không thích đánh!"
Hắn biết cậu hắn đang nói đùa.
Cậu vừa cười vừa hỏi: "Có bạn gái chưa?"
"Cái này cậu không cần quản!"
"Vậy là có rồi!" Cậu lại hỏi, "Sao không dẫn về để chúng ta xem mặt?"
"Con vào bếp phụ giúp đây!"
Cậu vừa cười vừa nói: "Trong bếp đã chật rồi, lại đây kể chuyện bạn gái cho bọn ta nghe!"
Thấy Tô Dương có chút ngại ngùng, những người thân khác cũng cười theo.
Không lâu sau, cả nhà liền cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên.
Ăn cơm xong, có người tiếp tục đánh bài, số còn lại thì đi ra ngoài sưởi ấm nói chuyện phiếm, hoặc là đi xem tivi chơi điện thoại.
Theo sự thúc giục của cậu, Tô Dương phát mấy bao lì xì lớn vào nhóm gia đình.
Một đám người thân tranh nhau giành lì xì đến quên trời đất!
Hơn 11 giờ, mọi người cũng đều tản đi gần hết.
Tô Dương lại giúp ba mẹ dọn dẹp qua loa một chút, mẹ của hắn mới nhỏ giọng hỏi: "Con trai, con có bạn gái?"
"Coi như là có đi!"
"Có là có, không có là không có." Mẹ hắn có chút tức giận nói, "Cái gì mà coi như là có?"
"Vậy thì là có đi!"
Mẹ của Tô Dương có chút oán giận nói: "Lần trước hỏi con, con đều nói không có!"
Tô Dương có thể nói là sợ mẹ muốn bắt hắn dẫn bạn gái về nhà sao?
Ba của Tô Dương có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ con đang sắp xếp cho con đi xem mắt đấy!"
"Hả?"
"Để mẹ đi nói với họ vậy!" Mẹ Tô Dương bất đắc dĩ nói, "Nếu con đã có bạn gái, vậy mẹ cũng không cần quan tâm nữa."
"Tốt!"
Tô Dương liên tục gật đầu.
Xem mắt gì đó, quá là khó xử!
Hắn vừa tốt nghiệp liền bắt đầu bị sắp xếp xem mắt, tết năm ngoái cũng đi xem một lần.
Lần trước người đi xem mắt lớn lên cũng bình thường.
Lớn hơn hắn ba tuổi, mở miệng ra là hỏi hắn trong thành phố có nhà chưa?
Tô Dương nói chưa có.
Người kia còn một mặt tiếc nuối.
Hai bên trao đổi wechat, hắn nói một câu, đối phương cũng chỉ hùa theo trả lời một câu.
Cũng may Tô Dương đối với đối phương cũng không có hứng thú lớn lắm!
Hai bên cũng chỉ nói chuyện qua lại đôi ba lần trên wechat.
Mẹ hắn còn ra sức cổ vũ hắn phải chủ động, nói con trai phải chủ động, chủ động là có thể thành!
Tô Dương tuyệt nhiên không tin cái này!
Năm sau đi công tác ở Dung Thành, hắn liền hoàn toàn không liên lạc với đối tượng xem mắt kia nữa.
Xem như ngầm thừa nhận thất bại!
Để cô ta trong danh sách wechat ăn bụi.
Thấy mẹ mình trong điện thoại đang xin lỗi đối phương, Tô Dương cũng có chút ngượng ngùng, vì vậy liền chạy ra ngoài chuyển đồ tết trên xe xuống.
Cảm thấy tiệc tối liên hoan mừng năm mới chẳng có gì vui vẻ, Tô Dương liền lấy điện thoại ra phát lì xì trong nhóm wechat công ty.
Tiện thể lại phát mấy bao vào trong nhóm gia tộc!
Những người giành được lì xì đều đang cảm ơn ông chủ, bất kể là nhân viên hay người thân.
Trong đó, có cuộc gọi đến từ Đào Tuyết, Tô Dương liền ra ngoài nghe.
Cha mẹ hắn thấy hắn thần thần bí bí cũng không hỏi nhiều, cũng đoán đại khái được là ai gọi đến.
Còn chưa đến nửa đêm 12 giờ, liền có vô số tiếng pháo nổ vang lên.
Trong thôn không có quản lý nghiêm như nội thành, thích thì có thể tùy tiện đốt pháo!
Tô Dương cũng đốt pháo mà trong nhà đã chuẩn bị sẵn.
Tiếp đó, Tô Dương lại ở nhà hai ngày, đi tảo mộ cho những người lớn tuổi đã khuất.
Hà Chí Hằng cũng nhận được chìa khóa xe của hắn.
Hắn cũng rất giữ lời, chỉ chạy xe vòng vòng ở quốc lộ trong các thôn quê gần đó nửa ngày cho đỡ nghiện.
Sau đó, Tô Dương liền lái xe chở ba mẹ đi thăm người thân.
Hầu như đến đâu, hắn cũng sẽ bị người lớn tuổi hỏi han đủ thứ chuyện.
Dù sao trong mắt người lớn, hắn bây giờ cũng xem như là người có chút địa vị rồi!
Ngược lại có người hiếu kỳ hỏi tiền mở công ty của hắn lấy đâu ra, Tô Dương thống nhất trả lời là tiền tích lũy từ việc kinh doanh cửa hàng lẩu, phần lớn là tiền vay ngân hàng.
Nếu không thì thật sự rất khó giải thích nguồn gốc tài chính!
Mà sự thật là hắn có mấy trăm vạn tiền vay ngân hàng.
Bây giờ bố mẹ hắn thấy sự nghiệp của hắn phát triển thuận lợi như vậy, gan dạ cũng được tôi luyện lên rồi.
Cũng không quá lo lắng về số tiền vay của Tô Dương nữa.
Nói thật, Tô Dương cảm thấy còn ở công ty thoải mái hơn.
Hắn nhìn Hà Chí Hằng đang bị tra hỏi, Hà Chí Hằng cũng nhìn lại hắn.
Cả hai đều đồng cảm!
Tô Dương chán nản đi trên con đường đất, hai bên là những cánh đồng hoa cải dầu, trông cũng khá là thư thái.
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Quay lại nhìn, thì ra là em họ của mình.
Hà Chí Hằng hít sâu một hơi nhỏ giọng hỏi: "Anh họ, hay là anh để em quay về tăng ca đi!"
"Ờ... Không muốn!"
Đùa à!
Em họ mà đi thì ai ngồi tù cùng hắn?
Đúng lúc này, hắn liếc mắt nhìn điện thoại, có người nhắn tin cho hắn trên wechat.
Nhìn thấy tên người đó, Tô Dương nhớ lại cô gái xem mắt năm ngoái.
"Anh có bạn gái chưa?"
Câu này hỏi đến không đầu không cuối.
Tô Dương tiện tay trả lời một câu: "Có!"
"Ồ!"
Sau đó, sau đó thì không còn gì nữa!
Hắn nhìn về phía em họ của mình hỏi: "Mẹ em có sắp xếp cho em đi xem mắt không?"
Nghe Tô Dương nói, Hà Chí Hằng liền không vui hơn được chút nào.
Thấy em họ mình một mặt phiền muộn, Tô Dương cuối cùng cũng thấy vui vẻ!
Tô Dương hiếu kỳ hỏi: "Có thích cô gái nào không?"
Hà Chí Hằng có chút xấu hổ liếc nhìn Tô Dương.
"Người trong công ty sao?"
"Không phải!"
"Ở đâu?" Tô Dương hiếu kỳ nói, "Kể cho anh nghe một chút!"
"Ờ... Ở tiệm lẩu!"
"Cửa hàng nào? Ai vậy?" Tô Dương một mặt hóng hớt!
"Hay là không nói nhé?"
"Nếu em không nói, đợi khi khai thác thị trường ở tỉnh ngoài, anh sẽ điều em đến tỉnh khác đi khai hoang đấy!"
"Hả?"
Hà Chí Hằng nhìn anh họ vô lương của mình, trong nhất thời có chút im lặng.
"Em nói, anh có thể không cần nhúng tay không, càng không muốn nói với mẹ em!"
"Đương nhiên, anh chắc chắn sẽ không nhúng tay!"
Hà Chí Hằng vẫn rất tin Tô Dương: "Là Vương Quyên!"
"Vương Quyên nào?"
Tô Dương nhớ lại, trong hơn hai mươi cửa hàng lẩu của hắn, có hai người tên là Vương Quyên.
"Người ở cửa hàng Đường Tân Nguyệt!"
"Ồ!"
Tô Dương gật đầu, cảm thấy mắt nhìn người của em họ mình cũng không tệ.
Cửa hàng Tân Nguyệt là tiệm lẩu mới khai trương của công ty.
Cô Vương Quyên này tướng mạo trung bình, nhưng vóc dáng rất ổn!
Có chút mập mạp, da dẻ rất tốt, tính cách vui vẻ thích cười.
Giáo viên ở lớp đào tạo cũng đánh giá cô ta không tệ.
"Hai người quen nhau thế nào?"
"Lúc bọn họ học lớp đào tạo của công ty, em có tiếp xúc một chút."
"Bây giờ còn liên lạc không?"
"Không có!"
Tô Dương có chút cạn lời.
"Trước đây đã từng hẹn hò chưa?"
"CP game có tính không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận