Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 171: Khó khăn nhất tốt nghiệp quý! Trường học nhận! Cùng Trần Lỵ thẳng thắn!

Chương 171: Mùa tốt nghiệp khó khăn nhất! Tuyển dụng ở trường! Thẳng thắn với Trần Lỵ!
"Tuyển người á!"
Tô Dương nhớ tới mỗi năm vào tháng 3, 4, 5 rất nhiều công ty đều sẽ tiến hành tuyển dụng mùa xuân, để dự trữ nhân viên. Rất nhiều công ty doanh nghiệp cũng sẽ đến các trường đại học để tuyên truyền giảng giải. Bất quá, các trường khác nhau sẽ có đãi ngộ khác nhau. Các công ty lớn đều càng thích những sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng như 211, 985. Trường cũ của Tô Dương, Học viện Khoa học Kỹ thuật Dung Thành, là một trường cao đẳng khá bình thường. Vị thế của nó hơi có chút khó xử.
"Ừm ừm!" Nhiễm Dĩnh nhỏ giọng nói, "Nếu như công ty của các ngươi thiếu người, có thể tuyển một ít tân binh từ trường chúng ta về bồi dưỡng, trường ta vẫn có không ít học sinh ưu tú... Năm nay lại là mùa tốt nghiệp khó khăn nhất, áp lực tìm việc làm rất lớn, trường học cũng rất áp lực, mà hiện tại các công ty doanh nghiệp tuyển người tương đối ít, bên trường đã nhờ ta hỏi thăm ngươi một chút... "
"Ừm! Ta biết rồi!"
Hình như hơi khó nắm bắt thái độ của Tô Dương, Nhiễm Dĩnh lại nhỏ giọng nói: "Nếu như các ngươi thực sự không có ý định tuyển người, phái mấy người đến cho có lệ cũng được."
Tô Dương nhịn không được bật cười. Hắn đột nhiên cảm thấy cô giáo chủ nhiệm của mình cũng thật đáng yêu, giọng điệu còn có chút tủi thân nữa chứ!
"Dạo này ta tính nghỉ ngơi, đều đã sắp xếp xong cả rồi, ta để người bên công ty ta đi có được không?"
"Đương nhiên được!"
"Có thể cho ta một phần thông tin các chuyên ngành của trường được không?"
"Đương nhiên có thể!"
Giọng Nhiễm Dĩnh đã bắt đầu vui vẻ trở lại.
Tô Dương vừa cười vừa nói: "Ta lại phái người công ty qua đó, hẳn là sẽ tuyển được vài người!"
Nhiễm Dĩnh: "Vậy thì thật là quá tốt rồi!"
Tô Dương nhịn không được mà cười. Bất quá, hắn cũng nhớ tới, cô giáo chủ nhiệm hình như tuổi cũng không lớn. Các công ty của Tô Dương chưa từng tham gia tuyển dụng ở trường bao giờ. Chủ yếu là tuyển dụng ngoài xã hội cũng đã đủ rồi, hắn cũng có xu hướng tuyển nhân viên đã có kinh nghiệm làm việc hơn. Đúng là cũng từng tuyển một vài sinh viên tốt nghiệp năm đó, nhưng số lượng rất ít. Nhưng vì cô giáo chủ nhiệm đã mở lời, thì các công ty của Tô Dương cũng không hề thiếu các vị trí này, mà hơn nữa mấy công ty sớm muộn cũng đều cần người, chi bằng trước tiên chiếu cố trường cũ một chút. Bây giờ tuyển người, phần lớn đến tháng bảy bọn họ mới có thể đến công ty. Đến lúc đó, công ty của Tô Dương chắc chắn sẽ thiếu người. Rất nhiều vị trí ở công ty yêu cầu trình độ không cao. Sinh viên tốt nghiệp cao đẳng hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt. Việc tuyển dụng người về bồi dưỡng cũng có cái lợi của nó. Trình độ văn hóa của họ cao, học hỏi cũng tương đối nhanh, độ trung thành tăng lên cũng tương đối nhanh! Tô Dương cũng muốn điều chỉnh lại cơ cấu nhân viên của các công ty một chút. Ví dụ như công xưởng thực phẩm Cửu Hương, có lẽ cũng cần tuyển một bộ phận sinh viên đại học mới ra trường về bồi dưỡng quản lý. Có một số quản lý xưởng đã có tuổi, trình độ văn hóa không cao, tác phong lại tương đối thô bạo. Mà khả năng tiếp thu cái mới cũng quá chậm... Hơi chút kiên quyết là sẽ không muốn học! Đương nhiên, nếu như bọn họ không muốn thì cũng thôi. Tô Dương cảm thấy đãi ngộ ở nhà máy thực phẩm của mình vẫn là rất ổn. Bởi vì nhà máy thực phẩm quá nhiều công nhân, mỗi ngày công nhân chỉ làm tám tiếng, gần đây vẫn là nghỉ hai ngày cuối tuần. Lương công nhân bình thường là năm ngàn, còn được đóng bảo hiểm. Nếu sinh viên đại học tốt nghiệp tới, sau khi được nhận chính thức, hắn có thể trả sáu ngàn, cơ bản cũng không cần phải tăng ca... Đãi ngộ này, so với hồi trước hắn làm ở công ty quảng cáo còn tốt hơn nhiều lắm! Còn chưa kể đến sau này lợi nhuận công ty thực phẩm tăng lên, hắn sẽ còn cân nhắc tăng lương.
Rất nhanh, Nhiễm Dĩnh liền gửi file word thông tin các chuyên ngành của học viện cho Tô Dương. Tô Dương liếc qua các chuyên ngành của học viện, thấy cũng tương đối đầy đủ. Có kỹ thuật cơ khí, có bảo vệ môi trường, có cả kỹ thuật thực phẩm, còn có các chuyên ngành quản lý tương đối bình thường, kế toán học, hoặc là chuyên ngành Hán ngữ. Vì vậy, hắn gọi điện thoại cho Khương Vũ Trinh, sáu vị giám đốc công ty, chủ nhiệm. Thuận tiện gửi thông tin chuyên ngành của học viện cho bọn họ, để bọn họ xem có muốn tuyển thêm nhân viên mới không! Tô Dương cũng giao nhiệm vụ tuyển dụng ở trường cho Khương Vũ Trinh. Trường học tổ chức tuyển dụng vào ngày 20 tháng 4, còn mấy ngày để chuẩn bị.
Khương Vũ Trinh có chút mông lung: "Vậy, tôi phải chịu trách nhiệm tuyển dụng ở trường của sáu công ty?"
"Đúng!" Tô Dương vừa cười vừa nói, "Cô liên lạc với cô giáo chủ nhiệm cũ của ta."
"Nhưng mà tôi cũng phải tháng bảy mới tốt nghiệp mà!"
"Vậy nên mới cần rèn luyện nhiều chứ!"
"... "
Giao nhiệm vụ cho Khương Vũ Trinh xong, sau khi tan tầm, Tô Dương chạy đi tìm Trần Lỵ. Hắn muốn cho Trần Lỵ ăn no rồi mới có thể rời đi. Ôm Trần Lỵ ướt đẫm mồ hôi, Tô Dương cười hỏi: "Còn muốn không?"
"Không cần! Không cần!"
"Vậy là tốt rồi!"
Nhìn Trần Lỵ trong ngực, Tô Dương suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Tỷ Trần Lỵ, cô định cứ như vậy tiếp tục sao?"
Trần Lỵ nhìn Tô Dương, ngẩn ra một chút sau đó nói: "Ý của cậu là gì?"
"Sau này cô có dự định gì không?"
"Không biết!" Trần Lỵ rúc vào ngực Tô Dương, "Tôi không muốn nghĩ nhiều!"
"Cô cũng gần ba mươi rồi đấy!"
"Hừ!" Trần Lỵ véo một cái vào eo Tô Dương, "Cấm nói tuổi của tôi!"
"Đừng véo! Đau!"
Trần Lỵ xác thực sắp ba mươi, nhưng dạo gần đây, theo Tô Dương, nàng chăm sóc khá tốt. Áp lực công việc không lớn, cũng thường xuyên đi phòng tập rèn luyện, vẫn khá chú trọng bảo dưỡng. Cộng thêm việc được Tô Dương thường xuyên làm thoải mái, làn da nàng căng mịn, mặt mày rạng rỡ. Nhìn trông giống như một cô gái hai mươi lăm tuổi! Tô Dương cảm thấy, hiện tại Trần Lỵ còn xinh đẹp hơn lúc mới tốt nghiệp hắn gặp nàng nữa!
Đùa với Tô Dương một lát, Trần Lỵ nghĩ một chút vẫn là nói ra: "Thật ra, tôi vẫn có chút ý nghĩ!"
"Nói nghe thử xem!"
Trước đây liên quan tới quan hệ của hai người, Trần Lỵ đang giả vờ đà điểu, hắn cũng cố ý không đề cập tới. Bất quá, dạo gần đây, theo sự nghiệp của Tô Dương phát triển nhanh chóng, theo thu nhập hàng tháng của hắn tăng lên, hắn cũng ngày càng tự tin hơn! Hắn cảm thấy chỉ cần không cưới Trần Lỵ, hắn hoàn toàn có thể đáp ứng những yêu cầu khác của nàng. Mà còn cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện hay. Vấn đề không phải ở hắn, mà là vấn đề của Trần Lỵ. Trần Lỵ đúng là đang giả vờ đà điểu, nhưng hắn không tin Trần Lỵ không hề xoắn xuýt, suy nghĩ về vấn đề tương lai lúc đêm về. Hiện tại, cả hai hoàn toàn có thể thẳng thắn nói chuyện một chút! Nếu như Trần Lỵ bằng lòng về sau tiếp tục đi cùng hắn, hắn cũng bằng lòng cho Trần Lỵ một vài hứa hẹn và đảm bảo. Hiện tại, hắn ít nhất cũng có thể được xem như là có tiền!
Trần Lỵ nhìn thẳng vào mắt Tô Dương: "Tôi biết cậu sẽ không cưới tôi!"
Tô Dương gật đầu: "Nói tiếp!"
"Đồ cặn bã!"
Trần Lỵ tức giận véo mạnh Tô Dương một cái, lần này là thật dùng sức! Xả hết cảm xúc xong, Trần Lỵ tiếp tục nói: "Tôi muốn cùng cậu mua một căn nhà ở Dung Thành, tầm khoảng 300 vạn, muốn căn hộ tương đối rộng một chút!"
Tô Dương trêu chọc: "Cô bỏ ra một vạn, còn lại 290 vạn là kiểu của tôi à?"
Trần Lỵ tức giận đạp Tô Dương một cái, nàng phát hiện cái miệng của Tô Dương thật là khó ưa: "Chúng ta cùng nhau trả, cậu 150 vạn, tôi 150 vạn!"
"Cô có nhiều tiền vậy á? Chắc không phải lấy tiền dưỡng lão của bố mẹ cô ra đấy chứ?" Tô Dương kinh ngạc nói.
Lương mà hắn trả cho Trần Lỵ là hai vạn. Cửu Hương Ẩm thực mới thành lập hơn nửa năm, cho dù nàng có tiết kiệm thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể tích lũy chưa đến ba mươi vạn! Vậy mà lần này nàng lại có thể lấy ra 150 vạn...
Trần Lỵ liếc xéo Tô Dương: "Tôi cũng đi làm vài năm rồi, có chút tiền chẳng phải rất bình thường sao?"
"Cô có bao nhiêu tiền?"
"Đây là tiền của tôi, không nói cho cậu biết!"
"Vậy chúng ta tiếp tục nào!"
"Khoan đã! Đừng!"
Trần Lỵ muốn chạy trốn, lại bị Tô Dương đã sớm chuẩn bị bắt được: "Bây giờ ta sẽ nghiêm hình tra tấn cô!"
Thấy Tô Dương định làm thật, Trần Lỵ rất nhanh liền khai hết. Quan trọng nhất là, nàng cũng biết Tô Dương chẳng thèm để ý chút tiền lẻ này của nàng. Trần Lỵ có khoảng 180 vạn, có hơn 20 vạn là để dành được ở Cửu Hương Ẩm thực. Còn lại hơn 150 vạn, hồi trước làm về cho vay mượn thì kiếm được, chủ yếu là cho vay mua nhà. Cũng có một phần là đầu tư vào vàng thu lợi.
"Cho vay mượn kiếm được tiền hả?" Chi phí ăn mặc của Trần Lỵ khá tiết kiệm, điểm này Tô Dương đã sớm biết.
"Trước đây đúng là rất kiếm được tiền, ai nấy cũng đều cố hết sức dùng đòn bẩy, tìm mọi cách để vay tiền, sợ mua chậm một ngày là giá đã lên rồi." Trần Lỵ yếu ớt nói, "Có những lúc, một năm tôi có thể kiếm hơn 50 vạn!"
"Vậy sao hồi đó cô không mua nhà?"
"Tôi thấy mọi người quá điên cuồng, cảm giác có gì đó không ổn!"
"Được thôi!"
Sự thật chứng minh, ý thức của Trần Lỵ vẫn là rất tốt.
"Cô còn mua vàng nữa, chẳng phải kiếm được bộn tiền sao?"
Tô Dương biết vàng tăng giá mạnh, ít nhất những người mua vào đều sớm có thể kiếm không ít tiền.
"Nhưng mà quỹ của tôi bị lỗ!"
Trần Lỵ lấy điện thoại ra, cho Tô Dương xem mấy quỹ mà cô đã mua. Hài tử đáng thương, mua hết 10 vạn mà giờ lỗ mất 4 vạn! Những cái chấm đỏ chi chít đó, chắc hẳn là đang "định ném". Từ trên núi định ném xuống sườn núi, rồi lại đến chân núi... Nói chính xác hơn là hiện tại đang ở chân núi! Dù sao bây giờ là chân núi, biết đâu sang năm nhìn lại thì đây lại là sườn núi. Chỉ có thể nói may mà là "định ném", nếu mà mua luôn thì còn lỗ thảm hại hơn!
"May mà mua không nhiều lắm!" Trần Lỵ bất đắc dĩ nói, "Ban đầu tôi chỉ mua một ngàn, sau đó cứ tiếp tục dồn vào, càng dồn càng nhiều... Về sau tôi trực tiếp nằm im!"
"Cô nhìn đi, tôi cũng có, tôi cũng mua bảo hiểm y tế, còn có cả rượu trắng nữa!"
Tô Dương lấy điện thoại ra, hồi trước hắn cũng có mua quỹ.
Trần Lỵ dù cơ thể rất mệt mỏi, vẫn cố gắng nhìn Tô Dương mở điện thoại, đồng thời tò mò hỏi: "Cậu lỗ bao nhiêu?"
"Bảo hiểm y tế chắc lỗ khoảng 80%!"
Trần Lỵ có chút vui vẻ nói "Vậy cậu chẳng phải còn thảm hơn tôi à?"
"Chắc chắn là thảm hơn cô!"
Nhưng khi Trần Lỵ nhìn thấy quỹ bảo hiểm y tế của Tô Dương chỉ còn lại hai mươi mấy đồng... Lập tức im lặng!
"Cậu mua có 100 tệ à?"
Tô Dương hỏi lại: "Ừ! Sao thế? Một trăm đồng không phải tiền à?"
"Tôi cắn chết cậu!"
Nàng cảm thấy quá bất công. Tô Dương rõ ràng có nhiều tiền hơn nàng, vậy mà cũng chỉ lỗ có 80 đồng. Còn những người nghèo khổ tích góp tiền như nàng, trực tiếp lỗ 4 vạn!
Mãi mới dỗ được Trần Lỵ đang hơi phát điên, Tô Dương mới lên tiếng: "Vậy mua nhà là được rồi chứ?"
Nói đến chuyện chính, Trần Lỵ lại bình tĩnh lại: "Tôi còn muốn sinh cho cậu hai đứa con!"
"Hả?" Tô Dương thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện con cái. Bất quá hắn cảm thấy, về sau phần lớn hắn là sẽ muốn có con!
"Nếu như tôi độc thân, tôi tuyệt đối không muốn sinh con, tôi không muốn con tôi phải đến cái thế giới này chịu khổ cùng tôi..."
Tô Dương nghi ngờ hỏi: "Cô chắc chắn là muốn sinh hai đứa con cho tôi?"
"Ừ!" Trần Lỵ gật đầu, "Tôi thấy hai đứa là đủ rồi, bọn nó có thể bầu bạn với nhau, tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho chúng nó... Cậu thỉnh thoảng đến thăm bọn nó, rồi cho ít tiền sinh hoạt, với lại cho mỗi đứa một căn hộ là được rồi?" Trần Lỵ từng trải qua việc Tô Dương chuyển tiền cho Cửu Hương Ẩm thực, biết hắn không thiếu tiền!
Tô Dương vội vàng nói: "Không phải cái này, ý tôi là, nếu cô không muốn có con, vậy thì đừng ép mình! "
"Hả?"
Trần Lỵ nghi ngờ nhìn Tô Dương, không hiểu ý hắn.
"Không phải cô nói... sinh con cho tôi sao?" Tô Dương giải thích, "Ý của tôi là, nếu chính bản thân cô không muốn sinh con, cũng không cần miễn cưỡng, không cần uất ức chính mình, không cần vì tôi mà sinh con!" Hai chữ "cho tôi" và "vì tôi", Tô Dương nhấn mạnh khá rõ.
Trần Lỵ cũng là người thông minh, rất nhanh liền hiểu ra ý của Tô Dương. Nàng nghiến hai hàm răng trắng nói ra: "Là tôi muốn có con, vậy được chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận