Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 237: Giao ước hạn chế! Vũ Long khoa kỹ! Đại sư cấp Sofware Developer!

Chương 237: Giao kèo hạn chế! Khoa kỹ Vũ Long! Đại sư cấp Sofware Developer!
Giao kèo hạn chế không còn mới mẻ, hiện tại rất nhiều nhà máy lớn có tiếng gần như đều dùng giao kèo hạn chế để tránh việc nhân viên nghỉ việc trong một thời gian nhất định lại gia nhập vào công ty đối thủ cạnh tranh. Vừa để bảo vệ bí mật thương nghiệp của công ty, vừa phòng ngừa việc bị bạn bè "đâm sau lưng". Vốn dĩ giao kèo hạn chế chủ yếu áp dụng với các nhân viên quản lý cấp cao, nhân viên kỹ thuật cấp cao và những nhân viên khác chịu trách nhiệm bảo mật. Nhưng trong những năm gần đây, cạnh tranh nghề nghiệp đã hạ xuống mức áp dụng cho nhân viên bình thường, thậm chí cả thực tập sinh. Rất nhiều công ty hận không thể cho cả nhân viên bảo vệ ký giao kèo hạn chế!
Đừng cho rằng đây là giao dịch bình thường công bằng giữa hai bên, thực tế là không ký không được chuyển chính thức. Thường thì khi nhân viên nghỉ việc, công ty sẽ bồi thường theo tháng lương 30%, khi đó giao kèo hạn chế mới bắt đầu có hiệu lực. Nhân viên trong hai năm nhận bồi thường không được làm việc cùng ngành nghề, nếu bị phát hiện có thể sẽ đối mặt với khoản bồi thường lên đến mấy chục hoặc hơn trăm vạn tệ. Lương nhân viên bình thường vốn dĩ không đến một vạn tệ, tiền bồi thường 30% ở một số thành phố thậm chí còn không đủ tiền thuê nhà. Công ty thường không bồi thường trong ba tháng đầu, khi đó giao kèo hạn chế mới được dừng lại. Nhưng có một số công ty khốn nạn, cố tình không trả tiền bồi thường trong hai tháng đầu, sau đó lại phái người theo dõi, điều tra… Một khi phát hiện nhân viên vi phạm điều ước, họ sẽ lập tức chuyển khoản tiền vào thẻ ngân hàng của nhân viên, rồi đem nhân viên đó kiện ra tòa!
Nhà máy lớn đều làm như vậy, các công ty khác đương nhiên cũng nhộn nhịp chạy theo! Dù sao thì đây cũng là một giao dịch mua bán mấy chục vạn! Vì sao Tô Dương lại biết rõ như vậy? Vì chính hắn từng ký thỏa thuận này với người nổi tiếng trên mạng!
Tô Dương không quá lo lắng việc Thượng Tư truyền thông sẽ bắt nhân viên bình thường ký giao kèo hạn chế. Nếu thực tế không được thì hắn trực tiếp đi đường vòng là được. Dù sao Thượng Tư cũng không phải là công ty lớn mạnh, không thể điều tra được mọi thứ. Ngày thứ hai, Tô Dương lại ngồi ở cổng Di Hợp truyền thông, tìm được bốn nhân viên cơ sở có vẻ khá tốt, đồng thời đưa danh sách cho Du Tư Ảnh, để nàng phái người đi đào người về. Tinh Hỏa truyền thông muốn phát triển lớn mạnh thì những người cốt cán cơ sở này là rất cần thiết!
Sau khi làm xong những việc này, Tô Dương lại quay sang làm những chuyện khác. Chủ yếu vẫn là công việc của Mỹ Gia gia chính! Đồng phục của nhân viên Mỹ Gia gia chính đã làm xong, đều là kiểu dáng sạch sẽ, mộc mạc, có vẻ chuyên nghiệp. Ngoài ra, những đồng phục này còn được chia làm loại có quảng cáo Mỹ Gia và loại không có quảng cáo, chỉ có logo công ty. Nhân viên trực tiếp phục vụ khách hàng, những nhân viên đến nhà làm dịch vụ quét dọn, chắc chắn phải mặc đồng phục có quảng cáo của Mỹ Gia. Khi nhân viên quét dọn làm việc tại khu dân cư, họ sẽ trở thành những bảng quảng cáo di động… Còn đồng phục không quảng cáo, chỉ có logo Mỹ Gia chủ yếu dùng cho các bảo mẫu mặc!
Ngoài ra, Mỹ Gia cũng đang tiếp tục tìm kiếm những người giúp việc có kinh nghiệm, những người giữ trẻ và cả những học sinh, sinh viên muốn làm gia sư để có thêm thu nhập… để mở rộng phạm vi dịch vụ. Đến ngày 23 tháng 8, Tô Dương đi đến công ty TNHH khoa kỹ Vũ Long dưới sự dẫn dắt của Liễu Phượng Sơn. Ông chủ của Vũ Long khoa kỹ tên là Thượng Quý Binh, xem như là một nhân tài kỹ thuật tham gia vào ngành internet tương đối sớm. Thượng Quý Binh xuất thân từ nông thôn, dựa vào nỗ lực của bản thân để thi đỗ vào một trường đại học có tiếng. Chuyên ngành của ông cũng là máy tính, từng đảm nhận chức vụ quan trọng ở một công ty internet lớn, may mắn đón được thời cơ phát triển internet. Sau khi công ty niêm yết và nhận được tiền, ông chủ động từ chức về lại Dung Thành, bắt đầu sự nghiệp riêng. Nhưng rất rõ ràng, sự nghiệp riêng của ông không được suôn sẻ!
Liễu Phượng Sơn tiến cử Vũ Long cho Tô Dương chủ yếu là vì Thượng Quý Binh này có nhân phẩm không tồi. Kỹ thuật của ông cũng có tiếng trong ngành, rất nhiều công ty phần mềm từng đưa cành ô liu cho ông! Vũ Long khoa kỹ từng tìm đến văn phòng luật sư Hồng Dự để giúp bọn họ thu hồi nợ, hai bên xem như có chút giao tình. Vì vậy Liễu Phượng Sơn đã hỏi Thượng Quý Binh xem có muốn bán công ty hay không. Thượng Quý Binh do dự một chút rồi nói có thể gặp mặt!
Thượng Quý Binh hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, tướng mạo bình thường, có rãnh mũi má khá rõ. Ông mặc bộ âu phục phẳng phiu, đeo kính đen, trông có vẻ hơi nho nhã. Tô Dương mơ hồ có thể thấy mắt ông có chút quầng thâm, trong ánh mắt còn lộ ra chút mệt mỏi! Hắn theo thói quen sử dụng kỹ năng điều tra thì kinh hãi trước danh sách kỹ năng rực rỡ của Thượng Quý Binh. Đặc biệt là cái kỹ năng xếp ở vị trí đầu tiên: Đại sư cấp Sofware Developer? Kỹ năng cấp đại sư… vẫn là rất hiếm thấy! Ít nhất trong công ty của hắn cũng chỉ có một người như vậy, đáng tiếc lại không được sử dụng đúng tài năng!
Thượng Quý Binh nhìn thấy Tô Dương còn quá trẻ, liền dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Liễu Phượng Sơn. Liễu Phượng Sơn giới thiệu: “Thượng tổng, vị này là Tô Dương, Tô đổng của chúng ta, chủ tịch hội đồng quản trị Cự Phàm cổ phần!” “Tô đổng xin chào!” Trong mắt Thượng Quý Binh có chút thất vọng, nhưng vẫn rất lịch sự chủ động đưa tay ra bắt tay với Tô Dương. “Thượng tổng xin chào!” Tô Dương và Thượng Quý Binh nhẹ nhàng bắt tay. “Tô đổng ngồi đi!” Thượng Quý Binh hạ giọng hỏi, “Uống chút cà phê hay trà?” “Trà đi!” “Ừm! Liễu tổng thì sao?” “Ta cũng uống trà!”
Nhìn thấy Thượng Quý Binh từ trong ngăn kéo lấy ra lá trà, tự tay pha trà cho họ, Tô Dương có chút ngượng ngùng. “Thượng tổng quá khách khí!” Liễu Phượng Sơn chủ động nói, “Sao có thể để phiền anh tự tay pha trà cho chúng tôi…” “Không cần tranh với ta, các vị là khách!” Thấy Thượng Quý Binh vô cùng kiên quyết, Liễu Phượng Sơn cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể ngồi trở lại ghế sofa. Tô Dương nhìn phòng làm việc của Thượng Quý Binh, thấy hơi chật hẹp, rõ ràng không đủ khí thế! Trái lại phía sau bàn làm việc của ông, trên giá sách chằng chịt toàn là sách liên quan đến kỹ thuật máy tính, rất nhiều cuốn còn toàn là tiếng Anh. Thượng Quý Binh bưng trà đến bàn trà có chút ngại ngùng nói: “Toàn là trà lá do người địa phương làm, các vị đừng chê, chủ yếu tôi quen uống cà phê, trà này là bạn tặng!”
Tô Dương cười nói: “Tôi uống trà nào cũng được, không kén chọn!” Hắn nhìn thoáng qua lá trà bên trên có in chữ “Văn quân”, đúng là của địa phương! “Vậy thì tốt!” Ba người ngồi xuống, Thượng Quý Binh do dự một chút rồi trực tiếp mở miệng nói: “Tô tổng, tôi muốn hỏi một chút, vì sao anh lại muốn mua một công ty phần mềm? Những công ty khác của anh hình như đều thiên về dịch vụ hơn!” “Tôi có một đại lý thể dục, muốn làm một App liên quan đến thể dục!” Chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc, Tô Dương đã hiểu đại khái tính cách của Thượng Quý Binh! Nói chuyện với ông có lẽ trực tiếp sẽ tốt hơn. “Cũng giống Koop sao?” “Đúng!” “Vậy anh hoàn toàn có thể thuê ngoài!” “Thuê ngoài thì không tiện lắm!” Tô Dương thẳng thắn nói, “Tính tôi có dục vọng khống chế khá mạnh!” “Phần mềm Koop thì làm cũng khá đơn giản, tôi có thể giúp anh làm!” Thượng Quý Binh nghĩ một lát rồi nói, “Đảm bảo có thể khiến anh hài lòng, dịch vụ hậu kỳ cũng đảm bảo đúng chỗ!”
Tô Dương nghĩ một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Thượng tổng, anh thật sự có thể quản tốt một công ty sao?” Liễu Phượng Sơn giật mình, không ngờ Tô Dương sẽ trực tiếp như vậy! Nghe Tô Dương nói thẳng thừng như vậy, Thượng Quý Binh cũng sững sờ. Ngay lập tức sắc mặt của ông có chút không được tốt. Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt nghiêm túc thẳng thắn của Tô Dương, ông lại có chút bất lực dựa vào ghế sofa. Ông dùng sức xoa trán, rồi lại ngồi thẳng lên, hai tay chống lên đầu gối nắm lại với nhau, nhìn Tô Dương rồi thở dài nói: “Đích xác là tôi có chút… thiếu sót trong việc quản lý công ty!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận