Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 561: Họp lớp! Có đôi khi trí nhớ quá tốt không phải là chuyện tốt!

Chương 561: Họp lớp! Đôi khi trí nhớ quá tốt không phải là chuyện tốt! Lan Lệ Hồng lườm Giang Bình Nguyên một cái: "Kết hôn rồi thì không được ngắm trai đẹp à?" Giang Bình Nguyên liên tục gật đầu: "Đương nhiên là được!" "Mấy người đứng ở cửa làm gì vậy?" Lan Lệ Hồng tò mò hỏi, "Sao không vào trong?" "Bọn ta đang chờ người!" Tô Dương cười nói, "Cậu vào trước đi!" Giang Bình Nguyên: "Lầu hai điệp luyến hoa bao sương!" Lan Lệ Hồng lại hỏi: "Có những ai đến rồi?" "Thái Hạo Phàm, Lục Thính, Trần Lệ bọn họ......" "Từ Hải Yến không đến à?" "Không có!" "Vậy ta cũng đứng đây một lát!" Lan Lệ Hồng bất đắc dĩ nói, "Ta không quen mấy người kia!" Nàng chỉ quen mỗi Từ Hải Yến, trước kia còn đi học thường hay chơi cùng nhau. Hai người ở gần nhau, coi như sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn gặp mặt! Giang Bình Nguyên nhìn Lan Lệ Hồng, cảm thấy chân hơi mỏi, liền trực tiếp ngồi xổm xuống. Tô Dương thấy Giang Bình Nguyên ngồi xổm xuống, cũng ngồi xổm theo bên cạnh hắn. Lan Lệ Hồng vén váy lên, cũng ngồi xổm bên cạnh Tô Dương: "Tô Dương, cậu kết hôn chưa?" "Còn chưa!" "Có bạn gái chưa?" "Có rồi!" Tô Dương ngạc nhiên hỏi, "Sao thế?" Lan Lệ Hồng cười nói: "Nếu chưa có, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một em xinh đẹp!" Giang Bình Nguyên: "Tô Dương còn cần cậu giới thiệu, chắc có mà hoa cả mắt!" Lan Lệ Hồng tò mò hỏi: "Tô Dương, bạn gái cậu là người bình thường à? Mấy người như các cậu có phải thích môn đăng hộ đối, giống trên phim truyền hình không?" "......" Nhiễm Dĩnh nhìn ba học sinh đang ngồi xổm thành hàng trước mặt, trong lòng muốn đạp cho mỗi người một phát! Không còn cách nào, ba người tư thế này quá sức thu hút. Cô cũng đang lưỡng lự có nên ngồi xổm xuống theo không, cô cũng đứng mỏi chân. Nhưng dù sao cô là giáo viên mà! Nhưng thấy Tô Dương cũng theo, cô liền nghĩ thông. Hay là cứ ngồi cho thoải mái, dù sao cô cũng mặc quần jean! Đứng ở đây, chủ yếu cũng là đợi Tô Dương! Chẳng mấy chốc, từng người bạn học kéo đến. Khi bọn họ thấy Tô Dương, lớp trưởng và cả cô giáo chủ nhiệm đều đang ngồi xổm ở cửa đợi, trong lòng họ có chút lạnh nhạt cũng biến mất không ít. Rất nhiều nam sinh liền men theo mái hiên Thục Chính Hương ngồi xuống, hoặc là vây quanh lấy Tô Dương. Hút thuốc cũng lần lượt từng người nhả khói. Các bạn nữ đa phần muốn giữ ý tứ hơn, lại còn có vài bạn mặc váy ngắn thực sự không tiện ngồi xuống! Thế nên liền đứng một bên, tụm lại nói chuyện phiếm. Mà Tô Dương không hề nghi ngờ là trung tâm của sự chú ý, có người hiếu kỳ hỏi Tô Dương bây giờ làm ăn đến đâu rồi. Tô Dương cũng cố gắng qua loa, thuận tiện chuyển chủ đề sang người khác...... Ai có người yêu rồi, ai có con rồi! Là con trai hay con gái nha! Con cái lớn chừng nào rồi! Sao bây giờ vẫn còn độc thân thế kia?...... Thấy trước cửa tụ tập đông người, quản lý phòng của Thục Chính Hương cũng chạy tới, hỏi Tô Dương có cần vào trong ngồi không. Anh ta nhận ra Tô Dương là khách quen! Tô Dương nhìn đám bạn học có ý chắn cửa người ta, lại thấy người đến đông đủ cả rồi, liền cùng Giang Bình Nguyên thương lượng một chút, dẫn cả đám người vào điệp luyến hoa bao sương. Trong phòng điệp luyến hoa có ba bàn tròn, ở giữa có một sân nhảy nhỏ, rất thích hợp cho tụ họp cỡ nhỏ. Lần này báo danh muốn đến có 22 người, Giang Bình Nguyên nói đây là lần tụ họp có nhiều bạn đến nhất! Chắc là do Tô Dương muốn đến, còn muốn bao cả bữa, nên mọi người đều nhiệt tình một chút! Đến 12 giờ, 22 người bạn học đến đủ, Tô Dương liền gọi phục vụ mang thức ăn lên. Còn có đồ uống, rượu vang đỏ xích diễm và bia. Giang Bình Nguyên tuyên bố buổi chiều sẽ đi dạo trường học, uống rượu cũng vừa phải thôi. Buổi tối mọi người đi ăn cơm sau! Đồ ăn vừa bày lên đủ cả, Giang Bình Nguyên liền bắt đầu hâm nóng bầu không khí. Ngoài việc rót rượu mời cô giáo, cuối cùng mọi người còn kính Tô Dương một ly, chúc hắn làm ăn phát đạt! Nhìn trên bàn bày đầy những món ngon đắt tiền như cua hoàng đế, tổ yến, bào ngư, bọn họ chúc mừng cũng là thật tâm thật ý! Tô Dương tự nhiên rất vui vẻ tiếp nhận. Tất cả mọi người ngồi cùng với những bạn học quen thuộc, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất thoải mái vui vẻ. Cũng có bạn nữ oán trách mấy bạn nam hút thuốc, mở cửa sổ cho thoáng khí. Có mấy người có cuộc sống tốt khoe khoang một chút, dẫn tới một tràng ghen tị, nhưng vẫn ở trong phạm vi nhỏ, có thể là vì có Tô Dương ở đó...... Tô Dương còn nghe được có bạn nữ đánh giá rượu vang, nói xích diễm uống ngon, không hề chát. Vị ngọt thanh khác hẳn với rượu vang cô mua trong siêu thị! Đợi khi họ biết loại rượu vang này 300 tệ một chai, rất nhiều người liền kêu ca không uống nổi, không uống nổi! Bất quá có bạn nam dứt khoát từ bỏ bia, chuyển sang uống rượu vang. Bọn họ muốn nếm thử mùi vị của loại rượu 310 tệ một chai! Tô Dương cũng hàn huyên với bạn cùng phòng Bàng Đống, chủ yếu là hỏi thăm tình hình của hai người bạn cùng phòng không tới. Tô Dương biết được một người đang làm việc ở Thâm Quyến, một người thì thi vào cơ quan tỉnh Tây Tạng! Nhưng rất nhanh, hắn liền nghe thấy bàn bên cạnh có một trận xôn xao, còn có bạn nữ lau nước mắt. Tô Dương nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Giang Bình Nguyên uống một ngụm rượu vang: "Chu Hoa Bân mất rồi, gần đây tôi mới biết...... Cậu ta xui xẻo, bị xe đụng, nghe nói chết cũng thảm lắm!" Tô Dương hít sâu một hơi, trong đầu dần dần nhớ lại người này...... Chu Hoa Bân ở lớp rất bình thường, cảm giác không hề nổi bật. Cậu ta không thân với Tô Dương lắm, ở ký túc xá đối diện với Tô Dương. Ba năm qua, cậu ta đã từng mượn Tô Dương giấy vệ sinh, đã từng ngồi trên giường của Tô Dương để hút thuốc. Tô Dương đã từng nhờ cậu ta mang cơm vài lần. Khi cả lớp cùng tổ đội chơi game, cậu ta thường đánh trợ giúp để cướp đầu người của Tô Dương! Trên sân bóng rổ, Tô Dương từng đưa cho cậu ta vài quả mũ. Cái biểu cảm bất đắc dĩ phía sau cái mũ bông của cậu ta, vậy mà Tô Dương nhớ rất rõ...... Càng nghĩ, ký ức lại càng rõ ràng. Tô Dương bỗng phát hiện ra trí nhớ quá tốt, không phải là chuyện tốt gì! Cầm chén rượu lên, Tô Dương rót đầy rượu vang vào miệng...... Rõ ràng là thứ rượu vang ngọt dịu, vậy mà uống vào lại có vị đắng chát! Như thể nhìn thấy Tô Dương có vẻ không vui, Nhiễm Dĩnh nhỏ giọng khuyên: "Tô Dương, chuyện này vẫn thường xảy ra mà, lớp chúng ta năm ngoái cũng mất một người, bệnh mà...... Không cứu được nữa!" "Ừ!" Đến tận sau khi ăn xong mọi người lên xe bus, tới trường cũ. Nhìn thấy tấm biển trường quen thuộc mà xa lạ, nhiều bạn học đều cảm thấy như đã cách mấy đời. Lan Lệ Hồng khẽ nói: "Cảm giác như mới hôm qua ra khỏi trường...... Bây giờ lại quay về!" Từ Hải Yến gật gù: "Tớ cũng có cảm giác này!" Những lần tụ họp trước đây, Giang Bình Nguyên đều không sắp xếp cho cả lớp đến trường chơi! Đợi đến khi mọi người đều vào trong trường, không khí của các bạn mới dần dần trở lại bình thường. Mọi người cùng nhau đi dạo quanh những nơi trước kia thường đi học, đến phòng học họp lớp. Ở đó họ tìm lại chỗ ngồi quen thuộc của mình. "Các bạn học, vào lớp thôi!" Ngay lúc này, tất cả các bạn học trong phòng học, dù đang đứng hay đang ngồi đều hướng ánh mắt về phía cửa phòng học. Khi họ thấy bóng dáng người đứng ở cửa, hầu hết mọi người đều ngây người ra. Cửa phòng học là một cô gái cầm sách giáo khoa, mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt xinh đẹp......
Bạn cần đăng nhập để bình luận