Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 267: Trần Lỵ nho nhỏ yêu cầu! Rất muốn thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này!

Chương 267: Yêu cầu nho nhỏ của Trần Lỵ! Thật muốn thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này! Tô Dương nhìn Tinh Hỏa truyền thông, biết Tinh Hỏa truyền thông trong việc ký kết các hot girl mạng còn có thể tăng thêm không ít nhân viên chính thức. Nhưng hắn cũng không muốn chỉ chú trọng số lượng mà không quan tâm chất lượng. Những người đại diện của Tinh Hỏa truyền thông mà còn không trả lương tạm cho nhân viên, thì đó là do t·h·i·ê·n phú không tốt, hoặc là năng lực biểu hiện chưa đủ. Bọn họ không bằng dồn nhiều tinh lực hơn vào các c·ô·ng việc khác. Coi việc làm we media như một công việc tay trái, một con đường chia sẻ sở thích, tâm trạng hay kiến thức, thỉnh thoảng k·i·ế·m chút thu nhập thêm. Có lẽ cùng với sự từng t·r·ải trong cuộc s·ố·n·g, kinh nghiệm làm việc đủ phong phú, có thể làm nổi bật tài khoản của mình. Tô Dương không muốn chậm trễ những người trẻ này! Có những người vì thực tế phải rời đi, nhưng tài khoản lại không đủ sức để làm hot girl mạng đã ký kết. Tinh Hỏa truyền thông cũng sẽ không nhẫn tâm cầm quá nhiều phí bồi thường vi phạm hợp đồng, bọn họ không cần phải dựa vào cách này để kiếm cơm. Trong khoảng thời gian này, Tô Dương cũng cùng Viên Tư Tư, Hoàng Tuyền vui chơi, nhưng tần suất không quá cao. Sau một lần, Viên Tư Tư trở nên tương đối thoải mái. Nhưng nàng đều là bảo Tô Dương đến chỗ nàng. Lần trước tại nhà Tô Dương, nàng p·h·át hiện quần áo của phụ nữ, nên có chút không vui. Tô Dương cũng thỉnh thoảng dạo phố với nàng, mua cho nàng vài bộ quần áo xinh đẹp. Hiện tại Tô Dương đã "Ngao" qua giai đoạn lập nghiệp ban đầu, tiền trong túi cũng tương đối dư dả. Ngày 23 tháng 9, Trần Lỵ hiếm khi nhắn cho Tô Dương một tin:"Lão bản, sắp đến tuần lễ vàng mười một, anh có muốn đi du lịch không?" Tô Dương: "Là em muốn đi du lịch chứ gì?" Tô Dương đột nhiên nhớ tới chuyện đã từng hứa với Trần Lỵ. Lần trước đưa Đào Tuyết đi chơi, Trần Lỵ có chút ghen. Trần Lỵ: "Ừm! Đột nhiên rất muốn ra ngoài dạo chơi!" Tô Dương ngồi ở văn phòng, không nhịn được xoa đầu. Nhưng Trần Lỵ nói tiếp: "Em biết c·ô·ng việc của anh bận rộn, có thể dành cho em ba ngày không?" Tô Dương trực tiếp t·r·ả lời: "Có thể!" Ba ngày, sắp xếp một chút, Tô Dương vẫn không có vấn đề. Các c·ô·ng ty con của hắn đều có tính tự chủ tương đối cao. Giám đốc có năng lực ưu tú, nhân viên c·ô·ng tác bình thường cũng khá nỗ lực. Trừ việc nhân viên thông báo tuyển dụng và chọn địa điểm cửa hàng ra, hắn cũng chỉ làm công tác quy hoạch chiến lược. Các c·ô·ng việc cụ thể đều giao cho cấp dưới làm. Có thể nói, dù hắn có biến m·ấ·t một năm rưỡi, đại đa số các c·ô·ng ty của hắn vẫn có thể tự chủ vận hành. Nhiều nhất là bị hạn chế về tài chính, nhân viên giảm chất lượng và tốc độ p·h·át triển chậm lại mà thôi! Tốt thôi! Nói thật thì hắn cũng muốn đi chơi một chút! Vì cha mẹ hắn bây giờ rất phóng khoáng đang đi du lịch khắp nơi, thường x·u·y·ê·n đăng ảnh trên vòng bạn bè và nhóm wechat. Hắn thừa nh·ậ·n mình có chút ghen tị! Mình k·i·ế·m được nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để khi nào muốn đi chơi thì đi sao? Trần Lỵ: "Em muốn đi Lô Cổ hồ được không?" Tô Dương: "Đương nhiên là được!" Trần Lỵ: "Yêu anh nhỏ tim tim!" Nhìn thấy biểu cảm của Trần Lỵ, Tô Dương cười. Ba ngày vẫn có thể sắp xếp được, việc Tinh Hỏa truyền thông và Mỹ Gia gia thông báo tuyển dụng đều là mỗi tuần một lần. Chỉ có việc chọn địa điểm cửa hàng của Lâm Thành và Sơn Thành là hơi gấp gáp. Hắn gọi điện cho ba mẹ, biết được họ đã rời khỏi Lô Cổ hồ, đang tiến vào Điền tỉnh. Tô Dương nói kế hoạch du lịch của mình cho Khương Vũ Trinh, Khương Vũ Trinh thật sự không quá khó chịu, dù sao Tô Dương cũng chỉ rời đi mấy ngày thôi. Nhưng nàng vẫn rất hiếu kỳ, tò mò xem người phụ nữ của lão bản rốt cuộc trông như thế nào. Dù sao chuyện này...có hơi bị thần bí! Lão bản cũng không để lộ ra, như là một đảng viên hoạt động bí mật. Toàn bộ c·ô·ng ty chưa ai gặp bạn gái của lão bản, chuyện này quả thật rất bất bình thường. Ngược lại có những tin đồn màu hồng phấn về lão bản, nhưng toàn là những chuyện vô căn cứ, khó mà có bằng chứng xác thực! Thời gian sau đó, Tô Dương dỗ dành mấy cô bạn gái của mình, đồng thời báo với mọi người là mình muốn đi c·ô·ng tác. Đào Tuyết nghe nói Tô Dương muốn đi c·ô·ng tác, liền muốn đi theo. Kết quả bị Tô Dương thẳng thừng giáo huấn. Hai ngày sau, theo đề nghị của Trần Lỵ, hai người ngồi máy bay chưa đến hai tiếng đã đến Lô Cổ hồ. Ở Lô Cổ hồ, họ thuê một căn biệt thự bên hồ đẹp nhất. Trần Lỵ chọn thời tiết đẹp, trời trong không chút nóng bức. Nhiệt độ t·h·í·c·h hợp, Tô Dương ỷ vào thân hình tốt chỉ mặc chiếc áo sơ mi, còn Trần Lỵ thì khoác thêm áo khoác. Tháng chín ở Lô Cổ hồ vẫn vô cùng đẹp, nước hồ xanh thẳm. Núi đồi và rừng cây xung quanh nhuốm màu vàng và màu đỏ. Trần Lỵ vui vẻ kéo Tô Dương đi, còn nhặt những chiếc lá đỏ đẹp mắt, cầm máy ảnh chụp liên tục. Sau bữa trưa, hai người chèo thuyền dạo quanh hồ, tham quan đảo Vương Phi trong hồ theo lời giới t·h·iệu của hướng dẫn viên. Đến chiều tối, họ ngắm hoàng hôn trên bến tàu, ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, sóng nước lung linh, cả bầu trời rực rỡ sắc hồng. Sau bữa tối, họ tham gia chương trình biểu diễn do người dân địa phương tổ chức theo sắp xếp của dân bản xứ. Sân khấu biểu diễn tương đối đơn sơ, ghế ngồi chủ yếu là băng ghế dài của n·ô·ng dân, nhưng vé vào cửa lại rất r·ẻ! Tô Dương và Trần Lỵ xem như khách du lịch cũng không so đo, tìm chỗ dựa vào giữa sân khấu rồi ngồi xuống. Cuối tháng chín vẫn là mùa du lịch ế ẩm, nhưng cũng có khoảng bảy tám mươi người đến xem biểu diễn. Không để Tô Dương chờ quá lâu, khi trời tối hẳn, buổi biểu diễn bắt đầu! Tiết mục biểu diễn những bài ca núi đậm chất nguyên sinh thái, khiến Trần Lỵ có chút say mê. Nàng tựa vào bên cạnh Tô Dương, nhìn những cô gái ca sĩ tr·ê·n sân khấu... Đến tiết mục cuối cùng, theo lời mời của người địa phương, Tô Dương và Trần Lỵ cũng giống như các du khách khác, cùng hòa mình vào điệu nhạc sơn ca nhiệt tình vui vẻ, tay trong tay nhảy quanh đống lửa! Điệu nhảy quả thật hơi lạ, nhưng cũng không quá khó. Một cô gái địa phương mặc trang phục xinh đẹp kéo tay Tô Dương và làm mẫu một chút, Tô Dương đã nhanh chóng nắm bắt được. Cô gái ấy không nhịn được khen: "Anh học nhanh thật!""Cũng tạm được!""Đó là bạn gái anh à?""Ừm!" Tô Dương thoải mái t·r·ả lời. Cô gái xinh đẹp kia khen: "Cô ấy đẹp thật đấy!""Em cũng rất đẹp, phong cách của hai người khác nhau!""Cảm ơn anh!" Được Tô Dương thừa nh·ậ·n là bạn gái, Trần Lỵ rất vui. Cô chỉ thấy miệng Tô Dương có chút quá ngọt ngào! Nhưng cô không nghĩ nhiều, bầu không khí vui vẻ nhiệt tình của buổi biểu diễn không cho cô nghĩ những chuyện phiền não này. Cô được Tô Dương kéo tay, cùng mọi người nhảy, nhưng tay chân có hơi vụng về. Tuy nhiên, dưới sự khuấy động của không khí và âm nhạc, được những người dân bản địa nhiệt tình và Tô Dương kéo theo, cô đã quên mình không biết nhảy, nhanh chóng hoàn toàn đắm chìm vào đó, lắc lư theo nhịp điệu của mọi người. Không hiểu cũng không sao, nhảy tùy hứng cũng được, miễn là đi đúng nhịp! Rất nhiều du khách cũng giống như cô, dù không biết nhảy, nhưng vẫn vui vẻ tham gia! Tô Dương cảm thấy không khí này có chút giống quán bar, nhưng khi mọi người cùng nắm tay nhảy lên, khi mọi người đắm chìm trong niềm vui quên mình thì...còn khiến người ta vui vẻ hơn cả ở quán bar! Như thể tất cả những phiền não đều tan biến mất. Có một vài du khách đứng ở bên cạnh, trên mặt nở nụ cười. Họ đều ghi lại cảnh tượng này bằng điện thoại của mình. Khi bữa tiệc nhỏ kết thúc, Trần Lỵ và Tô Dương vẫn còn hơi tiếc nuối! Trong thời gian sau đó, Tô Dương và Trần Lỵ tham quan miếu thờ, viện bảo tàng của người Moso bản địa. Đi qua cầu Tẩu Hôn, hai người đã lưu lại chiếc khóa tình yêu bên dưới một gốc cây đại thụ cạnh cầu. Thời tiết ở đây đẹp hơn nhiều so với ở Dung Thành, hầu như ngày nào cũng nắng đẹp. Có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng lững lờ trôi. Ba ngày trôi qua, hai người không vội vã, không chậm trễ. Có khi không muốn di chuyển, họ liền ngồi bên hồ nhìn bãi cỏ, mặt hồ lăn tăn sóng nước, ngắm núi rừng xinh đẹp ở đằng xa... Chiều tối ngày thứ ba, hai người tựa s·á·t nhau ngồi trên ghế dài bên hồ, lại ngắm hoàng hôn rực rỡ. Nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời đi, Trần Lỵ khẽ nói: "Thật muốn thời gian có thể mãi dừng lại ở khoảnh khắc này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận