Lập Nghiệp Hệ Thần Hào: Ta Muốn Cung Cấp Nuôi Dưỡng Trăm Vạn Nhân Viên!

Chương 53: Tiệm mới dài hướng nam thiên! Bún thập cẩm cay có ăn hay không?

Chương 53: Tiệm mới hướng về phía nam! Có ăn bún thập cẩm cay không?
Bình thường các ông chủ, những người mới khởi nghiệp có lẽ sẽ đi tìm đến phòng ban xúc tiến thương mại để nhờ tư vấn.
Người của phòng ban xúc tiến thương mại thường sẽ trì hoãn, nói là chờ thêm một thời gian nữa thì lượng khách sẽ đông lên!
Nếu trung tâm thương mại ở vị trí tốt, quảng cáo rầm rộ thì lượng khách sẽ dần dần tăng lên.
Còn nếu trung tâm thương mại vị trí không tốt, quảng cáo lại không được đầu tư, thì lượng khách không cách nào kéo lên được.
Những ông chủ bình thường, người khởi nghiệp đó sẽ chờ tiền bồi thường thôi!
Bộ phận quản lý tài sản sẽ không mềm tay, đến kỳ thì vẫn phải thu tiền thuê.
Dựa trên những gì Tô Dương đã thực địa khảo sát trong hơn một tháng qua và những số liệu tìm được trên mạng, có thể thấy rằng rất nhiều khu thương mại được gọi là trung tâm thương mại trên cả nước đều đang trong tình trạng dư thừa, có rất nhiều nơi cơ bản là không có khách.
Tại Dung Thành, hắn cũng đã vào những khu trung tâm thương mại vắng người đó.
Ngoại trừ mấy cửa hàng mặt tiền đường, một vài cửa hàng thương hiệu, và những cửa hàng kinh doanh đồ ăn giao tận nơi còn đang cố gắng duy trì, chỉ cần đi vào bên trong một chút thì sẽ thấy trống rỗng… Cửa hàng mặt tiền đường ít nhiều gì cũng có khách.
Các cửa hàng chủ yếu bán đồ ăn mang đi thì cơ bản không cần khách đến mua trực tiếp, mà họ chủ yếu dựa vào bán online.
Một số cửa hàng thương hiệu có thể duy trì được là vì họ có năng lực đàm phán mạnh mẽ.
Tiền thuê họ trả thấp hơn so với người thuê thông thường, không những vậy vị trí họ thuê lại là vị trí đẹp nhất.
Bản thân họ đã có thể thu hút được một bộ phận khách hàng nhất định, cộng thêm vị trí đẹp, tiền thuê thấp, chi phí tất nhiên sẽ tương đối thấp.
Vì thế họ sẽ có sức chống chọi tốt hơn những cửa hàng bình thường!
Nếu cửa hàng thương hiệu nổi tiếng ở khu vực lân cận, ví dụ như Tuyết Vương hay những cửa hàng trà sữa khác mà phải chạy trốn, vậy thì cần phải hết sức cẩn thận!
Mở tiệm lẩu ở những trung tâm thương mại vắng khách thì tỉ lệ cao là chỉ có thể chờ chết.
Ngay cả muốn tìm người sang nhượng cũng không có ai ngó tới!
Còn những lời phòng ban xúc tiến thương mại từng khoa trương trước đó, nào là bảo đảm lượng khách… Nói miệng thì đương nhiên là không tính, mà cứ tin là ngươi thua chắc!
Tô Dương hỏi tiếp: "À mà, thiết bị của quán lẩu thì ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Ông chủ, có muốn đồ cũ không?" Quách Phóng cười hỏi, "Tôi qua bạn bè có liên hệ được với một thương gia, trong tay hắn đang có một lô thiết bị quán lẩu mới tới tám chín phần trăm, đến cả bàn ghế cũng có, tôi kiểm tra qua rồi, chất lượng không có vấn đề gì, giá lại rẻ hơn giá thị trường ít nhất là một nửa đấy."
"Tốt vậy sao?" Tô Dương kinh ngạc nói.
"Dạo gần đây nhiều quán lẩu đóng cửa lắm, có quán mới mở chưa được bao lâu đã đóng cửa rồi ấy…"
"Vậy hai quán đều dùng đồ này được sao?"
"Năm quán cũng đủ!"
"Đồ cũ cũng được, có điều phong cách phải chú ý đồng bộ nhé!" Tô Dương vốn dĩ thích đồ rẻ mà lại tốt.
Quách Phóng giúp hắn tìm đồ cũ, cũng là để giúp hắn giảm chi phí mở quán.
Quả là một người biết nghĩ!
"Cái này không thành vấn đề!" Quách Phóng đảm bảo.
Đến buổi chiều, Tô Dương cuối cùng cũng gặp được bạn của Quách Phóng là Hướng Nam Thiên.
Hướng Nam Thiên tuổi gần bốn mươi, đầu cắt cua, dáng người hơi mập mạp.
Có điều trên đầu đã xuất hiện tóc trắng, mắt thâm quầng nặng, trông khá là già nua.
【Tên】:Hướng Nam Thiên 【Trạng thái】:Sức khỏe dưới mức tối ưu, mất ngủ, áp lực nợ nần lớn, hối hận, căng thẳng.
【Kỹ năng】: 1. Quản lý quán lẩu (thành thục) 2. Chế biến nước dùng lẩu (thành thục) 3. Kỹ năng lái xe ô tô (bình thường).
Kỹ năng quản lý quán lẩu cấp độ thành thục, thấp hơn Quách Phóng một bậc, như vậy là quá đủ rồi!
Tô Dương cùng Hướng Nam Thiên hàn huyên vài câu, hỏi vài vấn đề liên quan đến việc kinh doanh quán lẩu ra vẻ hiểu biết, Hướng Nam Thiên đều có thể đối đáp trôi chảy.
Nhưng khi đối mặt với Tô Dương, hắn vẫn có chút gò bó và căng thẳng.
Hiển nhiên, hắn rất cần công việc này!
"Vậy quán lẩu bên đường Bắc Đại tôi giao cho anh!"
"Cảm ơn ông chủ!"
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi này cúi người chào Tô Dương một cách sâu sắc.
Thua lỗ một hơi hơn 40 vạn, đối với hắn mà nói cú sốc này vô cùng lớn.
"Không cần phải khách sáo như vậy, làm tốt việc là được!"
Chờ Tô Dương đi rồi, Hướng Nam Thiên cảm kích nói với Quách Phóng: "Lão Quách, cảm ơn ông!"
Hắn hiểu rõ, nếu không nhờ Quách Phóng tiến cử, thì vị trí này còn lâu mới đến lượt hắn.
Mức đãi ngộ mà Tô Dương đưa ra đủ để khiến phần lớn quản lý các quán lẩu ở Dung Thành phải động lòng.
"Đều là bạn cũ cả, đừng nói nhiều như vậy!" Quách Phóng vỗ vai hắn cười nói, "Bây giờ ông cũng đừng nghĩ đến chuyện khởi nghiệp nữa, nguy hiểm quá lớn, cứ làm việc cho ông chủ cho tốt đi, ông chủ là người hào phóng, mà năng lực cũng hơn cả chúng ta đấy!"
"Tôi biết rồi!"
Sau khi trải qua một lần tổn thất đau đớn, Hướng Nam Thiên cả đời này không còn muốn khởi nghiệp nữa.
"Tiếp theo, anh cùng Giản Vĩ chuẩn bị tìm thợ sửa chữa cho hai quán mới đi!"
"Được!"
Về đến nhà, Hướng Nam Thiên vừa đẩy cửa liền thấy vợ mình và em dâu Ngô Mai.
Trước đây Ngô Mai rất ít khi đến nhà họ chơi.
Nhưng kể từ khi tiệm lẩu của hắn đóng cửa, thì Ngô Mai lại chạy đến đây tương đối thường xuyên.
Nguyên nhân là do hắn và em trai có mượn mười vạn!
"Phỏng vấn thế nào rồi?" Vợ của Hướng Nam Thiên vừa thấy chồng về liền đứng lên hỏi.
"Thành công rồi!" Hướng Nam Thiên vừa cười vừa nói, "Ông chủ cực kỳ hào phóng, cho mức lương thử việc một vạn năm, làm tốt còn có phần trăm nữa đấy!"
"Nhiều vậy sao?" Vợ của Hướng Nam Thiên ngạc nhiên nói.
Trước đây Hướng Nam Thiên vốn là làm quản lý cửa hàng lẩu, lương cũng chỉ tầm tám ngàn thôi.
"Lương của lão Quách còn cao hơn!" Hướng Nam Thiên nhìn em dâu Ngô Mai nói, "Ngô Mai, tiền nhà các người cho mượn, tôi cố gắng trong vòng nửa năm trả hết!"
"Anh nói gì vậy, tất cả mọi người đều là người thân, ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn chứ?" Ngô Mai đứng lên cười nói, "Tiền cứ từ từ mà trả, chúng tôi không vội!"
Không vội? Không vội thì cần gì phải ba ngày hai bữa chạy qua đây?
Dù sao Hướng Nam Thiên đối với Ngô Mai vẫn rất khách khí, dù gì thì hắn cũng đang mượn tiền của người ta!
Tô Dương ngồi trong xe, lại để ý thấy độ trung thành của Hướng Nam Thiên đã tăng lên 85.
Tăng lên vô cùng nhanh chóng, rất có thể là bởi vì Tô Dương đã kéo hắn lên từ lúc nguy khốn!
Sau đó hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến Trần Lỵ.
Do dự một chút, hắn vẫn là lấy điện thoại ra gọi cho Trần Lỵ.
Dù gì thì hai người cũng có chút tình cảm, cho dù là không nhiều!
Sau khi gọi, trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi kỳ lạ của Trần Lỵ: "Ôi, đây chẳng phải là ông chủ Tô đấy sao? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi thế?"
Tô Dương cười cười: "Nghe Đổng Phương nói gần đây tâm trạng của cô không được tốt lắm!"
"Không ngờ anh lại còn quan tâm đến tâm trạng của tôi à?"
"Cô tan làm chưa?"
"Sao?"
"Tôi mời cô đi ăn!"
"Anh mời thì tôi sẽ đi chắc?"
"Quán xiên nướng ở đường xx, vị cũng được, tám giờ tôi đợi cô ở đó!"
"Đi quán xiên nướng thôi à?"
"Vậy cô muốn đi đâu? Có ăn bún cay thập cẩm không?"
"Thà đi xiên nướng còn hơn!"
Tô Dương đáp lời: "Vậy đi!"
“…” Cúp điện thoại, Trần Lỵ nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là bóng hình Tô Dương.
"Cái tên đàn ông đáng ghét!" Cô không nhịn được mà nhỏ giọng mắng.
Bất giác đã đến sáu giờ rưỡi, cô xoắn xuýt rất lâu, vẫn không nhịn được mà bò dậy từ trên giường và bắt đầu trang điểm.
Cô thay đi thay lại đến bảy bộ quần áo, hết bộ này đến bộ khác.
Nhìn chính mình trong gương, cô có chút hối hận vì đã không mua thêm vài bộ quần áo nữa.
Nhưng giờ thì chắc chắn là không kịp nữa rồi.
Theo như những gì cô biết về Tô Dương, nếu tám giờ mà cô không đến, thì Tô Dương chắc chắn sẽ không chờ cô đâu.
Bảy giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng tạm hài lòng về mình, lúc này cô mới xách chiếc túi yêu thích nhất ra khỏi phòng trọ.
Quán xiên nướng mà Tô Dương nói cũng không xa chỗ quán lẩu lần trước, cũng chỉ cách nhau vài bước chân.
Tuy không phải là nhà hàng cao cấp gì, nhưng chỗ Tô Dương chọn vẫn khá là có thành ý.
Xuống lầu, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi mà cô vẫn hay lui tới.
Trần Lỵ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.
Nhưng khi cô dần dần đi xa khu nhà trọ, đi ngang qua một siêu thị mà cô chưa từng bước vào bao giờ, thì cô đột ngột dừng lại.
Nhìn xung quanh không có người quen, cô kiên quyết đi vào.
Vừa vào trong siêu thị, hơi lạnh phả vào mặt, điều này làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô cũng không đi thẳng vào bên trong siêu thị mà dừng lại trước quầy thu ngân.
"Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách cần gì ạ?" Nhân viên siêu thị lịch sự hỏi.
Trần Lỵ hé miệng, nhưng vẫn không nói gì, mặt cô bắt đầu nóng bừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận