Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 71: Đây là bực nào tà ác!
Chương 71: Đây là mức độ tà ác nào!
Ngay lúc quốc phục huynh cùng các chiến binh tộc Giao Nhân khắp nơi nhặt đồ thừa để ăn thì ở phía xa, Yuxi và Missy của lãnh địa Ma Vương đã gần như ôm bụng s·ố·n·g ch·ế·t vì no."Ô ô ô... Đĩa gà lớn... Ngon quá!""Cái này cái này! Chân giò h·e·o nướng! Cũng được đấy!""Ta nếm thử xem!""Ừ ừ ừ! Cái này lại là loại t·h·ị·t gì, tròn vo cắn một cái xuống mà lại ngon đến thế! ! !""Ma đô! Nơi này chắc chắn là Ma đô địa ngục!"Nhìn Missy và Yuxi cắm đầu ăn, La Viêm không khỏi nghi ngờ nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp khi còn học ở học viện Ma Vương.Nơi đó lũ ác ma nhỏ cũng đều như vậy, lúc ăn uống là tích cực nhất.Nhưng so với đám người bưng đĩa giống máy bay n·ém b·o·m chạy tán loạn trong phòng ăn thì hai tên dở hơi này ăn uống vẫn còn tương đối nhã nhặn.Ít nhất là không hớt nước canh vào bát của người khác.
Kết quả, vẫn là Sarah là nhu thuận nhất.Để ý thấy Ma Vương đại nhân cứ nhìn mình chằm chằm, Sarah nhìn một nửa cái chân giò h·e·o đang gặm dở trên tay mình, nghĩ là Ma Vương đại nhân muốn ăn phần này, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đưa miếng t·h·ị·t ra ngoài.La Viêm mỉm cười lắc đầu, nhấp thử một chút rượu đỏ."Chiêm ngưỡng đâu nhất thiết cần phải chiếm hữu, phải không? Ngươi cứ ăn đi."Sarah ngơ ngác." . . ?""Missy... Ta xong rồi... Hình như ta gặp được Ma Thần bệ hạ rồi!""Ô ô ô... Ta cũng vậy... Không thể nào nhét nổi nữa rồi..."Hai ác ma nhỏ cuối cùng vẫn là thua sự giới hạn của cơ năng cơ thể, vừa mới căng cơ thể thành quả bóng bay thì ngay sau đó gục xuống.Nhìn hai ác ma nhỏ ưỡn bụng ra vẻ ngốc nghếch, Arakdo vừa ăn gà ngấu nghiến vừa cười phá lên."Ha ha ha ha, đúng là mất mặt! Khục ——"Có lẽ là bị xương gà mắc nghẹn, Arakdo ho sặc sụa một hồi.Để Ma Vương đại nhân không nhìn thấy sự xấu hổ của mình, hắn xấu hổ nhét đầu xuống gầm bàn nhưng vẫn bị quở trách."Arakdo, lúc ăn cơm không được cười.""Dạ... Khụ khụ ——! Dạ! Ma Vương đại nhân!"
La Viêm tiếp tục nhìn hai ác ma nhỏ ăn như hổ đói, rộng lượng cười nói."Cứ từ từ ăn, không ai giành của các ngươi đâu."Đãi ngộ dành cho gia thần và khách quý vẫn khác nhau một chút.Dù sao thì hắn vẫn cần người sau về nhà tuyên truyền về đại mộ địa thì tốt hơn.Hai đôi mắt nhỏ bé kia quả nhiên đầy nước mắt cảm động, kh·ó·c không thành tiếng nói."Ma Vương đại nhân... Ngài quả thực là... Quỷ kế đa đoan! Âm hiểm tuyệt luân! Mét mét Missy kính nể ngài như dung nham địa ngục phun trào không ngớt!""Ừm ừm! Ngài thật sự là quá tốt... Ô ô ô... Không giống đám người thằn lằn kia, Yuxi suýt chút nữa đã bị mang lên bàn chiêu đãi khách rồi."La Viêm vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.Vì hắn biết đó là cách khen ngợi tối thượng của địa ngục, khen ngợi anh tuấn tiêu sái cùng hào phóng, ngược lại lộ ra sự kh·á·c·h khí."Mấy tên đạo chích không biết tôn ti đó không đáng nhắc đến... Không so việc tiếp đãi khách ư? Khách nào?""Thì, thì là đám bạn thằn lằn đó ạ!"Yuxi sợ phát ra tiếng ợ, đỏ mặt nói tiếp."Nghe nói chúng từ bên ngoài mê cung tới, trên người mọc vảy và vây cá đáng sợ... Ngài không gặp chúng sao?"Vảy cá và vây cá?Chẳng lẽ là Giao nhân?La Viêm lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.Hắn thật sự chưa gặp, và cũng không hiểu sao người thằn lằn lại có thể kết hợp với giao nhân. Người sau vốn đâu phải loài sinh sống trong mê cung?Nhưng hắn cũng đã nghe vài tin đồn, nói là ở thủ phủ của thế giới loài người, có một số giao nhân tôn thờ Long Thần và tự nhận là hậu duệ của Cự Long.
La Viêm chưa kịp lên tiếng, Missy đã cười ha ha đoạt lời thay hắn."Chưa gặp đâu, Missy bay trên trời thì chẳng nhìn thấy gì hết! Nhưng cũng bình thường mà, Ma Vương đại nhân của chúng ta là người chiến thắng Cự Long đó! Đám giao nhân đó phát hiện ra tổ tiên mình không phải đối thủ của Ma Vương đại nhân thì cụp đuôi chạy trốn cũng là quá bình thường thôi!""Ra là vậy..."Yuxi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Ma Vương đại nhân với vẻ sùng bái, trong mắt ánh lên những tia sáng lung linh."Không hổ là Ma Vương đại nhân! Ngay cả Cự Long còn thua dưới tay ngài, vậy thì lũ tạp ngư bốn chân kia chắc chắn thấy ngài cũng chẳng dám ngẩng đầu mà lén lút trốn đi.""Ha ha ha ha! Đương nhiên rồi!"Arakdo hình như lại chui ra từ dưới gầm bàn, cất giọng cười sang sảng."Không đáng kể gì, Cự Long còn thua đại nhân nhà ta, một đám giao nhân tới thì cùng lắm là thêm đồ ăn cho đại nhân nhà ta và ta thôi!"La Viêm cười không nói.Hắn ngại ngùng khi nói ra sự thật mình chẳng hề đánh gục Cự Long, chỉ là siêu độ một vong linh bị phong ấn thôi.Nhưng không ngờ Giao Nhân lại can thiệp vào chuyện của mê cung...Là thế lực ở đầm lầy phía Tây Nam sao?Ở đó lũ thằn lằn hình như cũng là tín đồ của Long Thần.Bây giờ trật tự mê cung đang hỗn loạn, không chỉ có sự hình thành tự phát trật tự mới bên trong mà thế lực bên ngoài cũng tham gia vào bất cứ lúc nào.La Viêm ngửi thấy sự mờ ám từ trong đó.Dù thế nào đi nữa, vẫn là nên phòng bị thì hơn...
...Buổi yến tiệc chuẩn bị kết thúc.Tuy rằng trên bàn vẫn còn một đống lớn thức ăn nhưng có Dạ Dày Vương Arakdo ở đây thì không cần phải lo lãng phí.La Viêm chỉ thấy tiếc cho mấy người chơi nhỏ của mình, rõ ràng cũng có công lao mà lại không có cơ hội nếm thử mỹ vị nhân g·i·a·n.Thật đáng tiếc quá đi!Tới khi tàn cuộc, cuối cùng Missy cũng để ý thấy khí chất của Arakdo khác so với lúc trước.Nàng cau mày suy tư một hồi lâu rồi đột nhiên nhận ra, kinh ngạc nhìn hắn nói."Ngươi tiến hóa rồi?"Arakdo tự hào ngẩng đầu."Không sai, ngươi giờ mới nhận ra à?"Missy khẽ gật đầu, bồn chồn gãi đầu."Ừm... Hình như to hơn một chút, bộ dạng cũng không giống. Thật kỳ lạ, ta còn tưởng các ngươi khi sinh ra là đã như thế này rồi.""Không sai! Nhưng ta là người hầu của Ma Vương đại nhân, Ma Vương đại nhân tự có biện p·h·áp!"Missy nghi ngờ nhìn hắn, nhưng không tiện hỏi thêm.Chắc chắn là vong linh p·h·á·p t·h·u·ậ·t rồi.Nghe nói pháp sư Vong Linh tà ác sẽ thôn phệ linh hồn của người khác, lấy cái giá là biến bản thân mình không còn là mình nữa mà cưỡng ép tăng đẳng cấp linh hồn.Nhưng nếu như thế...Chẳng phải là tên này đã cùng đẳng cấp với mình rồi sao?Missy trong lòng không khỏi giật mình.Nàng lôi tay Yuxi, cùng Ma Vương đại nhân nói một tiếng cảm ơn rồi cáo từ, hướng phía Ác Mộng Chi Hương quay về.
Tiễn đám sứ giả nhỏ của ác ma đi rồi, Arakdo quay đầu nhìn về phía La Viêm đang đứng ở điện hiến m·á·u, cung kính quỳ xuống nói."Thưa đại nhân, ta muốn về quê một chuyến, xem tình hình ở đó thế nào, tiện thể nói lời từ biệt với nữ sĩ Arachinos."La Viêm thản nhiên cười nói."Đi đi, tiện thể cho ta gửi lời hỏi thăm nữ sĩ Arachinos nhé. Còn nữa, ngươi không cần phải rời khỏi tộc Dệt Ảnh, là một thành viên của tộc Dệt Ảnh mà phụng sự ta là được."Phần lớn loài côn trùng đều là Thị tộc mẫu hệ.Mặc dù hắn có ý đề bạt Arakdo lên làm thủ lĩnh của "Tộc Dệt Ảnh mới", nhưng thật đáng tiếc nhện đực căn bản không có dã tâm đó cùng khả năng lập phái khai tông.Ép buộc hắn rời bỏ bộ lạc ban đầu, chỉ khiến hắn cảm thấy bất an thôi.Hắn có tấm lòng đó là đã đủ rồi."Tạ Ma Vương đại nhân!"Arakdo cảm kích nhìn Ma Vương đại nhân một cái rồi sải tám cẳng chân biến mất ở cuối hành lang mê cung.
...Một bên khác, Missy lôi tay Yuxi cùng nhau bay trở về Ác Mộng Chi Hương.Trên đường đi, Missy nhìn Yuxi muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng, ngậm chặt miệng đang do dự.Cứ vậy, hai người lảo đảo xuyên qua hang động đen ngòm đến cung điện của t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n bệ hạ, từ trên không trung bay xuống nằm sấp trên mặt đất."Bái kiến nữ vương bệ hạ!"Ở chiếc ghế đá khổng lồ, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n nữ vương vừa mới dùng bữa tối, đang lười biếng dựa nghiêng vào thành lan can vững chắc lim dim.Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, nàng buông chiếc khăn choàng trên đầu gối, mở đôi mắt đỏ rực nhìn xuống, nhìn thấy một gương mặt ngoài ý muốn."Yuxi? Ngươi vẫn còn s·ố·n·g ư?" T·h·i·ế·n t·h·i·ế·n lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá Yuxi từ đầu đến chân.Tuy dáng vẻ đó chẳng thể nào miêu tả là bình an vô sự, nhưng so với những gì nàng lo lắng thì đã tốt hơn rất nhiều.Yuxi ghì sát đầu vào nền gạch, vừa đáng thương khóc thút thít vừa tủi thân kể khổ."Nhỏ bé may mắn k·i·ế·m được một cái m·ạ·n·g... Đám thằn lằn đó thật không có lý chút nào, không cho ta nói còn gì, đi lên cho ta một đấm, lại còn muốn ăn thịt ta nữa! Ô ô ô... Bây giờ bụng ta vẫn đau lắm đây... Nấc... Đau đau chết mất..."Nếu không có tiếng ợ một cách không đúng lúc làm hỏng cả bầu không khí, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n có lẽ đã tự trách vì dáng vẻ đáng thương này rồi."Để ngươi phải chịu ủy khuất rồi..."
"Không, không ủy khuất..." Yuxi lặng lẽ lau nước mắt, nhỏ giọng nói tiếp, "Có thể giúp nữ vương bệ hạ gánh vác là vinh hạnh của Yuxi... Dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, như lãnh địa Ma Vương chẳng hạn, Yuxi cũng nguyện vì nữ vương bệ hạ không màng sống c·h·ế·t mà liều mình..."Nhìn hai người nhỏ có cái bụng tròn vo, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói."Chuyện của Yuxi cứ để đó, rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì ở bên ngoài... Có thể nói rõ với ta không?"
Yuxi hít sụt sịt một hơi, đầu óc vẫn còn lơ đãng nghĩ về bữa tiệc, vô ý thốt lên tên các món ăn: "… thịt heo nướng, chân thỏ rừng hầm bơ, thịt bò hầm rượu vang đỏ, còn có... còn có rất nhiều rất nhiều…"
Thiến Thiến: "Cái gì?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bệ hạ, Missy vội vàng nói đỡ: "Bệ, bệ hạ! Yuxi bị thằn lằn làm hỏng đầu óc rồi, xin cho phép ta thay nàng báo cáo với ngài."
"Ngươi có ý gì?!" Thấy ả ta lại muốn nhảy lên đầu mình, Yuxi nhanh chóng nhe răng trợn mắt trừng ả.
"Yuxi im miệng." Không có hứng thú xem hai đứa dở hơi cãi nhau, Thiến Thiến liếc mắt làm Yuxi sợ đến co rúm cả người, sau đó nhìn sang Missy bằng giọng uy nghiêm: "Ngươi nói đi."
"Vâng, vâng!" Missy run rẩy gật đầu, hai tay dâng lá thư do Ma Vương bệ hạ tự tay viết, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra từ đầu đến cuối.
Bao gồm việc Ma Vương đại nhân yêu cầu cống nạp Thập Tự Giá bẫy, bao gồm việc Địa Long tộc dẫn đường trong mê cung, bao gồm việc sào huyệt Chức Ảnh vi phạm quy định xây dựng bị chìm, bao gồm việc Ma Vương đại nhân để bảo vệ thuộc hạ quyết đoán xuất binh, bao gồm việc pháp thuật Vong Linh một mình tiêu diệt năm trăm dũng sĩ Địa Long tộc, cùng với việc Địa Long tộc không hiểu bằng cách nào đã triệu hồi Cự Long các loại.
Nghe đến việc ngay cả Cự Long cũng thua dưới tay Ma Vương đại nhân, Thiến Thiến cả người như muốn đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc há hốc miệng: "Cự Long?! Cái tên Ma Vương mới tới đó... thắng được Cự Long?!"
Missy nơm nớp lo sợ gật đầu: "Đúng... tuy rất kỳ lạ, Cự Long đó không để lại xác, nhưng Missy cảm thấy dù là sinh vật triệu hồi thì cũng không trụ nổi. Nó há miệng liền hủy diệt cả một cánh rừng, vung đuôi một cái liền tiêu diệt một đội quân… Thật sự quá đáng sợ."
Chấn kinh mất khoảng hai phút đồng hồ, Thiến Thiến đang đứng trên bục đá mới ý thức được mình đã thất thố, hắng giọng rồi tao nhã ngồi xuống lại: "… Sau đó thì sao? Địa Long tộc đâu?"
"Đã không còn tồn tại..." Missy cúi gằm mặt, run rẩy nói tiếp: "Ma Vương đại nhân tiêu diệt chúng không còn một mống, giống như nghiền chết một con giun. Những kẻ sống sót đều bị biến thành nô lệ, làm hình phạt cho việc phản bội Ma Thần và địa ngục."
Địa Long tộc đã không còn tồn tại!
Thiến Thiến mắt lay động, tim đập thình thịch, huyết dịch sôi trào, trên gương mặt trắng nõn bất giác xuất hiện một vệt ửng hồng.
Thật tà ác làm sao!
Thật mạnh mẽ làm sao!
Thật uy nghiêm làm sao!
Không ngờ cái lão già Vampire biến thái kia lại quyết đoán như vậy, chỉ hai lần ra tay đã nhổ tận gốc thế lực cát cứ một tầng của mê cung!
Quả nhiên, gừng càng già càng cay mà!
Ánh mắt yêu dã đỏ rực ánh lên vẻ tà ác và gian xảo, ngón trỏ như ngọc của nàng khẽ vuốt lên đôi môi đỏ mọng, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Thú vị...
Thật sự quá thú vị!
Ấn tượng đầu tiên của nàng về tên đó đã có chút thay đổi.
Nhìn nữ vương bệ hạ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Missy run rẩy không dám nói nhiều thêm một lời nào, sợ rằng càng nói sẽ càng sai sót nhiều hơn.
Lúc này, Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng: "Cái thịt heo nướng đó… ngon không?"
Missy vô ý thức căng thẳng cả người, lắp bắp trả lời: "Ngon, ngon lắm! Không, nhưng Missy thấy món gà kia mới ngon nhất..."
"Món gà?!" Yuxi lập tức quay đầu nhìn ả, nuốt nước miếng: "Vị gì?!"
"Chẳng phải ngươi ăn rồi sao? Còn nằm trong bụng ngươi kìa..."
"Ừm?!"
Không để ý đến hai kẻ ồn ào líu ríu, Thiến Thiến lười biếng đưa tay nhận lấy lá thư mà Missy vừa đưa từ chỗ tượng đá quỷ.
Đó là thư tay do chính Ma Vương đại nhân viết.
Những con chữ ngay ngắn lộ ra một mùi hương khoan khoái, như thể đang dạo bước trong rừng tùng sau cơn mưa, tươi mát, thanh nhã mà thần bí, hoàn toàn không có chút khí tức mục ruỗng như trong quan tài của bọn Vampire... Mặc dù nàng cũng chưa từng gặp qua Vampire nào.
Người xưa có câu, thấy chữ như thấy người.
Dù chưa từng gặp mặt, nàng đã tưởng tượng ra một quý ông lão, lịch lãm mặc lễ phục dạ hội, đeo một chiếc kính gọng đơn.
Đương nhiên, lúc hắn tức giận chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
"Ác Mộng Chi Hương có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, chỉ cần đổi pháp thuật Vong Linh Triệu Hồi trong 'Ngụy Phục Sinh Thập Tự' thành pháp thuật Thả Hồn là được rồi nhỉ?"
"Vâng..." Missy khẩn trương gật đầu, "Việc này không khó với chúng ta, chỉ cần sai mấy tên tiểu quỷ kia làm là được."
Từng cái đầu ló ra từ những hốc đá lớn, tức giận nhìn xung quanh, như muốn xem ai dám nói bọn chúng chẳng làm gì ngoài ăn.
Chẳng làm gì cả?
Những trứng ác ma nhỏ này từ đâu mà có?
Nấm, củi ai đi nhặt?
Nhưng khi thấy người nói là thuộc hạ của đại vương Thiến Thiến, đám ác ma liền vội vàng rụt đầu nhỏ lại.
Đó là người chúng không nên đụng vào.
Thiến Thiến khẽ cười nói: "Tốt, vậy... Yuxi, giao việc này cho ngươi đốc thúc nhé. Xong việc thì ngươi và Missy cùng nhau mang đến cho Ma Vương đại nhân, đổi được nhiều Minh tệ rồi mua đồ ăn về nhé."
Hai tiểu ác ma đồng thanh dập đầu: "Vâng!"
"Tuân mệnh!"
Ngay lúc quốc phục huynh cùng các chiến binh tộc Giao Nhân khắp nơi nhặt đồ thừa để ăn thì ở phía xa, Yuxi và Missy của lãnh địa Ma Vương đã gần như ôm bụng s·ố·n·g ch·ế·t vì no."Ô ô ô... Đĩa gà lớn... Ngon quá!""Cái này cái này! Chân giò h·e·o nướng! Cũng được đấy!""Ta nếm thử xem!""Ừ ừ ừ! Cái này lại là loại t·h·ị·t gì, tròn vo cắn một cái xuống mà lại ngon đến thế! ! !""Ma đô! Nơi này chắc chắn là Ma đô địa ngục!"Nhìn Missy và Yuxi cắm đầu ăn, La Viêm không khỏi nghi ngờ nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp khi còn học ở học viện Ma Vương.Nơi đó lũ ác ma nhỏ cũng đều như vậy, lúc ăn uống là tích cực nhất.Nhưng so với đám người bưng đĩa giống máy bay n·ém b·o·m chạy tán loạn trong phòng ăn thì hai tên dở hơi này ăn uống vẫn còn tương đối nhã nhặn.Ít nhất là không hớt nước canh vào bát của người khác.
Kết quả, vẫn là Sarah là nhu thuận nhất.Để ý thấy Ma Vương đại nhân cứ nhìn mình chằm chằm, Sarah nhìn một nửa cái chân giò h·e·o đang gặm dở trên tay mình, nghĩ là Ma Vương đại nhân muốn ăn phần này, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đưa miếng t·h·ị·t ra ngoài.La Viêm mỉm cười lắc đầu, nhấp thử một chút rượu đỏ."Chiêm ngưỡng đâu nhất thiết cần phải chiếm hữu, phải không? Ngươi cứ ăn đi."Sarah ngơ ngác." . . ?""Missy... Ta xong rồi... Hình như ta gặp được Ma Thần bệ hạ rồi!""Ô ô ô... Ta cũng vậy... Không thể nào nhét nổi nữa rồi..."Hai ác ma nhỏ cuối cùng vẫn là thua sự giới hạn của cơ năng cơ thể, vừa mới căng cơ thể thành quả bóng bay thì ngay sau đó gục xuống.Nhìn hai ác ma nhỏ ưỡn bụng ra vẻ ngốc nghếch, Arakdo vừa ăn gà ngấu nghiến vừa cười phá lên."Ha ha ha ha, đúng là mất mặt! Khục ——"Có lẽ là bị xương gà mắc nghẹn, Arakdo ho sặc sụa một hồi.Để Ma Vương đại nhân không nhìn thấy sự xấu hổ của mình, hắn xấu hổ nhét đầu xuống gầm bàn nhưng vẫn bị quở trách."Arakdo, lúc ăn cơm không được cười.""Dạ... Khụ khụ ——! Dạ! Ma Vương đại nhân!"
La Viêm tiếp tục nhìn hai ác ma nhỏ ăn như hổ đói, rộng lượng cười nói."Cứ từ từ ăn, không ai giành của các ngươi đâu."Đãi ngộ dành cho gia thần và khách quý vẫn khác nhau một chút.Dù sao thì hắn vẫn cần người sau về nhà tuyên truyền về đại mộ địa thì tốt hơn.Hai đôi mắt nhỏ bé kia quả nhiên đầy nước mắt cảm động, kh·ó·c không thành tiếng nói."Ma Vương đại nhân... Ngài quả thực là... Quỷ kế đa đoan! Âm hiểm tuyệt luân! Mét mét Missy kính nể ngài như dung nham địa ngục phun trào không ngớt!""Ừm ừm! Ngài thật sự là quá tốt... Ô ô ô... Không giống đám người thằn lằn kia, Yuxi suýt chút nữa đã bị mang lên bàn chiêu đãi khách rồi."La Viêm vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.Vì hắn biết đó là cách khen ngợi tối thượng của địa ngục, khen ngợi anh tuấn tiêu sái cùng hào phóng, ngược lại lộ ra sự kh·á·c·h khí."Mấy tên đạo chích không biết tôn ti đó không đáng nhắc đến... Không so việc tiếp đãi khách ư? Khách nào?""Thì, thì là đám bạn thằn lằn đó ạ!"Yuxi sợ phát ra tiếng ợ, đỏ mặt nói tiếp."Nghe nói chúng từ bên ngoài mê cung tới, trên người mọc vảy và vây cá đáng sợ... Ngài không gặp chúng sao?"Vảy cá và vây cá?Chẳng lẽ là Giao nhân?La Viêm lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.Hắn thật sự chưa gặp, và cũng không hiểu sao người thằn lằn lại có thể kết hợp với giao nhân. Người sau vốn đâu phải loài sinh sống trong mê cung?Nhưng hắn cũng đã nghe vài tin đồn, nói là ở thủ phủ của thế giới loài người, có một số giao nhân tôn thờ Long Thần và tự nhận là hậu duệ của Cự Long.
La Viêm chưa kịp lên tiếng, Missy đã cười ha ha đoạt lời thay hắn."Chưa gặp đâu, Missy bay trên trời thì chẳng nhìn thấy gì hết! Nhưng cũng bình thường mà, Ma Vương đại nhân của chúng ta là người chiến thắng Cự Long đó! Đám giao nhân đó phát hiện ra tổ tiên mình không phải đối thủ của Ma Vương đại nhân thì cụp đuôi chạy trốn cũng là quá bình thường thôi!""Ra là vậy..."Yuxi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Ma Vương đại nhân với vẻ sùng bái, trong mắt ánh lên những tia sáng lung linh."Không hổ là Ma Vương đại nhân! Ngay cả Cự Long còn thua dưới tay ngài, vậy thì lũ tạp ngư bốn chân kia chắc chắn thấy ngài cũng chẳng dám ngẩng đầu mà lén lút trốn đi.""Ha ha ha ha! Đương nhiên rồi!"Arakdo hình như lại chui ra từ dưới gầm bàn, cất giọng cười sang sảng."Không đáng kể gì, Cự Long còn thua đại nhân nhà ta, một đám giao nhân tới thì cùng lắm là thêm đồ ăn cho đại nhân nhà ta và ta thôi!"La Viêm cười không nói.Hắn ngại ngùng khi nói ra sự thật mình chẳng hề đánh gục Cự Long, chỉ là siêu độ một vong linh bị phong ấn thôi.Nhưng không ngờ Giao Nhân lại can thiệp vào chuyện của mê cung...Là thế lực ở đầm lầy phía Tây Nam sao?Ở đó lũ thằn lằn hình như cũng là tín đồ của Long Thần.Bây giờ trật tự mê cung đang hỗn loạn, không chỉ có sự hình thành tự phát trật tự mới bên trong mà thế lực bên ngoài cũng tham gia vào bất cứ lúc nào.La Viêm ngửi thấy sự mờ ám từ trong đó.Dù thế nào đi nữa, vẫn là nên phòng bị thì hơn...
...Buổi yến tiệc chuẩn bị kết thúc.Tuy rằng trên bàn vẫn còn một đống lớn thức ăn nhưng có Dạ Dày Vương Arakdo ở đây thì không cần phải lo lãng phí.La Viêm chỉ thấy tiếc cho mấy người chơi nhỏ của mình, rõ ràng cũng có công lao mà lại không có cơ hội nếm thử mỹ vị nhân g·i·a·n.Thật đáng tiếc quá đi!Tới khi tàn cuộc, cuối cùng Missy cũng để ý thấy khí chất của Arakdo khác so với lúc trước.Nàng cau mày suy tư một hồi lâu rồi đột nhiên nhận ra, kinh ngạc nhìn hắn nói."Ngươi tiến hóa rồi?"Arakdo tự hào ngẩng đầu."Không sai, ngươi giờ mới nhận ra à?"Missy khẽ gật đầu, bồn chồn gãi đầu."Ừm... Hình như to hơn một chút, bộ dạng cũng không giống. Thật kỳ lạ, ta còn tưởng các ngươi khi sinh ra là đã như thế này rồi.""Không sai! Nhưng ta là người hầu của Ma Vương đại nhân, Ma Vương đại nhân tự có biện p·h·áp!"Missy nghi ngờ nhìn hắn, nhưng không tiện hỏi thêm.Chắc chắn là vong linh p·h·á·p t·h·u·ậ·t rồi.Nghe nói pháp sư Vong Linh tà ác sẽ thôn phệ linh hồn của người khác, lấy cái giá là biến bản thân mình không còn là mình nữa mà cưỡng ép tăng đẳng cấp linh hồn.Nhưng nếu như thế...Chẳng phải là tên này đã cùng đẳng cấp với mình rồi sao?Missy trong lòng không khỏi giật mình.Nàng lôi tay Yuxi, cùng Ma Vương đại nhân nói một tiếng cảm ơn rồi cáo từ, hướng phía Ác Mộng Chi Hương quay về.
Tiễn đám sứ giả nhỏ của ác ma đi rồi, Arakdo quay đầu nhìn về phía La Viêm đang đứng ở điện hiến m·á·u, cung kính quỳ xuống nói."Thưa đại nhân, ta muốn về quê một chuyến, xem tình hình ở đó thế nào, tiện thể nói lời từ biệt với nữ sĩ Arachinos."La Viêm thản nhiên cười nói."Đi đi, tiện thể cho ta gửi lời hỏi thăm nữ sĩ Arachinos nhé. Còn nữa, ngươi không cần phải rời khỏi tộc Dệt Ảnh, là một thành viên của tộc Dệt Ảnh mà phụng sự ta là được."Phần lớn loài côn trùng đều là Thị tộc mẫu hệ.Mặc dù hắn có ý đề bạt Arakdo lên làm thủ lĩnh của "Tộc Dệt Ảnh mới", nhưng thật đáng tiếc nhện đực căn bản không có dã tâm đó cùng khả năng lập phái khai tông.Ép buộc hắn rời bỏ bộ lạc ban đầu, chỉ khiến hắn cảm thấy bất an thôi.Hắn có tấm lòng đó là đã đủ rồi."Tạ Ma Vương đại nhân!"Arakdo cảm kích nhìn Ma Vương đại nhân một cái rồi sải tám cẳng chân biến mất ở cuối hành lang mê cung.
...Một bên khác, Missy lôi tay Yuxi cùng nhau bay trở về Ác Mộng Chi Hương.Trên đường đi, Missy nhìn Yuxi muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng, ngậm chặt miệng đang do dự.Cứ vậy, hai người lảo đảo xuyên qua hang động đen ngòm đến cung điện của t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n bệ hạ, từ trên không trung bay xuống nằm sấp trên mặt đất."Bái kiến nữ vương bệ hạ!"Ở chiếc ghế đá khổng lồ, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n nữ vương vừa mới dùng bữa tối, đang lười biếng dựa nghiêng vào thành lan can vững chắc lim dim.Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, nàng buông chiếc khăn choàng trên đầu gối, mở đôi mắt đỏ rực nhìn xuống, nhìn thấy một gương mặt ngoài ý muốn."Yuxi? Ngươi vẫn còn s·ố·n·g ư?" T·h·i·ế·n t·h·i·ế·n lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá Yuxi từ đầu đến chân.Tuy dáng vẻ đó chẳng thể nào miêu tả là bình an vô sự, nhưng so với những gì nàng lo lắng thì đã tốt hơn rất nhiều.Yuxi ghì sát đầu vào nền gạch, vừa đáng thương khóc thút thít vừa tủi thân kể khổ."Nhỏ bé may mắn k·i·ế·m được một cái m·ạ·n·g... Đám thằn lằn đó thật không có lý chút nào, không cho ta nói còn gì, đi lên cho ta một đấm, lại còn muốn ăn thịt ta nữa! Ô ô ô... Bây giờ bụng ta vẫn đau lắm đây... Nấc... Đau đau chết mất..."Nếu không có tiếng ợ một cách không đúng lúc làm hỏng cả bầu không khí, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n có lẽ đã tự trách vì dáng vẻ đáng thương này rồi."Để ngươi phải chịu ủy khuất rồi..."
"Không, không ủy khuất..." Yuxi lặng lẽ lau nước mắt, nhỏ giọng nói tiếp, "Có thể giúp nữ vương bệ hạ gánh vác là vinh hạnh của Yuxi... Dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, như lãnh địa Ma Vương chẳng hạn, Yuxi cũng nguyện vì nữ vương bệ hạ không màng sống c·h·ế·t mà liều mình..."Nhìn hai người nhỏ có cái bụng tròn vo, t·h·i·ế·n t·h·i·ế·n trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói."Chuyện của Yuxi cứ để đó, rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì ở bên ngoài... Có thể nói rõ với ta không?"
Yuxi hít sụt sịt một hơi, đầu óc vẫn còn lơ đãng nghĩ về bữa tiệc, vô ý thốt lên tên các món ăn: "… thịt heo nướng, chân thỏ rừng hầm bơ, thịt bò hầm rượu vang đỏ, còn có... còn có rất nhiều rất nhiều…"
Thiến Thiến: "Cái gì?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bệ hạ, Missy vội vàng nói đỡ: "Bệ, bệ hạ! Yuxi bị thằn lằn làm hỏng đầu óc rồi, xin cho phép ta thay nàng báo cáo với ngài."
"Ngươi có ý gì?!" Thấy ả ta lại muốn nhảy lên đầu mình, Yuxi nhanh chóng nhe răng trợn mắt trừng ả.
"Yuxi im miệng." Không có hứng thú xem hai đứa dở hơi cãi nhau, Thiến Thiến liếc mắt làm Yuxi sợ đến co rúm cả người, sau đó nhìn sang Missy bằng giọng uy nghiêm: "Ngươi nói đi."
"Vâng, vâng!" Missy run rẩy gật đầu, hai tay dâng lá thư do Ma Vương bệ hạ tự tay viết, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra từ đầu đến cuối.
Bao gồm việc Ma Vương đại nhân yêu cầu cống nạp Thập Tự Giá bẫy, bao gồm việc Địa Long tộc dẫn đường trong mê cung, bao gồm việc sào huyệt Chức Ảnh vi phạm quy định xây dựng bị chìm, bao gồm việc Ma Vương đại nhân để bảo vệ thuộc hạ quyết đoán xuất binh, bao gồm việc pháp thuật Vong Linh một mình tiêu diệt năm trăm dũng sĩ Địa Long tộc, cùng với việc Địa Long tộc không hiểu bằng cách nào đã triệu hồi Cự Long các loại.
Nghe đến việc ngay cả Cự Long cũng thua dưới tay Ma Vương đại nhân, Thiến Thiến cả người như muốn đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc há hốc miệng: "Cự Long?! Cái tên Ma Vương mới tới đó... thắng được Cự Long?!"
Missy nơm nớp lo sợ gật đầu: "Đúng... tuy rất kỳ lạ, Cự Long đó không để lại xác, nhưng Missy cảm thấy dù là sinh vật triệu hồi thì cũng không trụ nổi. Nó há miệng liền hủy diệt cả một cánh rừng, vung đuôi một cái liền tiêu diệt một đội quân… Thật sự quá đáng sợ."
Chấn kinh mất khoảng hai phút đồng hồ, Thiến Thiến đang đứng trên bục đá mới ý thức được mình đã thất thố, hắng giọng rồi tao nhã ngồi xuống lại: "… Sau đó thì sao? Địa Long tộc đâu?"
"Đã không còn tồn tại..." Missy cúi gằm mặt, run rẩy nói tiếp: "Ma Vương đại nhân tiêu diệt chúng không còn một mống, giống như nghiền chết một con giun. Những kẻ sống sót đều bị biến thành nô lệ, làm hình phạt cho việc phản bội Ma Thần và địa ngục."
Địa Long tộc đã không còn tồn tại!
Thiến Thiến mắt lay động, tim đập thình thịch, huyết dịch sôi trào, trên gương mặt trắng nõn bất giác xuất hiện một vệt ửng hồng.
Thật tà ác làm sao!
Thật mạnh mẽ làm sao!
Thật uy nghiêm làm sao!
Không ngờ cái lão già Vampire biến thái kia lại quyết đoán như vậy, chỉ hai lần ra tay đã nhổ tận gốc thế lực cát cứ một tầng của mê cung!
Quả nhiên, gừng càng già càng cay mà!
Ánh mắt yêu dã đỏ rực ánh lên vẻ tà ác và gian xảo, ngón trỏ như ngọc của nàng khẽ vuốt lên đôi môi đỏ mọng, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Thú vị...
Thật sự quá thú vị!
Ấn tượng đầu tiên của nàng về tên đó đã có chút thay đổi.
Nhìn nữ vương bệ hạ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Missy run rẩy không dám nói nhiều thêm một lời nào, sợ rằng càng nói sẽ càng sai sót nhiều hơn.
Lúc này, Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng: "Cái thịt heo nướng đó… ngon không?"
Missy vô ý thức căng thẳng cả người, lắp bắp trả lời: "Ngon, ngon lắm! Không, nhưng Missy thấy món gà kia mới ngon nhất..."
"Món gà?!" Yuxi lập tức quay đầu nhìn ả, nuốt nước miếng: "Vị gì?!"
"Chẳng phải ngươi ăn rồi sao? Còn nằm trong bụng ngươi kìa..."
"Ừm?!"
Không để ý đến hai kẻ ồn ào líu ríu, Thiến Thiến lười biếng đưa tay nhận lấy lá thư mà Missy vừa đưa từ chỗ tượng đá quỷ.
Đó là thư tay do chính Ma Vương đại nhân viết.
Những con chữ ngay ngắn lộ ra một mùi hương khoan khoái, như thể đang dạo bước trong rừng tùng sau cơn mưa, tươi mát, thanh nhã mà thần bí, hoàn toàn không có chút khí tức mục ruỗng như trong quan tài của bọn Vampire... Mặc dù nàng cũng chưa từng gặp qua Vampire nào.
Người xưa có câu, thấy chữ như thấy người.
Dù chưa từng gặp mặt, nàng đã tưởng tượng ra một quý ông lão, lịch lãm mặc lễ phục dạ hội, đeo một chiếc kính gọng đơn.
Đương nhiên, lúc hắn tức giận chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
"Ác Mộng Chi Hương có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, chỉ cần đổi pháp thuật Vong Linh Triệu Hồi trong 'Ngụy Phục Sinh Thập Tự' thành pháp thuật Thả Hồn là được rồi nhỉ?"
"Vâng..." Missy khẩn trương gật đầu, "Việc này không khó với chúng ta, chỉ cần sai mấy tên tiểu quỷ kia làm là được."
Từng cái đầu ló ra từ những hốc đá lớn, tức giận nhìn xung quanh, như muốn xem ai dám nói bọn chúng chẳng làm gì ngoài ăn.
Chẳng làm gì cả?
Những trứng ác ma nhỏ này từ đâu mà có?
Nấm, củi ai đi nhặt?
Nhưng khi thấy người nói là thuộc hạ của đại vương Thiến Thiến, đám ác ma liền vội vàng rụt đầu nhỏ lại.
Đó là người chúng không nên đụng vào.
Thiến Thiến khẽ cười nói: "Tốt, vậy... Yuxi, giao việc này cho ngươi đốc thúc nhé. Xong việc thì ngươi và Missy cùng nhau mang đến cho Ma Vương đại nhân, đổi được nhiều Minh tệ rồi mua đồ ăn về nhé."
Hai tiểu ác ma đồng thanh dập đầu: "Vâng!"
"Tuân mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận