Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 216: Nội bộ mâu thuẫn rồi? (1)

Đêm tối lặng lẽ buông xuống. Trong khoảng thời gian vốn dĩ phải tất bật này, lão Abe hiếm khi cả ngày không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi trong nhà, như thể mùa đông chưa qua, chờ đợi mùa xuân không biết khi nào mới đến. Thực ra ngẫm lại thì sự tình cũng không tệ đến vậy. Hắn tự nhủ như thế, nhìn các con lần lượt ngủ say, cả người vợ sau khi khóc lóc đã mệt mỏi, cho đến khi cả nhà đều yên tĩnh. Thời gian từng giây trôi qua, hắn không tài nào ngủ được, cuối cùng bò dậy khỏi giường, xoa đôi tay tê cóng đi ra ngoài nhà, đến mảnh ruộng mà từ khi sinh ra hắn đã đối mặt, vô định đi lang thang, không biết muốn làm gì, cũng chẳng biết đi đâu. Lúc này, từ nông trại không xa truyền đến tiếng động, hắn vô thức đi đến, lại quên mang theo xiên cỏ, cũng không đi gọi những người hàng xóm đang ngủ say. Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Không ngoài dự liệu, ba con tiểu Ác ma đang ghé trên thùng củ cải đường, cắm cúi gặm một cách ngon lành. “Ôi chao!” “Mùi vị không tệ đấy chứ!” “Ô ô ô, quả nhiên ăn trộm vẫn ngon hơn a!” “Y! Có người đến?!” Tiếng động ở cửa khiến ba con tiểu Ác ma giật mình, vội ném củ cải đường trên tay bay lên xà nhà. Lão Abe liếc nhìn rau củ, rễ củ vương vãi đầy đất, rồi ngước nhìn ba con tiểu Ác ma trên xà nhà. Hai bên cứ thế đối diện, ngạc nhiên nhìn nhau, một hồi lâu không ai nói gì. Lúc đầu, ba con tiểu Ác ma còn căng thẳng, nhưng thấy con người kia không có động thái gì khác, bên ngoài cũng không có tiếng bước chân của người khác, thế là bọn chúng nhao nhao tỏ ra vẻ ngoài mạnh mẽ trong yếu, giơ nắm đấm to bằng quả đậu đinh ra, định ép lão phải rời khỏi cửa. "Uy! Lão già, muốn đ·á·n·h nhau hả?" "Ta cảnh cáo ngươi ngao! Dám tới, bọn ta sẽ dùng ma pháp!" “Không sai, không sai! Tinh thần ma pháp! Kiệt kiệt kiệt, ngươi không muốn trở thành một tên ngớ ngẩn không nhớ gì chứ?” Lão Abe nghe vậy im lặng một hồi, rồi cười khổ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ gần cửa. "Các ngươi ăn đi, ăn nhiều chút nữa." Thực ra, những củ cải đường này là của lão gia Gus, chủ yếu dùng để chế biến đường cát. Nếu là trước đây, hắn hẳn sẽ thấy xót xa, dù sao củ cải đường dùng nấu đường cũng không phải lúc nào cũng tiêu thụ hết, phần còn thừa đều là của tá điền xung quanh. Nhưng bây giờ... lão gia Gus không cần những thứ này nữa, năm nay công nhân xưởng đường trong trấn chắc phải ra ngoài tìm việc làm, mặc dù có nghĩa là những củ cải đường này đều thuộc về bọn họ, trong khoảng thời gian mười mấy ngày ngắn ngủi này cũng không thể tiêu thụ hết. Ăn thì ăn vậy. Mấy con tiểu Ác ma có thể ăn được bao nhiêu? Còn thua xa lợn rừng ở trong ruộng, càng không sánh được với dê nhai không ngừng nghỉ. Mà điều mấu chốt nhất là, mảnh đất này đã không thuộc về hắn nữa, hắn đã mất đi lý do bảo vệ nơi này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nơi này cũng chưa từng thuộc về hắn... Nhìn lão nông như thể bị hút cạn sức lực, ba con tiểu Ác ma liếc nhau, đều không hiểu phản ứng của lão ta. "...Mặt trăng mọc đằng tây rồi à?" "Tình huống gì đây? Cạm bẫy sao?" "Nhân loại! Ta cảnh cáo ngươi đừng giở trò l·ừ·a gạt ngao! Nếu không thì không có quả ngon để ăn đâu!" "Thủ lĩnh của bọn ta là Yossi! Tên đó một ngụm có thể nuốt trọn một con thằn lằn lớn đấy!" "Không sai, không sai!" Thấy lão nông dân không thèm để ý đến chúng, bọn chúng lại từ trên xà nhà bay xuống, cầm vài củ cải đường, giống dơi lao ra cửa, biến mất vào màn đêm. Nông trại lại trở về yên tĩnh. Lão Abe nhìn theo bóng lưng chúng, không nói gì, tựa như ngọn đèn cạn bấc, tan vào trong đêm đông lạnh giá. . . Ở đằng xa, tiểu Ác ma vừa bay vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn. Cho đến khi một vạt rừng cây trắng xóa ánh lên, chúng mới dừng tốc độ, đậu trên ngọn cây nghỉ ngơi. "Ghê thật, đám người này rốt cuộc bị sao vậy?" “Trước đây họ không có như vậy mà!” “Đúng thế, đúng thế!” “Thật sự không đuổi theo hả? Lẽ nào bọn người này bán linh hồn cho Ma Vương đại nhân rồi sao?” Chúng vừa lùa củ cải đường vào m·iệ·n·g vừa lẩm bẩm. Gây rối là bản tính của tiểu Ác ma, cũng là chuyện chúng thích làm nhất sau khi ăn no. Ngày thường, chúng sẽ xông vào nông trại của con người đại náo một trận, sau đó cố ý gây sự chú ý của dân làng xung quanh. Đợi đến khi các dân làng cầm xiên cỏ và súng kíp chạy tới, chúng sẽ nấp trong đống rơm hoặc trên mái hiên, vui vẻ nhìn đám dân làng tức tối chửi rủa Ma Thần, hoặc phàn nàn với thánh Sith. Lần này chúng làm chuyện xấu mà chẳng ai truy đuổi, bỗng nhiên cảm thấy củ cải trên tay cũng không còn thơm nữa... Ngay lúc đám tiểu ác ma đang lao xao bàn tán, từ xa trên đường đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe. Nghe thấy động tĩnh trong rừng cây, ba con tiểu Ác ma lập tức tỉnh táo lại, vứt củ cải đường gặm dở trong tay, lao về hướng có âm thanh phát ra. "Xe ngựa của con người!" "Kiệt kiệt kiệt, lữ khách lạc đàn!" "Hù dọa hắn một chút!" Dám hoạt động trên địa bàn của Ma Vương đại nhân mà không có người bảo vệ, phải cho cái tên không biết trời cao đất rộng này một bài học mới được! "Ngao ——!" Bay đến trên ngọn cây cạnh xe ngựa, một con tiểu Ác ma dẫn đầu sử dụng "Hoảng sợ chi nhãn", trong con ngươi vàng lóe lên một vệt sáng đỏ nhạt. Vệt sáng hóa thành một dòng điện vô hình, như tên rời cung bắn thẳng vào con ngựa kéo xe. Nhưng đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, xúc tu tinh thần của nó như va vào một bức tường vô hình. Keng! Một tiếng vang lanh lảnh làm rung chuyển đầu óc của nó, khiến nó cảm thấy trời đất đảo lộn, phát ra một tiếng kêu thảm không thể kiềm chế, từ trên cây ngã xuống, ném xuống đống tuyết chưa tan hết tạo thành một cái hố. "Ê a ——!" "Đại ca!!" "Ta liều mạng với ngươi!" Hai con tiểu Ác ma đang ngồi trên ngọn cây kinh ngạc thét lên, mắt đỏ ngầu đang định xông lên liều m·ạ·n·g thì thấy thị vệ đánh xe cởi mũ trùm, để lộ đôi mắt màu hổ phách cùng mái tóc đen nhánh cùng đôi tai mèo vểnh lên. Ánh mắt sắc bén kia trong nháy mắt làm đông cứng hơi thở của chúng, cả sự cuồng vọng trong ánh mắt cũng nhạt màu theo. “Hỏng bét! Là Sarah!” "Ngồi trên xe ngựa, chẳng lẽ là ——" "Ma, Ma Vương đại nhân?!" Con tiểu Ác ma đen đủi đang bò ra khỏi đống tuyết, lắp bắp nói. Sarah ánh mắt lạnh như băng nhìn chúng, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm, giọng nói lạnh lẽo như tuyết đọng trên cành cây thông. "Vô lễ, thấy Ma Vương còn không q·u·ỳ xuống, xem ra các ngươi chán sống rồi.” “Y!” Con tiểu Ác ma đang ngồi trên ngọn cây bị ánh mắt kia dọa đến run rẩy, một tiếng vèo từ trên cây rơi xuống, tốc độ ánh sáng trượt q·u·ỳ trên mặt băng. “Ma Vương đại nhân tha m·ạ·n·g!” “Ô ô ô, tiểu nhân không dám nữa.” Sarah không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ. Lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ sau lưng nàng truyền đến. "Được rồi Sarah, đừng bắt nạt chúng." "Dạ, thưa đại nhân." Sarah cung kính lĩnh m·ệ·n·h, cất thanh kiếm đã rút một nửa vào vỏ. Cảm nhận được sát khí đang bao trùm đỉnh đầu đã tan biến, ba con tiểu Ác ma nhao nhao thở phào, nước mắt nước mũi tèm lem vì sợ hãi. “Tạ ơn Ma Vương đại nhân!” “Ô ô ô… Ma Vương đại nhân vẫn tốt hơn.” “Đúng thế đúng thế! Không giống con mèo lỗ tai dài kia, hung dữ, không chút nào dịu dàng tốt bụng như Sissi đại vương của bọn ta.” Có lẽ biết mình không c·hết, đám không biết sợ hãi này lại bắt đầu tự tìm đường c·hết. Cảm nhận được hắc khí từ Sarah tỏa ra, La Viêm ngồi trong xe nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cắt ngang tiếng lẩm bẩm của chúng, tiếp tục dùng giọng uy nghiêm nói. “Đứng dậy đi. Các ngươi là thủ hạ của ai?” Ba con tiểu Ác ma cóng đến run rẩy đứng dậy, một con trong đó nói rất nhanh: “Bẩm báo Ma Vương đại nhân, thủ lĩnh của bọn ta là Yossi!” La Viêm phân phó: "Để tên đó đến gặp ta." “Dạ!” Nhận lệnh, đám tiểu Ác ma nhanh chóng bay vào rừng cây, hét lên một tiếng rú mà người thường không thể nghe được. Sóng âm cao tần x·u·y·ê·n qua khu rừng, rất nhanh trong rừng thông truyền đến tiếng xào xạc, rồi một thân ảnh nhỏ nhắn lao ra, bay nhào về chiếc xe ngựa đang đỗ trong rừng. "Ô ô ô! Là Ma Vương đại nhân! Tuyệt quá rồi! Ngài cuối cùng cũng trở lại rồi! Yossi nhớ ngài c·hết đi được—— uy! Ngươi làm gì thế con mèo thối! Thả ta ra!” "Vô lễ, mơ tưởng đến gần Ma Vương đại nhân dù chỉ một bước!" Sarah mặt không chút cảm xúc ấn đầu Yossi mặc cho hắn có giãy giụa vẫy cánh thế nào cũng không nhúc nhích. Bất quá, thực lực của nàng dư sức nghiền ép Yossi, so với nữ vương của Nightmare Land vẫn còn kém quá xa. “Bệ hạ, ngài cuối cùng đã trở lại.” Giọng ai oán vang lên từ trong xe, cùng với nó là mái tóc ngắn ngang vai màu đỏ tươi, và chiếc váy liền thân màu trắng điểm xuyết ruy băng màu hồng. Sarah đột nhiên quay đầu lại, đồng tử màu hổ phách co lại, đã thấy Sissi của Nightmare Land không biết từ lúc nào đã vượt qua được phòng tuyến của nàng! Không chỉ vậy, con người ngông cuồng vô lễ này còn dám tùy tiện ngồi lên đùi của Ma Vương đại nhân, ánh mắt oán trách nhìn cằm hắn, tựa như coi Ma Vương là vật riêng của nàng. Cặp mắt biết nói của nàng như đang oán trách: "Thân ái, ngài chơi bên ngoài mệt rồi sao, cuối cùng cũng nhớ về nhà à.” Ngay cả Sarah cũng có thể nhìn ra được, La Viêm tự nhiên sẽ không không hiểu biểu hiện của Sissi. Mặc dù hắn rất muốn giải thích, bản thân không phải đi chơi, mà là đi phân tán sự ăn mòn của Đại Mộ Địa cùng với tín ngưỡng tà ác của Ma Vương. Nhưng mà Sissi rốt cuộc không mở miệng hỏi, tự mình giải thích đã thành thừa, mà càng che càng lộ. Thế là hắn dứt khoát không giải thích, chuyển sang chủ đề khác nói. “Sao ngươi cũng ở đây?” “Ngài không chào đón ta sao.” Sissi dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên đầu gối, vừa nói vừa tỏ vẻ ai oán. La Viêm có chút kỳ quái. Cô nàng này không biết làm sao, trước đây không thấy nàng như vậy. Chẳng lẽ do bị Eileen Campbell đ·â·m một k·i·ế·m nên đã thức tỉnh nhân cách thứ hai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận