Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 210: Động viên giải trừ

Chương 210: Động viên giải trừ Lúc sáng sớm, mặt trời vừa mới nhô lên từ tầng mây, ánh sáng màu vàng rải xuống đường phố khu Hoàng Hậu của Thunder City.
Cư dân sống trên con phố này chưa bao giờ thức dậy sớm như vậy. Lúc này, họ không chỉ dậy sớm mà còn ăn mặc chỉnh tề xếp hàng trước cổng quán trà "Hồng Thụ Diệp", giống như đi làm ở đó.
Quán trà vẫn chưa mở cửa.
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, mọi người xì xào bàn tán, trao đổi những biểu hiện hưng phấn và đói khát khó kìm nén trên mặt.
"Có ai định bán không? Khỏi cần chờ giá lên xuống, chúng ta trực tiếp đến ngân hàng giao dịch! Mỗi cổ tôi có thể trả 10 đồng vàng! Sao nào? Hôm qua rớt những 1 đồng vàng đấy, nghĩ cho kỹ đi, cơ hội này không có nhiều đâu!"
Một quý ông ăn mặc bảnh bao giơ tay, lớn tiếng kêu gọi đám đông đang kích động, nhưng dù ông ta có hét rách cổ họng cũng chẳng ai phản ứng. Mọi người không những không trả lời mà còn nhìn ông ta bằng ánh mắt trêu tức, như đang nhìn một gã hề đang lòe người.
Không phải ai cũng nắm bắt được tin tức. Nhưng đã đứng ở đây, hiển nhiên là ít nhiều cũng nghe ngóng được vài chuyện. Gã quý ông kia gào một hồi, thấy không ai đáp lại bèn cụt hứng thu tay về.
Cuối cùng, cửa lớn quán trà mở ra, và khi nhìn thấy nhân viên quán mặc đồng phục màu đỏ leo lên ghế cao, đám người như lũ cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, lao về phía quầy hàng.
"Một ly hồng trà! Không đường, không trà, rót cho ta cốc nước thôi là được! Nhanh lên! Đừng chậm trễ!"
"Tránh ra! Ta đến trước!"
"Tôi trả tiền! Giúp tôi ghi trước! 10 đồng vàng một cổ, 100 cổ, trả tiền!"
"Ta giống hắn! Một trăm cổ, trả tiền, mỗi cổ 11 đồng vàng!"
"Tôi ra 12 đồng vàng!"
"12 đồng? ! Ngươi điên rồi à! ? Đừng quên hôm qua thứ này rớt những 1 đồng vàng đó!"
"13 đồng vàng! ! !"
"Các người bình tĩnh một chút! Đừng kích động! Danh sách treo trên bảng đen đã quá nhiều rồi! Tiếp tục chen lấn như vậy ai cũng mua không được, có vị nào tốt bụng muốn bán bớt cổ phiếu đang cầm không?" Một người đàn ông đeo khăn choàng cổ, trông rất học thức, cố gắng khuyên mọi người đừng tranh mua, nhưng tiếng của hắn nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn lũ người.
Không ai muốn làm người tốt bụng kia cả. Cũng không ai muốn chờ đợi cả. Dù là những người ban đầu mang ý định thừa cơ bán ra, khi thấy cảnh tượng cuồng nhiệt khác hẳn hôm qua, cũng đều kìm lại sự nóng lòng muốn ra tay.
Không ai muốn trao chiếc thẻ đánh bạc trong tay mình vào lúc này. Còn những người hôm qua dương dương tự đắc vì đã bán được giá lưng chừng thì giờ phút này cũng đều hối tiếc khôn nguôi, tự trách mình thật ngốc.
Sự an nguy của Colin tiên sinh liên quan không chỉ đến quốc vận của Colin công quốc mà còn liên quan đến Campbell công quốc, sao có thể để đức đại công tước Edward kính trọng để ngài ấy gặp nguy hiểm?
Huống hồ, nghe nói điện hạ Eileen cũng đang nhớ mong ngài ấy.
Ngồi trên ghế cao, tim nhân viên quán trà đập thình thịch, vì hôm qua hắn mua 1 cổ, kết quả chỉ sau một đêm công phu đã tăng gấp mười lần.
Đây chính là hơn mười đồng vàng! Hắn ngồi ở cái ghế này cả năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!
Thật quá khoa trương!
Trong tiếng người ồn ào náo nhiệt, một người đàn ông mặc áo khoác xám bất ngờ chen qua đám đông, xông vào quán trà. Mắt hắn trũng sâu, những tia máu trong con ngươi vằn vện, đầy vẻ dữ tợn, giống như ác quỷ được mô tả trên bích họa trong thánh đường.
Không giống những người giao dịch khác, hắn không đến quầy mà xông đến cạnh ghế cao dưới tủ kính, quan sát từng người giao dịch, như đang tìm kiếm thứ gì.
Cảm nhận được sự khó chịu từ hành động lỗ mãng của hắn, mọi người nhao nhao tránh xa ánh mắt trần trụi của hắn. Nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, như kẻ điên, thậm chí đưa tay bắt lấy vai người khác, như muốn ôm mặt họ.
"Ai! Bước ra đây cho ta! Hôm qua ai đã mua của ta một trăm cổ phiếu? van xin ngươi trả lại cho ta, ta nguyện ý trả gấp đôi giá!"
Đó căn bản không phải thái độ cầu xin, mà là đang bắt nạt.
Sự ồn ào náo động nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm người trong băng đảng duy trì trật tự tại hiện trường, mấy người đàn ông mặc áo lông cừu nhìn nhau, bước đến giữ chặt tay hắn.
Bị cản tay, người kia phát ra tiếng gào thét loạn xạ, liều mạng giãy dụa, cố thoát ra nhưng không thể nhúc nhích.
"Thả ta ra! Ta, ta không đến gây sự, ta chỉ muốn nói chuyện với người bằng hữu hôm qua thôi! Ta nguyện ý bỏ ra gấp bốn, gấp mười lần giá để mua lại! van xin các ngươi!"
Hai gã đàn ông kéo hắn đi không thèm quan tâm, lôi hắn ra con hẻm nhỏ bên ngoài khu Hoàng Hậu, hung hăng cảnh cáo một trận.
Nhìn khuôn mặt điên cuồng cuối cùng trở nên run rẩy, tên ác ôn chuyên đóng vai mặt đen cũng không khỏi cảm thán.
Lão đại quả là người rất biết chọn thời cơ.
Đây là lần đầu bọn hắn kiếm tiền trên con đường giàu có nhất của Thunder City bằng cách như vậy.
Hơn nữa, cách này còn kiếm tiền nhanh hơn cướp bóc rất nhiều. Không chỉ hợp pháp mà còn khiến người bị hại không nói được lời nào.
Cùng lúc đó, trên đường phố bên ngoài quán trà "Hồng Thụ Diệp", một vị lão thân sĩ mặc áo khoác nhung dê đang vẽ chữ thập lên ngực, thành kính cầu nguyện.
"Ca ngợi Colin tiên sinh, ca ngợi thánh Sith..."
Tạ ơn trời đất!
Hôm qua đơn bán của hắn không được giao dịch, nếu không hôm nay đi ngang qua nơi này hắn nhất định đã ngất xỉu.
Quả nhiên, thần linh sẽ chăm sóc những người tín ngưỡng thành kính!
Và ngay trong công viên ở góc đường, người thanh niên trước đó suýt bị hắn dùng gậy quật vào đầu lại đang cầm một tờ báo trên tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười vừa vặn, hoàn toàn quên đi cảnh chật vật hôm qua.
"Quả nhiên, nhận thức quyết định tầm cao."
Ngay gần hắn, một người đàn ông mặc áo khoác xám đang say mèm, gục xuống ghế dài nức nở khóc. Dáng vẻ của hắn dọa sợ người xung quanh, không lâu sau có người báo động, nhanh chóng có vài cảnh vệ đến, lôi lôi kéo kéo đem hắn đi.
Đây là khu Hoàng Hậu, cảnh vệ hữu cầu tất ứng, không hề có chuyện không ai quản.
Nhìn kẻ say rượu bị cảnh vệ cưỡng chế đưa đi, người thanh niên mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút mỉa mai, tay cầm tờ báo lật nhẹ một trang.
Đây là bảo bối mà anh ta tìm được khi đi kiếm việc làm tại khu bến tàu sáng nay, tên là «Nhật Báo Thunder City», có vẻ như vừa mới được xuất bản ngày hôm qua.
Khi cầm tờ báo này lên, anh ta mới phát hiện, tin tức mà anh ta nghe được từ người quen, thực ra đã sớm được đăng lên đầu đề của tờ báo.
Và lúc này, trên báo mới nhất đang đăng một tin tức khiến toàn thành sục sôi.
Và chính tin tức này đã đưa anh ta từ vực sâu trồi lên——«Lệnh động viên giải trừ? Roxay · Colin tiên sinh có khả năng đã được cứu, Edward · Campbell đã gửi thư về cho ông! »
« Người trong giới tiết lộ, vương thất Campbell công quốc viện trợ Colin tiên sinh, cho thấy vương thất coi trọng sự hợp tác giữa Colin công quốc, hai nước sẽ triển khai hợp tác thương mại chặt chẽ hơn...»
10 đồng vàng ư?
Khi thấy tin tức này trong lòng hắn không chút nghi ngờ, cổ phiếu khai khoáng của Colin công ty dù tăng lên đến 100 đồng vàng một ngày thì hắn vẫn cảm thấy hợp tình hợp lý...
Phía bên kia đường Hoàng Hậu, trong phòng ăn riêng của khách sạn Embrace of Dawn, hai quý ông ăn mặc lịch sự đang ngồi trước bàn nâng ly.
Một người là "Giáo phụ" Jack, một nhân vật lừng lẫy của Underground Street, người còn lại là quan trị an khu Hoàng Hậu, Yerevan · Carter.
Là quan trị an khu Hoàng Hậu, dù người dưới trướng của Yerevan không bằng Adelai ở Ngân Tùng trấn, nhưng địa vị của hắn lại là điều mà Adelai khao khát không được.
Cũng chính vì thế, với thân phận và địa vị của Yerevan, hắn không cần phải để ý đến loại người giang hồ như Jack, cho dù có để ý thì cũng chỉ khi người này gây chuyện gì đó.
Nhưng giờ đây đã khác.
Với tư cách là những người bảo hộ cho những người giàu có của Thunder City, Yerevan không chỉ chủ động cạn ly chúc mừng với gã vô danh này mà trên mặt còn mang nụ cười xem trọng và thậm chí là nịnh bợ.
Bởi vì, hắn nợ gã này một ân huệ trời biển.
Không chỉ vậy, với gia tài mà tên giáo phụ này có và mối quan hệ mờ ám với mạng lưới khủng bố của gia tộc Andes, gã cũng không thể bị coi là hạng vô danh tiểu tốt.
Đây cũng là lý do lớn nhất để Yerevan ngược lại nịnh nọt hắn.
"Jack tiên sinh, người anh em tốt của ta! May mắn nhờ lời nhắc nhở của ngài, nếu không hôm qua lúc nhá nhem tối ta chắc chắn đã bán hết cổ phiếu đang giữ! Vậy chắc chắn sẽ trở thành khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời ta!
Hôm qua, khi hắn đang định treo lệnh bán thì có một người đàn ông bí ẩn đã kéo hắn lại và hứa hẹn rằng chỉ cần chờ thêm mấy ngày mọi thứ sẽ ổn thôi.
Ban đầu, hắn chẳng để tâm, nhưng đối phương nhanh chóng hứa rằng chỉ cần hắn giữ trong vòng ba ngày, sau ba ngày nếu như thua lỗ thì giáo phụ có thể gánh hết mọi tổn thất, còn nếu kiếm được thì tiền kiếm được đều là của hắn.
Yerevan từ trước tới nay chưa từng nghe chuyện tốt như vậy, ngay lập tức vui vẻ đồng ý, còn đặc biệt gặp mặt tên "Giáo phụ" thần thông quảng đại này để lập giấy chứng nhận.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của quan trị an khu Hoàng Hậu, Jack mỉm cười lấy giấy chứng nhận từ trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Ta nghĩ, giữa chúng ta không cần thứ này nữa nhỉ."
Với Yerevan mà nói, thứ này chẳng khác gì thứ đồ không đau không ngứa, giữ trong tay không bằng cho đối phương để làm một ân tình.
Dù sao đi theo Ma Vương đại nhân, hắn có vô số con bài để đánh, không cần đến thứ này.
"Đương nhiên! Cám ơn, ta suýt nữa quên mất chuyện này! Ta thật sự không biết phải cảm tạ ngài thế nào cho phải!"
Yerevan kinh ngạc cầm lấy, vò thành một cục nhét vào túi, tính sau khi về sẽ đốt nó.
Hắn đương nhiên không quên, chỉ là ngại mở miệng xin, dù sao chính hắn đưa ra yêu cầu lập giấy tờ.
"Không có gì," Jack mỉm cười nhìn vị quan trị an này, thưởng thức những biểu hiện đặc sắc giữa sự lúng túng và vui sướng, rồi tiếp lời, "Dù câu nói này có chút thừa thãi, nhưng tôi vẫn khuyên ngài là dạo gần đây vẫn chưa nên đi đến 'Sở giao dịch' thì tốt hơn, hiện tại giá cả chưa ổn định, bất kỳ quyết định nào đều có khả năng làm mất cơ hội."
Hắn không trực tiếp nói cho đối phương cổ phiếu sẽ tăng, dù sao như vậy quá lộ liễu, chẳng những ân tình lộ ra quá dễ dàng mà còn có thể khiến tin tức bị lộ ra ngoài, ngược lại sẽ khiến cho kẻ thao túng rơi vào thế bị động.
Nhưng trái lại, nếu hắn không đưa ra sự chắc chắn tuyệt đối, không hứa hẹn nhất định tăng mà chỉ nhắc nhở về biến động, đồng thời khuyên đối phương nên giữ chặt thì đối phương chắc chắn sẽ không dám lấy tin này đi nịnh bợ người khác.
Đến lúc đó dù đối phương nghe hay không, có phải là sẽ hoảng sợ khi giá xuống hay không thì cuối cùng đều sẽ bội phục sự nhìn xa trông rộng của hắn.
Những điều này đều là Ma Vương đại nhân đã căn dặn hắn. Tên kia đúng là ác ma, hơn nữa lại còn là người giỏi trêu đùa lòng người.
Nghe hiểu sự ám chỉ của Jack, Yerevan đầu tiên ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"Không! Không hề thừa, ta sẽ ghi nhớ lời khuyên của ngài, không ai có thể cướp cổ phiếu khai khoáng của Colin công ty từ tay ta! Ta muốn truyền lại cho con ta!"
Mồm của Yerevan mừng rỡ không khép lại được. Có lẽ là do uống nhiều, hắn bỗng nhiên giơ ly rượu lên, mặt đỏ bừng nói,
"Jack tiên sinh, ta nguyện ý hướng tới thánh Sith phát thệ, về sau chuyện của ngài chính là chuyện của ta! Chỉ cần ngài không đắc tội quý tộc, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ta đều có thể thay ngài giải quyết."
Không vội vì ân tình này, Jack khẽ nói,
"Yerevan tiên sinh, tôi không phải tìm đến ngài để nhờ giúp làm việc gì, tôi chỉ đơn giản là rất quý mến con người của ngài, muốn kết giao bằng hữu với ngài."
Yerevan cười ha ha nói
"Ngài quá khách khí rồi, chúng ta chẳng phải đã sớm là bạn rồi sao?"
Nhìn vào ô dù tương lai của mình, Jack vui vẻ mỉm cười, giơ ly rượu lên cụng với hắn.
"Chúng ta cạn ly cho tình bạn!"
Quan trị an và người của Ma Vương chạm ly, tạo ra âm thanh thanh thúy nhưng cũng chói tai.
Và lúc này, những thị dân Thunder City vẫn còn hoàn toàn không biết gì, những ngày tháng an nhàn của họ đang ngày càng đến gần.
Nhìn nhân viên khách sạn dìu quan trị an đang say mèm lên phòng nghỉ trên lầu, Jack trong lòng không khỏi cảm khái.
Không hổ là Ma Vương đại nhân. Chỉ cần một động thái, tất cả thị dân của Thunder City đều trở thành tù binh của hắn, không tốn một đồng mà vẫn mua được lòng hầu như tất cả mọi người.
Đương nhiên.
Trong đó cũng bao gồm cả chính mình đã sớm bán linh hồn cho hắn.
Nhìn con đường náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, Jack càng thêm hiếu kỳ, tiếp theo sẽ thấy cảnh tượng điên cuồng như thế nào.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại không chỉ công chúa điện hạ, ngay cả bệ hạ đáng kính đều đang cùng đại nhân kia quấy đến cùng một chỗ. . .
Một bên khác, trang viên của Nam tước Gus.
Eileen đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nàng đã đánh bại Ma Vương quận Thunder, trở thành dũng giả thực thụ, sau đó dưới sự chỉ dẫn của thánh Sith, nàng cùng Colin tiên sinh cùng nhau xông vào địa ngục, đánh bại ma thần tà ác, mang đến hòa bình thực sự cho thế giới.
Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu bay ra một con Mị Ma đáng ghét.
Tên kia mọc ra một khuôn mặt quyến rũ lòng người, lúc thì giống con Sissi kia, lúc lại mơ hồ không rõ.
Colin tiên sinh dường như trúng phải ma pháp của Mị Ma, biến thành món đồ chơi của tên quỷ đáng ghét kia, như người mất hồn, nghe lời nó răm rắp.
Eileen đau lòng gần chết, trong bi thống sử dụng chiêu số mang tên nàng, vung ra kiếm uy lực lớn nhất đời mình.
Nhát kiếm này chẳng những làm tan nát địa ngục mà còn xé rách cả thế giới. Thậm chí cả quy tắc cũng bị xóa sổ! Sau đó, nàng chậm rãi mở mắt ra, phát hiện trong tay mình không phải kiếm mà là một góc gối.
Và ngay bên giường, đại công tước Edward đang ngồi thẳng người, với khuôn mặt lạnh lùng.
"Ca ca? !" Eileen giật mình, vội rút chiếc gối ném vào mặt người nào đó lại, bối rối nói xin lỗi, "Thật, thật xin lỗi... Em vừa gặp ác mộng, không làm bị thương ngài chứ."
May là nàng cầm gối chứ không phải kiếm. Nhưng dù vậy, với võ nghệ của huynh trưởng, tránh né được cú đánh vô ý của nàng có vẻ cũng không khó.
Edward im lặng nhìn muội muội của mình, rất lâu không nói gì, cuối cùng thở dài.
"Ngươi đã tỉnh?"
"Vâng..." Eileen cúi đầu không dám nói gì, như một đứa trẻ phạm lỗi, không dám nhìn vào mắt huynh trưởng.
Nhìn Eileen đang cúi đầu, tâm trạng Edward đầy phức tạp. Dù sao đó cũng là người thân của hắn, hắn vốn cho rằng mình đã đủ lạnh lùng vô tình, nhưng hắn phát hiện bản thân mình không hoàn toàn như tưởng tượng, có thể hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của con người.
Cuối cùng, trong ngực hắn nghìn lời vạn chữ chỉ hóa thành một câu cảnh cáo nhẹ nhàng.
"...Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Không chỉ chuyện mạo hiểm vào ngày hôm qua. Còn có việc thu phục lòng người trước đó.
Hắn đã tin Eileen không phải là một người thật sự có dã tâm, nhưng cho dù người không có dã tâm, vẫn có khả năng bị những kẻ đầy dã tâm lôi cuốn, cuối cùng không thể tự chủ. Giống như người em trai ngu ngốc của hắn.
"Xin lỗi..." Eileen cúi đầu lần nữa nói lời xin lỗi.
Edward khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà dùng giọng điệu hòa hoãn để chuyển chủ đề.
"Nói mới nhớ, vừa rồi trong lúc mơ ngươi đã mơ thấy cái gì mà ta nghe ngươi cứ gọi tên Colin mãi thế."
Nghe được câu này, mặt Eileen lập tức đỏ ửng, như một ấm trà đang sôi, nóng bừng như muốn bốc hơi.
"Ca!"
Nhìn vẻ mặt của Eileen, Edward hiểu mọi chuyện, nhưng chỉ cười nhẹ.
"Được rồi, không trêu ngươi nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện tiếp theo giao cho ta là được."
Việc này với hắn mà nói chưa hẳn đã là một chuyện xấu, tất nhiên cũng tốt cho cả bản thân nàng.
Edward đứng dậy, nhìn về phía Teresa đang đứng bên cạnh, dùng giọng uy nghiêm nói,
"Thay ta chăm sóc tốt cho Eileen, có chuyện gì hãy báo cho ta biết."
"Vâng!" Teresa cung kính cúi chào theo nghi lễ kỵ sĩ, đưa mắt nhìn Edward đại công tước rời khỏi phòng.
Trong phòng lại một lần nữa trở lại tĩnh lặng.
Chờ một hồi lâu, một âm thanh yếu ớt mới vang lên từ trên giường.
"Teresa..."
Teresa quay đầu, nhìn về phía công chúa điện hạ đang nằm trên giường, dịu dàng trả lời.
"Sao vậy, điện hạ?"
"Vừa rồi ta thật sự có gọi tên Colin sao?" Mặt Eileen đỏ như sắp nhỏ máu, cằm vùi sâu vào chăn, giọng nói như muỗi kêu khó mà nghe rõ.
Nhìn điện hạ bộ dạng đáng yêu, Teresa không khỏi mỉm cười, dùng giọng trêu ghẹo nói.
"Bệ hạ trêu ngài đấy, ngài vừa rồi không hề nói gì cả, chỉ đột nhiên túm lấy gối đập hắn một cái. Tôi còn đang nghĩ, không lẽ ngài mơ thấy đang tập kiếm thuật sao."
Lần này, Eileen cả người rúc vào trong chăn, như muốn che chết bản thân mình ở bên trong.
Không lâu sau, từ cuộn chăn mềm phát ra âm thanh kì quái.
Teresa cười lắc đầu, quay người rời khỏi phòng ngủ, cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Xem ra Eileen điện hạ cần được một mình một lát, bản thân không nên quấy rầy nàng thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận