Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 38: Ngoài sơn động thế giới
Chương 38: Thế giới bên ngoài sơn động
Ngay lúc Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn men theo hành lang mê cung tiếp tục tiến bước, thì ba bộ xương khô vác rìu củi, ca hát hớn hở chạy đến cửa vào mỏ Bắc Phong. Nhìn vào bức tường không khí ngăn cản vô số người chơi kia, cá mập con bỗng nhiên vung tay, chặn Kình Lạc Tiểu Vãn lại, đưa rìu vào tay Kình Lạc.
Trong lúc Kình Lạc và Tiểu Vãn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, nàng xoa xoa tay, một mình tung tăng nhảy vọt qua bức tường không khí bên ngoài hang động, không gặp chút trở ngại nào.
"Xong rồi! Ha ha ha ha! Lão tử là đứa đầu tiên bước chân vào thế giới mới a a a!"
Bình minh vừa ló dạng, mặt đất thu lạnh ngắt, trên sườn núi dốc dựng một tầng sương ẩm ướt. Thêm vào đó bàn chân xương của nàng lại là kiểu thông thống gió, vừa tiếp đất cá mập con liền ngồi phịch mông xuống đất, vừa hét chói tai sợ hãi vừa lăn xuống dốc. May mà đụng vào một tảng đá lớn, nếu không trượt xuống chân núi chắc rồi.
"Thần kinh..." Kình Lạc mặt không cảm xúc bước lên, kéo cá mập con đang mắc kẹt đầu trong đống đất lên, sau đó gõ một phát thật mạnh vào đầu nàng.
Xoa xoa cái trán đau điếng, cá mập con giọng làm bộ đáng thương như sắp khóc:
"Đáng ghét... ta thảm vậy rồi! Ngươi không chút thương hoa tiếc ngọc sao?"
Biết rõ kẻ này đang giả vờ, Kình Lạc chẳng khách khí:
"Cái xác chết như ngươi nói gì vậy, ít ra cũng phải có chút dáng vẻ chim sa cá lặn đi chứ?"
"Dựa vào! Muốn đánh nhau phải không?"
Trong lúc hai tên dở hơi đang giằng co, Tiểu Vãn đứng trên sườn núi bị cảnh sắc phía xa thu hút hết sự chú ý. Chỉ thấy ánh hào quang rực rỡ trải dài một góc chân trời, như ngọn lửa từ từ bay lên. Núi non trùng điệp, vách đá chót vót, tầm mắt xa ngút ngàn rừng lá đỏ rực trời thu. Thật quá đẹp.
Có lẽ vì đã ở trong hầm mỏ quá lâu, sự đối lập rõ rệt khiến nàng cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, thậm chí nảy sinh ý muốn mãi mãi ở lại đây. Nơi này, nàng có thể thỏa sức tự do... có thể đến bất cứ nơi nào nàng muốn.
"Không ngờ thế giới bên ngoài sơn động lại rộng lớn như vậy!"
Thấy Tiểu Vãn ngắm nhìn phương xa đầy ngưỡng mộ, Kình Lạc và cá mập con đang xoa tay cười hề hề, liền buông tay ra.
"Đúng không? Cất giấu đồ tốt, tránh bị chó —— khụ! Lão Trù hoạch đúng là quá đáng mà!"
"Thì ra bản đồ bên ngoài đã xong rồi," Kình Lạc đi tới cạnh Tiểu Vãn, nhìn theo hướng mắt nàng, cười nhạt nói, "Ta còn tưởng bên ngoài toàn là bãi thử... Xem ra là ta coi thường thực lực đội khai phá."
Không chừng, ngay cả thành trấn loài người cũng đã làm xong rồi. Không muốn đi về phía nam à? Xem ra là ở phía nam rồi.
Tiểu Vãn: "Nói đến, khi còn ở trong hầm mỏ không hề cảm nhận được... bên ngoài trời đã sáng rồi."
Kình Lạc: "Đúng vậy."
Cá mập con: "Trời sáng tưng bừng nha!"
Tiểu Vãn: "Ý tôi là... ngoài đời thực cũng trời sáng rồi, chúng ta online gần 24 tiếng rồi phải không? Mấy người thường chơi game kiểu này hả?"
Cá mập con: "Sao có thể! Dù sao liên tục 24 tiếng online cũng quá kinh khủng! Chúng ta vẫn thường xuyên logout chứ, ví dụ như xuống giường ăn cơm chẳng hạn."
Tiểu Vãn trợn mắt há mồm nhìn cá mập con dương dương tự đắc, hoàn toàn không hiểu cô nàng đắc ý vì cái gì.
Kình Lạc cười khẽ nói: "Đúng vậy đó, hôm nay cá mập con ăn tận hai phần đồ ship đấy."
Cả người cá mập con cứng đờ, vội ho khan.
"Khụ! Ta còn đang lớn, ăn nhiều một chút thì sao? Với lại ngươi đừng có nói như ta ăn hai phần một lúc vậy!"
Kình Lạc: "Ồ rống? Cũng gần 20 tuổi rồi, còn có hy vọng lớn thêm sao?"
Cá mập con: "Ngươi đi chết đi!"
Nhìn hai người lại bắt đầu cãi nhau, Tiểu Vãn không khỏi tò mò hỏi thêm một câu.
"Hai người... ngoài đời thực quen nhau à?"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh:
"Cùng hắn quen biết..."
"Thà nói là quen nhau lâu rồi!"
"Thật tốt..." Tiểu Vãn ngưỡng mộ nhìn hai người, không khỏi tưởng tượng nếu mình ngoài đời thực cũng có bạn thì sẽ thế nào.
"Không nói chuyện này nữa, chuẩn bị làm việc." Kình Lạc nhặt hai cây rìu trên đất, ném một cây vào tay cá mập con.
Tiểu Vãn: "Chờ đã, hai người thật sự không cần logout nghỉ một lát sao? Như kiểu đi khôi phục gì đó..."
Cá mập con vác rìu lên vai, kỳ quái nhìn nàng. "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Kình Lạc cũng nhìn nàng đầy khó hiểu: "Đúng đấy, ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta là người ở thế giới khác, Địa Cầu bên kia cung cấp chút dinh dưỡng là đủ rồi."
Tiểu Vãn: "...".
---
Bên kia, hai Khô Lâu binh trong "hành lang gấp khúc cống thoát nước" tầng một của mê cung vẫn tiếp tục tiến bước. Nhất Diệp Tri Thu đã lên tới level 5, chỉ còn một chút nữa là lên level 6. Thuộc tính hiện tại là 4/6/3/1/1, mạnh nhất vẫn là lực lượng, thứ nhì thể chất, cũng sắp đuổi kịp lão nông đế quốc Oss rồi. Dùng thân phận Khô Lâu binh mà vượt xa người sống. Xét theo tiêu chuẩn vong linh, đây cũng là một thành tựu không hề tầm thường.
Hai người vốn định theo đường cũ trở về, nhưng trên đường gặp một người thằn lằn. Tên đó có vảy xanh sẫm, đeo cung ngắn trên lưng, nằm rình trong bóng tối, chờ cơ hội ra tay. Hai người liền đuổi theo, nhưng quái vật không hề tấn công, ý thức được mình bị lộ thì quay đầu bỏ chạy. Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn đuổi một hồi vẫn không kịp, ngược lại đi đến một nơi kỳ lạ.
"Để tên đó chạy mất rồi." Nhất Diệp Tri Thu tiếc nuối nhìn bóng lưng đã khuất.
"Nói mà đây là đâu vậy?" Chợt Muộn nhìn xung quanh, một đại điện đá phiến đập vào mắt. Cột đá hoa cương cao vút nối liền với mái vòm, hai bên cầu thang đen kịt là những chậu than đã tắt, kéo dài đến lối vào ở trên mái vòm. Nơi đó có một vòng lan can bao quanh, trên lan can cắm những bó đuốc đã tắt, tựa như đài quan sát bỏ hoang.
"Không biết..." Nhất Diệp Tri Thu cũng quan sát xung quanh, thấy khung cảnh có chút quen thuộc. Một hồi lâu sau, hắn mới đột nhiên nhận ra, đây chính là lối vào mê cung nhện bỏ hoang!
"Ra là vậy... Nơi này rất có thể là một cửa vào khác của mê cung." Vừa nói, trong đôi mắt khô lâu sâu thẳm loé lên ánh lục.
"Một cửa vào khác?!" Chợt Muộn giật mình, rồi nhìn theo mắt Nhất Diệp Tri Thu về phía cầu thang dẫn đến mái vòm. Thật có chút giống!
Nhất Diệp Tri Thu suy nghĩ rồi tiếp tục:
"Theo như phim hoạt hình CG trước đây, thế giới này hẳn phải có người mạo hiểm... Nhưng từ trước đến giờ, chúng ta chỉ đụng người mạo hiểm trong mấy cái lồng kia. Như vậy chỉ có một khả năng, cửa vào mê cung mà ta đang chiếm giữ chỉ là một trong số đó, thậm chí có khi là cánh cổng vào lạnh lẽo nhất." Nói rồi, hắn không hề chớp mắt nhìn vào cuối cầu thang, dường như đã nhìn xuyên qua cánh cổng vòm kia, thấy được khung cảnh phía sau. Nơi đó hẳn là thế giới loài người!
"Mau qua xem sao?" Nhất Diệp Tri Thu nhìn Chợt Muộn, người sau đáp lại bằng một ánh mắt kiên định. Với thân phận một người chơi test, cơ hội trải nghiệm trước nội dung trò chơi này không thể bỏ lỡ.
"... Đi xem thử!"
Hai người leo lên cầu thang, vượt qua lan can đài quan sát, đến trước cổng lớn, vừa chuẩn bị mở thì cánh cửa lớn kẹt một tiếng tự mở. Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp chỉnh tề, ngáp dài từ sau cánh cổng đi ra. Bên hông trái hắn đeo búa đầu đinh, bên phải mang súng kíp, tay trái cầm khiên đáng giá 5 vạn tệ. Chắc là mới từ quán rượu ra, trên râu còn dính bọt bia, miệng lẩm bẩm không rõ thứ tiếng gì.
Hai bên giáp mặt, đều ngẩn người.
Ngay khi Nhất Diệp Tri Thu vừa hé miệng định nói gì, thì tên lính loài người kia như thấy quỷ, dùng tấm khiên đập về phía khô lâu, sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Vong linh! ! ! Là vong linh! Mau gióng chuông!!"
Hắn vừa chạy vừa hét lớn, rất nhanh biến mất trong bóng tối, để Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn đứng ngây tại cửa.
Chợt Muộn: "Hắn vừa hô cái gì?!"
Nhất Diệp Tri Thu: "... Không biết, chắc là 'Gặp quỷ' đi."
Hai người vừa nói, phía sau cổng truyền đến tiếng chuông dồn dập, sau đó là tiếng bước chân chạy vội. Trực giác cho Nhất Diệp Tri Thu biết, đây tuyệt không phải là dấu hiệu tốt. Không chút do dự, hắn nhặt tấm khiên dưới đất, lao xuống cầu thang.
"Chạy mau!"
Ngay lúc Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn men theo hành lang mê cung tiếp tục tiến bước, thì ba bộ xương khô vác rìu củi, ca hát hớn hở chạy đến cửa vào mỏ Bắc Phong. Nhìn vào bức tường không khí ngăn cản vô số người chơi kia, cá mập con bỗng nhiên vung tay, chặn Kình Lạc Tiểu Vãn lại, đưa rìu vào tay Kình Lạc.
Trong lúc Kình Lạc và Tiểu Vãn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, nàng xoa xoa tay, một mình tung tăng nhảy vọt qua bức tường không khí bên ngoài hang động, không gặp chút trở ngại nào.
"Xong rồi! Ha ha ha ha! Lão tử là đứa đầu tiên bước chân vào thế giới mới a a a!"
Bình minh vừa ló dạng, mặt đất thu lạnh ngắt, trên sườn núi dốc dựng một tầng sương ẩm ướt. Thêm vào đó bàn chân xương của nàng lại là kiểu thông thống gió, vừa tiếp đất cá mập con liền ngồi phịch mông xuống đất, vừa hét chói tai sợ hãi vừa lăn xuống dốc. May mà đụng vào một tảng đá lớn, nếu không trượt xuống chân núi chắc rồi.
"Thần kinh..." Kình Lạc mặt không cảm xúc bước lên, kéo cá mập con đang mắc kẹt đầu trong đống đất lên, sau đó gõ một phát thật mạnh vào đầu nàng.
Xoa xoa cái trán đau điếng, cá mập con giọng làm bộ đáng thương như sắp khóc:
"Đáng ghét... ta thảm vậy rồi! Ngươi không chút thương hoa tiếc ngọc sao?"
Biết rõ kẻ này đang giả vờ, Kình Lạc chẳng khách khí:
"Cái xác chết như ngươi nói gì vậy, ít ra cũng phải có chút dáng vẻ chim sa cá lặn đi chứ?"
"Dựa vào! Muốn đánh nhau phải không?"
Trong lúc hai tên dở hơi đang giằng co, Tiểu Vãn đứng trên sườn núi bị cảnh sắc phía xa thu hút hết sự chú ý. Chỉ thấy ánh hào quang rực rỡ trải dài một góc chân trời, như ngọn lửa từ từ bay lên. Núi non trùng điệp, vách đá chót vót, tầm mắt xa ngút ngàn rừng lá đỏ rực trời thu. Thật quá đẹp.
Có lẽ vì đã ở trong hầm mỏ quá lâu, sự đối lập rõ rệt khiến nàng cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, thậm chí nảy sinh ý muốn mãi mãi ở lại đây. Nơi này, nàng có thể thỏa sức tự do... có thể đến bất cứ nơi nào nàng muốn.
"Không ngờ thế giới bên ngoài sơn động lại rộng lớn như vậy!"
Thấy Tiểu Vãn ngắm nhìn phương xa đầy ngưỡng mộ, Kình Lạc và cá mập con đang xoa tay cười hề hề, liền buông tay ra.
"Đúng không? Cất giấu đồ tốt, tránh bị chó —— khụ! Lão Trù hoạch đúng là quá đáng mà!"
"Thì ra bản đồ bên ngoài đã xong rồi," Kình Lạc đi tới cạnh Tiểu Vãn, nhìn theo hướng mắt nàng, cười nhạt nói, "Ta còn tưởng bên ngoài toàn là bãi thử... Xem ra là ta coi thường thực lực đội khai phá."
Không chừng, ngay cả thành trấn loài người cũng đã làm xong rồi. Không muốn đi về phía nam à? Xem ra là ở phía nam rồi.
Tiểu Vãn: "Nói đến, khi còn ở trong hầm mỏ không hề cảm nhận được... bên ngoài trời đã sáng rồi."
Kình Lạc: "Đúng vậy."
Cá mập con: "Trời sáng tưng bừng nha!"
Tiểu Vãn: "Ý tôi là... ngoài đời thực cũng trời sáng rồi, chúng ta online gần 24 tiếng rồi phải không? Mấy người thường chơi game kiểu này hả?"
Cá mập con: "Sao có thể! Dù sao liên tục 24 tiếng online cũng quá kinh khủng! Chúng ta vẫn thường xuyên logout chứ, ví dụ như xuống giường ăn cơm chẳng hạn."
Tiểu Vãn trợn mắt há mồm nhìn cá mập con dương dương tự đắc, hoàn toàn không hiểu cô nàng đắc ý vì cái gì.
Kình Lạc cười khẽ nói: "Đúng vậy đó, hôm nay cá mập con ăn tận hai phần đồ ship đấy."
Cả người cá mập con cứng đờ, vội ho khan.
"Khụ! Ta còn đang lớn, ăn nhiều một chút thì sao? Với lại ngươi đừng có nói như ta ăn hai phần một lúc vậy!"
Kình Lạc: "Ồ rống? Cũng gần 20 tuổi rồi, còn có hy vọng lớn thêm sao?"
Cá mập con: "Ngươi đi chết đi!"
Nhìn hai người lại bắt đầu cãi nhau, Tiểu Vãn không khỏi tò mò hỏi thêm một câu.
"Hai người... ngoài đời thực quen nhau à?"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh:
"Cùng hắn quen biết..."
"Thà nói là quen nhau lâu rồi!"
"Thật tốt..." Tiểu Vãn ngưỡng mộ nhìn hai người, không khỏi tưởng tượng nếu mình ngoài đời thực cũng có bạn thì sẽ thế nào.
"Không nói chuyện này nữa, chuẩn bị làm việc." Kình Lạc nhặt hai cây rìu trên đất, ném một cây vào tay cá mập con.
Tiểu Vãn: "Chờ đã, hai người thật sự không cần logout nghỉ một lát sao? Như kiểu đi khôi phục gì đó..."
Cá mập con vác rìu lên vai, kỳ quái nhìn nàng. "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Kình Lạc cũng nhìn nàng đầy khó hiểu: "Đúng đấy, ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta là người ở thế giới khác, Địa Cầu bên kia cung cấp chút dinh dưỡng là đủ rồi."
Tiểu Vãn: "...".
---
Bên kia, hai Khô Lâu binh trong "hành lang gấp khúc cống thoát nước" tầng một của mê cung vẫn tiếp tục tiến bước. Nhất Diệp Tri Thu đã lên tới level 5, chỉ còn một chút nữa là lên level 6. Thuộc tính hiện tại là 4/6/3/1/1, mạnh nhất vẫn là lực lượng, thứ nhì thể chất, cũng sắp đuổi kịp lão nông đế quốc Oss rồi. Dùng thân phận Khô Lâu binh mà vượt xa người sống. Xét theo tiêu chuẩn vong linh, đây cũng là một thành tựu không hề tầm thường.
Hai người vốn định theo đường cũ trở về, nhưng trên đường gặp một người thằn lằn. Tên đó có vảy xanh sẫm, đeo cung ngắn trên lưng, nằm rình trong bóng tối, chờ cơ hội ra tay. Hai người liền đuổi theo, nhưng quái vật không hề tấn công, ý thức được mình bị lộ thì quay đầu bỏ chạy. Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn đuổi một hồi vẫn không kịp, ngược lại đi đến một nơi kỳ lạ.
"Để tên đó chạy mất rồi." Nhất Diệp Tri Thu tiếc nuối nhìn bóng lưng đã khuất.
"Nói mà đây là đâu vậy?" Chợt Muộn nhìn xung quanh, một đại điện đá phiến đập vào mắt. Cột đá hoa cương cao vút nối liền với mái vòm, hai bên cầu thang đen kịt là những chậu than đã tắt, kéo dài đến lối vào ở trên mái vòm. Nơi đó có một vòng lan can bao quanh, trên lan can cắm những bó đuốc đã tắt, tựa như đài quan sát bỏ hoang.
"Không biết..." Nhất Diệp Tri Thu cũng quan sát xung quanh, thấy khung cảnh có chút quen thuộc. Một hồi lâu sau, hắn mới đột nhiên nhận ra, đây chính là lối vào mê cung nhện bỏ hoang!
"Ra là vậy... Nơi này rất có thể là một cửa vào khác của mê cung." Vừa nói, trong đôi mắt khô lâu sâu thẳm loé lên ánh lục.
"Một cửa vào khác?!" Chợt Muộn giật mình, rồi nhìn theo mắt Nhất Diệp Tri Thu về phía cầu thang dẫn đến mái vòm. Thật có chút giống!
Nhất Diệp Tri Thu suy nghĩ rồi tiếp tục:
"Theo như phim hoạt hình CG trước đây, thế giới này hẳn phải có người mạo hiểm... Nhưng từ trước đến giờ, chúng ta chỉ đụng người mạo hiểm trong mấy cái lồng kia. Như vậy chỉ có một khả năng, cửa vào mê cung mà ta đang chiếm giữ chỉ là một trong số đó, thậm chí có khi là cánh cổng vào lạnh lẽo nhất." Nói rồi, hắn không hề chớp mắt nhìn vào cuối cầu thang, dường như đã nhìn xuyên qua cánh cổng vòm kia, thấy được khung cảnh phía sau. Nơi đó hẳn là thế giới loài người!
"Mau qua xem sao?" Nhất Diệp Tri Thu nhìn Chợt Muộn, người sau đáp lại bằng một ánh mắt kiên định. Với thân phận một người chơi test, cơ hội trải nghiệm trước nội dung trò chơi này không thể bỏ lỡ.
"... Đi xem thử!"
Hai người leo lên cầu thang, vượt qua lan can đài quan sát, đến trước cổng lớn, vừa chuẩn bị mở thì cánh cửa lớn kẹt một tiếng tự mở. Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp chỉnh tề, ngáp dài từ sau cánh cổng đi ra. Bên hông trái hắn đeo búa đầu đinh, bên phải mang súng kíp, tay trái cầm khiên đáng giá 5 vạn tệ. Chắc là mới từ quán rượu ra, trên râu còn dính bọt bia, miệng lẩm bẩm không rõ thứ tiếng gì.
Hai bên giáp mặt, đều ngẩn người.
Ngay khi Nhất Diệp Tri Thu vừa hé miệng định nói gì, thì tên lính loài người kia như thấy quỷ, dùng tấm khiên đập về phía khô lâu, sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Vong linh! ! ! Là vong linh! Mau gióng chuông!!"
Hắn vừa chạy vừa hét lớn, rất nhanh biến mất trong bóng tối, để Nhất Diệp Tri Thu và Chợt Muộn đứng ngây tại cửa.
Chợt Muộn: "Hắn vừa hô cái gì?!"
Nhất Diệp Tri Thu: "... Không biết, chắc là 'Gặp quỷ' đi."
Hai người vừa nói, phía sau cổng truyền đến tiếng chuông dồn dập, sau đó là tiếng bước chân chạy vội. Trực giác cho Nhất Diệp Tri Thu biết, đây tuyệt không phải là dấu hiệu tốt. Không chút do dự, hắn nhặt tấm khiên dưới đất, lao xuống cầu thang.
"Chạy mau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận