Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 122: Trước khi đi "Thanh lý " (2)
Chương 122: Trước khi đi "Thanh lý" (2) "Còn có ngươi, Oak, ta đối với ngươi có kỳ vọng cao hơn... Chúng ta đã có thể phóng đại bản điêu khắc minh văn lên phiến đá lên 800 lần, thì có biện pháp có thể thu nhỏ bản lưới đồ minh văn xuống 800 lần, thậm chí có thể đặt cả một quyển sách minh văn trên một tấm kim loại lớn cỡ bàn tay." Nói đến đây, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Oak đang ngạc nhiên."Cố gắng lên... Mặt khác, ta sẽ dời kính hiển vi này đi. Hai ngày này nếu có thời gian, ta hy vọng ngươi có thể dựa theo những phương pháp ta dạy để chế tạo thêm một chiếc, nếu gặp khó khăn gì có thể hỏi ta hoặc nanh vuốt của ta."
Để tránh các thuộc hạ đánh nhau vì xung đột tín ngưỡng và văn hóa, La Viêm đã chuẩn bị riêng một xưởng ma pháp cho những khách nhân của bộ lạc Hôi Phong, chuyên để nghiên cứu về phương hướng "Pháp thuật hệ tự nhiên".
Về phần Oak thì chủ yếu vẫn là nghiên cứu về minh văn.
Sau khi giao phó những chuyện này, La Viêm tìm đến hầu tăng của tộc thạch sùng, để chúng chuyển kính hiển vi đến động quật mà Alacdo vừa đào được, sau đó rời khỏi xưởng ma pháp của Oak.
Nhìn bóng lưng Ma Vương đại nhân khuất sau cánh cửa, Oak mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng ngẫm lại câu nói trước khi đi của vị đại nhân kia - đem một quyển sách minh văn đặt gọn lên một tấm kim loại cỡ bàn tay!
Nếu như trước đây có ai nói với hắn những lời này, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người đó đã điên rồi!
Nhưng bây giờ, một cái máy có thể phóng đại vật thể lên 800 lần đang bày ra trước mặt hắn, đồng thời vừa hé mở một thế giới không thể tưởng tượng!
Đừng nói là đặt cả quyển sách minh văn lên một tấm kim loại lớn cỡ bàn tay, chỉ cần nghĩ cách làm một cái kim đủ nhỏ, hắn còn tự tin có thể khắc hoa trên hạt lúa mạch!
Oak càng nghĩ càng kích động, trong mắt đầu tiên là sự cuồng hỷ, sau đó được sự sùng bái xuất phát từ nội tâm thay thế.
Ngợi ca Ma Vương đại nhân —— "Ngài đơn giản... là thiên tài! ! !"
. . .
La Viêm không ngờ rằng, chính mình chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, lại lọt vào tai Oak thành cơn sóng biển kinh hoàng, cuối cùng lại biến thành sự ngưỡng mộ còn hơn cả ngựa đực.
Nhưng dù biết, chắc hắn cũng không để ý.
Từ khi lên làm Ma Vương, đủ kiểu nịnh nọt biến hóa, hắn nghe đến mức tai sắp chai sạn.
Rời khỏi xưởng ma pháp của Oak, La Viêm không ở lại lâu, mang theo Sarah và Oakta, cưỡi Alacdo đi thẳng đến tầng thứ ba của mê cung.
Tuy giấy xin phép nghỉ của cố đô Ma Vương vẫn chưa được phê duyệt, nhưng nghĩ đến chuyện phê duyệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao mình cũng có lý do chính đáng.
Và trước khi đi đến Ma Đô, hắn cần giải quyết những phiền phức trong hậu hoa viên nhà mình trước.
Cổng thành Thiết Nha, một mảnh hỗn độn Thần điện Cơ Giới, một đám công tượng Người Chuột Chũi đang tất bật lui tới.
Ngồi trên vai Bond, Tráng Tráng đắc ý vênh mặt nhìn xung quanh, thúc giục bọn chuột chuột nhanh chân lên, nhanh nữa lên, rồi nhìn mấy tên ngã nhào cười ha hả.
Tuy việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ít ra có thể thể hiện hắn - người tù trưởng - cũng không phải vô dụng như vậy, mà vẻ mặt vội vàng hấp tấp của bọn chuột chuột cũng khiến hắn thích thú trong lòng.
Không phục? Không phục thì đánh một trận với nanh vuốt của Ma Vương bệ hạ!
Tuy ban đầu Tráng Tráng còn không thích ứng được thân phận tù trưởng, thậm chí còn gào khóc đòi bỏ chạy, nhưng theo thời gian, hắn phát hiện mình đúng là sinh ra để làm tù trưởng!
Không ai thích hợp với công việc này hơn hắn!
Ánh mắt khinh thường càng thêm đắc ý, cho đến khi Tráng Tráng thấy một bóng người ở phía xa, lúc này mới cuống cuồng nhảy xuống từ vai Bond.
"Kính chào Ma Vương đại nhân——"
"Miễn lễ."
Không để ý đến kiểu hành lễ nhặng xị của tù trưởng Người Chuột Chũi, La Viêm nhìn lướt quanh, mở miệng hỏi.
"Nói thẳng chuyện gì đang xảy ra ở đây đi."
"Dạ, dạ!"
Tráng Tráng vội vàng dùng vẻ mặt nịnh nọt thuật lại chuyện quái vật tấn công thành vào hôm qua cho Ma Vương đại nhân nghe.
Nhìn vẻ trầm tư của Ma Vương, Tráng Tráng cố ý hắng giọng một tiếng, hào hứng nói.
". . . Những con quái vật đất sét đó thật đáng ghét! Nhưng thưa Ma Vương đại nhân, ngài yên tâm, đám ngu xuẩn đó đến thêm nữa cũng chỉ làm phân bón cho Thiết Nha thành chúng ta thôi! Bọn chúng đừng hòng khuất phục được chúng ta!"
La Viêm quay sang Bond trầm mặc ít nói.
"Là vậy sao?"
Bond lắc đầu, giọng nói không mấy lên xuống đáp.
"Mấy Golem đất sét đó rất mạnh, số lượng lại đông đảo, một mình ta không chống đỡ nổi."
Ngập ngừng một chút, hắn nói thêm.
"Lúc đó cũng nhờ một U linh kịp thời ra tay, pháp thuật của hắn có tác dụng lớn... Nếu không có hắn vừa kịp đến chi viện, nơi này có lẽ đã có nhiều Người Chuột Chũi bị t·h·ư·ơ·n·g."
Cuối cùng, vẫn là sức chiến đấu của đám Người Chuột Chũi này quá kém, rời khỏi máy móc và cạm bẫy là hết cách.
Trước mắt, Tập Đoàn Ta Suy Nghĩ và Tập đoàn Trịnh Phương Hình đang lắp ghép một số bộ xương ngoài minh văn tạm bợ, phối hợp với đao chiến đấu minh văn và Ma Năng Súng để tạo cho Thiết Nha thành một chút khả năng tự vệ.
Nhưng nói gì thì nói, không ai có thể đảm bảo đám Golem đất sét đợt sau cũng có số lượng như lần trước.
Quyết tâm một lần vất vả suốt đời an nhàn, giải quyết dứt điểm vấn đề này, La Viêm ngẩng đầu nhìn Bond tiếp lời.
"Ta nghe nói một bộ phận ma tượng đất sét đó hình như đã trốn thoát?"
"Đúng vậy," Bond gật đầu nhẹ, thành thật đáp, "Vì lực lượng có hạn nên chúng ta không đuổi theo, chỉ đành nhìn bọn chúng bỏ chạy."
La Viêm không trách móc hắn, ngược lại an ủi.
"Không đuổi theo là đúng, đợi bọn chúng về nhà, ta sẽ tìm đến nơi ở của chúng... Sarah, chuyện truy tung giao cho ngươi."
"Vâng!"
Sarah nghiêm túc gật đầu nhẹ, sau đó rút chủy thủ giấu trong áo choàng ra.
Từ sau trận chiến với Hỗn Độn, nàng trở nên trầm mặc ít nói hẳn, ngày càng kiệm lời.
Ngược lại, Bond lại dần thích ứng với thân phận thi quỷ, nói chuyện có vẻ nhiều hơn trước.
Nhìn Ma Vương đang chuẩn bị lên đường, hắn chủ động xin đi.
"Nếu ngài định đi đến sào huyệt của khôi lỗi đất sét, xin hãy mang ta đi cùng."
"Không cần, ngươi cứ ở lại đây chờ lệnh, có việc gì ta sẽ gọi ngươi."
Khi nói lời này, La Viêm vô tình liếc nhìn Tráng Tráng đang đứng cạnh.
Sở dĩ hắn để Bond ở lại đây, ít nhất một nửa lý do là lo tên này không trấn được bọn kia.
Sau khi giao phó xong, La Viêm không tiếp tục nán lại Thiết Nha thành, dẫn theo đám đồng đội lên đường.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nhận thấy một bóng hình trong suốt đang lượn lờ ở phía xa, lén lút dòm ngó bên này.
Ngay lúc La Viêm phát hiện ra U linh đó, Sarah cũng lập tức nhận ra sự tồn tại của nó, lạnh giọng quát.
"Ai ở đó!"
Thấy hành tung của mình bị bại lộ, U linh đó bay ra, giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ác ý.
"Xin đừng hiểu lầm... Ta không phải là người đáng nghi."
"Kẻ đáng nghi nào mà không nói như vậy." Oakta ít nói trầm mặc nhếch mép cười khẩy một tiếng, ánh mắt hướng về phía Ma Vương bên cạnh chờ lệnh.
La Viêm thì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò xét đánh giá cái bóng ma trong suốt đó.
Nhận ra ánh mắt nghiền ngẫm của La Viêm, Miranda cười bối rối, cố gượng hỏi.
"Kính... kính chào Ma Vương đại nhân, đã lâu không gặp... "
"Thật là rất lâu không gặp," La Viêm gật đầu, ngữ khí đầy ẩn ý trêu chọc, "Ta còn tưởng ngươi sẽ chủ động đến tìm ta, ít nhất nói lời cảm ơn hay gì đó, nhưng xem ra ngươi đã quên mất ân nhân cứu m·ạ·n·g của mình rồi."
"Không có đâu," Miranda vội phủ nhận, "Ân tình của ngài ta luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ là--"
"Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi," thấy Miranda luống cuống giải thích, La Viêm nhếch mép cười, dùng giọng tùy tiện nói, "Chuyện ở Thiết Nha thành, cám ơn nhiều."
Thấy Ma Vương không tiếp tục dây dưa đến chuyện lúc trước, Miranda thở phào nhẹ nhõm, vừa cười bối rối vừa nói.
"Chuyện chỉ là nhấc tay, lúc đó nanh vuốt của ngài đang dạy ta 118 nguyên tố của Đại Mộ Địa... Ta tiện thể dùng những nguyên tố đó để triệu hoán vật thể luyện tập thôi."
118 nguyên tố của Đại Mộ Địa?
La Viêm hơi sững người, biểu hiện chợt trở nên cổ quái, sau đó trong lòng gọi ra Du Du.
". . . Cái gã nghe Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ giảng bài kia, chẳng lẽ là hắn?"
Du Du dùng giọng nhẹ nhàng đáp lời.
"Không sai, chính là hắn! Sao vậy Ma Vương đại nhân?"
La Viêm: ". . . Không có gì."
Thế giới này cũng quá nhỏ rồi.
Hắn không ngờ rằng hai gã này lại ở cùng nhau.
Nhưng nghĩ kỹ thì có vẻ cũng bình thường, chỉ có những kẻ không bình thường mới có thể thu hút những kẻ không bình thường tương tự.
Là người mà Norville đã chọn, người khác thật chưa chắc đã hiểu được những lý luận phức tạp kia, chứ đừng nói đến việc hấp thụ nó.
Thấy Ma Vương trầm mặc, Miranda do dự một lát rồi mở lời.
"Liên quan đến chuyện của Norville... Ta thật sự có rất nhiều điều muốn giải thích với ngài, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu."
La Viêm không thèm để ý nói.
"Không quan trọng, đối với ta mà nói chuyện đó đã qua, ta hy vọng ngươi cũng nghĩ như vậy." Thấy Miranda còn muốn nói thêm gì đó, La Viêm đột nhiên đổi giọng, cười nói như thể ném ra cành ô liu. "So với những chuyện đã qua, ta muốn hỏi ngươi có hứng thú gia nhập cùng ta đi săn không." Miranda hơi sững sờ. "Đi săn?" "Không sai," La Viêm nheo mắt nhìn về phía chỗ sâu trong mê cung, cười nhạt nói, "Một đám không biết trời cao đất rộng, tựa hồ quên mất ai mới là chủ nhân của mê cung này. Trước kia ta không có thời gian để ý đến bọn chúng, hiện tại ta sẽ cho bọn chúng nhớ thật lâu." Nghe giọng điệu ẩn chứa sát khí đó, Miranda không khỏi rùng mình. Hắn vốn không phải người thích chém giết, bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này để chữa trị quan hệ với Ma Vương đại nhân. Sau một hồi do dự, hắn cuối cùng cũng gượng gạo nặn ra một nụ cười miễn cưỡng nhưng đầy hứng thú. "Vui, vui lòng được cống hiến sức lực." La Viêm cưỡi trên lưng nhện cười ha hả, vẫy tay với hắn. "Vậy thì cùng lên!" Một đoàn người tiến về chỗ sâu trong tầng thứ tư của mê cung. Ở đằng xa, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ vừa mới online, đang ung dung đuổi từ Thiết Nha thành tới, thì thấy nhóm Ma Vương đã "chuồn" mất dạng. Không những vậy, tên kia còn đem luôn cả NPC mà hắn vất vả lắm mới dụ dỗ được đi cùng! Phát hiện Miranda biến mất, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ thầm than một tiếng "cmn" trong lòng. Công cụ nhân luyện cấp của hắn! Có thể đỡ đòn, có thể đánh, là pháo đài phép thuật! Thế mà cứ như vậy bị Ma Vương cướp mất?! Hôm qua vừa lên liền năm cấp, hắn mới tìm lại được chút cảm giác, còn chưa kịp thoải mái hết nữa chứ. "Hố cha a!!! " Sinh hoạt giờ giấc hoàn toàn đảo lộn, người ta đều hoảng cả rồi.
Để tránh các thuộc hạ đánh nhau vì xung đột tín ngưỡng và văn hóa, La Viêm đã chuẩn bị riêng một xưởng ma pháp cho những khách nhân của bộ lạc Hôi Phong, chuyên để nghiên cứu về phương hướng "Pháp thuật hệ tự nhiên".
Về phần Oak thì chủ yếu vẫn là nghiên cứu về minh văn.
Sau khi giao phó những chuyện này, La Viêm tìm đến hầu tăng của tộc thạch sùng, để chúng chuyển kính hiển vi đến động quật mà Alacdo vừa đào được, sau đó rời khỏi xưởng ma pháp của Oak.
Nhìn bóng lưng Ma Vương đại nhân khuất sau cánh cửa, Oak mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng ngẫm lại câu nói trước khi đi của vị đại nhân kia - đem một quyển sách minh văn đặt gọn lên một tấm kim loại cỡ bàn tay!
Nếu như trước đây có ai nói với hắn những lời này, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người đó đã điên rồi!
Nhưng bây giờ, một cái máy có thể phóng đại vật thể lên 800 lần đang bày ra trước mặt hắn, đồng thời vừa hé mở một thế giới không thể tưởng tượng!
Đừng nói là đặt cả quyển sách minh văn lên một tấm kim loại lớn cỡ bàn tay, chỉ cần nghĩ cách làm một cái kim đủ nhỏ, hắn còn tự tin có thể khắc hoa trên hạt lúa mạch!
Oak càng nghĩ càng kích động, trong mắt đầu tiên là sự cuồng hỷ, sau đó được sự sùng bái xuất phát từ nội tâm thay thế.
Ngợi ca Ma Vương đại nhân —— "Ngài đơn giản... là thiên tài! ! !"
. . .
La Viêm không ngờ rằng, chính mình chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, lại lọt vào tai Oak thành cơn sóng biển kinh hoàng, cuối cùng lại biến thành sự ngưỡng mộ còn hơn cả ngựa đực.
Nhưng dù biết, chắc hắn cũng không để ý.
Từ khi lên làm Ma Vương, đủ kiểu nịnh nọt biến hóa, hắn nghe đến mức tai sắp chai sạn.
Rời khỏi xưởng ma pháp của Oak, La Viêm không ở lại lâu, mang theo Sarah và Oakta, cưỡi Alacdo đi thẳng đến tầng thứ ba của mê cung.
Tuy giấy xin phép nghỉ của cố đô Ma Vương vẫn chưa được phê duyệt, nhưng nghĩ đến chuyện phê duyệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao mình cũng có lý do chính đáng.
Và trước khi đi đến Ma Đô, hắn cần giải quyết những phiền phức trong hậu hoa viên nhà mình trước.
Cổng thành Thiết Nha, một mảnh hỗn độn Thần điện Cơ Giới, một đám công tượng Người Chuột Chũi đang tất bật lui tới.
Ngồi trên vai Bond, Tráng Tráng đắc ý vênh mặt nhìn xung quanh, thúc giục bọn chuột chuột nhanh chân lên, nhanh nữa lên, rồi nhìn mấy tên ngã nhào cười ha hả.
Tuy việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ít ra có thể thể hiện hắn - người tù trưởng - cũng không phải vô dụng như vậy, mà vẻ mặt vội vàng hấp tấp của bọn chuột chuột cũng khiến hắn thích thú trong lòng.
Không phục? Không phục thì đánh một trận với nanh vuốt của Ma Vương bệ hạ!
Tuy ban đầu Tráng Tráng còn không thích ứng được thân phận tù trưởng, thậm chí còn gào khóc đòi bỏ chạy, nhưng theo thời gian, hắn phát hiện mình đúng là sinh ra để làm tù trưởng!
Không ai thích hợp với công việc này hơn hắn!
Ánh mắt khinh thường càng thêm đắc ý, cho đến khi Tráng Tráng thấy một bóng người ở phía xa, lúc này mới cuống cuồng nhảy xuống từ vai Bond.
"Kính chào Ma Vương đại nhân——"
"Miễn lễ."
Không để ý đến kiểu hành lễ nhặng xị của tù trưởng Người Chuột Chũi, La Viêm nhìn lướt quanh, mở miệng hỏi.
"Nói thẳng chuyện gì đang xảy ra ở đây đi."
"Dạ, dạ!"
Tráng Tráng vội vàng dùng vẻ mặt nịnh nọt thuật lại chuyện quái vật tấn công thành vào hôm qua cho Ma Vương đại nhân nghe.
Nhìn vẻ trầm tư của Ma Vương, Tráng Tráng cố ý hắng giọng một tiếng, hào hứng nói.
". . . Những con quái vật đất sét đó thật đáng ghét! Nhưng thưa Ma Vương đại nhân, ngài yên tâm, đám ngu xuẩn đó đến thêm nữa cũng chỉ làm phân bón cho Thiết Nha thành chúng ta thôi! Bọn chúng đừng hòng khuất phục được chúng ta!"
La Viêm quay sang Bond trầm mặc ít nói.
"Là vậy sao?"
Bond lắc đầu, giọng nói không mấy lên xuống đáp.
"Mấy Golem đất sét đó rất mạnh, số lượng lại đông đảo, một mình ta không chống đỡ nổi."
Ngập ngừng một chút, hắn nói thêm.
"Lúc đó cũng nhờ một U linh kịp thời ra tay, pháp thuật của hắn có tác dụng lớn... Nếu không có hắn vừa kịp đến chi viện, nơi này có lẽ đã có nhiều Người Chuột Chũi bị t·h·ư·ơ·n·g."
Cuối cùng, vẫn là sức chiến đấu của đám Người Chuột Chũi này quá kém, rời khỏi máy móc và cạm bẫy là hết cách.
Trước mắt, Tập Đoàn Ta Suy Nghĩ và Tập đoàn Trịnh Phương Hình đang lắp ghép một số bộ xương ngoài minh văn tạm bợ, phối hợp với đao chiến đấu minh văn và Ma Năng Súng để tạo cho Thiết Nha thành một chút khả năng tự vệ.
Nhưng nói gì thì nói, không ai có thể đảm bảo đám Golem đất sét đợt sau cũng có số lượng như lần trước.
Quyết tâm một lần vất vả suốt đời an nhàn, giải quyết dứt điểm vấn đề này, La Viêm ngẩng đầu nhìn Bond tiếp lời.
"Ta nghe nói một bộ phận ma tượng đất sét đó hình như đã trốn thoát?"
"Đúng vậy," Bond gật đầu nhẹ, thành thật đáp, "Vì lực lượng có hạn nên chúng ta không đuổi theo, chỉ đành nhìn bọn chúng bỏ chạy."
La Viêm không trách móc hắn, ngược lại an ủi.
"Không đuổi theo là đúng, đợi bọn chúng về nhà, ta sẽ tìm đến nơi ở của chúng... Sarah, chuyện truy tung giao cho ngươi."
"Vâng!"
Sarah nghiêm túc gật đầu nhẹ, sau đó rút chủy thủ giấu trong áo choàng ra.
Từ sau trận chiến với Hỗn Độn, nàng trở nên trầm mặc ít nói hẳn, ngày càng kiệm lời.
Ngược lại, Bond lại dần thích ứng với thân phận thi quỷ, nói chuyện có vẻ nhiều hơn trước.
Nhìn Ma Vương đang chuẩn bị lên đường, hắn chủ động xin đi.
"Nếu ngài định đi đến sào huyệt của khôi lỗi đất sét, xin hãy mang ta đi cùng."
"Không cần, ngươi cứ ở lại đây chờ lệnh, có việc gì ta sẽ gọi ngươi."
Khi nói lời này, La Viêm vô tình liếc nhìn Tráng Tráng đang đứng cạnh.
Sở dĩ hắn để Bond ở lại đây, ít nhất một nửa lý do là lo tên này không trấn được bọn kia.
Sau khi giao phó xong, La Viêm không tiếp tục nán lại Thiết Nha thành, dẫn theo đám đồng đội lên đường.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nhận thấy một bóng hình trong suốt đang lượn lờ ở phía xa, lén lút dòm ngó bên này.
Ngay lúc La Viêm phát hiện ra U linh đó, Sarah cũng lập tức nhận ra sự tồn tại của nó, lạnh giọng quát.
"Ai ở đó!"
Thấy hành tung của mình bị bại lộ, U linh đó bay ra, giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ác ý.
"Xin đừng hiểu lầm... Ta không phải là người đáng nghi."
"Kẻ đáng nghi nào mà không nói như vậy." Oakta ít nói trầm mặc nhếch mép cười khẩy một tiếng, ánh mắt hướng về phía Ma Vương bên cạnh chờ lệnh.
La Viêm thì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò xét đánh giá cái bóng ma trong suốt đó.
Nhận ra ánh mắt nghiền ngẫm của La Viêm, Miranda cười bối rối, cố gượng hỏi.
"Kính... kính chào Ma Vương đại nhân, đã lâu không gặp... "
"Thật là rất lâu không gặp," La Viêm gật đầu, ngữ khí đầy ẩn ý trêu chọc, "Ta còn tưởng ngươi sẽ chủ động đến tìm ta, ít nhất nói lời cảm ơn hay gì đó, nhưng xem ra ngươi đã quên mất ân nhân cứu m·ạ·n·g của mình rồi."
"Không có đâu," Miranda vội phủ nhận, "Ân tình của ngài ta luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ là--"
"Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi," thấy Miranda luống cuống giải thích, La Viêm nhếch mép cười, dùng giọng tùy tiện nói, "Chuyện ở Thiết Nha thành, cám ơn nhiều."
Thấy Ma Vương không tiếp tục dây dưa đến chuyện lúc trước, Miranda thở phào nhẹ nhõm, vừa cười bối rối vừa nói.
"Chuyện chỉ là nhấc tay, lúc đó nanh vuốt của ngài đang dạy ta 118 nguyên tố của Đại Mộ Địa... Ta tiện thể dùng những nguyên tố đó để triệu hoán vật thể luyện tập thôi."
118 nguyên tố của Đại Mộ Địa?
La Viêm hơi sững người, biểu hiện chợt trở nên cổ quái, sau đó trong lòng gọi ra Du Du.
". . . Cái gã nghe Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ giảng bài kia, chẳng lẽ là hắn?"
Du Du dùng giọng nhẹ nhàng đáp lời.
"Không sai, chính là hắn! Sao vậy Ma Vương đại nhân?"
La Viêm: ". . . Không có gì."
Thế giới này cũng quá nhỏ rồi.
Hắn không ngờ rằng hai gã này lại ở cùng nhau.
Nhưng nghĩ kỹ thì có vẻ cũng bình thường, chỉ có những kẻ không bình thường mới có thể thu hút những kẻ không bình thường tương tự.
Là người mà Norville đã chọn, người khác thật chưa chắc đã hiểu được những lý luận phức tạp kia, chứ đừng nói đến việc hấp thụ nó.
Thấy Ma Vương trầm mặc, Miranda do dự một lát rồi mở lời.
"Liên quan đến chuyện của Norville... Ta thật sự có rất nhiều điều muốn giải thích với ngài, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu."
La Viêm không thèm để ý nói.
"Không quan trọng, đối với ta mà nói chuyện đó đã qua, ta hy vọng ngươi cũng nghĩ như vậy." Thấy Miranda còn muốn nói thêm gì đó, La Viêm đột nhiên đổi giọng, cười nói như thể ném ra cành ô liu. "So với những chuyện đã qua, ta muốn hỏi ngươi có hứng thú gia nhập cùng ta đi săn không." Miranda hơi sững sờ. "Đi săn?" "Không sai," La Viêm nheo mắt nhìn về phía chỗ sâu trong mê cung, cười nhạt nói, "Một đám không biết trời cao đất rộng, tựa hồ quên mất ai mới là chủ nhân của mê cung này. Trước kia ta không có thời gian để ý đến bọn chúng, hiện tại ta sẽ cho bọn chúng nhớ thật lâu." Nghe giọng điệu ẩn chứa sát khí đó, Miranda không khỏi rùng mình. Hắn vốn không phải người thích chém giết, bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này để chữa trị quan hệ với Ma Vương đại nhân. Sau một hồi do dự, hắn cuối cùng cũng gượng gạo nặn ra một nụ cười miễn cưỡng nhưng đầy hứng thú. "Vui, vui lòng được cống hiến sức lực." La Viêm cưỡi trên lưng nhện cười ha hả, vẫy tay với hắn. "Vậy thì cùng lên!" Một đoàn người tiến về chỗ sâu trong tầng thứ tư của mê cung. Ở đằng xa, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ vừa mới online, đang ung dung đuổi từ Thiết Nha thành tới, thì thấy nhóm Ma Vương đã "chuồn" mất dạng. Không những vậy, tên kia còn đem luôn cả NPC mà hắn vất vả lắm mới dụ dỗ được đi cùng! Phát hiện Miranda biến mất, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ thầm than một tiếng "cmn" trong lòng. Công cụ nhân luyện cấp của hắn! Có thể đỡ đòn, có thể đánh, là pháo đài phép thuật! Thế mà cứ như vậy bị Ma Vương cướp mất?! Hôm qua vừa lên liền năm cấp, hắn mới tìm lại được chút cảm giác, còn chưa kịp thoải mái hết nữa chứ. "Hố cha a!!! " Sinh hoạt giờ giấc hoàn toàn đảo lộn, người ta đều hoảng cả rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận