Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 242: Uống vào lãng quên (2)

"Các ngươi có nghe nói không? Ma Vương đại nhân ngày hôm qua đi thị sát trong nhà xưởng, đích thân nói chuyện với đám thợ thủ công!"
"Ta biết rõ, ta làm việc ở xưởng đó! Ô ô ô, hắn không chỉ bắt tay ta, mà còn dặn dò ta chú ý an toàn!"
"Người tốt biết bao nhiêu a... Nếu hắn là Goblin thì tốt rồi."
"Hầy, cái này cũng chưa là gì! Ngươi có xem báo hôm nay không? Tại buổi điều trần, hắn đã thẳng thừng đối chất với một đám quan lại của Bộ Chiến tranh và Bộ Hậu cần! Nói là muốn đòi lại công đạo cho tám vạn tướng sĩ ở cảng Sardo!"
"Công đạo..... Ở Địa ngục chúng ta mà cũng có thứ này à!"
"Nhưng mà thật không tệ nha... Mặc dù hắn là nhân loại, nhưng ta cũng có chút sùng bái hắn rồi!"
"Ha ha, ngươi đừng nói vội, hắn mặc dù là nhân loại, nhưng ta cảm thấy hắn còn nhân từ hơn nhiều so với những lão đại Goblin! Nghe nói tại Lôi Minh quận, lãnh địa của hắn! Hắn cho đám Goblin vào ở trong rừng của Tinh Linh!"
Khi nói đến đây, gã Goblin kia đứng trên mặt bàn, mắt đám Goblin xung quanh đều sáng rực lên, nước miếng chảy dài bên mép.
Ai cũng biết, Goblin là loài ăn tạp, mặc dù hợp gu thẩm mỹ của bọn hắn nhất vẫn là Goblin cái, nhưng chủng tộc khác cũng có cái tốt của chủng tộc khác.
Nhất là Tinh Linh có đôi tai nhọn giống như bọn hắn, thì còn hợp khẩu vị của bọn hắn hơn cả loài người tai ngắn.
"Xem ra lời đồn kia là thật....."
"Ta nghe nói bọn hắn bơi bướm trong kho thóc, dùng bia để tắm!"
"Cạc cạc cạc... Ở cùng chỗ với Tinh Linh... Hắc hắc hắc..... Ma Vương ba ba của ta quả là rất hiểu chúng ta mà!"
Ngồi ở một bên, Baruch nghe mà trợn trắng mắt.
Trong miệng đám gia hỏa này, hai chữ 'ở chung' này nghe như có ý khác vậy.
Huống chi đó còn là cả một khu rừng lớn.
Vậy hắn ở cạnh khu cộng đồng Goblin thì tính sao?
Chẳng lẽ mỗi ngày đều nghe đám Goblin lắm lời sao?
Có những lúc cảm xúc không hoàn toàn bị lý trí chi phối, nhất là đối với một Địa Ngục thằng lùn bị cồn chi phối đại não.
Nghe đám Goblin này càng nói càng quá đáng, hắn rốt cục nhịn không được hừ một tiếng, nói giọng âm dương quái khí.
"Đúng là một đám tên điên... Ma Vương thì có thể là thứ tốt đẹp gì chứ, đã gọi là Ma Vương rồi, các ngươi thật sự coi hắn là cha của các ngươi chắc? Mấy cái thứ các ngươi uống nước đái ngựa cũng say được thành thế này, ta cũng thật sự bái phục các ngươi."
Lời hắn vừa dứt, từng cặp mắt lập tức đổ dồn vào người hắn.
"Mẹ nó ngươi nói cái gì?" Gã Goblin đang đứng trên bàn nhảy xuống, đi tới bên bàn hắn với vẻ mặt hung hăng.
Baruch vốn định cười nhạo một tiếng không thèm để ý, nhưng kết quả là mấy gã Địa Ngục Ải Nhân bên cạnh cũng đi tới, hắn lập tức căng thẳng.
"Ngươi đang chất vấn Ma Vương đại nhân của chúng ta?" Gã Địa Ngục Ải Nhân có bộ râu dài tới lưng híp mắt lại, nhìn Baruch từ trên xuống dưới với ánh mắt không thiện cảm, bộ râu rung rung nói, "Lão tử từ đống người chết ngoài tiền tuyến bò về, không có ai nói giúp ta một lời, chỉ vì mấy thùng rượu tiền mà đuổi ta đi. Hôm nay cuối cùng cũng có người nói một lời công đạo cho đám tiểu nhị chúng ta, ngươi lại nói hắn không phải thứ tốt đẹp? Vậy ta muốn hỏi ngươi là cái thứ gì."
Sắc mặt Baruch hơi thay đổi, khí thế yếu đi, hắn thấp giọng nói.
"Ta... Ta không có ý đó, ta không nói về chuyện tiền tuyến."
Gã Địa Ngục Ải Nhân râu dài kia nhếch mép cười, vết sẹo ở khóe mắt và nếp nhăn đuôi mắt dúm cả lại, nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt dữ tợn.
"Chuyện của Ma Vương đại nhân chính là chuyện của ta, nếu ngươi còn nói năng không suy nghĩ, ta sẽ dùng nắm đấm nói chuyện với ngươi."
Baruch xanh mặt.
Hắn cũng không phải Goblin, sao có thể chịu được cơn tức này?
"Mẹ nó ta nói thì sao nào?" Máu nóng dồn lên não, hắn vỗ bàn đứng dậy, chóp mũi chỉ muốn dí thẳng vào mặt gã Địa Ngục Ải Nhân đối diện, "Lão tử làm việc chính là để uống rượu, ngày nào ta uống chết ta cũng cam lòng! Gã kia làm ta uống không nổi rượu nữa, ta chẳng lẽ còn không thể phàn nàn hai câu sao?"
Gã Địa Ngục Ải Nhân râu dài kia sững sờ, quả thực bị khí thế của hắn làm cho sững sờ.
Đúng vậy.
Cái thứ thuế lũy tiến rượu cồn kia cũng làm hắn rất khó chịu, mặc dù bài phát biểu của gã kia tại buổi điều trần rất hợp ý hắn.
Ngay lúc khí thế hùng hổ của hắn đang chuẩn bị yếu đi, một đám Goblin xông tới.
"Mẹ nó! Lão tử không cho phép ngươi nói Ma Vương đại nhân của ta như vậy!"
"Ngươi cái đồ ngu xuẩn này! Nếu không phải các ngươi uống rượu làm hỏng chuyện, thì Ma Vương đại nhân sao lại thu cái thứ thuế kia chứ! Nếu hắn thật sự tham tiền, thì sao không tăng gấp đôi giá tất cả các loại rượu?"
Baruch trừng mắt.
"Ta nói hắn tham tiền lúc nào?"
Sao đám gia hỏa này đứa nào đứa nấy đều không nghe người khác nói vậy? Vừa nãy thì lôi chuyện tiền tuyến vào, giờ lại lôi chuyện kiếm tiền vào.....
Toàn bộ Hắc Phong bảo đều là của hắn, hắn cần dựa vào thứ này để kiếm tiền sao?
Nhưng song quyền khó địch bốn tay.
Ngay cả Viêm Ma cấp Bạch Ngân còn khó đối phó, huống chi hắn chỉ là một Địa Ngục thằng lùn không có sức mạnh siêu phàm.
Theo đám Goblin ngươi một lời ta một câu, hắn nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển nước bọt như thủy triều.
"Ta nhận ra gã này! Hắn chính là một tên tửu quỷ! Giữa ban ngày ban mặt uống say bí tỉ, chạy tới phủ lãnh chúa họp, còn la hét đòi trợ cấp bia hay mấy lời say khướt gì đó, tên này không phải là muốn ăn đòn sao?"
"Mẹ kiếp, chính cái thứ làm mất mặt này đã làm hại chúng ta không uống được rượu!"
Thân phận của Baruch bị vạch trần, lần này, những Địa Ngục Ải Nhân vốn còn đang do dự cũng bị thanh thế lớn của đám Goblin kéo về phía phe Goblin, đồng thời thu hút ngày càng nhiều con ma men khác kéo tới.
Những kẻ này sau khi hóng chuyện biết được đầu đuôi, chỉ nghe rằng gã Baruch đã làm hại mọi người không uống được rượu kia lại dám lớn tiếng chửi bới Ma Vương đại nhân ngay trong tửu quán, bọn hắn lập tức nổi trận lôi đình xông tới.
Trong tửu quán, tiếng ồn ào càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng kích động, những kẻ rõ ràng không say này lại như thể đã uống cả thùng rượu mạnh, còn con ma men duy nhất thì lại tỉnh táo đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Baruch nhìn đám người này, cảm thấy mình như lạc vào bệnh viện tâm thần, hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
"Các ngươi mẹ nó điên hết rồi sao?"
"Ta thấy mẹ nó ngươi mới điên đó!"
Một chiếc cốc rượu bằng gỗ bay tới, đập vào đầu Baruch, trở thành ngọn lửa đầu tiên châm ngòi cho thùng thuốc nổ.
Nhìn gã người như thùng rượu này ngã lăn ra đất, đám Goblin hưng phấn xông tới, tung một trận đấm đá.
Baruch ban đầu còn giận dữ gào thét và gắng sức giãy dụa, nhưng khi những nắm đấm như mưa rơi xuống người, đánh cho hắn không biết trời đất đâu nữa, tiếng chửi rủa cuối cùng cũng biến thành tiếng rên rỉ.
"Đủ rồi -- ta sai rồi! Ta chỉ thuận miệng nói thôi! Các ngươi tha cho ta đi!"
Tiếng gầm như sóng thần nhanh chóng nhấn chìm hắn.
"Đánh chết tên phản đồ này!"
"Cho hắn tỉnh rượu!"
"Mẹ nó! Thu thuế rượu này là quá đúng rồi! Nếu không thì cái thứ khốn kiếp này đã sớm uống chết rồi!"
Baruch nếm thấy vị máu tươi trong miệng, trong tai ong ong, cuối cùng bị ném ra khỏi tửu quán như một cái bao tải rách, chật vật ngã sóng xoài trên mặt đất.
Bọn gia hỏa này ngược lại là không dám gây ra án mạng, sau khi trút giận một trận thì bỏ qua cho hắn.
Hắn nằm rạp trên mặt đất nửa ngày vẫn chưa gượng dậy nổi, mãi cho đến khi một cơn gió đêm thổi qua khiến hắn rùng mình một cái, mới chậm rãi bò dậy từ mặt đất.
"Ta mẹ nó đã làm cái quái gì vậy....."
Dựa lưng vào bức tường tửu quán, hắn xoa xoa khuôn mặt sưng vù, miệng bất giác bật ra một tiếng cười tự giễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận