Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 209: Nhà nào cũng có bản kinh khó niệm
Chương 209: Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, lão Abe ngáp một cái rời khỏi giường, đi ra chuồng heo bên ngoài nông trại, chuẩn bị đồ ăn cho gia súc. Đây là số công việc ít ỏi của ông trong mùa đông. Nhưng đúng lúc này, tiếng động phát ra từ trong kho thức ăn lại khiến thần kinh ông căng thẳng. Chuyện như vậy xảy ra chỉ có hai tình huống, hoặc là gã mạo hiểm giả say rượu mò vào, hoặc là ăn mày từ bên ngoài làng đến. Nếu là trường hợp trước thì còn dễ, chỉ cần báo cho hội mạo hiểm giả là được, còn trường hợp sau thì khó nói. Về tình huống nguy hiểm nhất thứ ba, đó là lũ tiểu Ác ma trong rừng gần đây. Bất quá đám quỷ ranh này căn bản không chờ đến hừng đông, thường ăn no là bay đi, nên lão căn bản không nghĩ đến.
"Để ta xem ngươi là ai." Lão Abe lẩm bẩm trong miệng, trước là gọi người xung quanh, sau đó cầm một cái xiên cỏ, đi cùng mọi người xông vào. Cảnh tượng đập vào mắt kế tiếp làm họ giật mình, chỉ thấy khoảng mười con Goblin đang bò bên thùng thức ăn gặm như rồng cuốn, đến cả nước rửa chén dùng cho heo cũng bị chúng chén quá nửa. Thấy dân làng đứng ở cổng, đám Goblin mải ăn đều hoảng sợ, há hốc miệng sững sờ tại chỗ.
"Bắt chúng lại!" Lửa giận bốc lên đầu, lão Abe hét lớn một tiếng xông tới, cùng đám dân làng nhanh gọn đè đám ăn vụng này xuống. Dù binh lính Goblin bình thường không dễ đối phó, nhưng lũ này rõ ràng không phải lính chuyên nghiệp, ngược lại bên phía loài người đều là đám nông dân đã qua huấn luyện quân sự. Dưới sức ép thể chất và sức mạnh, đám Goblin ăn vụng đồ ăn cho heo chẳng mấy chốc bị đánh mặt mũi bầm dập, vừa bị ông lão tóm thì liền cầu xin tha thứ. Hôm qua bị quân ma vương khinh dễ đến hai lần, lão Abe đang nuốt một bụng tức, không biết trút vào đâu, giờ xem như có cơ hội, ông túm lấy cổ một con Goblin, vừa cầm xiên cỏ vừa thẩm vấn.
"Nói! Ngươi là người của Ma Vương!" Nhìn ba cái mũi thương sáng loáng, Goblin bị bóp cổ sợ đến tè ra quần, lắp bắp: "Ta ta ta, nếu như là Goblin Tai Ách..." Lão Abe nhướng mày, xiên cỏ trong tay liền muốn đâm ra, dọa con Goblin kia vội sửa miệng, kinh hãi hét to "Ta là Goblin Ma Vương! Không đúng, ta là người của Ma Vương!" Biểu lộ trên mặt lão Abe chuyển sang hài lòng. Có vẻ đã nhìn ra điểm này, đám Goblin hiểu ý nhìn sắc mặt vội thống nhất ý kiến dưới sự uy hiếp của tử vong, đồng loạt phát ra những tiếng hét chói tai. "Không sai! Chúng ta là chiến sĩ của Ma Vương bệ hạ!" "Là hắn phái chúng ta đến tập kích các ngươi!" "Anh, anh hùng tha mạng! Chúng ta không dám nữa!" Nhìn đám Goblin đang cầu xin tha thứ, lão Abe trong lòng rất sung sướng. Hóa ra làm mạo hiểm giả là như vậy, trách sao có nhiều người làm không biết mệt.
Ngay lúc ông đang hưởng thụ cảm giác vênh váo thì bên ngoài cửa truyền đến một tiếng động, Hebar "người ném thuẫn" khiêng súng kíp từ ngoài bước vào. "Có chuyện gì? Ta nghe nói có người của quân ma vương ở đây?" Ánh mắt sắc bén quét một lượt trong đám người, Hebar nhanh chóng phát hiện đám Goblin đang bị dân làng đè lại, vẻ mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc. "Goblin? Sao lại ở đây?"
"Bọn chúng đang ăn trộm lương thực của ông Gus, đại nhân," Abe đầy tự hào bước lên trước, giành công nói: "Bọn chúng không thành công, chúng ta chỉ mất chút nước rửa chén là tóm được chúng rồi!" Dù là thịt muỗi cũng là thịt, dù gì đây cũng là một món công lao, Hebar phẩy phẩy tay, "Mang chúng đi." Các dân binh xông lên, dùng dây thừng trói mười sáu con Goblin lại với nhau. Đúng lúc này, bên ngoài thị trấn bỗng vang lên tiếng chuông keng keng. Nghe thấy âm thanh lão Abe cùng dân làng xung quanh giật mình, vội trao đổi ánh mắt hoảng sợ. "Quân Ma Vương đánh tới?!"
"Không phải..." Hebar kinh ngạc nhìn về hướng ngoài trấn, nhìn cờ xí xuất hiện ở cuối chân trời. Nếu có thể, anh cũng muốn đó là quân ma vương đánh tới, dù sao đánh không lại thì còn có thể chạy. Cổ anh giật giật, giọng run rẩy nói: "Là đại công tước bệ hạ..." Đoàn quân hùng hậu tiến về thị trấn Ngân Tùng, đội ngũ được trang bị đầy đủ phải đến hai vạn người. Với sự nghiêm cẩn của thời đại phong kiến, hễ cứ gặp con số là thêm một số không là cơ bản, thêm hai số không là bảo thủ, thêm ba số không là nghịch thiên, vì vậy nói hai mươi vạn quân cũng không ngoa. Nghe thấy tiếng động bên ngoài trấn, cư dân và đám mạo hiểm giả trong quán rượu cùng nhau ra ngoài, tò mò nhìn về phía những lá cờ đang diễu võ giương oai ở đằng xa.
"Đó là trang trí vân của gia tộc Campbell?!" "Ta nghe nói công chúa điện hạ sắp đến..." "Không, đó không phải là công chúa điện hạ, đội cận vệ của nàng đâu có đông như vậy... Rất có thể là bệ hạ!" "Xem ra ông Colin thật sự xảy ra chuyện, đến cả bệ hạ cũng bị kinh động!" Tiếng xì xào bàn tán truyền ra từ lối vào trấn, mọi người đã biết chuyện nam tước Gus bị bắt làm tù binh, chỉ là không rõ tung tích của ông Colin nên vẫn còn nghi ngờ. Nhưng giờ xem ra, lời đồn có vẻ là thật.
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, vài con khoái mã từ bên cạnh họ lao vụt qua, chạy về phía đại quân. Bụi bặm từ móng ngựa bay lên vượt qua đồng ruộng khô cằn, Adelai, quan trị an quỳ một gối xuống trước đội hình, sợ hãi hành lễ. "Bẩm bệ hạ! Kẻ hèn này là quan trị an trấn Ngân Tùng, còn trưởng trấn đang trên đường tới, chúng ta không biết ngài sẽ tới, mong ngài tha tội không nghênh đón từ xa..."
"Miễn lễ." Edward ngồi trên lưng ngựa đáp lại một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về trấn nhỏ yên tĩnh ở đằng xa, khẽ nhíu mày đồng thời, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn có chiến sự xảy ra, lại vừa không muốn đánh nhau quá kịch liệt. Dù sao một khi chiến tranh bùng nổ, tất cả vấn đề của hắn đều dễ giải quyết, đám quý tộc phản đối hắn sẽ lại quay về bên hắn, kể cả đứa em trai hay chê bai hắn cũng không còn sức chống lại. Nhưng trái ngược với điều đó, một khi trận chiến tranh này biến thành toàn diện, lý tưởng của hắn cũng tan thành mây khói. Đại công tước Aaron Campbell đã trở thành truyền kỳ trong quân sự, muốn thay thế ông ta là không thể, con đường duy nhất chỉ là trở thành một minh quân cai trị, mới có thể lưu lại tiếng thơm.
Có lẽ – Tiên vương sở dĩ giao chuôi kiếm này cho muội muội, mà không phải đưa cho hắn, cũng không phải là không có cân nhắc đến điều này. Đó là điều hắn đã suy nghĩ trong thời gian gần đây. Tất nhiên, cho dù cha có lý do chính đáng, sự phản bội này đối với hắn cũng là không thể chấp nhận.
"Tạ bệ hạ." Adelai run rẩy đứng lên, cung kính gật đầu đứng sang một bên. Tay nắm chặt dây cương, Edward khoác áo giáp nhìn xuống đỉnh đầu ông ta, nói tiếp. "Ta nghe nói vùng đất do tiên tổ ban cho các ngươi xuất hiện trại ma vương, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
"Phía bắc rừng Ngân Tùng đúng là xuất hiện một tòa trại, không quá nghiêm ngặt mà nói thì nó không phải là lãnh địa của nam tước Gus. Hồi thời tiên vương, gia tộc Andes có một mỏ quặng ở đó, nhưng rất nhanh bị ma vật chiếm giữ, chỉ có mạo hiểm giả thỉnh thoảng sẽ lui tới." Adelai cúi đầu, một năm một mười trả lời. Tuy ông ta không thích ông Gus, nhưng đối mặt với sự chất vấn của quân chủ, còn chưa đến mức không thay gã này nói chuyện. Dù sao ông cũng không ngây thơ đến mức cho rằng roi của đại công tước sẽ chỉ rơi xuống đầu ông Gus. Hơn nữa lùi một vạn bước, thật chỉ có nam tước Gus bị phạt, mất danh hiệu, thì đối với ông ta đã nắm giữ thực quyền ở trấn Ngân Tùng cũng chẳng phải tin tốt gì.
Đại công tước Edward có vẻ chấp nhận cách giải thích này, hoặc chỉ là không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc nhỏ nhặt. Ánh mắt hắn vượt qua đầu Adelai, quan trị an, nhìn về thị trấn Ngân Tùng yên bình, dùng giọng nói không mang quá nhiều tình cảm: "Bất kể đã xảy ra chuyện gì, thấy các ngươi không sao, ta yên tâm."
"Tạ ơn bệ hạ!" Adelai cảm kích nói. Edward nhìn ông ta, giọng nói xoay chuyển, nói tiếp. "Nhưng điều khiến ta không thể chấp nhận là, lãnh chúa ngu xuẩn của các ngươi không chỉ tự mình gây họa, còn kéo khách quý của quốc gia vào, lại càng làm cho muội muội yêu quý của ta rơi vào hiểm cảnh. Sau này ta sẽ hỏi tội hắn, còn bây giờ, hãy nói hết những gì ngươi biết về quân ma vương."
Adelai đương nhiên không thể nói hết tin tức về quân ma vương cho bệ hạ, dù sao lợi ích của ông ta đã sớm bị trói buộc với Ma Vương đại nhân, đến cả linh hồn cũng bán cho kẻ sau. Nói thật, ông cũng không biết lần này Ma Vương đại nhân lại giở trò gì, lại còn diễn vở bắt cóc chính mình như vậy. Bất quá đúng lúc này, Hebar vội vàng chạy đến giải vây cho ông ta. Không uổng công ông đề bạt, tên nhát gan "người ném thuẫn" ngã ngựa, quỳ xuống đất, sợ hãi nói. "Bẩm báo bệ hạ, chúng ta bắt được quân trinh sát của Ma Vương gần trấn Ngân Tùng... Bọn chúng hẳn là thấy động tĩnh đại quân của ngài, nên đến đây dò la tình báo, nhưng chúng ta không để bọn chúng toại nguyện, bọn vừa ló đầu ra liền bị chúng ta bắt!" Edward nhìn anh. "Dẫn chúng tới."
"Vâng!" Hebar vội liếc nhìn Adelai quan trị an một cái, nhận được cái gật đầu khẳng định của ông, thế là vội vàng lui xuống. Chẳng mấy chốc, mười sáu con Goblin bị áp giải đến, đầu bị các dân binh ấn xuống quỳ rạp trên mặt đất. Có lẽ cảm nhận được uy nghiêm của quân chủ loài người, có lẽ bị dọa sợ bởi quân uy trùng trùng điệp điệp kia, chúng run rẩy, đến cả thở mạnh cũng không dám. Edward không có hứng thú tự mình thẩm vấn bọn chúng, chỉ liếc mắt ra hiệu cho kỵ sĩ hộ tống bên cạnh. Tên tùy tùng nhận lệnh rồi nhảy xuống ngựa, không nói một lời, tay cầm roi quật liên tiếp lên người đám Goblin, cuối cùng dội lên người chúng một thùng nước muối, đến khi chúng bị tra tấn đến thần chí không thanh tỉnh mới bắt đầu tra hỏi. Bị hành hạ đến hấp hối, lũ Goblin nào dám nói dối một câu, nhanh chóng kể hết mọi chuyện. Bao gồm cả việc gã Địa Ngục Lùn dẫn chúng đến nhập hàng, việc chúng bị pháp sư loài người tập kích khi vận chuyển hàng hóa. Mấy quả cầu lửa được bọn chúng miêu tả như mưa lửa trời rơi, tóm lại bọn chúng không dám dừng lại, chỉ có thể chạy trốn tán loạn.
Nghe đến đây Edward tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không lâu sau lại trở về bình thường. Đẳng cấp linh hồn của quý tộc đều từ Bạch Ngân trở lên, còn quý tộc của đế quốc đặc biệt thích ma pháp, nên các gia tộc lớn sinh ra pháp sư cường đại không phải là chuyện hiếm thấy. Như Edward cũng vậy, hắn có thực lực cấp Bạch Ngân, chỉ là không có nhiều cơ hội dùng.
Bỏ mặc đám Goblin, tùy tùng khoác trọng giáp trở về trước mặt đại công tước Edward hành lễ, cất giọng trầm đục bẩm báo. "Bẩm bệ hạ, dựa theo lời khai của đám Goblin, bọn chúng là lính tụ tập trên chiến trường. Ma vương quận Thunder thực chất đã kết đồng minh với đám Địa Ngục Lùn Phong Toái Nham, chúng bán nam tước bị bắt làm tù binh cho chúng, rồi bị ông Colin tập kích trong khi giao hàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta đoán bọn chúng đã trở về tối hôm qua rồi."
Đại công tước Edward nghe vậy, lông mày giãn ra, vẻ mặt lộ rõ nụ cười thoải mái. Những kỵ sĩ vây quanh hắn, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Bọn họ không ngại giao chiến với quân ma vương, nhưng vội vàng ra trận như vậy, rất khó nói phần thắng được bao nhiêu. "Tốt lắm." Edward nhìn về phía tướng sĩ sau lưng, ra lệnh, "Truyền lệnh ta, toàn quân xuất phát, tiến về trang viên của nam tước Gus."
"Tuân lệnh!" Các kỵ sĩ cung kính hành lễ, thúc ngựa về trước đội hình của mình. Quân kỳ phấp phới đổi hướng, đại quân lại tiếp tục di chuyển lên đường. Cư dân trong trấn thở phào nhẹ nhõm, xem ra cuộc sống yên bình lại trở về rồi. Còn đám mạo hiểm giả thì tiếc nuối thở dài, hết trò vui để xem rồi. Nhìn bệ hạ Edward đi đến đi lui như gió, Adelai quan trị an vội hỏi. "Bẩm bệ hạ, vậy số Goblin này xử trí thế nào ạ?" Edward phẩy phẩy tay, "Treo ở quảng trường." Campbell quốc không cần đến mấy thứ đồ chơi này, từ trước bọn họ đều xử lý Ác ma như thế. Thần sắc Adelai nghiêm lại, cung kính hành lễ. "Tuân lệnh!"
Đoàn quân hùng hậu nhanh chóng đến gần trang viên của nam tước Gus, tiếng vó ngựa bụi bay mù mịt ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong trang viên. Nam tước Gus làm sao cũng không ngờ, chuyện mình xảy ra chẳng những kinh động đến công chúa, thậm chí đến cả bệ hạ.
Cổng trang viên. Nam tước Gus nhanh chân bước ra đón, hốt hoảng đến trước mặt đại công tước nói: "Bệ hạ?! Sao ngài lại đích thân đến đây?"
"Thần tử của ta bị quân ma vương bắt làm tù binh, sao ta có thể ngồi yên được." Dù trong lòng bực bội, Edward vẫn tỏ vẻ thương cảm cấp dưới, khoan dung đối đãi với hắn. Tính tội thì đóng cửa lại mà nói sau, dù tên nhà quê này không cần thể diện, thì hắn vẫn là người cần thể diện. Nhất là khi ông Colin đang ở đây. Sau khi ứng phó xong với chư hầu của mình, Edward nhìn về phía ông Colin đứng cạnh nam tước Gus, nhảy xuống ngựa bước lên phía trước với vẻ áy náy: "Chuyện hôm qua ta đã nghe rồi, khiến ngài chê cười."
"Đâu có chuyện gì, " La Viêm khẽ gật đầu, trên mặt mang nụ cười nói: "Việc tiên sinh Gus yêu dân như con đã khiến ta ấn tượng sâu sắc, còn sự nhân nghĩa lo lắng cho thần dân của điện hạ Eileen Campbell cũng hẳn là từ huynh trưởng như ngài mà ra. Vương quốc Ryan đúng là 'Vùng Đất Hiệp Sĩ', công quốc Campbell càng xứng danh 'Người Bảo Vệ Truyền Thống', chuyến đi này giúp ta mở mang tầm mắt, sau khi về ta sẽ kể lại chuyến đi kỳ thú này cho cha ta." Lời lẽ lễ độ, từ ngữ chọn lọc không chút sơ hở, đúng là tiêu chuẩn của quý tộc đế quốc.
Edward nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nắm tay phải của hắn, giọng điệu có chút nề nếp. "Nhận được lời khen của ngài là vinh hạnh của chúng tôi! Cũng xin ngài thay ta gửi lời hỏi thăm của chủ nhân công quốc Campbell đến phụ thân ngài, công quốc Campbell mãi nhớ ân nghĩa viện trợ lúc lâm nguy của ngài, thánh Sith sẽ chứng giám tình hữu nghị của chúng ta hôm nay!"
"Ta nhất định sẽ chuyển lời, có thể kết giao tình bạn sâu sắc với hậu duệ anh hùng, đó là vinh hạnh của những người dân Colin," La Viêm mỉm cười bắt chặt tay phải của đại công tước Edward, hoàn toàn hóa mình thành nhân vật Roxay Colin do mình dựng lên.
Dưới con mắt của vô số Battle Priest và kỵ sĩ, tay phải Ma Vương cứ thế nắm chặt lấy tay người thống trị quốc gia loài người, dù rằng kẻ sau không hề biết ơn. Đoàn quân của thành Thunder và Đội Kỵ Sĩ Ba Xỉ ở ngay gần trang viên. Edward dặn dò các tướng sĩ dưới quyền, viết thư thông báo hủy bỏ kế hoạch động viên ở điểm chiêu mộ quân Thunder, rồi sóng vai cùng ông Colin bước vào trang viên, còn có nam tước Gus đang mắt nhắm mắt mở đi theo sau.
"Ta còn ở pháo đài Campbell đã nghe danh ngài rồi, sớm đã muốn gặp ngài, chỉ là không ngờ muội muội không chịu nghe lời của ta lại ngoặt ngài đến nơi thôn quê như rừng Ngân Tùng này." Nhìn đại công tước Edward nở nụ cười tươi, La Viêm cũng mỉm cười gật đầu, "Tại hạ cũng vậy, khi vừa đến Ryan vương quốc ta đã nghe tên ngài rồi." Edward lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng cười một tiếng, "Vậy sao? Ta còn tưởng rằng phụ thân ta sẽ nổi tiếng hơn một chút."
"Thực sự là vậy." La Viêm thẳng thắn gật đầu, nhưng rồi lại nói tiếp. "Nhưng những quý tộc ta từng gặp đều nói, đại công tước Aaron dũng cảm hơn trí, mà con trai ông Edward Campbell thì bao gồm cả ưu điểm của cha, đồng thời bù đắp được cả thiếu sót của ông." Dựa theo quan sát ban nãy, vị đại công tước Edward này không chỉ mang dã tâm kiến công lập nghiệp, mà còn thích hư vinh nữa. Dù lời khen dạng này hắn có thể đã nghe rất nhiều, nhưng được những người có địa vị tương đương nịnh nọt lại có hiệu quả hoàn toàn khác. Quả nhiên, nụ cười trên khuôn mặt uy nghiêm kia lại càng tươi tắn.
Đại công tước Edward khiêm tốn nói, "Bọn họ quá khen! Hiện tại tư cách của ta vẫn còn non, chưa thể sánh được với phụ thân." Lời nói thì có vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng hắn thì ngọt như mật, đối với vị khách phương xa này lại càng thêm yêu mến. La Viêm không hề nghi ngờ, nếu lúc này hắn đưa ra bất cứ đề nghị nào, vị đại công tước đáng kính này đều sẽ cân nhắc nghiêm túc. Bất quá hắn không muốn lộ mục đích của mình quá rõ ràng, như vậy sẽ gây tai họa ngầm cho kế hoạch sau này.
Hơn nữa... hắn lại vô thức nghĩ đến muội muội mình, thế là không nhịn được nói thêm một câu. "Mặc dù ta có rất nhiều điều muốn nói chuyện cùng ngài, nhưng hiện tại người ngài cần quan tâm nhất có lẽ là điện hạ Eileen Campbell, nếu như ngài có thể dành chút thời gian đến thăm nàng, chắc nàng sẽ rất vui."
"Ta cũng có quyết định này." Edward đang vui vẻ ngược lại có thể tiếp thu được lời khuyên này, hờ hững nhìn sang một bên, về phía Gus. Gã nhận thấy ánh mắt của đại công tước, vội mở miệng. "Điện hạ Eileen đang nghỉ ngơi ở biệt quán! Từ sau ngày hôm đó về thì nàng vẫn sốt cao liên tục, hình như là bị Light of Praise phản phệ." Edward nhíu mày, "Sao ngươi không nói sớm? Mau dẫn ta đến đó!" "Vâng!" Thấy bệ hạ giả ngu, Gus không dám vạch trần, vội đi phía trước dẫn đường.
La Viêm không đi cùng, chỉ khẽ gật đầu. "Ta sẽ đợi ngài ở phòng khách." Hắn biết rõ, nếu hắn ở đó thì cả Eileen hay Edward đều sẽ không được tự nhiên, không cách nào thể hiện ra bản thân mình, chỉ có thể mang theo mặt nạ nói chuyện.
"Xin phiền ngài chờ một chút, ta sẽ trở lại ngay." Edward nhận ra ý tốt của hắn, cảm kích liếc nhìn một cái, rồi đi theo sau lưng nam tước Gus đến biệt quán bên kia vườn hoa phun nước. Nhìn theo đoàn người đi xa, La Viêm đứng bên suối phun một lúc, rồi theo người hầu đi đến phòng khách ở chính điện. Vì không muốn hắn cảm thấy lẻ loi vì cũng là một người khách, Marina đã thay chồng đóng vai trò chủ nhà, giống như hôm qua cô ấy đã ân cần chiêu đãi hắn. Tuy sự ân cần ấy hơi quá mức, nhưng La Viêm vẫn hiểu rõ lòng tốt của cô ta, rồi ngỏ ý rằng muốn chờ đợi trong yên tĩnh đến lúc nói chuyện với bệ hạ. Ánh mắt tiếc nuối thoáng chút u oán, cuối cùng Marina cũng lui xuống, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sự ồn ào trong gian phòng lại trở về yên tĩnh, phảng phất tiếng chim yến hót lại trở về trong lồng. La Viêm nhấp một ngụm hồng trà, đặt tách trà xuống khay. Bóng dáng Du Du đang lay động trên mặt nước hiện ra, nó chậm rãi thở dài nói: "Đôi khi ta thật sự không hiểu rõ, vị đại công tước Edward kia rốt cuộc có tình cảm gì với muội muội mình. Hắn giống như vừa chán ghét nàng, lại không thể buông xuống được."
Nó vẫn luôn im lặng ăn dưa ở bên cạnh, hơn nữa còn không có giới hạn mà theo một chuyến đến biệt quán, vừa mới từ bên đó bay về. Mặc dù nơi đó không phải lãnh địa của Ma Vương, nhưng dù sao vẫn có "tín đồ" của Ma Vương, hơn nữa Ma Vương lại ở gần đó, vì thế nó có thể bay lượn ở ngoài cửa sổ để quan sát một chút. La Viêm trầm tư, một lúc mới mở miệng nói: "Tình cảm phức tạp." "Ngươi nói cũng như không." Du Du nhịn không được trêu chọc. "Bởi vì đây thật sự không phải chuyện có thể nói rõ vài câu." La Viêm thuận miệng nói.
Giống như tình cảm của Vivian đối với hắn cũng vậy, đơn giản chỉ là hận ý và hơn thua ai chiếm ưu thế hơn. Thậm chí cả chính hắn cũng vậy. Vốn hắn giáo huấn tiểu quỷ kia chỉ cảm thấy thoải mái, dù sao hắn thật sự không nợ gì gia tộc Colin, nhưng khi nhìn thấy Eileen Campbell trả giá nỗ lực ở nơi Edward không biết, cùng với sự nghi kỵ trong mắt Edward, hắn chợt lại cảm thấy liệu mình có quá nghiêm khắc không. Có vài sai lầm rõ ràng do bậc cha chú gây ra. Sự không quyết đoán và im lặng của Roxay gần như chắc chắn khiến Vivian hiểu lầm, mà sự im lặng của Roxay có lẽ không chỉ vì sự ích kỷ, có thể là còn đến từ áp lực của cha hắn, Caesar. Còn về phần Thân vương Caesar, ông cũng có vấn đề riêng. Ông không chỉ phải đối mặt với Ma Thần, mà còn phải đối mặt với những thành viên nội các khác của Ma Thần và nguyên lão viện của công quốc Colin, cho dù là Bán Thần cũng không thể thực sự tùy tâm sở dục. "Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng mà." La Viêm không nhịn được cảm thán.
Du Du bay lơ lửng bên cạnh trêu một câu, "Có phải ngươi nghĩ đến mình không?" La Viêm bình tĩnh đáp lại, "Ta không phải là một cỗ máy, đồng bệnh tương liên là lẽ thường tình." Ngay khi hắn vừa dứt lời, chim bồ câu đưa thư mang theo hiệu lệnh của vương thất rốt cuộc cũng bay về thành Thunder, ngay sau đó những con khoái mã từ phủ tổng đốc chạy về phía các doanh trại trong thành. Trước khi điểm trưng binh bắt đầu phát huy tác dụng, đại công tước Edward đã giải trừ lệnh động viên. Theo lá thư này đến, mây đen chiến tranh đang bao phủ trên bầu trời thành Thunder tựa hồ trong nháy mắt tan đi. Bất quá thay vào đó là một trận sóng ngầm mới đang âm thầm quét qua cả tòa thành phố.
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, lão Abe ngáp một cái rời khỏi giường, đi ra chuồng heo bên ngoài nông trại, chuẩn bị đồ ăn cho gia súc. Đây là số công việc ít ỏi của ông trong mùa đông. Nhưng đúng lúc này, tiếng động phát ra từ trong kho thức ăn lại khiến thần kinh ông căng thẳng. Chuyện như vậy xảy ra chỉ có hai tình huống, hoặc là gã mạo hiểm giả say rượu mò vào, hoặc là ăn mày từ bên ngoài làng đến. Nếu là trường hợp trước thì còn dễ, chỉ cần báo cho hội mạo hiểm giả là được, còn trường hợp sau thì khó nói. Về tình huống nguy hiểm nhất thứ ba, đó là lũ tiểu Ác ma trong rừng gần đây. Bất quá đám quỷ ranh này căn bản không chờ đến hừng đông, thường ăn no là bay đi, nên lão căn bản không nghĩ đến.
"Để ta xem ngươi là ai." Lão Abe lẩm bẩm trong miệng, trước là gọi người xung quanh, sau đó cầm một cái xiên cỏ, đi cùng mọi người xông vào. Cảnh tượng đập vào mắt kế tiếp làm họ giật mình, chỉ thấy khoảng mười con Goblin đang bò bên thùng thức ăn gặm như rồng cuốn, đến cả nước rửa chén dùng cho heo cũng bị chúng chén quá nửa. Thấy dân làng đứng ở cổng, đám Goblin mải ăn đều hoảng sợ, há hốc miệng sững sờ tại chỗ.
"Bắt chúng lại!" Lửa giận bốc lên đầu, lão Abe hét lớn một tiếng xông tới, cùng đám dân làng nhanh gọn đè đám ăn vụng này xuống. Dù binh lính Goblin bình thường không dễ đối phó, nhưng lũ này rõ ràng không phải lính chuyên nghiệp, ngược lại bên phía loài người đều là đám nông dân đã qua huấn luyện quân sự. Dưới sức ép thể chất và sức mạnh, đám Goblin ăn vụng đồ ăn cho heo chẳng mấy chốc bị đánh mặt mũi bầm dập, vừa bị ông lão tóm thì liền cầu xin tha thứ. Hôm qua bị quân ma vương khinh dễ đến hai lần, lão Abe đang nuốt một bụng tức, không biết trút vào đâu, giờ xem như có cơ hội, ông túm lấy cổ một con Goblin, vừa cầm xiên cỏ vừa thẩm vấn.
"Nói! Ngươi là người của Ma Vương!" Nhìn ba cái mũi thương sáng loáng, Goblin bị bóp cổ sợ đến tè ra quần, lắp bắp: "Ta ta ta, nếu như là Goblin Tai Ách..." Lão Abe nhướng mày, xiên cỏ trong tay liền muốn đâm ra, dọa con Goblin kia vội sửa miệng, kinh hãi hét to "Ta là Goblin Ma Vương! Không đúng, ta là người của Ma Vương!" Biểu lộ trên mặt lão Abe chuyển sang hài lòng. Có vẻ đã nhìn ra điểm này, đám Goblin hiểu ý nhìn sắc mặt vội thống nhất ý kiến dưới sự uy hiếp của tử vong, đồng loạt phát ra những tiếng hét chói tai. "Không sai! Chúng ta là chiến sĩ của Ma Vương bệ hạ!" "Là hắn phái chúng ta đến tập kích các ngươi!" "Anh, anh hùng tha mạng! Chúng ta không dám nữa!" Nhìn đám Goblin đang cầu xin tha thứ, lão Abe trong lòng rất sung sướng. Hóa ra làm mạo hiểm giả là như vậy, trách sao có nhiều người làm không biết mệt.
Ngay lúc ông đang hưởng thụ cảm giác vênh váo thì bên ngoài cửa truyền đến một tiếng động, Hebar "người ném thuẫn" khiêng súng kíp từ ngoài bước vào. "Có chuyện gì? Ta nghe nói có người của quân ma vương ở đây?" Ánh mắt sắc bén quét một lượt trong đám người, Hebar nhanh chóng phát hiện đám Goblin đang bị dân làng đè lại, vẻ mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc. "Goblin? Sao lại ở đây?"
"Bọn chúng đang ăn trộm lương thực của ông Gus, đại nhân," Abe đầy tự hào bước lên trước, giành công nói: "Bọn chúng không thành công, chúng ta chỉ mất chút nước rửa chén là tóm được chúng rồi!" Dù là thịt muỗi cũng là thịt, dù gì đây cũng là một món công lao, Hebar phẩy phẩy tay, "Mang chúng đi." Các dân binh xông lên, dùng dây thừng trói mười sáu con Goblin lại với nhau. Đúng lúc này, bên ngoài thị trấn bỗng vang lên tiếng chuông keng keng. Nghe thấy âm thanh lão Abe cùng dân làng xung quanh giật mình, vội trao đổi ánh mắt hoảng sợ. "Quân Ma Vương đánh tới?!"
"Không phải..." Hebar kinh ngạc nhìn về hướng ngoài trấn, nhìn cờ xí xuất hiện ở cuối chân trời. Nếu có thể, anh cũng muốn đó là quân ma vương đánh tới, dù sao đánh không lại thì còn có thể chạy. Cổ anh giật giật, giọng run rẩy nói: "Là đại công tước bệ hạ..." Đoàn quân hùng hậu tiến về thị trấn Ngân Tùng, đội ngũ được trang bị đầy đủ phải đến hai vạn người. Với sự nghiêm cẩn của thời đại phong kiến, hễ cứ gặp con số là thêm một số không là cơ bản, thêm hai số không là bảo thủ, thêm ba số không là nghịch thiên, vì vậy nói hai mươi vạn quân cũng không ngoa. Nghe thấy tiếng động bên ngoài trấn, cư dân và đám mạo hiểm giả trong quán rượu cùng nhau ra ngoài, tò mò nhìn về phía những lá cờ đang diễu võ giương oai ở đằng xa.
"Đó là trang trí vân của gia tộc Campbell?!" "Ta nghe nói công chúa điện hạ sắp đến..." "Không, đó không phải là công chúa điện hạ, đội cận vệ của nàng đâu có đông như vậy... Rất có thể là bệ hạ!" "Xem ra ông Colin thật sự xảy ra chuyện, đến cả bệ hạ cũng bị kinh động!" Tiếng xì xào bàn tán truyền ra từ lối vào trấn, mọi người đã biết chuyện nam tước Gus bị bắt làm tù binh, chỉ là không rõ tung tích của ông Colin nên vẫn còn nghi ngờ. Nhưng giờ xem ra, lời đồn có vẻ là thật.
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, vài con khoái mã từ bên cạnh họ lao vụt qua, chạy về phía đại quân. Bụi bặm từ móng ngựa bay lên vượt qua đồng ruộng khô cằn, Adelai, quan trị an quỳ một gối xuống trước đội hình, sợ hãi hành lễ. "Bẩm bệ hạ! Kẻ hèn này là quan trị an trấn Ngân Tùng, còn trưởng trấn đang trên đường tới, chúng ta không biết ngài sẽ tới, mong ngài tha tội không nghênh đón từ xa..."
"Miễn lễ." Edward ngồi trên lưng ngựa đáp lại một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về trấn nhỏ yên tĩnh ở đằng xa, khẽ nhíu mày đồng thời, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn có chiến sự xảy ra, lại vừa không muốn đánh nhau quá kịch liệt. Dù sao một khi chiến tranh bùng nổ, tất cả vấn đề của hắn đều dễ giải quyết, đám quý tộc phản đối hắn sẽ lại quay về bên hắn, kể cả đứa em trai hay chê bai hắn cũng không còn sức chống lại. Nhưng trái ngược với điều đó, một khi trận chiến tranh này biến thành toàn diện, lý tưởng của hắn cũng tan thành mây khói. Đại công tước Aaron Campbell đã trở thành truyền kỳ trong quân sự, muốn thay thế ông ta là không thể, con đường duy nhất chỉ là trở thành một minh quân cai trị, mới có thể lưu lại tiếng thơm.
Có lẽ – Tiên vương sở dĩ giao chuôi kiếm này cho muội muội, mà không phải đưa cho hắn, cũng không phải là không có cân nhắc đến điều này. Đó là điều hắn đã suy nghĩ trong thời gian gần đây. Tất nhiên, cho dù cha có lý do chính đáng, sự phản bội này đối với hắn cũng là không thể chấp nhận.
"Tạ bệ hạ." Adelai run rẩy đứng lên, cung kính gật đầu đứng sang một bên. Tay nắm chặt dây cương, Edward khoác áo giáp nhìn xuống đỉnh đầu ông ta, nói tiếp. "Ta nghe nói vùng đất do tiên tổ ban cho các ngươi xuất hiện trại ma vương, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
"Phía bắc rừng Ngân Tùng đúng là xuất hiện một tòa trại, không quá nghiêm ngặt mà nói thì nó không phải là lãnh địa của nam tước Gus. Hồi thời tiên vương, gia tộc Andes có một mỏ quặng ở đó, nhưng rất nhanh bị ma vật chiếm giữ, chỉ có mạo hiểm giả thỉnh thoảng sẽ lui tới." Adelai cúi đầu, một năm một mười trả lời. Tuy ông ta không thích ông Gus, nhưng đối mặt với sự chất vấn của quân chủ, còn chưa đến mức không thay gã này nói chuyện. Dù sao ông cũng không ngây thơ đến mức cho rằng roi của đại công tước sẽ chỉ rơi xuống đầu ông Gus. Hơn nữa lùi một vạn bước, thật chỉ có nam tước Gus bị phạt, mất danh hiệu, thì đối với ông ta đã nắm giữ thực quyền ở trấn Ngân Tùng cũng chẳng phải tin tốt gì.
Đại công tước Edward có vẻ chấp nhận cách giải thích này, hoặc chỉ là không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc nhỏ nhặt. Ánh mắt hắn vượt qua đầu Adelai, quan trị an, nhìn về thị trấn Ngân Tùng yên bình, dùng giọng nói không mang quá nhiều tình cảm: "Bất kể đã xảy ra chuyện gì, thấy các ngươi không sao, ta yên tâm."
"Tạ ơn bệ hạ!" Adelai cảm kích nói. Edward nhìn ông ta, giọng nói xoay chuyển, nói tiếp. "Nhưng điều khiến ta không thể chấp nhận là, lãnh chúa ngu xuẩn của các ngươi không chỉ tự mình gây họa, còn kéo khách quý của quốc gia vào, lại càng làm cho muội muội yêu quý của ta rơi vào hiểm cảnh. Sau này ta sẽ hỏi tội hắn, còn bây giờ, hãy nói hết những gì ngươi biết về quân ma vương."
Adelai đương nhiên không thể nói hết tin tức về quân ma vương cho bệ hạ, dù sao lợi ích của ông ta đã sớm bị trói buộc với Ma Vương đại nhân, đến cả linh hồn cũng bán cho kẻ sau. Nói thật, ông cũng không biết lần này Ma Vương đại nhân lại giở trò gì, lại còn diễn vở bắt cóc chính mình như vậy. Bất quá đúng lúc này, Hebar vội vàng chạy đến giải vây cho ông ta. Không uổng công ông đề bạt, tên nhát gan "người ném thuẫn" ngã ngựa, quỳ xuống đất, sợ hãi nói. "Bẩm báo bệ hạ, chúng ta bắt được quân trinh sát của Ma Vương gần trấn Ngân Tùng... Bọn chúng hẳn là thấy động tĩnh đại quân của ngài, nên đến đây dò la tình báo, nhưng chúng ta không để bọn chúng toại nguyện, bọn vừa ló đầu ra liền bị chúng ta bắt!" Edward nhìn anh. "Dẫn chúng tới."
"Vâng!" Hebar vội liếc nhìn Adelai quan trị an một cái, nhận được cái gật đầu khẳng định của ông, thế là vội vàng lui xuống. Chẳng mấy chốc, mười sáu con Goblin bị áp giải đến, đầu bị các dân binh ấn xuống quỳ rạp trên mặt đất. Có lẽ cảm nhận được uy nghiêm của quân chủ loài người, có lẽ bị dọa sợ bởi quân uy trùng trùng điệp điệp kia, chúng run rẩy, đến cả thở mạnh cũng không dám. Edward không có hứng thú tự mình thẩm vấn bọn chúng, chỉ liếc mắt ra hiệu cho kỵ sĩ hộ tống bên cạnh. Tên tùy tùng nhận lệnh rồi nhảy xuống ngựa, không nói một lời, tay cầm roi quật liên tiếp lên người đám Goblin, cuối cùng dội lên người chúng một thùng nước muối, đến khi chúng bị tra tấn đến thần chí không thanh tỉnh mới bắt đầu tra hỏi. Bị hành hạ đến hấp hối, lũ Goblin nào dám nói dối một câu, nhanh chóng kể hết mọi chuyện. Bao gồm cả việc gã Địa Ngục Lùn dẫn chúng đến nhập hàng, việc chúng bị pháp sư loài người tập kích khi vận chuyển hàng hóa. Mấy quả cầu lửa được bọn chúng miêu tả như mưa lửa trời rơi, tóm lại bọn chúng không dám dừng lại, chỉ có thể chạy trốn tán loạn.
Nghe đến đây Edward tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không lâu sau lại trở về bình thường. Đẳng cấp linh hồn của quý tộc đều từ Bạch Ngân trở lên, còn quý tộc của đế quốc đặc biệt thích ma pháp, nên các gia tộc lớn sinh ra pháp sư cường đại không phải là chuyện hiếm thấy. Như Edward cũng vậy, hắn có thực lực cấp Bạch Ngân, chỉ là không có nhiều cơ hội dùng.
Bỏ mặc đám Goblin, tùy tùng khoác trọng giáp trở về trước mặt đại công tước Edward hành lễ, cất giọng trầm đục bẩm báo. "Bẩm bệ hạ, dựa theo lời khai của đám Goblin, bọn chúng là lính tụ tập trên chiến trường. Ma vương quận Thunder thực chất đã kết đồng minh với đám Địa Ngục Lùn Phong Toái Nham, chúng bán nam tước bị bắt làm tù binh cho chúng, rồi bị ông Colin tập kích trong khi giao hàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta đoán bọn chúng đã trở về tối hôm qua rồi."
Đại công tước Edward nghe vậy, lông mày giãn ra, vẻ mặt lộ rõ nụ cười thoải mái. Những kỵ sĩ vây quanh hắn, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Bọn họ không ngại giao chiến với quân ma vương, nhưng vội vàng ra trận như vậy, rất khó nói phần thắng được bao nhiêu. "Tốt lắm." Edward nhìn về phía tướng sĩ sau lưng, ra lệnh, "Truyền lệnh ta, toàn quân xuất phát, tiến về trang viên của nam tước Gus."
"Tuân lệnh!" Các kỵ sĩ cung kính hành lễ, thúc ngựa về trước đội hình của mình. Quân kỳ phấp phới đổi hướng, đại quân lại tiếp tục di chuyển lên đường. Cư dân trong trấn thở phào nhẹ nhõm, xem ra cuộc sống yên bình lại trở về rồi. Còn đám mạo hiểm giả thì tiếc nuối thở dài, hết trò vui để xem rồi. Nhìn bệ hạ Edward đi đến đi lui như gió, Adelai quan trị an vội hỏi. "Bẩm bệ hạ, vậy số Goblin này xử trí thế nào ạ?" Edward phẩy phẩy tay, "Treo ở quảng trường." Campbell quốc không cần đến mấy thứ đồ chơi này, từ trước bọn họ đều xử lý Ác ma như thế. Thần sắc Adelai nghiêm lại, cung kính hành lễ. "Tuân lệnh!"
Đoàn quân hùng hậu nhanh chóng đến gần trang viên của nam tước Gus, tiếng vó ngựa bụi bay mù mịt ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong trang viên. Nam tước Gus làm sao cũng không ngờ, chuyện mình xảy ra chẳng những kinh động đến công chúa, thậm chí đến cả bệ hạ.
Cổng trang viên. Nam tước Gus nhanh chân bước ra đón, hốt hoảng đến trước mặt đại công tước nói: "Bệ hạ?! Sao ngài lại đích thân đến đây?"
"Thần tử của ta bị quân ma vương bắt làm tù binh, sao ta có thể ngồi yên được." Dù trong lòng bực bội, Edward vẫn tỏ vẻ thương cảm cấp dưới, khoan dung đối đãi với hắn. Tính tội thì đóng cửa lại mà nói sau, dù tên nhà quê này không cần thể diện, thì hắn vẫn là người cần thể diện. Nhất là khi ông Colin đang ở đây. Sau khi ứng phó xong với chư hầu của mình, Edward nhìn về phía ông Colin đứng cạnh nam tước Gus, nhảy xuống ngựa bước lên phía trước với vẻ áy náy: "Chuyện hôm qua ta đã nghe rồi, khiến ngài chê cười."
"Đâu có chuyện gì, " La Viêm khẽ gật đầu, trên mặt mang nụ cười nói: "Việc tiên sinh Gus yêu dân như con đã khiến ta ấn tượng sâu sắc, còn sự nhân nghĩa lo lắng cho thần dân của điện hạ Eileen Campbell cũng hẳn là từ huynh trưởng như ngài mà ra. Vương quốc Ryan đúng là 'Vùng Đất Hiệp Sĩ', công quốc Campbell càng xứng danh 'Người Bảo Vệ Truyền Thống', chuyến đi này giúp ta mở mang tầm mắt, sau khi về ta sẽ kể lại chuyến đi kỳ thú này cho cha ta." Lời lẽ lễ độ, từ ngữ chọn lọc không chút sơ hở, đúng là tiêu chuẩn của quý tộc đế quốc.
Edward nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nắm tay phải của hắn, giọng điệu có chút nề nếp. "Nhận được lời khen của ngài là vinh hạnh của chúng tôi! Cũng xin ngài thay ta gửi lời hỏi thăm của chủ nhân công quốc Campbell đến phụ thân ngài, công quốc Campbell mãi nhớ ân nghĩa viện trợ lúc lâm nguy của ngài, thánh Sith sẽ chứng giám tình hữu nghị của chúng ta hôm nay!"
"Ta nhất định sẽ chuyển lời, có thể kết giao tình bạn sâu sắc với hậu duệ anh hùng, đó là vinh hạnh của những người dân Colin," La Viêm mỉm cười bắt chặt tay phải của đại công tước Edward, hoàn toàn hóa mình thành nhân vật Roxay Colin do mình dựng lên.
Dưới con mắt của vô số Battle Priest và kỵ sĩ, tay phải Ma Vương cứ thế nắm chặt lấy tay người thống trị quốc gia loài người, dù rằng kẻ sau không hề biết ơn. Đoàn quân của thành Thunder và Đội Kỵ Sĩ Ba Xỉ ở ngay gần trang viên. Edward dặn dò các tướng sĩ dưới quyền, viết thư thông báo hủy bỏ kế hoạch động viên ở điểm chiêu mộ quân Thunder, rồi sóng vai cùng ông Colin bước vào trang viên, còn có nam tước Gus đang mắt nhắm mắt mở đi theo sau.
"Ta còn ở pháo đài Campbell đã nghe danh ngài rồi, sớm đã muốn gặp ngài, chỉ là không ngờ muội muội không chịu nghe lời của ta lại ngoặt ngài đến nơi thôn quê như rừng Ngân Tùng này." Nhìn đại công tước Edward nở nụ cười tươi, La Viêm cũng mỉm cười gật đầu, "Tại hạ cũng vậy, khi vừa đến Ryan vương quốc ta đã nghe tên ngài rồi." Edward lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng cười một tiếng, "Vậy sao? Ta còn tưởng rằng phụ thân ta sẽ nổi tiếng hơn một chút."
"Thực sự là vậy." La Viêm thẳng thắn gật đầu, nhưng rồi lại nói tiếp. "Nhưng những quý tộc ta từng gặp đều nói, đại công tước Aaron dũng cảm hơn trí, mà con trai ông Edward Campbell thì bao gồm cả ưu điểm của cha, đồng thời bù đắp được cả thiếu sót của ông." Dựa theo quan sát ban nãy, vị đại công tước Edward này không chỉ mang dã tâm kiến công lập nghiệp, mà còn thích hư vinh nữa. Dù lời khen dạng này hắn có thể đã nghe rất nhiều, nhưng được những người có địa vị tương đương nịnh nọt lại có hiệu quả hoàn toàn khác. Quả nhiên, nụ cười trên khuôn mặt uy nghiêm kia lại càng tươi tắn.
Đại công tước Edward khiêm tốn nói, "Bọn họ quá khen! Hiện tại tư cách của ta vẫn còn non, chưa thể sánh được với phụ thân." Lời nói thì có vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng hắn thì ngọt như mật, đối với vị khách phương xa này lại càng thêm yêu mến. La Viêm không hề nghi ngờ, nếu lúc này hắn đưa ra bất cứ đề nghị nào, vị đại công tước đáng kính này đều sẽ cân nhắc nghiêm túc. Bất quá hắn không muốn lộ mục đích của mình quá rõ ràng, như vậy sẽ gây tai họa ngầm cho kế hoạch sau này.
Hơn nữa... hắn lại vô thức nghĩ đến muội muội mình, thế là không nhịn được nói thêm một câu. "Mặc dù ta có rất nhiều điều muốn nói chuyện cùng ngài, nhưng hiện tại người ngài cần quan tâm nhất có lẽ là điện hạ Eileen Campbell, nếu như ngài có thể dành chút thời gian đến thăm nàng, chắc nàng sẽ rất vui."
"Ta cũng có quyết định này." Edward đang vui vẻ ngược lại có thể tiếp thu được lời khuyên này, hờ hững nhìn sang một bên, về phía Gus. Gã nhận thấy ánh mắt của đại công tước, vội mở miệng. "Điện hạ Eileen đang nghỉ ngơi ở biệt quán! Từ sau ngày hôm đó về thì nàng vẫn sốt cao liên tục, hình như là bị Light of Praise phản phệ." Edward nhíu mày, "Sao ngươi không nói sớm? Mau dẫn ta đến đó!" "Vâng!" Thấy bệ hạ giả ngu, Gus không dám vạch trần, vội đi phía trước dẫn đường.
La Viêm không đi cùng, chỉ khẽ gật đầu. "Ta sẽ đợi ngài ở phòng khách." Hắn biết rõ, nếu hắn ở đó thì cả Eileen hay Edward đều sẽ không được tự nhiên, không cách nào thể hiện ra bản thân mình, chỉ có thể mang theo mặt nạ nói chuyện.
"Xin phiền ngài chờ một chút, ta sẽ trở lại ngay." Edward nhận ra ý tốt của hắn, cảm kích liếc nhìn một cái, rồi đi theo sau lưng nam tước Gus đến biệt quán bên kia vườn hoa phun nước. Nhìn theo đoàn người đi xa, La Viêm đứng bên suối phun một lúc, rồi theo người hầu đi đến phòng khách ở chính điện. Vì không muốn hắn cảm thấy lẻ loi vì cũng là một người khách, Marina đã thay chồng đóng vai trò chủ nhà, giống như hôm qua cô ấy đã ân cần chiêu đãi hắn. Tuy sự ân cần ấy hơi quá mức, nhưng La Viêm vẫn hiểu rõ lòng tốt của cô ta, rồi ngỏ ý rằng muốn chờ đợi trong yên tĩnh đến lúc nói chuyện với bệ hạ. Ánh mắt tiếc nuối thoáng chút u oán, cuối cùng Marina cũng lui xuống, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sự ồn ào trong gian phòng lại trở về yên tĩnh, phảng phất tiếng chim yến hót lại trở về trong lồng. La Viêm nhấp một ngụm hồng trà, đặt tách trà xuống khay. Bóng dáng Du Du đang lay động trên mặt nước hiện ra, nó chậm rãi thở dài nói: "Đôi khi ta thật sự không hiểu rõ, vị đại công tước Edward kia rốt cuộc có tình cảm gì với muội muội mình. Hắn giống như vừa chán ghét nàng, lại không thể buông xuống được."
Nó vẫn luôn im lặng ăn dưa ở bên cạnh, hơn nữa còn không có giới hạn mà theo một chuyến đến biệt quán, vừa mới từ bên đó bay về. Mặc dù nơi đó không phải lãnh địa của Ma Vương, nhưng dù sao vẫn có "tín đồ" của Ma Vương, hơn nữa Ma Vương lại ở gần đó, vì thế nó có thể bay lượn ở ngoài cửa sổ để quan sát một chút. La Viêm trầm tư, một lúc mới mở miệng nói: "Tình cảm phức tạp." "Ngươi nói cũng như không." Du Du nhịn không được trêu chọc. "Bởi vì đây thật sự không phải chuyện có thể nói rõ vài câu." La Viêm thuận miệng nói.
Giống như tình cảm của Vivian đối với hắn cũng vậy, đơn giản chỉ là hận ý và hơn thua ai chiếm ưu thế hơn. Thậm chí cả chính hắn cũng vậy. Vốn hắn giáo huấn tiểu quỷ kia chỉ cảm thấy thoải mái, dù sao hắn thật sự không nợ gì gia tộc Colin, nhưng khi nhìn thấy Eileen Campbell trả giá nỗ lực ở nơi Edward không biết, cùng với sự nghi kỵ trong mắt Edward, hắn chợt lại cảm thấy liệu mình có quá nghiêm khắc không. Có vài sai lầm rõ ràng do bậc cha chú gây ra. Sự không quyết đoán và im lặng của Roxay gần như chắc chắn khiến Vivian hiểu lầm, mà sự im lặng của Roxay có lẽ không chỉ vì sự ích kỷ, có thể là còn đến từ áp lực của cha hắn, Caesar. Còn về phần Thân vương Caesar, ông cũng có vấn đề riêng. Ông không chỉ phải đối mặt với Ma Thần, mà còn phải đối mặt với những thành viên nội các khác của Ma Thần và nguyên lão viện của công quốc Colin, cho dù là Bán Thần cũng không thể thực sự tùy tâm sở dục. "Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng mà." La Viêm không nhịn được cảm thán.
Du Du bay lơ lửng bên cạnh trêu một câu, "Có phải ngươi nghĩ đến mình không?" La Viêm bình tĩnh đáp lại, "Ta không phải là một cỗ máy, đồng bệnh tương liên là lẽ thường tình." Ngay khi hắn vừa dứt lời, chim bồ câu đưa thư mang theo hiệu lệnh của vương thất rốt cuộc cũng bay về thành Thunder, ngay sau đó những con khoái mã từ phủ tổng đốc chạy về phía các doanh trại trong thành. Trước khi điểm trưng binh bắt đầu phát huy tác dụng, đại công tước Edward đã giải trừ lệnh động viên. Theo lá thư này đến, mây đen chiến tranh đang bao phủ trên bầu trời thành Thunder tựa hồ trong nháy mắt tan đi. Bất quá thay vào đó là một trận sóng ngầm mới đang âm thầm quét qua cả tòa thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận