Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 45: Lưỡng bại câu thương!
Chương 45: Lưỡng bại câu thương!
Sức chiến đấu của đại quân người thằn lằn vượt ngoài dự kiến của Adlai. Là một Bách phu trưởng từng điều động binh lính, nay là quan trị an của trấn Ngân Tùng, dù hắn không dám khoe khoang kinh nghiệm trận mạc dày dặn, nhưng hắn cũng từng vài lần đụng độ người thằn lằn. Đám đồ vật này tuy trông hung ác, nhưng tính tổ chức lại cực kỳ kém cỏi, tụ tập lại còn không bằng đám lưu manh dưới đường phố Lôi Minh thành. Trong ấn tượng của hắn, người thằn lằn thuần túy chống cự trên chiến tuyến thường không trụ nổi quá năm đợt tấn công là đã bị đánh tan tác, sau đó hoặc bị kỵ sĩ đoàn của đại công tước Campbell đuổi theo phía sau mà chạy trối chết, hoặc bị pháo binh nổ cho tan xác… Nhưng hắn không thể ngờ rằng, đám gia hỏa ngoại chiến chưa từng thắng này, đến trong mê cung lại khó đối phó đến vậy!
Không chỉ có chỉ huy nhân loại Adlai mộng bức, mà ngay cả Mollage trong hàng ngũ đại quân người thằn lằn cũng còn mộng hơn. Trong ấn tượng của Mollage, súng kíp của nhân loại tuy đáng sợ nhưng chưa đến mức trí mạng. Nếu xét về tốc độ nạp đạn và lực xuyên thấu dư thừa, thứ đồ chơi này còn chưa chắc lợi hại hơn cung tên của chúng. So sánh thì chúng càng kiêng kỵ kỵ sĩ đoàn của đại công tước Campbell và ma đạo đoàn… Nhưng rõ ràng hai thứ này đều không có ở đây. Trước mắt chỉ là hơn tám trăm nông dân tay cầm Hỏa côn! Về phần siêu phàm lực lượng, kẻ thi pháp chỉ có một lão đầu tử khoác áo choàng, có lẽ chỉ có thực lực Thanh Đồng cấp đỉnh phong. Ngoài ra còn có mấy tên mạo hiểm trông có vẻ vớ vẩn, chỉ biết mấy cái phép thuật Hắc Thiết cấp hoặc chiến kỹ… Mấy trò xiếc này trước sức mạnh long ngữ của hắn căn bản không đáng nhắc tới! Còn năm mục sư khoác áo bào trắng thì rõ ràng cũng chỉ Hắc Thiết cấp, nhưng có lẽ mang theo gia hộ của Thánh Sith nên phạm vi thi pháp tăng lên rõ rệt. Lực chiến đấu như vậy trên lý thuyết căn bản không đủ để cản trở đại quân của hắn, nhưng không hiểu sao, đám Địa Long tộc nhỏ của hắn cố gắng hết sức vẫn không thể xông qua!
Tình hình chiến đấu lâm vào bế tắc, thương vong của cả hai bên đều tăng lên kịch liệt! Cả hai bên đều có chút hối hận, nhưng không ai dám lên tiếng dừng lại. Gặp nhau trong mê cung chật hẹp thế này chính là ai sợ ai người đó chết, căn bản không thể rút lui! Mollage lại thử thi triển ma pháp long ngữ, ném một viên long tức vào đám người phía trước. Nhưng hào quang thần thánh lại bao phủ lấy binh lính loài người, như một bức tường trắng, không chỉ nuốt chửng long tức của hắn mà còn rót thêm sức mạnh thần thánh và dũng khí cho những người lính ở hàng trước!
Mollage hoàn toàn nóng nảy, thấy đám Địa Long tộc nhỏ thương vong ngày càng lớn, bèn không giữ tay nữa, đem ma lực vốn định dùng đối phó Ma vương cũng lôi ra."Các ngươi đây là tự tìm đường chết!" Dùng long ngữ niệm chú, mắt hắn phát ra ánh vàng kim, trong miệng ngậm chặt cũng mơ hồ lóe lên kim quang.
Thấy cảnh đó, sắc mặt của hội trưởng hội mạo hiểm trấn Ngân Tùng, Cher, trong nháy mắt biến sắc, kinh hãi kêu lên."Long hống! Mau dùng bình chướng thần thánh!" "Ngươi cho rằng ma lực của ta là vô hạn sao?!" Cha xứ Mã Đặc của giáo đường trấn Ngân Tùng mặt tái mét chửi nhỏ một tiếng, vẻ mặt vốn điềm tĩnh đã lộ ra chút mệt mỏi. Không chỉ có hắn, bốn mục sư cùng nhau thi pháp với hắn đều có vẻ thở hổn hển, khuôn mặt già nua ửng hồng như hồi quang phản chiếu. Nhất là một mục sư lớn tuổi còn phun máu tươi, vịn tường ngồi xuống đất. Đối phương nắm giữ siêu phàm lực lượng rõ ràng ở trên bọn họ! Bọn họ dựa vào thánh khí được giáo đường trấn Ngân Tùng cung phụng mới miễn cưỡng đỡ được viên long tức đó, không ngờ đối phương vẫn còn dư lực thi pháp tiếp! Thánh Sith ở trên… Hắn không nên dấn thân vào vũng nước đục này! Nếu không phải cái tên quan trị an chết tiệt đó ba hoa chích chòe, nói chỉ cần đi theo một chuyến sẽ lập được công lớn, sau này sẽ được điều đến giáo đường quảng trường phồn hoa ở Lôi Minh thành... thì hắn đã không ngu ngốc chui vào cái mê cung chết tiệt này!
Đúng lúc cha xứ Mã Đặc đang mắng cái tên quan trị an ngu xuẩn nào đó, thì cái tên quan trị an ngu xuẩn kia cũng hận không thể tự tát vào mặt mình. Rõ ràng. Chuyện hỏng bét rồi! Adlai da đầu tê dại cũng không nghĩ ra vì sao quân Ma vương lại mạnh đến thế, đám người thằn lằn vốn dễ sụp đổ sao đến chỗ này lại không bỏ chạy?! Tuy hiện tại dân binh đoàn chiếm ưu thế hơn, nhưng đối phương dựa vào sức mạnh và tà thuật vẫn gây thương vong không nhỏ cho bọn họ. Trên mặt đất đã có hơn trăm xác chết, người bị thương còn nhiều vô số kể! Trận chiến này cho dù đến cuối cùng hắn có thể thắng cũng là một chiến thắng thảm hại! Lập công thăng chức ư? Cái mũ quan trị an này không bị gỡ bỏ cũng là may rồi! "Trưởng quan! Không thể đợi thêm nữa!" Đội trưởng hàng đầu chiến đấu hăng hái quay đầu gầm lớn, "Châm lửa đi! Anh em sắp không chịu được nữa rồi!"
Adlai nghiến răng, xem chừng đến lúc này rồi, cuối cùng cũng phất tay ra lệnh, sử dụng chiêu cuối cùng. Vì uy lực khó khống chế nên hắn định giữ thứ đó đến khi vạn bất đắc dĩ phải bỏ chạy mới dùng đến. "Châm lửa!" Ngòi nổ bị đốt. Một tia lửa mỏng manh nhanh chóng theo chân người thằn lằn, chạy về phía mấy thùng gỗ rải rác trong mê cung. Tình hình chiến đấu lúc này đang vô cùng khốc liệt, căn bản không ai chú ý đến dị thường dưới chân. Và cũng gần như ngay khi Mollage sử dụng "Long hống", mấy trăm kg thuốc nổ lập tức phát nổ, ánh lửa nóng bỏng trong nháy mắt xé toạc đám lính người thằn lằn xung quanh! Uy lực phát ra trong khoảnh khắc này đã vượt xa cả ma pháp Tinh Cương cấp! Thậm chí đạt đến Bạch Ngân cấp! Long hống của Mollage trước uy lực khủng bố đó căn bản không chịu nổi một kích, lập tức bị nhấn chìm trong dư âm nổ mạnh! Không chỉ có vậy— Cơn sóng xung kích dữ dội như dòng dung nham phun trào, sau khi bao trùm lên trận địa người thằn lằn thì rất nhanh, không phân biệt địch ta, tràn về phía trận địa dân binh trấn Ngân Tùng! Mọi người căn bản không kịp tránh né, đụng trực diện vào cơn sóng xung kích nóng rực đó, như lúa mì bị bão táp quật ngã hàng loạt.
Không chỉ có Adlai, tất cả những người ở đây, kể cả những pháo thủ từng phục vụ trong pháo binh đoàn, đều đánh giá thấp uy lực của mấy trăm kg thuốc nổ phát nổ trong không gian kín! Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Giáo dục bắt buộc ở vương quốc Ryan trong lịch sử chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn, phong trào Khai Minh và tư tưởng giải phóng càng bị thần quyền thống trị và "Thần thụ siêu phàm" áp chế toàn diện. Dù thế giới này đã có máy hơi nước, thậm chí đã cải tiến máy hơi nước, thì đại đa số mọi người cũng chỉ coi nó như một loại "sức mạnh siêu phàm khác loại" mà sử dụng. Bao gồm cả thuốc nổ Isaac đệ Tứ ban cho họ. Động lực học? Lực là cái quái gì? Vụ nổ kinh hoàng nhanh chóng bao trùm lên mấy hành lang mê cung, không chỉ nuốt chửng cả hai phe giao chiến mà còn cuốn luôn cả những người chơi đang núp từ xa xem náo nhiệt! May mà họ đứng khá xa nên chỉ bị thương nhẹ. Còn những người ở ngay trung tâm vụ nổ thì thê thảm hơn nhiều, không bị đường hầm sập vùi thì cũng bị nổ thành từng mảnh không tìm thấy được xác nguyên vẹn.
Trong làn bụi mù, Adlai chống kiếm lảo đảo đứng lên, hai mắt mờ mịt nhìn quanh, tràn ngập tuyệt vọng. Thương vong vô số. Cha xứ Mã Đặc hấp hối nằm trong một góc, hội trưởng Cher cũng nhắm chặt mắt bất tỉnh nhân sự. Còn thuộc hạ của hắn… kể cả tên thúc giục hắn nhanh châm lửa kia, phần lớn đều không thấy bóng dáng đâu. Cổ hắn giật giật, hai chân khuỵu xuống đất. Nơi này...đơn giản chính là địa ngục! "Gào—!" Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ xa truyền đến, cắt ngang sự bi thương và hoảng hốt trong lòng hắn. Adlai vội vàng rút kiếm đứng lên, thấy phía trước trong bóng tối một người thằn lằn sát khí đằng đằng đang bước tới, tay cầm liêm đao, mắt không chớp trừng trừng nhìn hắn. Trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên hung quang, vẻ mặt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Adlai nuốt nước bọt, dù đầu gối run rẩy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí chiến đấu. Tới đi! Dù sao cũng là một lần chết. Có lẽ— đối với kẻ bại trận như hắn thì cái chết ngược lại lại là một lựa chọn nhẹ nhàng……
Ở một nơi khác, tại lãnh địa Ma Vương, La Viêm vẫn đang soi gương. Hay nói chính xác hơn, hắn đang nghĩ về mấy điểm tín ngưỡng đang nhảy nhót tưng bừng. Thứ này từ sáng đến giờ cứ không ổn định, ban đầu mọc vừa ý, sau càng mọc càng điên. Cái thứ này sao giống a cỗ vậy, nhảy nhót tưng bừng...Hắn bực bội trong lòng. Mặc dù giá trị tăng mỗi ngày vẫn quanh quẩn trên dưới 2000, mà trong điều kiện không có chi tiêu thì giá trị thực cũng không đến nỗi bị giảm phá dưới 1000.
Có lẽ món đồ chơi này cũng không có cái giới hạn nào được cài đặt sẵn, hắn cũng không chắc chắn được, liệu có khả năng nào trong khoảnh khắc nó trực tiếp từ đâu đó phọt lên rồi lại ngã trở về chỗ cũ không. Tín ngưỡng đâu? Trung thành đâu? Sao vừa yêu lại liền không thương nữa? La Viêm trăm mối vẫn không có cách nào giải thích. Trong mấy tiếng ngắn ngủi này, hắn giống như cũng không có làm cái gì chuyện trái lương tâm cả, à không… chờ chút! Chẳng lẽ là do không làm nên mới đi? ! La Viêm bừng tỉnh ngộ. Ngay lúc hắn tính toán hôm nay lại đi hãm hại ai đó thì giọng nói hoang đường đã liên tiếp la hét ầm ĩ. “Ma Vương đại nhân! Arakdo mang theo người hầu của ngài đến rồi!” “Tất cả đều được đánh dấu trên lục danh sao? Ngài đặt tên cho bọn họ đi!” “A a a! ! Ma Vương đại nhân việc lớn không xong! Chuyện đặt tên để sau đi, người thằn lằn đánh tới!” “Chờ một chút, nghe các ngươi nói, bọn họ hình như đang đánh nhau với loài người?!” “Chấn động! Mê cung động đất?!” “Ồn ào quá, ngươi có thể nói từng việc một thôi không?” La Viêm không nhịn được trả lời một câu, bỗng giật mình đứng dậy, “Chờ một chút, người thằn lằn? Đánh nhau với loài người?!” Việc người thằn lằn đánh tới là chuyện hắn đã dự liệu, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trong đại điện ở cửa vào mê cung, chỉ chờ bọn chúng chạy tới dâng đầu. Nhưng loài người là cái quỷ gì? ! Là người mạo hiểm sao? Có lẽ… không phải. Trong ấn tượng của hắn, người mạo hiểm sẽ không cùng đám ma vật kết bè kết lũ xảy ra xung đột, mấy tên đó có lẽ đều là lũ hèn yếu sợ mạnh giống như Chris. Mặc dù hắn có ý định mượn tay loài người trên mặt đất thu dọn đám người thằn lằn, nhưng không nghĩ đến cả hai sẽ trực tiếp bùng nổ xung đột. “Ừm ừm! Nghe người chơi nói, hình như là quân đội loài người tiến vào mê cung…” Nói đến đây, hoang đường dừng lại một lát, dùng giọng điệu xấu hổ nhỏ giọng nói. “Ừm… chuyện xảy ra có hơi đột ngột, hình như vừa rồi đã đánh nhau xong rồi.” Với thân phận thổ địa thần của lãnh địa Ma Vương, hoang đường chỉ có thể ở lãnh địa Ma Vương và gần La Viêm để hoạt động, không thể tự mình chạy ra tiền tuyến xem cho rõ ngọn ngành. Thông tin mà nó truyền đạt cho La Viêm, cơ bản cũng chỉ là tình báo đã qua tay trên Offical Website, việc có sự chậm trễ về thời gian cũng là chuyện không còn cách nào khác. Hơn nữa, đôi khi người chơi còn sẽ nói ngoa, đây cũng là điều có khả năng xảy ra. Tuy La Viêm không coi đám thằn lằn ra gì, nhưng đám người loài người này lại không thể không khiến hắn phải lưu tâm. Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng dậy từ dưới đất, nhét cái gương soi nãy giờ vào trong túi quần. “Tuyên bố nhiệm vụ cho người chơi ở lãnh địa Ma Vương, bảo bọn họ tập trung tại cửa vào mê cung!” “Mặt khác, bảo Arakdo chờ ta ở dưới đó!” “Đã nhận!” Nhận được mệnh lệnh, hoang đường lập tức đi làm theo. La Viêm rót thứ ma dược vừa mới điều chế vào bình thủy tinh, sau đó cất bước rời khỏi công xưởng của mình. Trên lãnh địa của Ma Vương ta mà dám đánh nhau! Nếu như không đi thu phí qua đường thì chẳng phải Ma Vương này quá dễ dãi rồi sao!
Sức chiến đấu của đại quân người thằn lằn vượt ngoài dự kiến của Adlai. Là một Bách phu trưởng từng điều động binh lính, nay là quan trị an của trấn Ngân Tùng, dù hắn không dám khoe khoang kinh nghiệm trận mạc dày dặn, nhưng hắn cũng từng vài lần đụng độ người thằn lằn. Đám đồ vật này tuy trông hung ác, nhưng tính tổ chức lại cực kỳ kém cỏi, tụ tập lại còn không bằng đám lưu manh dưới đường phố Lôi Minh thành. Trong ấn tượng của hắn, người thằn lằn thuần túy chống cự trên chiến tuyến thường không trụ nổi quá năm đợt tấn công là đã bị đánh tan tác, sau đó hoặc bị kỵ sĩ đoàn của đại công tước Campbell đuổi theo phía sau mà chạy trối chết, hoặc bị pháo binh nổ cho tan xác… Nhưng hắn không thể ngờ rằng, đám gia hỏa ngoại chiến chưa từng thắng này, đến trong mê cung lại khó đối phó đến vậy!
Không chỉ có chỉ huy nhân loại Adlai mộng bức, mà ngay cả Mollage trong hàng ngũ đại quân người thằn lằn cũng còn mộng hơn. Trong ấn tượng của Mollage, súng kíp của nhân loại tuy đáng sợ nhưng chưa đến mức trí mạng. Nếu xét về tốc độ nạp đạn và lực xuyên thấu dư thừa, thứ đồ chơi này còn chưa chắc lợi hại hơn cung tên của chúng. So sánh thì chúng càng kiêng kỵ kỵ sĩ đoàn của đại công tước Campbell và ma đạo đoàn… Nhưng rõ ràng hai thứ này đều không có ở đây. Trước mắt chỉ là hơn tám trăm nông dân tay cầm Hỏa côn! Về phần siêu phàm lực lượng, kẻ thi pháp chỉ có một lão đầu tử khoác áo choàng, có lẽ chỉ có thực lực Thanh Đồng cấp đỉnh phong. Ngoài ra còn có mấy tên mạo hiểm trông có vẻ vớ vẩn, chỉ biết mấy cái phép thuật Hắc Thiết cấp hoặc chiến kỹ… Mấy trò xiếc này trước sức mạnh long ngữ của hắn căn bản không đáng nhắc tới! Còn năm mục sư khoác áo bào trắng thì rõ ràng cũng chỉ Hắc Thiết cấp, nhưng có lẽ mang theo gia hộ của Thánh Sith nên phạm vi thi pháp tăng lên rõ rệt. Lực chiến đấu như vậy trên lý thuyết căn bản không đủ để cản trở đại quân của hắn, nhưng không hiểu sao, đám Địa Long tộc nhỏ của hắn cố gắng hết sức vẫn không thể xông qua!
Tình hình chiến đấu lâm vào bế tắc, thương vong của cả hai bên đều tăng lên kịch liệt! Cả hai bên đều có chút hối hận, nhưng không ai dám lên tiếng dừng lại. Gặp nhau trong mê cung chật hẹp thế này chính là ai sợ ai người đó chết, căn bản không thể rút lui! Mollage lại thử thi triển ma pháp long ngữ, ném một viên long tức vào đám người phía trước. Nhưng hào quang thần thánh lại bao phủ lấy binh lính loài người, như một bức tường trắng, không chỉ nuốt chửng long tức của hắn mà còn rót thêm sức mạnh thần thánh và dũng khí cho những người lính ở hàng trước!
Mollage hoàn toàn nóng nảy, thấy đám Địa Long tộc nhỏ thương vong ngày càng lớn, bèn không giữ tay nữa, đem ma lực vốn định dùng đối phó Ma vương cũng lôi ra."Các ngươi đây là tự tìm đường chết!" Dùng long ngữ niệm chú, mắt hắn phát ra ánh vàng kim, trong miệng ngậm chặt cũng mơ hồ lóe lên kim quang.
Thấy cảnh đó, sắc mặt của hội trưởng hội mạo hiểm trấn Ngân Tùng, Cher, trong nháy mắt biến sắc, kinh hãi kêu lên."Long hống! Mau dùng bình chướng thần thánh!" "Ngươi cho rằng ma lực của ta là vô hạn sao?!" Cha xứ Mã Đặc của giáo đường trấn Ngân Tùng mặt tái mét chửi nhỏ một tiếng, vẻ mặt vốn điềm tĩnh đã lộ ra chút mệt mỏi. Không chỉ có hắn, bốn mục sư cùng nhau thi pháp với hắn đều có vẻ thở hổn hển, khuôn mặt già nua ửng hồng như hồi quang phản chiếu. Nhất là một mục sư lớn tuổi còn phun máu tươi, vịn tường ngồi xuống đất. Đối phương nắm giữ siêu phàm lực lượng rõ ràng ở trên bọn họ! Bọn họ dựa vào thánh khí được giáo đường trấn Ngân Tùng cung phụng mới miễn cưỡng đỡ được viên long tức đó, không ngờ đối phương vẫn còn dư lực thi pháp tiếp! Thánh Sith ở trên… Hắn không nên dấn thân vào vũng nước đục này! Nếu không phải cái tên quan trị an chết tiệt đó ba hoa chích chòe, nói chỉ cần đi theo một chuyến sẽ lập được công lớn, sau này sẽ được điều đến giáo đường quảng trường phồn hoa ở Lôi Minh thành... thì hắn đã không ngu ngốc chui vào cái mê cung chết tiệt này!
Đúng lúc cha xứ Mã Đặc đang mắng cái tên quan trị an ngu xuẩn nào đó, thì cái tên quan trị an ngu xuẩn kia cũng hận không thể tự tát vào mặt mình. Rõ ràng. Chuyện hỏng bét rồi! Adlai da đầu tê dại cũng không nghĩ ra vì sao quân Ma vương lại mạnh đến thế, đám người thằn lằn vốn dễ sụp đổ sao đến chỗ này lại không bỏ chạy?! Tuy hiện tại dân binh đoàn chiếm ưu thế hơn, nhưng đối phương dựa vào sức mạnh và tà thuật vẫn gây thương vong không nhỏ cho bọn họ. Trên mặt đất đã có hơn trăm xác chết, người bị thương còn nhiều vô số kể! Trận chiến này cho dù đến cuối cùng hắn có thể thắng cũng là một chiến thắng thảm hại! Lập công thăng chức ư? Cái mũ quan trị an này không bị gỡ bỏ cũng là may rồi! "Trưởng quan! Không thể đợi thêm nữa!" Đội trưởng hàng đầu chiến đấu hăng hái quay đầu gầm lớn, "Châm lửa đi! Anh em sắp không chịu được nữa rồi!"
Adlai nghiến răng, xem chừng đến lúc này rồi, cuối cùng cũng phất tay ra lệnh, sử dụng chiêu cuối cùng. Vì uy lực khó khống chế nên hắn định giữ thứ đó đến khi vạn bất đắc dĩ phải bỏ chạy mới dùng đến. "Châm lửa!" Ngòi nổ bị đốt. Một tia lửa mỏng manh nhanh chóng theo chân người thằn lằn, chạy về phía mấy thùng gỗ rải rác trong mê cung. Tình hình chiến đấu lúc này đang vô cùng khốc liệt, căn bản không ai chú ý đến dị thường dưới chân. Và cũng gần như ngay khi Mollage sử dụng "Long hống", mấy trăm kg thuốc nổ lập tức phát nổ, ánh lửa nóng bỏng trong nháy mắt xé toạc đám lính người thằn lằn xung quanh! Uy lực phát ra trong khoảnh khắc này đã vượt xa cả ma pháp Tinh Cương cấp! Thậm chí đạt đến Bạch Ngân cấp! Long hống của Mollage trước uy lực khủng bố đó căn bản không chịu nổi một kích, lập tức bị nhấn chìm trong dư âm nổ mạnh! Không chỉ có vậy— Cơn sóng xung kích dữ dội như dòng dung nham phun trào, sau khi bao trùm lên trận địa người thằn lằn thì rất nhanh, không phân biệt địch ta, tràn về phía trận địa dân binh trấn Ngân Tùng! Mọi người căn bản không kịp tránh né, đụng trực diện vào cơn sóng xung kích nóng rực đó, như lúa mì bị bão táp quật ngã hàng loạt.
Không chỉ có Adlai, tất cả những người ở đây, kể cả những pháo thủ từng phục vụ trong pháo binh đoàn, đều đánh giá thấp uy lực của mấy trăm kg thuốc nổ phát nổ trong không gian kín! Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Giáo dục bắt buộc ở vương quốc Ryan trong lịch sử chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn, phong trào Khai Minh và tư tưởng giải phóng càng bị thần quyền thống trị và "Thần thụ siêu phàm" áp chế toàn diện. Dù thế giới này đã có máy hơi nước, thậm chí đã cải tiến máy hơi nước, thì đại đa số mọi người cũng chỉ coi nó như một loại "sức mạnh siêu phàm khác loại" mà sử dụng. Bao gồm cả thuốc nổ Isaac đệ Tứ ban cho họ. Động lực học? Lực là cái quái gì? Vụ nổ kinh hoàng nhanh chóng bao trùm lên mấy hành lang mê cung, không chỉ nuốt chửng cả hai phe giao chiến mà còn cuốn luôn cả những người chơi đang núp từ xa xem náo nhiệt! May mà họ đứng khá xa nên chỉ bị thương nhẹ. Còn những người ở ngay trung tâm vụ nổ thì thê thảm hơn nhiều, không bị đường hầm sập vùi thì cũng bị nổ thành từng mảnh không tìm thấy được xác nguyên vẹn.
Trong làn bụi mù, Adlai chống kiếm lảo đảo đứng lên, hai mắt mờ mịt nhìn quanh, tràn ngập tuyệt vọng. Thương vong vô số. Cha xứ Mã Đặc hấp hối nằm trong một góc, hội trưởng Cher cũng nhắm chặt mắt bất tỉnh nhân sự. Còn thuộc hạ của hắn… kể cả tên thúc giục hắn nhanh châm lửa kia, phần lớn đều không thấy bóng dáng đâu. Cổ hắn giật giật, hai chân khuỵu xuống đất. Nơi này...đơn giản chính là địa ngục! "Gào—!" Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên từ xa truyền đến, cắt ngang sự bi thương và hoảng hốt trong lòng hắn. Adlai vội vàng rút kiếm đứng lên, thấy phía trước trong bóng tối một người thằn lằn sát khí đằng đằng đang bước tới, tay cầm liêm đao, mắt không chớp trừng trừng nhìn hắn. Trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên hung quang, vẻ mặt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Adlai nuốt nước bọt, dù đầu gối run rẩy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí chiến đấu. Tới đi! Dù sao cũng là một lần chết. Có lẽ— đối với kẻ bại trận như hắn thì cái chết ngược lại lại là một lựa chọn nhẹ nhàng……
Ở một nơi khác, tại lãnh địa Ma Vương, La Viêm vẫn đang soi gương. Hay nói chính xác hơn, hắn đang nghĩ về mấy điểm tín ngưỡng đang nhảy nhót tưng bừng. Thứ này từ sáng đến giờ cứ không ổn định, ban đầu mọc vừa ý, sau càng mọc càng điên. Cái thứ này sao giống a cỗ vậy, nhảy nhót tưng bừng...Hắn bực bội trong lòng. Mặc dù giá trị tăng mỗi ngày vẫn quanh quẩn trên dưới 2000, mà trong điều kiện không có chi tiêu thì giá trị thực cũng không đến nỗi bị giảm phá dưới 1000.
Có lẽ món đồ chơi này cũng không có cái giới hạn nào được cài đặt sẵn, hắn cũng không chắc chắn được, liệu có khả năng nào trong khoảnh khắc nó trực tiếp từ đâu đó phọt lên rồi lại ngã trở về chỗ cũ không. Tín ngưỡng đâu? Trung thành đâu? Sao vừa yêu lại liền không thương nữa? La Viêm trăm mối vẫn không có cách nào giải thích. Trong mấy tiếng ngắn ngủi này, hắn giống như cũng không có làm cái gì chuyện trái lương tâm cả, à không… chờ chút! Chẳng lẽ là do không làm nên mới đi? ! La Viêm bừng tỉnh ngộ. Ngay lúc hắn tính toán hôm nay lại đi hãm hại ai đó thì giọng nói hoang đường đã liên tiếp la hét ầm ĩ. “Ma Vương đại nhân! Arakdo mang theo người hầu của ngài đến rồi!” “Tất cả đều được đánh dấu trên lục danh sao? Ngài đặt tên cho bọn họ đi!” “A a a! ! Ma Vương đại nhân việc lớn không xong! Chuyện đặt tên để sau đi, người thằn lằn đánh tới!” “Chờ một chút, nghe các ngươi nói, bọn họ hình như đang đánh nhau với loài người?!” “Chấn động! Mê cung động đất?!” “Ồn ào quá, ngươi có thể nói từng việc một thôi không?” La Viêm không nhịn được trả lời một câu, bỗng giật mình đứng dậy, “Chờ một chút, người thằn lằn? Đánh nhau với loài người?!” Việc người thằn lằn đánh tới là chuyện hắn đã dự liệu, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trong đại điện ở cửa vào mê cung, chỉ chờ bọn chúng chạy tới dâng đầu. Nhưng loài người là cái quỷ gì? ! Là người mạo hiểm sao? Có lẽ… không phải. Trong ấn tượng của hắn, người mạo hiểm sẽ không cùng đám ma vật kết bè kết lũ xảy ra xung đột, mấy tên đó có lẽ đều là lũ hèn yếu sợ mạnh giống như Chris. Mặc dù hắn có ý định mượn tay loài người trên mặt đất thu dọn đám người thằn lằn, nhưng không nghĩ đến cả hai sẽ trực tiếp bùng nổ xung đột. “Ừm ừm! Nghe người chơi nói, hình như là quân đội loài người tiến vào mê cung…” Nói đến đây, hoang đường dừng lại một lát, dùng giọng điệu xấu hổ nhỏ giọng nói. “Ừm… chuyện xảy ra có hơi đột ngột, hình như vừa rồi đã đánh nhau xong rồi.” Với thân phận thổ địa thần của lãnh địa Ma Vương, hoang đường chỉ có thể ở lãnh địa Ma Vương và gần La Viêm để hoạt động, không thể tự mình chạy ra tiền tuyến xem cho rõ ngọn ngành. Thông tin mà nó truyền đạt cho La Viêm, cơ bản cũng chỉ là tình báo đã qua tay trên Offical Website, việc có sự chậm trễ về thời gian cũng là chuyện không còn cách nào khác. Hơn nữa, đôi khi người chơi còn sẽ nói ngoa, đây cũng là điều có khả năng xảy ra. Tuy La Viêm không coi đám thằn lằn ra gì, nhưng đám người loài người này lại không thể không khiến hắn phải lưu tâm. Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng dậy từ dưới đất, nhét cái gương soi nãy giờ vào trong túi quần. “Tuyên bố nhiệm vụ cho người chơi ở lãnh địa Ma Vương, bảo bọn họ tập trung tại cửa vào mê cung!” “Mặt khác, bảo Arakdo chờ ta ở dưới đó!” “Đã nhận!” Nhận được mệnh lệnh, hoang đường lập tức đi làm theo. La Viêm rót thứ ma dược vừa mới điều chế vào bình thủy tinh, sau đó cất bước rời khỏi công xưởng của mình. Trên lãnh địa của Ma Vương ta mà dám đánh nhau! Nếu như không đi thu phí qua đường thì chẳng phải Ma Vương này quá dễ dãi rồi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận