Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 114: Vĩnh viễn không kết thúc yến hội (1)

Chương 114: Bữa tiệc vĩnh viễn không kết thúc (1)
“Chúng ta cùng nhau cạn chén vì chiến thắng! !!”
“Ngao ngao ngao ngao! ! ! “
“Cạn chén!”
Tiếng ăn uống rôm rả cùng tiếng chúc mừng thắng lợi náo động như sấm.
Theo Ma Vương đại nhân giơ cao chén rượu tuyên bố bắt đầu yến tiệc, buổi tiệc tối chúc mừng chiến thắng này cuối cùng cũng được khai màn.
Tiếng đàn Accordion du dương nhẹ nhàng làm nền cho tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, vang vọng khắp con đường tấp nập, những nồi thức ăn ngon vừa ra lò, được chất cao như núi trên bàn dài bằng gỗ sồi xiêu vẹo.
Toàn trận MVP không nằm ngoài dự đoán thuộc về nhóm tiểu ác ma của Ác Mộng Chi Hương, những kẻ lúc nào cũng tích cực ăn uống này tựa như vòi rồng quét sạch toàn bộ “chiến trường”.
Là những tướng tài đắc lực của Sissi, Yossi và Misi giống như chim mòng biển tấn công bến cảng, mang theo những chiếc chén gỗ sồi lớn bằng gần một phần ba chiều cao của mình lén lút lên trời.
"Bang ——!"
Hai chiếc chén cụng vào nhau, tiếng cười giòn tan như chuông bạc vang lên trong bọt bia bắn tung tóe.
"Lạc lạc lạc, quả nhiên bia cứ phải cướp về uống mới ngon nhất!”
“Đúng thế đúng thế! So với ngồi ăn trước bàn, quả nhiên bay trên bàn ăn vẫn sướng hơn! Hắc hắc hắc!”
“Uống đi! Yossi!”
“Ồ ồ ồ! Uống đi!”
Hai tiểu Ác ma ôm những chiếc chén rượu lớn hơn đầu mình, uống ừng ực, không thèm để ý bọt bia dính đầy người, văng tứ tung.
Nhịn được ý định cho đám dơi này một mũi tên, các Tinh linh Ám Dạ duyên dáng đổi sang bàn khác, tránh khỏi bọt bia.
Dù sao chỗ ngồi ở đây còn nhiều.
Và ngay sau khi đám tai nhọn này rời đi không lâu, mấy Người Thằn Lằn, dẫn đầu là Trư Đầu Nhân Kỵ Sĩ, đã thừa cơ đoạt lại như chớp giật.
"Ta! Đều là của ta! ! !"
Nhìn huynh đệ tốt vừa phục sinh đã vội vàng vàng dùng “nước tắm” của tiểu Ác ma để ăn cơm, Ngưu Đầu Nhân Chiến Sĩ một tay che mặt, thuần thục giả vờ như không quen biết cái đồ ngốc này.
Cùng lúc đó, “trận chiến” trên không vẫn tiếp diễn, sau khi uống cạn một chén, Yossi và Misi lại lao xuống, trong tay lại thêm một ly bia lớn đầy ắp.
Nhìn thấy hai thủ lĩnh đang hăng máu, đám tiểu ác ma lập tức hóng hớt, la hét không ngại chuyện lớn.
“Tình huống gì đây?!”
“Đầu lĩnh định thi đấu sao?!”
“Ta cá Yossi thắng! ! ! Nàng ta cái gì cũng dám ăn!”
“Nhất định là Misi! ! Misi thông minh nhất!”
“Đồ ngốc! Thông minh thì có làm được gì? ! Đây là so tửu lượng!”
“Ngao ngao ngao! Bùng cháy rồi! !”
Giữa tiếng ồn ào của đám tiểu ác ma, ánh mắt của Misi và Yossi cũng dần cọ xát ra tia lửa.
“Lần này không thể không phân thắng bại.”
“Khà khà khà… Chỉ bằng ngươi mà muốn thắng ta, còn kém cả trăm năm đấy!” Vụng về bắt chước giọng cười của Nữ Vương Sissi, Yossi tự tin ưỡn ngực, hoàn toàn không coi đối thủ trước mắt ra gì.
Đối diện với sự khiêu khích của kẻ địch một đời, Misi không hề hoảng loạn, vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng.
"Vậy cũng chưa chắc đâu nha! Ta được Ma Vương đại nhân cho ăn mập rồi!”
Yossi giật nảy mình, “? ? ? Cái tên này! Quả nhiên là lén lút ăn vụng sau lưng ta!”
Trận chiến trở nên căng thẳng!
Hai tiểu gia hỏa người không lớn, khẩu vị lại không nhỏ, đảo mắt lại cạn thêm một cốc bia, đến cái ợ cũng chẳng thèm.
Nhìn hai thủ lĩnh uống thả ga như trâu, đám tiểu ác ma phát ra tiếng thét chói tai đầy hưng phấn, vẫy cánh vỗ tay cổ vũ.
Tửu lượng đúng là không phải dạng vừa, ngay cả La Viêm đang đứng xem náo nhiệt từ xa cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếu so về tỷ lệ, thì cái chén của loài người hầu như tương đương với cái thùng của tiểu ác ma, và bọn chúng hoàn toàn có thể chui vào trong đó nếu cố gắng một chút.
Hắn cứ ngỡ mình đang thấy hai con heo bay trên trời.
Đúng lúc hắn và đám tiểu ác ma chờ đợi vòng thi đấu thứ ba bắt đầu, hai tuyển thủ dự thi dường như đồng thời đạt tới giới hạn, như những chiếc máy bay ném bom bị hỏng lao thẳng xuống dưới, suýt nữa thì đập Trư Đầu Nhân Kỵ Sĩ đang ngẩng cổ lên nhìn bị mất não.
“Ha ha ha ha! Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa! Trọng tài! Misi nôn rồi! Mau tuyên bố chiến thắng! Người thắng, người thắng là Yossi!”
Dẫn đầu bò ra từ gầm bàn, Yossi giẫm chân lên ghế, đôi cánh chậm rãi vỗ phành phạch như đang bay, từ trên cao nhìn xuống Misi đang nhễ nhại nước dãi.
Misi chậm rãi bò ra từ dưới bàn, mặt dính đầy bọt bia, cười khúc khích, rồi chợt oà khóc, ôm chầm lấy đùi của Yossi.
“Ô ô ô! Yossi! Cảm giác còn sống thật tốt!”
“A ha ha ha!”
Nhìn bộ dạng vô dụng của đồng đội, Yossi kiêu ngạo cười lớn, nâng cái bụng tròn vo lên và nói.
“Đúng không? Lần sau đừng có nói những lời ngu ngốc như là sắp chết nữa! Yossi ta ấy mà, đã suýt thì chết thật rồi!”
“Ừm!”
Misi mắt ngấn nước, nắm lấy váy của Yossi rồi lại dụi một phen.
Sau khi giải quyết xong vấn đề vệ sinh, nàng đang định bò ra từ dưới bàn, thì sắc mặt chợt biến đổi, lại tiếp tục ọe ào ào.
Bị phun cho một thân, Yossi hét lên.
“Này! Đừng có nôn lên người ta mà!”
"Xin lỗi - ọe ——!"
Vẫy cánh Yossi ý đồ kéo dài khoảng cách, lại bị Misi chẳng chịu thua kém ôm chặt lấy hai chân, cùng nhau lăn xuống dưới bàn.
Khung cảnh đó chỉ có thể dùng từ ‘cay mắt’ để hình dung.
Lần này không chỉ là một bàn khách nhân, mà mười mấy bàn khách nhân xung quanh đều vác bàn bỏ chạy, nhường lại chiến trường cho hai tiểu ác ma.
Chỉ còn gã Trư Đầu bị đập ngất vẫn nằm nguyên tại chỗ.
Chỉ là không biết hắn ngửa mặt lên trời là thật sự hôn mê hay giả vờ choáng váng...
Không xa đó, Sa Điệu, Kình Lạc và Tiểu Muộn đang lẫn trong đám tiểu Ác ma NPC xem kịch.
Nhìn thấy khu vực sân đấu trống trải, Sa Điệu Đông Tây hưng phấn nói:
“Kình ca! Chúng ta cũng đến thử xem đi!”
Những thứ khác cô chưa chắc đã có thể so sánh thắng, nhưng về việc ‘Tỷ Can cơm’ thì cô chắc chắn không thua ai!
Kình Lạc Nam Bắc tức giận trợn mắt.
“Thử cái đầu của ngươi ấy! Ta cũng không muốn chạy khắp nơi tìm nhà vệ sinh... Với lại có thắng cũng chẳng được ích lợi gì.”
“Chẳng được ích lợi gì sao?” Sa Điệu Đông Tây giật nảy mình, “Ta cứ tưởng đây là một loại ẩn tàng cuộc thi gì đó... Chẳng phải vẫn thường có sao? Mấy cái trò chơi nhỏ trong các hoạt động kỷ niệm ấy, kiếm được điểm tích lũy có thể đổi lấy phần thưởng thần bí của Ma Vương đại nhân!”
“Có lẽ Ma Vương của chúng ta khá keo kiệt đấy... Ta cũng thấy buồn, cái hoạt động này ngoài việc ăn cơm ra thì chỉ có thể nhìn ngắm sao? Hay là lại phải do người chơi tự đi khám phá thôi.”
Kình Lạc Nam Bắc sờ cằm, trầm tư.
Tiểu Muộn bay lơ lửng ở một bên lại nhìn chằm chằm vào đám tiểu ác ma trên trời, lộ vẻ ưu sầu.
"Mấy ngươi nói xem ma vật giải quyết vấn đề đó thế nào nhỉ?"
“Giải quyết vấn đề?” Sa Điệu nhìn sang Tiểu Muộn, khó hiểu nghiêng đầu.
Đúng lúc cả ba đang trò chuyện, bỗng nhiên có một mạo hiểm giả ở trên bàn dài gần đó lau mồ hôi trên trán, ngước lên nhìn trời, thấy một màn sương mù nói thầm.
“Trời mưa sao?”
Một lính đánh thuê say mèm một tay ôm lấy vai của hắn, cười hề hề.
“Ngươi nói cái gì ngớ ngẩn vậy, đây là mê cung, làm gì có mưa!”
Vừa nói, hắn giơ cái chén trong tay lên, hét lớn về phía các nhân viên phục vụ đang bận rộn chân không chạm đất.
“Rượu! Lão bản! Uống… Rượu hết rồi… A? Rót đầy cho ta từ khi nào vậy?”
Nhìn thấy tên lính đánh thuê đang phun cả ra ngoài cùng hiện trường yến tiệc náo nhiệt huyên náo, Kình Lạc và Sa Điệu nhìn nhau một cái đầy biểu cảm vi diệu.
“Thật đáng ghét... thân là tiểu Ác Ma mà sao ta lại có cảm giác mình bị thua mất vậy.”
“Ừm, thua rồi.”
Tiểu Muộn: “…?”
Nhìn thấy đám tiểu ác ma không hề khách khí mà biến yến tiệc thành một mớ hỗn độn, Alacdo đang cắm đầu vào ăn không chút khách sáo mà cười nhạo.
“Ha ha ha! Thật là mất mặt!”
Không nói câu này hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quả nhiên, sau khi nói câu này xong, hắn cảm thấy bánh bao và thịt nướng trong bát còn ngon hơn nữa.
Có người xem náo nhiệt thì cũng có người gặp khó xử.
Mà là một đại vương của tiểu Ác ma, không ngoài dự kiến Sissi phải đứng ra gánh vác tất cả.
Ngồi trên chiếc ghế lót đệm, mặt nàng như ngồi trên đống lửa, không ngừng thay đổi tư thế ngồi, làm thế nào cũng thấy ngứa ngáy.
Đặc biệt là ánh mắt đầy chê bai mà đám đồng liêu Tinh Linh Ám Dạ liên tục ném cho nàng, lại càng làm cho nàng cảm thấy nhục nhã khi đang cố gắng giữ dáng vẻ ưu nhã trước mặt Ma Vương đại nhân.
Lũ tai nhọn này muốn đánh nhau phải không?
Nàng tức giận nghiến chặt nắm đấm bé như hạt đậu, cuối cùng lại buông ra, ủ rũ nhìn về phía Ma Vương bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận