Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 286: Không hổ là Ma Vương đại nhân, đây cũng quá có thể nói nhảm! (3)

Chương 286: Không hổ là Ma Vương đại nhân, thật biết cách nói nhảm! (3)
Hắn biết đám bộ hạ của mình đang suy nghĩ gì.
Nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp chính mình.
Dừng lại một lát, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra câu nói cực kỳ gây chấn động.
"Đây là Long Thần."
Xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Ngay cả ngọn lửa đang chậm rãi cháy kia, cũng kéo dài tiếng lách tách trong sự trầm mặc.
Sarah là người bình tĩnh nhất, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ giật mình, miệng há to hết cỡ thành hình chữ O, dường như có thể nhét vừa cả một chai nước khoáng.
Blancia cùng Thanos thì càng không cần phải nói, cả hai đều co rút đồng tử, vẻ kinh ngạc trên mặt khó mà che giấu.
Về phần Alacdo, vì là nhện nên trên mặt không có biểu cảm của nhân loại, nhưng những chiếc chân nhện run rẩy kia lại để lộ rõ sự kính sợ và sợ hãi trong lòng hắn.
Thì ra là thế -- Bảo sao từ nãy đến giờ, hắn cứ cảm thấy tâm thần có chút không tập trung!
Tuy nhiên, sự kh·i·ếp sợ trong lòng của các nhân viên Đại Mộ Địa ở đây vẫn kém xa so với Tích Dịch Nhân duy nhất có mặt.
Đại Tế Tự Zell của vương quốc Thánh Giáp Long vốn chỉ đang cung kính đứng ở một bên.
Khi hắn nghe được lời nói phát ra từ miệng La Viêm, cả người liền như bị sét đánh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin!
"Long, Long Thần?!"
Biểu cảm phức tạp chen chúc trên mặt hắn, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía La Viêm tràn đầy thấp thỏm và rung động.
"Chuyện này... Làm sao có thể?"
Long Thần chính là vị thần tối cao mà bọn hắn thờ phụng qua bao thế hệ, sao lại xuất hiện với tư thái yếu đuối... yếu đuối thế này?
Hơn nữa -- Trong cổ tịch bí truyền của vương quốc Thánh Giáp Long có ghi lại rõ ràng, Long Thần Old Tower tuy được xem là Long Tộc nhưng không phải Cự Long, mà là Tích Dịch Nhân tương tự Giáp Long nhất tộc!
Nghĩ đến đây, Zell cực kỳ tức giận trong lòng.
Bọn nhân loại ghê tởm này!
Chinh phục thân thể của bọn hắn thì thôi đi, lại còn muốn bóp méo cả lịch sử của bọn hắn... Đây thực sự là sự sỉ nhục cùng cực, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!
Thế nhưng, khi Zell đối diện với ánh mắt chắc chắn mà đầy ẩn ý của La Viêm, trong lòng lại không khỏi hoảng hốt, tín ngưỡng vốn kiên định cũng bất giác lung lay.
Dường như.....
Cũng không phải là không có khả năng như vậy.
Không phải vì sợ hãi kẻ chinh phục, mà hắn nghiêm túc suy nghĩ, nếu giải thích như vậy, rất nhiều điểm mâu thuẫn trong cổ tịch bí truyền của vương quốc Thánh Giáp Long liền có thể lý giải được.
La Viêm có chút hứng thú thưởng thức vẻ giằng xé trên mặt Zell.
Thật lòng mà nói, hắn không mấy quan tâm liệu con bò sát này có nghĩ thông suốt hay không. Dù sao với khả năng tự thuyết phục của Tích Dịch Nhân, dù hắn có nói mình là Long Thần chuyển thế thì cuối cùng bọn hắn cũng sẽ tin.
Có điều nghĩ đến kết cục của Long Thần, hắn suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định giữ vững hình tượng của mình, nửa thật nửa giả mà nói.
"Ta đã dạo một vòng trong mộ huyệt của Long Thần, phát hiện một vài thứ thú vị."
Zell nuốt nước bọt.
"Ngài... phát hiện thứ gì?"
Ánh mắt La Viêm lướt hờ qua gương mặt Zell, giọng nói mang theo một chút chế nhạo: "Old Tower tiên sinh đã chết vào một ngàn năm trước -- chết dưới tay vị Quốc Vương đời thứ nhất của vương quốc Thánh Giáp Long các ngươi."
Old Tower. Long Thần?! Bị Quốc Vương đời thứ nhất của vương quốc Thánh Giáp Long giết?!
Câu nói này như một tiếng sét đánh ngang tai, nổ vang trong lòng Zell, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, ánh mắt thậm chí nhất thời trở nên trống rỗng.
"Không, điều này không thể nào! Long Thần là Thần Linh đã ban cho chúng ta sinh mệnh và vùng đất thánh chúc... Chúng ta không có lý do gì để làm vậy!"
Quả nhiên là như vậy!
Từ lúc nhìn thấy miếu Long Thần bay lên trời, hắn đã nghi ngờ khả năng này rồi!
"Ngươi đừng kích động, người chết là Old Tower, không phải Long Thần. Thay vì nói các ngươi giết Long Thần, chi bằng nói các ngươi đã giải phóng linh hồn của hắn, để hắn thực sự từ một phàm nhân yếu đuối biến thành Thần Linh không gì không làm được, đạt được sự Vĩnh Hằng chân chính."
La Viêm dừng lại một chút, nhẹ nhàng thả lỏng vai.
"Ta biết nói như vậy không thể nào giảm bớt cảm giác tội lỗi của ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi nhìn nhận khách quan sự việc của một ngàn năm trước... Coi như các ngươi có nợ hắn điều gì đó, thì những người mà các ngươi huyết tế suốt ngàn năm qua cũng đủ để trả nợ rồi, không phải sao?"
Zell toàn thân chấn động, hai đầu gối gần như khuỵu xuống đất.
"Tại sao lại có thể như vậy....."
Nhìn Zell gần như sụp đổ, La Viêm cũng không tiếp tục dồn ép hắn, chỉ khẽ ho một tiếng, đổi sang giọng điệu nghiêm túc.
Thường thì hắn toàn dùng giọng điệu đùa cợt để nói, người thông minh tự khắc hiểu, kẻ ngu không cần phải hiểu.
Còn khi hắn định nói điều gì đó một cách nghiêm túc, thì đó chính là lúc muốn đường hoàng nói hươu nói vượn.
"Ta nói này, ngươi không cần phải đau khổ như vậy, Old Tower rất vui mừng với lựa chọn của các ngươi, hắn đã nói trong di ngôn... Hắn đã thành công."
Zell ngây người nhìn hắn.
"... Thành công?"
Câu nói này dường như là một ngọn nến nhỏ, một lần nữa thắp lên hy vọng trong lòng hắn, gắn kết lại tinh thần gần như sụp đổ của hắn.
"Không sai, hắn đã dùng lực lượng cuối cùng mở ra đại kết giới, che chở Giáp Long nhất tộc suốt một ngàn năm, để các ngươi có thể may mắn sống sót qua kiếp nạn một ngàn năm trước."
"Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn đã từng hứa hẹn, hắn muốn dẫn dắt các ngươi tiến về phía tinh không, đưa các ngươi đến với văn minh, tìm kiếm đế quốc Zeta ẩn mình bên kia tinh hải... Mà những đứa trẻ không thể hoàn thành việc 'giết cha' trên phương diện tinh thần, thì vĩnh viễn không thể nào bước ra khỏi vòng tay của cha mình, các ngươi sẽ chỉ mãi mãi ở trong lòng hắn và ngày càng nhỏ bé đi. Vì muốn 成 toàn tương lai cho các ngươi, hắn đã dùng máu của mình làm vật tế, hoàn thành sự hiến tế cuối cùng. Kể từ đó, mỗi người các ngươi đều là Cự Long."
La Viêm nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng rồng trong lòng, cảm nhận hơi ấm xuyên qua lớp vỏ trứng có vảy rồng, dùng giọng ôn hòa nói tiếp.
"Hiện tại, hắn đã được giải thoát khỏi sứ mệnh của mình, cuối cùng cũng có thể sống cuộc đời của chính mình... Ý ta là long sinh."
Vẻ mê mang trên mặt Zell rút đi, trên lớp vảy khô khốc đã đẫm nước mắt, đầu gối hắn chạm xuống mặt đất.
"Long Thần đại nhân... Ngài việc gì... phải khổ như vậy chứ?" Hắn lẩm bẩm, cảm xúc dâng đến cực điểm, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Đau quá.
Trong lòng hắn đau không chỉ vì Long Thần, mà càng đau lòng hơn cho vô số tiểu tử Giáp Long nhất tộc đã hiến thân trong các buổi huyết tế suốt ngàn năm qua... Hóa ra bọn họ vốn không cần phải chết.
Trong lòng hắn còn có hận.
Gia tộc Pal đáng chết -- Vì tư dục của bản thân, đám gia hỏa đời đời kiếp kiếp tự xưng Thánh Vương kia không chỉ lừa gạt chính mình, mà còn lừa gạt tất cả mọi người, thậm chí cuối cùng còn muốn kéo tất cả mọi người chôn cùng!
Lũ súc sinh đó hoàn toàn phụ lòng Long Thần đại nhân!
May mà Long Thần đại nhân nhân từ, cuối cùng vẫn bắn kẻ tội ác tày trời này lên trời!
Thanos kinh ngạc nhìn Tích Dịch Nhân đang nước mắt giàn giụa kia, lại nhìn về phía Ma Vương, rồi nhìn quả trứng rồng trong tay Ma Vương bệ hạ, không khỏi nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ.....
Thứ đồ chơi này thật sự là trứng của Long Thần?
Đến cả hắn cũng suýt tin rồi!
Nhìn xuống Zell đang quỳ trên đất với gương mặt đầy bi thương, La Viêm đổi sang giọng điệu uy nghiêm, ôm Old Tower vẫn còn trong quả trứng nói tiếp.
"Zell, đại kết giới đã che chở các ngươi ngàn năm, bây giờ sứ mệnh của nó đã kết thúc. Trong di ngôn, Long Thần đã giao phó ý chỉ cuối cùng cho ta, hắn ủy thác các ngươi cho ta, dặn dò ta mang theo các ngươi một lần nữa đặt chân lên vùng đất mà hắn đã từng rời đi. Kể từ đó về sau, việc các ngươi cần làm chính là hiến dâng lòng trung thành cho ta."
"Ta đã hiểu....."
Giọng Zell vô cùng thành kính.
"Giáp Long nhất tộc xin dâng lên lòng trung thành vĩnh viễn cho ngài... Chúng ta sẽ mãi mãi đi theo ngài, cho đến tận cùng tinh hải."
La Viêm hài lòng gật đầu.
"Đứng lên đi."
"Từ giờ ngươi cũng là một thành viên của Đại Mộ Địa."
Sarah và Blancia đứng bên cạnh xem cũng lộ vẻ kính sợ và sùng bái. Alacdo cũng vậy, chỉ là sau sự kính sợ còn có chút khó chịu -- lỡ như quả trứng rồng kia thật sự nở ra một con Cự Long, Ma Vương bệ hạ đáng kính không cưỡi hắn nữa thì phải làm sao?
Mặc dù huyết mạch Cự Long áp chế khiến tám cái chân hắn run lên, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía quả trứng rồng vẫn bất giác trở nên hiểm ác.....
Du Du lơ lửng ở một bên khẽ thở dài, nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây, cũng nói lên lời cảm thán mà những người khác chỉ dám nghĩ trong lòng.
Nó đã đọc qua toàn bộ nhật ký.
"Không hổ là Ma Vương đại nhân....."
Thật đúng là quá biết cách nói nhảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận