Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 259: Là, Ma Vương đại nhân (1)

Chương 259: Vâng, thưa Ma Vương đại nhân (1)
Ngay cửa ra vào tòa nhà Nghị Hội, Kalisman ôm một thùng gỗ đầy công văn vào lòng, vẻ mặt ấm ức, như thể vừa bị cuộc sống hung hăng đạp cho một cước.
Một giờ trước, cuộc sống của hắn vẫn còn thuận buồm xuôi gió, bốn bề yên tĩnh. Mặc dù chỉ là một viên chức nhỏ không đáng chú ý, nhưng dù sao cũng có thể tiếp xúc với tầng lớp cấp cao thực sự, mỗi ngày nghe các nghị viên, quan lại kia trò chuyện, càng khiến hắn cảm giác mình dường như là chủ nhân của tòa Địa Ngục này.
Cuộc sống như vậy vốn nên cứ tiếp diễn mãi, cho đến khi hắn bị cấp trên chửi mắng một trận vì bước chân trái vào cửa trước, sau đó bị lôi chuyện cũ một tháng trước ra xử lý cùng lúc, bắt hắn cuốn gói đến nhà tang lễ ngoại thành chép hồ sơ, hơn nữa còn phải chép tay, bao giờ chép xong thì mới được về.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là bắt nạt trắng trợn.
Nhưng dù hắn có khiếu nại, cũng chẳng có ai thèm để ý.
Gần đây Ma Đô không được yên bình lắm, mỗi khi đến lúc này mọi người đều trở nên đặc biệt cẩn trọng, chuyện gì có thể không làm thì không làm, người nào có thể không đắc tội thì không đắc tội.
Kalisman thực ra trong lòng hiểu rõ, tên Khủng Ma hung thần ác sát kia gây sự không phải vì hắn bước chân nào vào cửa trước, mà là vì một bài báo cũ từ hơn hai tháng trước.
Lúc ấy chính mình cũng là đầu óc nóng lên, liền đem những gì mình biết tiết lộ hết cho nữ phóng viên Mị Ma tên Elsabel kia, kết quả là dòng chú thích 【 một nhân viên công vụ Mộng Ma nào đó không muốn tiết lộ danh tính 】 liền xuất hiện trên báo. Dù không nêu đích danh, nhưng cũng chẳng khác nào nêu đích danh.
Gia tộc Dragon sẽ không để ý đến tiểu nhân vật như hắn, thậm chí Thứ quan bộ Hậu cần Hacks vừa mới mất chức gần đây cũng căn bản không thèm chú ý đến hắn, nhưng đám tiểu đệ của Hacks thì chưa chắc, cả đám người trên chuỗi lợi ích đó sợ là hận hắn đến chết, dù sao thì đám châu chấu sau mùa gặt này cũng chỉ dám bắt nạt tiểu nhân vật như hắn để trút giận.
Nhưng nói thật, Kalisman kỳ thực cũng không hối hận.
Trên đời này bất cứ thứ gì cũng đều có cái giá của nó, huống chi là công đạo đắt đỏ kia chứ?
Hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc, đã uổng phí kỳ vọng của gia đình, cũng uổng phí hơn hai mươi năm cố gắng của bản thân...
Ngay lúc hắn đang âm thầm thở dài, một giọng nói ấm áp như gió xuân bỗng nhiên vang lên từ sau lưng.
"Kalisman tiên sinh, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Kalisman giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên mặc lễ phục dài tối màu đang mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm, dáng vẻ tao nhã.
Nhân loại?
Không-- Khoan đã!
Kalisman đầu tiên là sững sờ trong giây lát, rồi lập tức nhận ra đối phương đang chào mình, hắn đứng thẳng người ngay tức khắc, gần như làm theo phản xạ mà nghiêm trang hành lễ.
"La, La Viêm đại nhân!? Chào buổi sáng!"
Người này chính là nghị viên số 29 mới của Nghị hội, Ma Vương quận Lôi Minh -- La Viêm!
Động tác của hắn quá vội vàng, thùng gỗ trong lòng nghiêng đi, công văn bên trong lập tức rơi lả tả xuống đất, giấy tờ trải rộng trên bậc thang, một vài tờ còn bị gió thổi bay lên. Các nhân viên công vụ đi ngang qua nhìn thấy, đều ném ánh mắt chế giễu về phía gã trai trẻ lỗ mãng này, chờ xem trò cười của hắn.
"A...! Xin lỗi!"
Gây ra chuyện mất mặt như vậy, mặt Kalisman tái đi, luống cuống tay chân định nhặt lên. La Viêm đứng bên cạnh chỉ khẽ giơ tay, một luồng ma lực nhàn nhạt dao động từ cây ma trượng tuột ra khỏi tay áo hắn lan tỏa.
Đống công văn đang tứ tán dường như được một bàn tay vô hình dẫn lối, nhanh chóng bay về thùng, xếp lại gọn gàng, rồi vững vàng rơi vào lòng Kalisman.
"Xem ra gánh nặng của ngươi không nhẹ." La Viêm cười khẽ nói, đưa trả lại tập hồ sơ cuối cùng trong tay cho hắn, "Nhớ phải bình tĩnh một chút."
"Vâng..."
Kalisman nhận lấy công văn, cả người hơi sững sờ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Hắn không thể ngờ được, vị đại nhân vật đứng ở trung tâm quyền lực Ma Đô này, không chỉ nhớ tên mình mà còn đích thân giúp hắn nhặt lại công văn bị rơi vãi?!
Hắn ôm chặt thùng gỗ, mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, lắp bắp nói.
"Đa tạ sự giúp đỡ của ngài, La Viêm đại nhân... Ta vừa rồi quá thất lễ."
"Không sao." La Viêm ôn hòa xua tay, ánh mắt sau đó rơi vào đống công văn trong lòng Kalisman, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc, biết rõ mà vẫn hỏi, "Nhưng mà... tại sao ngươi lại đứng đây? Đang đợi ai sao?"
Trên mặt Kalisman lộ ra vẻ khó nói, hắn do dự một chút rồi hạ giọng.
"Ta... đã không còn làm việc ở đây nữa."
La Viêm khựng lại, quan sát hắn kỹ lưỡng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kalisman ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn cười khổ nói: "Là thế này... Trước đây trong buổi điều trần, ta đã tự mình tiết lộ một vài thông tin của buổi điều trần cho « Thâm Uyên thời báo ». Mặc dù ta thấy những gì ta nói đều là sự thật, và cũng không liên quan đến bí mật hay vi phạm quy định, nhưng cấp trên của ta lại cứ vin vào chuyện này để làm khó dễ ta, cho rằng ta 'lập trường không đúng đắn'. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng hôm nay không biết ông ta uống nhầm thuốc hay sao ấy, đột nhiên nổi giận với ta, bắt ta đến nhà tang lễ ngoại thành chép hồ sơ..."
Nói đến cuối, giọng hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Có lẽ... đây là số phận rồi."
Nghe vậy, ánh mắt La Viêm có chút thay đổi, mày khẽ nhíu lại, giọng mang vài phần tiếc nuối nói.
"... Là ta hại ngươi rồi."
Kalisman nghe vậy vội ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của La Viêm, liên tục xua tay, vội vàng nói.
"Không! Chuyện này không liên quan gì đến ngài!"
Dường như lo lắng La Viêm không tin mình, gã trai trẻ này hít sâu một hơi, đổi sang giọng điệu nghiêm túc nói tiếp.
"Thật mà, ta là tự nguyện, tiên sinh... Ta đã thấy một đám người ngồi không ăn bám ở đó đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, một bộ máy to lớn mục nát cố dùng logic ngang ngược vô lý để dập tắt những tiếng nói khác biệt, đổ lỗi lầm cố ý gây ra lên đầu ngài vốn chẳng liên quan chút nào. Ta chỉ muốn cho nhiều người hơn biết được chân tướng sự việc, để công đạo được phơi bày. Nếu chúng ta ai cũng làm ngơ trước những chuyện xảy ra bên cạnh mình, thì Địa Ngục của chúng ta chẳng phải sẽ biến thành một đế quốc bẩn thỉu hay sao?"
"Nếu như nhất định phải có người hy sinh, thì để ta cũng chẳng có gì to tát. So với những tướng sĩ đã mất đi sinh mệnh kia, thứ ta mất đi cũng chỉ là chút việc không đáng kể mà thôi."
Nói xong, hắn làm ra vẻ thoải mái thở hắt ra, nở nụ cười tự giễu.
"Thật ra cũng chẳng khác gì mấy, phải không? Ta chẳng qua chỉ là chuyển từ nhà tang lễ trung tâm thành phố đến nhà tang lễ ngoại thành, từ đối mặt với một đám người chết đang sống, thành đối mặt với một đám người đã chết... A, ta không có ý nói ngài, ngài là đặc biệt!"
Ánh mắt hắn trong sáng mà kiên định, lấp lánh niềm tin thuần túy, còn có một tia sùng bái dành cho La Viêm, khiến La Viêm bất giác nghĩ đến tuổi trẻ của chính mình.
Không phải lúc còn học ở học viện Ma Vương.
Mà là vào lúc còn trẻ hơn thế nữa.
Hắn cũng đã từng nghĩ như vậy.
Vì lý tưởng của ta, ta sẽ thiêu đốt chính mình.
Chứ không phải là vì lý tưởng của ta, xin mời các ngươi chết trước đi.
Một lát sau, La Viêm nở một nụ cười thản nhiên, giọng ôn hòa nói.
"Ngươi nói đúng, sự kiên trì của ngươi đáng được ghi nhận."
Kalisman sững sờ, rồi hơi cúi đầu xuống, mặt lộ mấy phần cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận