Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 121: Vỡ lòng (2)

"Thưa ngài Phó Ty, Đại Mộ Địa Ma Vương muốn xin nghỉ để trở về, ngài sẽ duyệt chứ ạ?" Nghe thấy cách xưng hô xa lạ kia, Green thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đã duyệt rồi còn hỏi ta làm gì?" Mia cười tươi nói: "Đây chẳng phải là vẫn cần chữ ký của ngài sao." Không bỏ lỡ cơ hội, Green nhanh chóng thuận theo: "Ngày mai hãy để báo cáo trên bàn làm việc của ta." "Cảm ơn, học trưởng." Mia vẫy tay, cái đuôi sau lưng lắc lư, tâm tình vui vẻ rời đi. Shino nhìn bóng lưng lên xe phi mã một chút, rồi lại nhìn Green nhận lễ cảm ơn quý tộc, sau đó nặng nề bước chân cũng rời đi. Nhìn hai vị ôn thần rời đi, Green cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng chiếc cổ áo hơi gò bó. Có một cấp dưới kiểu "Chỉ nghe điều lệnh không nghe tuyên chỉ" như vậy đúng là xui xẻo tám đời. Nhưng cũng nhờ nàng mà chuyện này mới có thể được giải quyết êm đẹp. Nói thật, tuy hắn không mấy xem trọng một người niên đệ nào đó, nhưng vẫn ghi nhận những điều tốt đẹp của hắn. Gia tộc Dragon không phải người hiền lành, trừ khi La Viêm cả đời không quay lại Ma Đô, nếu không hai bên sẽ có ngày chạm mặt. Nhân lúc oán hận chưa sâu đậm, giải quyết rắc rối sớm còn hơn là cứ mang mãi trong lòng. Hơn nữa, có gia tộc Padrich đứng ra điều giải thì cũng không cần lo lắng có chuyện lớn xảy ra. Lúc này Green bỗng nhớ đến lời dặn của hiệu trưởng Ewen, không khỏi suy nghĩ xem có nên gửi gắm lời nào không. Nghĩ vậy, hắn đi tới cổng, ném một đồng xu vào tay gã Goblin tài xế xe kéo. Đến khi ngồi lên xe, Green mới chợt nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên cười lắc đầu. "Thật là... Rốt cuộc ai mới là Mị Ma?" Dường như nghe thấy vị khách quý sau lưng lẩm bẩm, gã Goblin kéo xe lấy lòng đáp lời: "Hắc hắc... Nói đến Mị Ma, vừa nãy có một Mị Ma trông cũng không tệ a... Hắc hắc hắc." Green liếc gã Goblin ti tiện một cái, cười không nói gì. "Chuyện này đến lượt ngươi lo à?" "Kéo xe của ngươi đi." ... Cùng lúc Green ngồi xe Goblin đi trên con đường phố phồn hoa để về Ma Vương học viện, ở Ma Vương Lĩnh cách đó nửa vòng trái đất cũng đang ồn ào náo nhiệt không kém. Chỉ là nơi này náo nhiệt khác với Ma Đô, âm thanh ồn ào rõ ràng hỗn loạn hơn nhiều. Ở quảng trường trước điểm phục sinh, tiếng rao hàng ầm ĩ không dứt, tiếng lách cách vang lên liên hồi. "Bán kiếm minh văn một tay! Thêm ba minh văn nhanh chóng! Chín vạn minh tệ! Người già trẻ không lừa! ""Quá rẻ!" "Súng ngắn ma năng! Bắn nhanh đánh trúng! Ai mua không? ! Một trăm mười ngàn minh tệ một khẩu! ""Cmn! Ngươi cướp tiền à!" "??? Ngươi nhắc lại lần nữa xem!" "Có ai muốn quần áo không?" "Lương khô! Thời gian sử dụng siêu lâu!" "Cái này làm bằng gì vậy?" "Nguyên liệu làm gì ngươi đừng hỏi, là muốn tốt cho ngươi thôi!" "????" Từ khi bản đồ Mê Vụ trấn mở ra, mạch não của các người chơi tựa hồ đã hoàn toàn được khai thông, đủ loại ý tưởng điên rồ liên tục tuôn trào. Nhìn đám khô lâu bày sạp la hét ầm ĩ kia, Shirley lộ vẻ tò mò. "Bọn họ đang bán đồ sao?" Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Helen thấy một sạp hàng bán quần áo. Chỉ thấy một tên khô lâu và một tiểu Ác ma đang líu ríu mặc cả mà nàng nghe không hiểu. "Có thể là vậy." Trong nháy mắt, giao dịch hình như thành công. Tên Khô Lâu binh kia đội lên đầu một món hàng dệt trông như tơ nhện, vui vẻ rời đi. Nhìn theo bóng lưng nó, biểu cảm của tiểu Ác ma có vẻ hơi buồn bã? Tuy nhiên, điều khiến người khác chú ý không phải là vẻ mặt của chủ quán tiểu Ác ma mà là một chuyện khác. Shirley trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Sao tên khô lâu kia không trả tiền vậy?" Lẽ nào ở Đại Mộ Địa mua đồ không cần trả tiền sao? Helen cũng rất tò mò về chuyện này, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có lẽ là không nhìn thấy tiền." Nghe nói ở Đại Mộ Địa dùng minh tệ. Nhưng nàng cũng chỉ là nghe nói thôi, chứ chưa từng tận mắt thấy vật đó có hình dạng như thế nào. Hai nàng Ám Dạ Tinh Linh dáo dác nhìn xung quanh một hồi, nhưng không dừng lại lâu. Theo sau một hầu tăng tộc Thạch Sùng mặc áo choàng đi tới, các nàng nhanh chóng bám theo sau lưng hắn, men theo đường hầm ngoằn ngoèo đi tới công xưởng ma pháp Oak. Lúc các nàng bước vào công xưởng ma pháp, Ma Vương đại nhân đang đứng chung với một tên Goblin lùn tịt, đối diện với một cỗ máy móc kim loại có hình dạng kỳ lạ. Chỉ thấy tên Goblin kia mặt mày nịnh nọt, miệng không ngừng líu lo khen "Không hổ là Ma Vương đại nhân". Thực lòng mà nói, Shirley cực kỳ ghét Goblin. Trong ấn tượng của nàng, đám này đều là tay sai của Thực Nhân Ma, mà lại cũng vô lễ như lũ Ogre, chẳng những luôn chạy đến tầng bốn quấy rầy, mà hễ nhìn thấy các nàng là lại lộ ra nụ cười bỉ ổi ghê tởm. Nhưng nể mặt Ma Vương đại nhân, nàng chỉ lờ đi tên này. Nhanh hơn cả hầu tăng tộc Thạch Sùng, nàng nhìn bóng lưng Ma Vương đại nhân, tinh thần phấn chấn hỏi: "Thưa Ma Vương đại nhân, ngài tìm Shirley có việc gì ạ?" Nghe thấy tiếng ở cửa, La Viêm dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn hầu tăng tộc Thạch Sùng đứng ở cửa gật đầu, sau đó cười nói với hai nàng Ám Dạ Tinh Linh: "Hai ngươi tới vừa đúng lúc, ta có một bảo bối định cho các ngươi xem đây." Hầu tăng tộc Thạch Sùng khẽ gật đầu cáo lui, lặng lẽ rời khỏi công xưởng ma pháp Oak. "Bảo bối?" Shirley nghi hoặc nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào cỗ máy có hình dạng cổ quái kia, "Không phải là cái này đấy chứ?" Vẻ mặt Helen cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, ném ánh mắt khó hiểu về phía Ma Vương. La Viêm gật đầu, khẽ cười nói: "Đúng vậy." Shirley do dự nói: "Nhưng mà... Đây chỉ là một cỗ máy thôi mà?" Lời của nàng còn chưa dứt, đã bị Oak kêu la kinh hãi cắt ngang. "Cái gì mà đây chỉ là một cỗ máy? ! Ngươi dám xem thường trí tuệ của Ma Vương đại nhân! Oak tuyệt đối không cho phép! Ngươi tên tai nhọn ngu ngốc kia! Không phân biệt được đồ tốt xấu! @%#!" Bị tiếng ồn ào kia làm giật mình, tỉnh hồn lại Shirley hung hăng trừng Oak một cái, nhưng không ngờ tên Goblin này gan lớn thật, lại dám coi thường sự uy hiếp của nàng. "Ngươi gào to vậy làm gì? Mà chính ngươi còn không phải là tai nhọn à?" "Oak không giống!" Oak ưỡn ngực, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. "Ma Vương bệ hạ nói, Oak là Goblin thông minh nhất! Còn thông minh hơn cả Địa Tinh! Tuy là tai nhọn nhưng không phải đồ ngốc!" Helen: "..." Có gì khác nhau sao? Khác với cô chị bình tĩnh, Shirley giận đến nghiến răng, đang định ra tay giáo huấn tên không biết trời cao đất rộng này thì bị tiếng nói ở bên cạnh ngăn lại. "Đủ rồi, ta không rảnh xem các ngươi cãi nhau." Thấy Shirley sắp bùng nổ, La Viêm hắng giọng cắt ngang sự ồn ào của hai cô nàng, dùng giọng điệu uy nghiêm nói tiếp: "Ngươi nói không sai, đây chỉ là một cỗ máy, nhưng nhờ sức mạnh của nó, chúng ta có thể dễ như trở bàn tay làm được chuyện mà ngay cả ma pháp cũng rất khó làm được." "Cái này... Sao có thể chứ?" Shirley kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được. Đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy, La Viêm mở miệng hỏi: "Ngươi dùng ma pháp có thể nhìn xa nhất bao nhiêu?" Shirley tự tin nhếch khóe môi: "Nếu tầm nhìn tốt, ba cây số không thành vấn đề!" Riêng về khả năng điều tra và ma pháp viễn thị thành thục, nàng còn tự tin hơn cả lão cha Hoàng Kim cấp thực lực của mình. Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của nàng, La Viêm lại cười hỏi tiếp: "Vậy có thể nhìn thấy chi tiết nhỏ cỡ nào?" Shirley tinh nghịch trợn mắt: "Nếu Shirley cẩn thận, ngay cả lỗ chân lông của Ma Vương đại nhân cũng có thể thấy được!" "Shirley!" Helen cảnh cáo trách mắng muội muội của mình một câu, sau đó áy náy nhìn về phía La Viêm, "Xin lỗi, thưa Ma Vương đại nhân...""Không sao, ta hỏi nàng," La Viêm cười phất tay, nhìn Shirley đang ấm ức tiếp tục hỏi: "Còn chi tiết nhỏ hơn cả lỗ chân lông thì sao? Mắt thường của ngươi có thấy được không?" "Nhỏ hơn cái này á?" Shirley vừa ấm ức xong thì ngẩn người, gãi gãi ót, lẩm bẩm nói, "Còn có thể nhỏ hơn sao?" La Viêm không nói gì, chỉ đặt một lam kính có mẫu thử chất lỏng vào khe giữa của dụng cụ, rồi nhẹ nhàng xoay một chiếc bánh răng tròn ở bên cạnh ống sắt, điều chỉnh khoảng cách giữa thấu kính và kính lọc, đồng thời bật đế ma tinh đăng. Nhìn chiếc ống tròn kim loại kia, Helen cảm thấy có chút quen mắt, chợt nhớ ra hình như đã thấy nó ở trên người các mạo hiểm giả. "Đây là... Kính viễn vọng?" Nghe các trưởng lão trong tộc nói, con người nhờ một công cụ gọi là kính viễn vọng có thể nhìn thấy và sử dụng nơi xa như dùng ma pháp mà không cần nhờ tới nó. Đương nhiên. Thứ này trong rừng Mê Vụ không có tác dụng gì, chủ yếu là dùng ở bên ngoài mê cung. La Viêm gật đầu cười: "Cũng giống nguyên lý của kính viễn vọng, chỉ khác cách dùng thôi." Từ gần một ngàn năm trước, Lint · Isaac đã đưa kính viễn vọng ra ngoài. Và cũng chính từ đó trở đi, mọi người đã ứng dụng kính viễn vọng vào hàng hải, đặc biệt là các chuyến thuyền đi dọc bờ biển Vòng Xoáy. Có lẽ vì sức lực có hạn nên Lint đã chế tạo ra những thiết bị tinh vi như động cơ hơi nước và đồng hồ cơ, nhưng lại không lấy ra kính hiển vi khắc vân. Thực tế, thứ đó làm ra còn dễ hơn nhiều so với động cơ hơi nước.
Mà lại so với động cơ hơi nước, kính hiển vi rõ ràng có thể tốt hơn giúp những người của thế giới này nhận biết vị trí của mình trên thế giới. Đương nhiên, La Viêm cũng coi như nhờ phúc của tiền bối, không cần từ lúc mài kính phiến bắt đầu bận rộn. Thông qua trấn Ngân Tùng mua sắm mười mấy chiếc kính viễn vọng, hắn đem thấu kính bên trong phá ra, tính toán tiêu cự rồi lắp ráp lại, dưới sự trợ giúp của Oak, cuối cùng hoàn thành một đài kính hiển vi lớn nhất với độ phóng đại 20×40. Độ phóng đại lớn nhất lên đến 800 lần, đã đủ để nhìn thấy hình dáng tế bào máu, cùng cấu trúc của các bộ phận tế bào. Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Shirley, La Viêm không nói thêm gì, mà là mời nàng đến trước chiếc kính hiển vi có hình dáng kỳ dị, đơn giản nói cho nàng phương pháp thao tác dụng cụ này. Khi mắt vừa ghé sát vào kính lọc, Shirley cả người đều sửng sốt, không thể tin nổi mà kêu lên."Đây, đây là cái gì?!" Chỉ thấy trong tầm mắt của nàng, từng khối cấu trúc hình phao lớn nhỏ khác nhau hoặc đứng im, hoặc nhẹ nhàng di động... Có cái giống như con ốc sên nằm ngang, có cái giống như con giun trong suốt, còn có một vài hình thù kỳ quái đến mức nàng không thể nào hình dung được. Cảm giác giống như nàng chưa từng thấy qua một thế giới khác! Mắt của nàng gắt gao dán vào kính lọc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm vào bên trong. Chưa từng nhìn thấy biểu cảm rung động như vậy trên mặt muội muội, Helen cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn kỹ bộ máy có tạo hình kỳ dị kia. Thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao? Nhìn Shirley kinh hô không thể tưởng tượng nổi, La Viêm dùng giọng ôn hòa trả lời câu hỏi của nàng. "Đây chính là thế giới chúng ta đang sống, hay nói cách khác là thế giới sau khi phóng đại 800 lần." "Nói không nghiêm cẩn thì, đại đa số sinh vật mà ngươi nhận biết đều do những 'tế bào' nhỏ bé này tạo thành." "Bao gồm cả chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận