Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 139: Ma Đô mái vòm năng lượng nơi phát ra huyền bí (2)

Chương 139: Ma Đô mái vòm năng lượng nơi phát ra huyền bí (2)
Chỉ có điều, hắn dường như cũng không định thẳng thắn mình là con riêng nhà Colin. Vừa nghĩ đến vì chính mình, hắn không thể cùng người thân đang ở trước mắt nhận nhau, trong lòng Vivian lại không khỏi trào lên mấy phần tự trách và chua xót.
Đáng tiếc La Viêm không biết nàng đang suy nghĩ gì, nếu không khẳng định sẽ gõ vào trán nàng một cái, cảnh cáo nàng chớ suy nghĩ quá nhiều.
". . . Không dám nhận, vãn bối có tài đức gì mà dám so sánh với Thân vương Caesar Colin, thật sự là Thân vương điện hạ quá khen." La Viêm khiêm tốn mà ung dung cười cười, dừng lại một lát, tao nhã lễ phép nói tiếp, "Ngược lại là giáo sư Edoniya, vãn bối kính ngưỡng đại danh của ngài đã lâu rồi."
"Ồ? Chúng ta nổi danh như vậy sao?" Dù biết đây là lời khách sáo, trên mặt giáo sư Edoniya vẫn nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết trên trời.
"Đương nhiên! Tên của ngài xuất hiện trong sách giáo khoa, ta ở lớp Lịch sử phép thuật đã nghe qua không chỉ một lần, ai nhắc đến tên ngài cũng đều tán tụng công tích của ngài. . . Nhất là hiệu trưởng Ewen Kruger!" La Viêm quả quyết nói, sau đó nói thẳng ý đồ đến, ". . . Khi ta thỉnh giáo hiệu trưởng học viện Ma Vương của ngài về vấn đề thiết kế mái vòm thủy tinh Ma Đô, ông ấy lập tức giới thiệu ngài cho ta, thế là ta mang theo thư giới thiệu của ông ấy không mời mà đến, mong là không làm phiền đến ngài."
Nói xong, hắn nhìn sang Vivian. Người kia lập tức tỉnh lại, chạy nhanh đến bên giáo sư Edoniya, đưa thư giới thiệu đang cầm trong tay.
Giáo sư Edoniya tươi cười gật đầu với Vivian, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng, sau đó nhận lấy lá thư.
Bất quá nàng cũng không mở thư ra, mà là đưa nó trực tiếp... ăn hết?
La Viêm kinh ngạc nhìn lá thư dung nhập vào bàn tay nàng, biến mất trong cơ thể nàng.
Đối diện với ánh mắt mỉm cười kia, hắn mới ý thức được tầm mắt mình có hơi bất lịch sự, thế là vội vàng giải thích, "Xin lỗi, ta chỉ là chưa từng thấy qua... Có chút tò mò."
"Không sao, tộc nhân ta ở Ma Đô rất ít, ngươi cảm thấy tò mò là bình thường." Edoniya mỉm cười, hời hợt bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói, " . . . Nói về hiệu trưởng của các ngươi, ta và ông ấy xem như là bạn cũ, lúc trước ta định xây xưởng ma pháp này ở học viện Ma Vương, nhưng ông ấy không đồng ý, thế là ta từ chức đến đây."
La Viêm vừa cười vừa nói, "Ta nghĩ hiệu trưởng Ewen nhất định hối hận, chẳng bao lâu sau ông ấy đã xây một cái tương tự ở học viện Ma Vương."
"Vậy sao?" Giáo sư Edoniya cười trừ, ôn tồn tiếp tục nói, "Ông ấy một lòng muốn phản công Vu yêu mặt đất, giấc mộng của ông ấy là xây một ngôi mộ viên âm u ẩm ướt nhất trên mặt đất chan hòa ánh nắng, nên ông ấy ra sức phản đối một số nghiên cứu của ta. . . Thật sự rất mâu thuẫn, phải không? Đã hơn một ngàn năm, ông ấy vẫn không chịu thừa nhận, kỳ thật ông ấy hợp với hoàn cảnh Địa Ngục hơn ai hết, nơi đây mới là nơi thích hợp nhất cho Vong Linh. Ngược lại là chúng ta, không hoàn toàn thích ứng nơi này, nhưng những năm qua chúng ta cũng thử bắt đầu tiếp nhận."
"Vu yêu đôi khi thân bất do kỷ." La Viêm thử giải thích cho hiệu trưởng Ewen, "Trong một ngàn năm qua ông ấy dung hợp quá nhiều thứ không thuộc về linh hồn mình, có lẽ ông ấy cũng không phân rõ cái nào mới là bản ngã thật sự. Bất quá ta nghĩ, sâu thẳm trong lòng ông ấy vẫn lý giải ngài."
"Có lẽ vậy, kỳ thật quan hệ của chúng ta cũng không tệ, thỉnh thoảng vẫn viết thư qua lại. . . Như bây giờ chẳng hạn." Giáo sư Edoniya nhẹ nhàng cười, giẫm lên lớp đất xốp và lá rụng, cùng Vivian đi về phía bãi đất lát gạch.
"Trong thư ngươi nói muốn đại khái giống như ở vườn hoa nơi này đúng không?"
"Lớn hơn nơi này," La Viêm nghiêm túc nói, "Đó là cả một cánh rừng, ta không thống kê được diện tích cụ thể, nhưng ít nhất cũng hơn trăm km vuông!"
"Vậy không phải là một nơi nhỏ, gần bằng cả Ma Đô rồi." Giáo sư Edoniya kinh ngạc nhìn hắn.
"Đúng vậy," La Viêm gật đầu, tiếp tục nói, "Ma Vương tiền nhiệm của ta là Reggie Dragon duy trì ánh sáng mái vòm thủy tinh bằng sức mạnh tín ngưỡng, nhưng ta dự tính tiêu xài vào chỗ đó, dùng sức mạnh tín ngưỡng duy trì vận hành của mái vòm thủy tinh thực tế có chút khó mà chấp nhận."
Hắn mơ hồ cảm thấy Reggie Dragon hẳn đang làm gì đó không ổn, giống như Lint Isaac.
Nếu không khó giải thích tại sao hắn tốn nhiều sức như vậy, tạo ra một khu rừng có mặt trời mọc mặt trăng lặn trong mê cung.
Nhưng dù tên kia có kế hoạch lớn lao đến mức nào đi nữa, cũng không thể che giấu việc thu chi sức mạnh tín ngưỡng cực kỳ mất cân bằng.
La Viêm muốn xem thử có thể dùng biện pháp khác để giải quyết vấn đề này không.
"Đúng là vậy," Edoniya gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Sức mạnh kỳ tích chỉ thích hợp dùng cho kỳ tích, không thích hợp để chi tiêu hằng ngày. Dù là Ma Đô, cũng không thể chỉ dựa vào sức mạnh tín ngưỡng duy trì mái vòm thủy tinh vận chuyển, trừ phi Ma Thần bệ hạ triệu tập toàn bộ sức mạnh Địa Ngục. . . Nhưng như vậy lại được không bù mất."
"Ta cũng nghĩ vậy." La Viêm gật đầu nói.
"Cho nên ta muốn thỉnh giáo ngài, có phương án thay thế nào không? Ví dụ như lợi dụng năng lượng địa nhiệt, hoặc là thực vật hấp thụ năng lượng từ mặt trời."
"Năng lượng từ mặt trời?" Trong mắt Edoniya thoáng hiện lên vẻ kinh hỉ, hay đúng hơn là tán thưởng, "Ngươi thế mà biết cái này? Không tầm thường."
La Viêm ngượng ngùng cười cười. Đây có phải là kiến thức gì ghê gớm lắm đâu? Nếu như ở trên địa cầu, hắn còn nghi người đối diện đang nói chuyện âm dương quái khí nữa đấy.
Giáo sư Edoniya suy tư một lát, cất giọng ôn tồn nói, "Từ rất lâu trước đây ta đã phát hiện, toàn bộ năng lượng trong thế giới chúng ta đang sống đều đến từ mặt trời trên đầu..."
Vẻ mặt La Viêm khẽ động. Lần này đến lượt hắn không thể tin được.
Giáo sư Edoniya không để ý biểu hiện của hắn, tiếp tục nói, ". . . Sức mạnh vĩ đại kia quá khổng lồ, dù ma pháp cũng khó tái tạo, đến mức đôi khi ta không khỏi tự hỏi, có phải linh hồn của toàn bộ sinh linh đều đến từ đó, kể cả tinh thần năng lượng bẩm sinh của chúng ta?"
"Ta cảm thấy cái này nên xét riêng ra," La Viêm cắt ngang phán đoán của nàng, đưa ra quan điểm của mình, "Có lẽ trong vũ trụ này vẫn còn một thế giới khác, họ cũng như chúng ta trên đầu đội một ngôi sao, chính là mặt trời. Nhưng khác biệt ở chỗ, họ không nắm giữ ma pháp, hay chính là cái gọi là tinh thần năng lượng."
Giáo sư Edoniya mỉm cười nói, "Ánh mắt ngươi nói cho ta biết, ngươi như đã tận mắt nhìn thấy thế giới đó."
La Viêm vội vàng chữa lại lời mình, "Ta từng thoáng thấy trong mộng thôi."
"Thật sao?" Giáo sư Edoniya cười trừ, ôn hòa tiếp tục, "Bất quá ngươi nói đúng, chúng ta thiếu cái đối chiếu. . . Vì vậy ta thử tạo ra một vườn hoa nhân tạo ở xưởng ma pháp của mình, muốn xem sinh linh sinh ra ở đây có lĩnh ngộ được sức mạnh kỳ tích không."
La Viêm kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng có dã tâm lớn đến thế. Dù phương pháp của nàng có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng đặt trong bối cảnh thời đại thì lại có vẻ hơi vượt quá quy định. Ít nhất nàng ý thức được việc chỉ nghiên cứu một vầng mặt trời sẽ không có kết quả. Giống như người không thể chỉ soi gương mà phân biệt được đẹp và xấu. Đây là một loại tư duy khoa học!
Nhìn vẻ kinh ngạc của La Viêm, giáo sư Edoniya mỉm cười tiếp, "Nói chuyện với ngươi một hồi, ta phát hiện những vấn đề trước kia chưa thông lại có hướng suy nghĩ mới. Thật xấu hổ, rõ ràng là ngươi đến thỉnh giáo ta, cuối cùng lại thành ra ngươi giải đáp thắc mắc cho ta."
La Viêm vội nói, "Không dám nhận, chỉ là vài ý kiến cá nhân vụng về."
"Ngươi là đứa trẻ khiêm tốn." Vừa nói, giáo sư Edoniya lấy từ trong ngực ra một giọt dịch long lanh, rồi cho vào một bình thủy tinh tròn đáy.
Giọt dịch màu xanh lục như thạch, thoáng hiện trong bình.
Edoniya đưa cho La Viêm. "Cái này cho ngươi."
"Đây là?" La Viêm cẩn thận quan sát chiếc bình trong tay, tiếc rằng không nhìn ra manh mối nào. Nhưng hắn có thể cảm giác được, giọt dịch kia như một viên đá bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nào đó, tựa như còn sống.
Giáo sư Edoniya ôn tồn nói tiếp, "Ta gọi nó là trùng nham tương. Nhưng so với côn trùng, nó giống thực vật hơn. . . Một loại thực vật giống như địa y. Lúc đầu ta phát hiện chúng gần ao nham tương, sau đó ta nhận ra chúng không chỉ sống trên bề mặt nham thạch, đôi khi chúng còn xâm nhập vào vết nứt nham thạch, thậm chí là những nơi sâu hơn nữa."
"Khác với thực vật bình thường, mấy sinh vật nhỏ bé đáng yêu này không những không sợ nhiệt độ cao của nham tương, mà còn hấp thụ năng lượng trong đó làm chất dinh dưỡng."
Thậm chí không chỉ như vậy, đầu cuối liên kết bọn chúng chẳng những sẽ để cho năng lượng truyền qua lại giữa nhau, mà còn đem nhiệt năng chứa đựng từ các loại tinh thể kết tinh ngay bên trong chi tướng, từ đó dự trữ nhiệt năng. Có phải rất thần kỳ?"
"Đâu chỉ là thần kỳ! Đây quả thực là nhân tạo ra ma tinh! Khó trách ma tinh ở Ma Đô dễ kiếm như vậy, hóa ra giống như Kim Cương của ta, cũng là đồ nhân tạo! " Nhìn cái bình thủy tinh trong tay, La Viêm lộ vẻ mặt mừng rỡ. Trong mê cung của hắn vừa vặn có một mạch nham thạch nóng chảy, mà lại nó lại nằm ngay trên địa bàn của đám Người Đá!
"Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều!"
"Không cần khách khí."
Chú ý thấy chiếc nhẫn không gian trên tay La Viêm, giáo sư Edoniya ân cần nhắc nhở một câu: "Ngoài ra, vì nó còn sống, nên tốt nhất ngươi đừng cho nó vào trong Á không gian...có khả năng sẽ khiến nó c·hế·t đấy."
"Yên tâm đi, điều này ta vẫn biết!" La Viêm tươi cười hớn hở. Có thứ này, đừng nói vấn đề ánh sáng trong tầng thứ tư của mê cung được giải quyết, ngay cả vấn đề "đạn dược" cho đại pháo ma tinh cũng được giải quyết một cách dễ dàng! Lần này hắn không cần lo lắng chuyện vài vòng pháo kích đã làm tiêu hao mất 1 triệu Keira ma tinh nữa! Thậm chí, nếu hắn muốn, hắn có thể làm giá ma tinh trên toàn vương quốc Ryan giảm mạnh! Nếu như làm vậy có lợi cho Đại Mộ Địa.
Ngay lúc La Viêm nghĩ vậy, giáo sư Edoniya đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lối vào vườn hoa nhà ấm, vẻ mặt lộ ra nụ cười ám muội.
"Có người đến tìm ngươi... nhìn dáng vẻ thì có vẻ nàng đang rất gấp."
"Có người tìm ta?" La Viêm hơi ngẩn ra, đang định hỏi là ai thì giáo sư Edoniya đã im lặng mở cửa, cho người kia vào.
Trong chớp mắt, một bóng hình hồng phấn như cơn lốc quét đến trước mặt hắn nhanh như chớp. Người đến không ai khác chính là Mia Padrich.
"Lớn rồi, có chuyện lớn không hay!" Không để ý tới có người khác ở đây, nàng lo lắng nắm lấy tay La Viêm, gấp gáp nói: "Lãnh địa Ma Vương của ngươi...hình như có chuyện rồi!"
La Viêm: "...?"
Du Du: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận