Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 277: Trong hạp cốc tao ngộ (1)

Chương 277: Gặp gỡ trong hẻm núi (1)
Đại lục Janna, sa mạc miền trung, Hẻm Nứt Song Vĩ.
Mặt trời đỏ treo cao, trời đất nóng bỏng như lò lửa!
Bão cát gào thét xuyên qua hẻm núi, cuốn lên từng lớp cát vàng nhấp nhô, phảng phất báo hiệu tiếng trống trận sắp vang lên.
Đại quân của vương quốc Thánh Giáp Long đang chậm rãi tiến bước trên sa nguyên, như một dòng lũ đen hướng về Hẻm Nứt Song Vĩ.
Mười vạn Chiến Sĩ Giáp Long dàn trận chỉnh tề, phóng tầm mắt trông giống như một con rắn dài đang trườn trên mặt đất.
Bọn hắn khoác Giáp Mây, trên phiến giáp khảm đầy mảnh vỡ Đá Hắc Diệu, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt dưới ánh mặt trời. Giáo dài và cự kiếm đen bóng cầm trong tay, lưỡi kiếm răng cưa sắc lẻm như miệng thú dữ, theo bước tiến của họ mà lúc lắc trước sau, như những con dã thú đang nhe răng!
Dẫn đầu quân trận là các quân quan quý tộc của vương quốc Thánh Giáp Long. Kẻ thì đầu đội mũ trụ mạ vàng, người thì lưng đeo thánh phù phỉ thúy, trên giáp trụ ngoài việc gắn phiến giáp Đá Hắc Diệu, còn điểm xuyết những sợi tơ và trang sức vàng óng lấp lánh, chói mắt như thể kho báu mở rộng cửa.
Bọn hắn ngẩng cao đầu bước đi, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn và coi thường, dường như thắng lợi đã nằm chắc trong tay, dễ như trở bàn tay.
Mà ngay hàng đầu tiên của bọn hắn, một con Địa Long khoác giáp nặng chậm rãi tiến tới, và Kỵ Sĩ trên lưng con Địa Long đó chính là vị Chiến Tướng đứng đầu của vương quốc Thánh Giáp Long – Baccar.
Hắn khoác trọng giáp, bộ áo giáp hình vảy Rồng Lớn được tạo thành từ màu đen bóng và hoàng kim xen kẽ, thân hình cao lớn như núi, khuôn mặt như tượng đá tạc, những hình xăm chiến trận ẩn hiện giữa các lớp vảy, phảng phất máu thần đang chảy trong cơ thể.
"... Ha ha, Baccar tướng quân, ta dám đánh cược với ngài, lũ bò sát thằn lằn của tộc Sa Tích kia sau khi nghe thấy tên ngài, chỉ sợ đã sợ đến tè ra quần rồi! Nếu không thì đến tận bây giờ, bọn hắn đã chẳng còn trốn biệt sau cồn cát, không dám ló mặt ra."
Cưỡi bên cạnh con Địa Long, một Chiến Tướng quý tộc đang dạng chân trên con Rồng chân thấp, mặt mày hớn hở, giọng điệu đầy vẻ nịnh nọt.
"Thánh Vương bệ hạ vẫn quá thận trọng rồi, chỉ vì đám bò sát đó mà lại phải làm phiền ngài ra tay. Theo ý ta, căn bản không cần ngài phải đích thân xuất trận, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng ta liền có thể thay ngài xâm nhập vào trung tâm sa mạc, chặt đầu lũ thằn lằn đó dâng lên trước mặt ngài!"
"Không liên quan đến thận trọng, đây là sự trừng phạt của Thánh Vương bệ hạ đối với bọn hắn, hay nói đúng hơn là thiên phạt mà Long Thần đại nhân giáng xuống... Nợ máu phải trả bằng máu, Thánh Vương bệ hạ đã đích thân dặn dò ta, phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất để xóa sổ bọn chúng khỏi mảnh đất này."
Baccar cười lạnh một tiếng, hai mắt lóe lên ánh vàng của loài săn mồi, ngữ khí lạnh lẽo nói.
"Lũ côn trùng hạ đẳng lang thang trong cát bụi đó dám sát hại sứ đoàn của ta, xem ra bọn chúng chê mạng mình quá dài rồi."
Hắn nhìn xuống đất cát dưới chân, sát ý trong lời nói không hề che giấu, phảng phất đã thấy đầu kẻ địch phủ kín hẻm núi.
"Ta muốn lấy xương sọ của ‘Tộc Mẫu’ đó rửa sạch, khảm viền vàng, đổ chì vào, đặt ở nơi cao nhất trong Miếu Long Thần, để nàng ta tận mắt chứng kiến chúng ta chà đạp tộc nhân của nàng như thế nào... Mà tất cả những điều này đều là do sự ngu xuẩn của nàng ta."
Tên quý tộc kia cười ha hả một tiếng, khóe miệng nhếch lên, tiếng cười nhạo mang theo một tia nịnh bợ rõ ràng.
"Có thể được đặt đầu lâu ở nơi cao nhất trong Miếu Long Thần... đối với lũ côn trùng đó mà nói cũng xem như là vinh hạnh."
Baccar cười khẩy một tiếng, hào khí ngút trời trong lồng ngực, hắn hất cằm lên, rồi giật mạnh dây cương, đứng trên cao nhìn xuống tiền quân, tiếng binh khí va chạm vang vọng như sấm rền.
"Các dũng sĩ!"
"Những kẻ phản bội trong cồn cát này không chỉ chối bỏ thệ ước cổ xưa, cấu kết với dị tộc bên ngoài biển lớn, mà còn tàn nhẫn giết hại sứ giả của chúng ta!"
"Hôm nay, chúng ta sẽ dùng máu tươi của chúng để rửa sạch hẻm núi này, dùng xương cốt của chúng dựng thành tường xương, đem Tộc Mẫu của chúng về Thánh Thành -- trước mặt Long Thần, moi trái tim tội nghiệt của nàng ta ra!"
"Vì Thánh Vương mà chiến!"
"Vì Long Thần mà chiến!"
Mười vạn quân Tộc Giáp Long gầm thét rung trời, theo tiếng binh khí rung lên trong tay họ, âm thanh dâng lên trùng điệp như sóng lớn vỗ bờ, phảng phất giữa trời đất chỉ còn lại dòng lũ Đá Hắc Diệu không thể ngăn cản này.
Nhưng vào lúc này, toán quân dò đường phía trước bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Một tên trinh sát cưỡi Rồng chân thấp phi nhanh tới, chạy đến gần Baccar, ghìm chặt dây cương bẩm báo: "Tướng quân, trong bụi cát ở hẻm núi phía trước xuất hiện bốn bóng người thân phận không rõ... Xem ra không giống ma vật trên mảnh đất này."
"Bóng người?"
Baccar nhíu mày, nhưng cái nhíu mày đó rất nhanh biến thành một tiếng cười khẽ, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng rõ ràng.
"Tám phần là đám ngoại lai từ ngoài biển lớn," vị quý tộc cưỡi Rồng chân thấp đi theo bên cạnh Baccar ngạo mạn ngẩng đầu, nói giọng chế nhạo đầy coi thường, "Xem ra tộc Sa Tích sớm đã cấu kết với những kẻ đó rồi, tám phần là chính bọn chúng đã dẫn đám người kia tới đây!"
Lời hắn nói nhận được sự hưởng ứng của không ít Chiến Sĩ quý tộc vương quốc Thánh Giáp Long, xung quanh vang lên một tràng cười nhạo.
"Ha ha... Xem ra bọn chúng đã không thể chờ đợi được nữa, muốn sớm đến Miếu Long Thần triều thánh rồi."
"Chúng ta có nên mau chóng thành toàn cho bọn chúng không?"
"Hay là cho bọn chúng một cái chết thống khoái đi, máu của chúng chỉ làm bẩn nước Thánh Hồ mà thôi."
Nghe các tướng sĩ cười nói bàn tán, khóe miệng Baccar cũng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn phủi bụi cát trên áo choàng, ngữ khí lạnh lùng kiêu ngạo nói.
"Bất kể là ai, dám cản bước tiến của chúng ta, đều chỉ có một con đường chết!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía tên Chiến Sĩ quý tộc bên cạnh, hạ lệnh.
"Yuger, ngươi dẫn một đội khinh kỵ binh tiến lên, mang đầu của bốn con sâu bọ đó về đây cho ta!"
"Tuân lệnh!" Chiến Sĩ quý tộc tên Yuger hai mắt lóe sáng, rút thanh cự kiếm Đá Hắc Diệu vác trên lưng, nắm chặt dây cương buộc quanh cổ con Rồng chân thấp, lớn tiếng nhận lệnh.
Tiếng nói vừa dứt, hắn đồng thời giơ cao thanh cự kiếm Đá Hắc Diệu trong tay, hét lớn một tiếng về phía toán quân phía sau.
Rất nhanh, hơn mười kỵ binh Rồng chân thấp tách khỏi tiền quân, giống như một thanh trường kiếm bất ngờ ra khỏi vỏ, cuốn theo bụi cát mịt mù, lao về phía bốn thân ảnh cách đó một kilomet!
Nhìn bốn bóng người thấp bé càng lúc càng gần, Yuger hạ thấp người, không nhịn được liếm liếm vảy nơi khóe miệng mình, phảng phất đã nếm được mùi máu tươi trong tiếng gió cát gào thét kia.
Tới đi – Bảo kiếm lớn của ta đã đói khát lắm rồi!
Đón cơn gió cát gào thét, hắn hưng phấn gầm rú trong lòng.
Mà điều hắn không biết là, bốn người chơi nhỏ bé đang nhìn nhau với hắn từ xa, tâm trạng vào giờ khắc này còn hưng phấn và kích động hơn hắn, đến mức ngọn hồn hỏa lập lòe kia đều suýt biến thành hồn hoàn bắn ra khỏi xương sọ.
"Ngọa Tào!"
"Gió này! Cát này! Con Thằn Lằn này!"
"Đơn giản là ngầu bá cháy luôn chứ?!"
Ba câu này đều do 【 Kỵ Sĩ Đầu Heo 】 nói... Hoặc nên nói là, do một con Thằn Lằn nói.
Giờ này khắc này, hắn đang đóng vai nhân vật Thằn Lằn Nhân tộc Thủ Cung, nghề nghiệp Chiến Sĩ, trong tay vác một cây chiến phủ cán dài, khí chất từ đầu đến chân vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật của hắn.
Còn đứng bên cạnh hắn, đương nhiên là lão huynh 【 Chiến Sĩ Đầu Trâu 】 đang đóng vai Chiến Sĩ Khô Lâu, cùng với 【 Nhất Diệp Tri Thu 】 thân là Pháp Sư Khô Lâu và 【 Chợt Muộn 】 là Thích Khách Chuột Vong Linh.
Từ khi server mở đến nay, bọn họ đã lập đội được một thời gian, chơi cùng nhau mãi rồi trở thành đồng đội cố định.
Về phần tại sao họ lại ở đây, tự nhiên là vì nhiệm vụ giúp đỡ bộ lạc Sa Tích.
"Thật lòng mà nói, hiệu ứng này đúng là quá đỉnh, không khí đại chiến trường được tạo dựng tuyệt vời!" Chợt Muộn thầm cảm khái trong lòng, khâm phục sát đất thực lực kỹ thuật của đội ngũ phát triển game « Thiên Tai OL ».
"Đúng vậy."
Nhất Diệp Tri Thu đang giơ kính viễn vọng một mắt cũng khẽ gật đầu, hồn hỏa trong xương sọ lóe lên, giọng nói thấp khàn kiềm nén vẻ hưng phấn và kích động.
"...Mấy vạn NPC cùng xuất hiện, vậy mà mô hình mỗi NPC lại có thể có những khác biệt tinh vi. Giờ ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, đội ngũ phát triển này rốt cuộc có phải người Trái Đất không nữa."
Đây là chuyện mà khoa học có thể làm được sao?!
Hắn tuy không phải chuyên gia trong ngành liên quan, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về tình hình phát triển phần cứng điện tử.
Trong thời đại toàn cầu hóa này, các lĩnh vực nghiên cứu tiên phong đa phần đều trong trạng thái giao thoa chặt chẽ, trong tình huống đó, muốn dẫn trước ngành nửa bước đã là rất khó khăn, huống chi muốn dẫn trước cả một bước thì càng khó như lên trời!
Mà thực lực kỹ thuật mà « Thiên Tai OL » thể hiện ra, đã không thể dùng 'dẫn trước một hai bước' để hình dung được nữa, ít nhất cũng là cách biệt mười đến hai mươi bước, thậm chí là cách biệt thế hệ!
Tóm lại, hắn không thể dùng lời nào để diễn tả sự kinh ngạc trong lòng mình.
Mặc dù đây không phải lần đầu hắn được chứng kiến sự rung động mà tựa game VR nhập vai hoàn toàn này mang lại...
"Đại đao của ta đã đói khát lắm rồi!" Kỵ Sĩ Đầu Heo hưng phấn giơ ngang cây chiến phủ cán dài trong tay, liếm môi nói giọng đầy phấn khích, "Chuẩn bị lên nào, các huynh đệ! Nhớ để thằng đi đầu cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận