Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 94: Trên cái thế giới này vẫn là nhiều người tốt a

Chương 94: Trên thế giới này vẫn là nhiều người tốt a
【Kính mến Ma Vương đại nhân, sáng sớm hôm nay ta tại tuần sát lãnh địa, phát hiện một viên nấm màu sắc rất xinh đẹp, đáng tiếc ta không biết tên của nó. Người hầu của ta đều nói, ngài uyên bác học thức để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, tin tưởng kiến thức rộng của ngài nhất định có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Sissi. – Sissi】
Đang lúc hoàng hôn.
Từ Ngân Tùng trấn trở về Ma Vương lĩnh, La Viêm khi đi ngang qua đại điện máu tươi vừa vặn gặp Misi đến trước phiên trực thay ca.
Chỉ thấy tiểu Ác ma kia mặt co quắp bay đến trước mặt hắn, cung kính hai tay dâng lên một phong thư do nữ vương Ác Mộng Chi Hương đích thân viết.
La Viêm mở thư ra liếc mắt nhìn.
Giống như mọi ngày, hôm nay Ác Mộng Chi Hương cũng rất yên bình, nữ vương Ác Mộng Chi Hương vẫn tản bộ trong lãnh địa.
Mà khác với mọi ngày là, lần này trong thư còn kèm thêm một tấm ảnh ma thuật động.
Loại ảnh ma thuật này có chút tương tự như quay video trên điện thoại ở Địa Cầu, bất quá khác ở chỗ, vật trong ảnh này không dựa theo hình lưu niệm lúc quay, mà là tựa như chính chủ hoạt động sống động trong ảnh.
Phần lớn tranh minh họa trên Nhật báo Ma Đô đều là loại này.
Chỉ thấy trong ảnh tiểu Ác ma có mái tóc ngắn ngang vai màu đỏ rực, đôi mắt đỏ thẫm cùng bờ môi như nham thạch đang chảy nơi sâu thẳm Địa Ngục.
Nàng mặc một chiếc váy đầm trắng gạo, dải lụa đỏ làm làn da trắng nõn nổi bật đến lóa mắt. Đôi tay như cánh sen chống vào đầu gối, hai tay chống cằm, khẽ nâng khuôn mặt tươi cười ranh mãnh, trông có vẻ tâm tình khá tốt.
Không nghi ngờ gì, đây chính là Sissi.
Thật tình, La Viêm cũng là lần đầu nhìn thấy thuộc hạ này của mình trông ra sao, không khỏi nhìn chăm chú hai mắt.
Ngoài cặp sừng lớn cỡ vỏ sò, cùng đuôi và cánh sau lưng, nàng trong ảnh hầu như không khác gì loài người.
Còn về chiếc váy nàng mặc, chắc chắn là do người chơi bán cho… ít nhất dải lụa trắng kia chắc chắn là vậy.
Thấy cảnh này, La Viêm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trên thế giới này vẫn là nhiều người tốt a.
Không đúng, phải nói Ác ma tốt nhiều.
Tóm lại nhờ bức ảnh tự chụp của Sissi, La Viêm cảm giác đôi mắt bị mù của mình cuối cùng cũng được cứu rỗi.
Đúng rồi.
Nấm đâu?
La Viêm tìm một hồi trong ảnh, đến khi dùng ngón tay đẩy Sissi trong ảnh về sau mới tìm thấy cây nấm hình thù độc đáo kia ở góc ảnh.
Trở về xưởng ma pháp, hắn nghiêm túc viết một phong thư hồi âm, nhét vào phong thư giao cho Misi.
【Ảnh chụp rất đẹp, váy áo rất hợp với ngươi. Ngoài ra, nấm đó hẳn là nấm dù mê vụ biến chủng, có thể dùng để điều chế thuốc tạo mộng cảnh. Bất quá cần chú ý, bào tử của nó có hiệu ứng ảo diệu, nhớ không thu hút quá nhiều. – La Viêm】
“Xin chuyển thư này cho Sissi.”
“Vâng! Ma Vương đại nhân!”
Misi run rẩy hai tay nhận phong thư, như cũ không dám ngẩng đầu nhìn mắt Ma Vương.
Đã quen người này nhút nhát, La Viêm cũng không làm khó dễ, chỉ hỏi chuyện mình dặn trước.
“Đúng rồi, tên Miranda luyện kim thuật sư có tin tức gì chưa?”
Misi lắc đầu thu thư lại.
“Bẩm Ma Vương đại nhân, tạm thời vẫn chưa… mặc dù tầng hai mê cung thỉnh thoảng có mạo hiểm giả ghé đến, nhưng pháp sư vong linh vẫn chỉ có một mình ngài.”
Không có sao?
Lạ.
Nhớ lại báo cáo của cha cố Matt trước đây, La Viêm trầm tư.
Thấy Ma Vương không nói gì, Misi cẩn thận hỏi:
“Ma Vương đại nhân, ngài còn gì dặn dò sao?”
Nàng muốn nhanh đi nhanh về, thật không muốn lỡ bữa tối nay.
Một khả năng chợt lóe trong đầu, La Viêm phất tay.
“Không có gì, ngươi đi đưa thư trước, có tin mới báo ta.”
Misi gật đầu thi lễ, sau đó vẫy cánh bay lên, hướng Ác Mộng Chi Hương bay đi…
A Đức Lai cùng cha cố Matt báo cáo chỉ là một khúc dạo ngắn xảy ra vào cuối thu.
Miranda, pháp sư luyện kim vong linh kia dù gây ồn ào ở Lôi Minh thành, thậm chí bị Kỵ Sĩ Đoàn Tam Xoa truy bắt, nhưng đến hiện tại chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng gì đến Đại Mộ Địa.
Bao gồm cơn bão đang nổi lên ở sa mạc Thứ Nguyên xa xôi, cũng không ai biết sẽ mang đến sóng gió gì cho quận Lôi Minh.
Chuyện đáng La Viêm ghi vào báo cáo duy nhất là, “tác phẩm nghệ thuật” của Đại Mộ Địa cuối cùng cũng thành công tấn công vào xã hội loài người, hơn nữa là tầng lớp thượng lưu.
Dù là tấn công bằng phương thức không ai ngờ tới, với La Viêm cũng không quan trọng.
Chỉ cần Ma Đô biết hắn đang làm việc là được.
Còn về ảnh hưởng về sau ra sao, còn phải đợi quan sát thêm.
Mặt khác, trong lúc La Viêm đang thưởng thức bữa tối ngon miệng, đồng thời lên kế hoạch cho tương lai của Đại Mộ Địa, đoàn học thuật giao lưu do Oak dẫn đầu cũng đã đến thành Thiết Nha đúng hẹn, bắt đầu một tuần giao lưu học thuật.
Chuyến đi này, ngoài Oak cùng 20 đồ đệ, còn có 10 tăng lữ thạch sùng tộc chịu trách nhiệm truyền giáo.
Tín ngưỡng của người chuột chũi cũng là tín ngưỡng.
La Viêm dự định xây một bức tượng của mình ở nơi cao nhất của thành Thiết Nha, tiện thu thập lực tín ngưỡng, đồng thời nhân đó đẩy nhanh Ma Vương Lĩnh mở rộng về phía tầng ba mê cung.
Một đoàn người vừa bước vào đống “Thần điện Cơ Giới” đầy rác thì nghe tiếng lạch cạch ở phía xa.
Chỉ thấy một người chuột chũi thấp bé ngồi trên vai Đại Kiếm Sĩ Bond, ra lệnh cho đám đồng loại bận rộn ở công trường.
“Nhanh lên! Lũ lười biếng này!”
Bầy chuột chũi đang vùi đầu làm việc khổ sai nén giận, dùng xe cút kít chở đất do nhện địa huyệt đào ra đến vị trí chỉ định.
Nếu không phải ánh mắt và khí thế trên người Đại Kiếm Sĩ kia thực sự quá đáng sợ, chúng đã xông lên xé xác kẻ chân ngoài dài hơn chân trong này rồi.
Tiện thể nhắc tới, công trường này là một trong những hạng mục cải tạo lớn nhất thành Thiết Nha, hiện tại do đội thi công hang Chức Ảnh và thạch sùng tộc phụ trách chung.
Bên Chức Ảnh phụ trách đào hố, bên thạch sùng tộc phụ trách lắp đặt đường ống... theo kế hoạch, chúng sẽ đào một hố sâu 10m, rộng 100x100 mét gần thành Thiết Nha, sau đó chuyển 200, 300 con Slime từ trang trại tầng một mê cung đến.
Từ nay, đây sẽ là hố rác của thành Thiết Nha.
Slime nuôi lớn không chỉ làm ra ma tinh, mà còn nấu nướng để ăn hoặc làm phân bón nấm.
Có thể nói cực kỳ hữu dụng.
Tráng Tráng đứng trên vai Bond thấy bóng dáng Oak, liền đoán ra thân phận của họ, vì thế kinh ngạc từ trên vai Bond nhảy xuống đón tiếp.
“Hoan nghênh! Khách của Đại Mộ Địa! Ma Vương đại nhân phái các ngươi đến à?”
Viện binh!
Trong dày vò chờ đợi cả tuần, hắn cuối cùng cũng đợi được viện binh do Đại Mộ Địa phái đến.
Dù Bond không phải dạng vừa, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có một mình. Những nghị viên mới cũ nhìn hắn đều khiến lòng hắn hoảng hốt.
“Không sai, Oak thay mặt Ma Vương tôn kính, đến đây chỉ đạo công tác của các ngươi… Không tệ không tệ, xem ra các ngươi không có lười biếng.”
Dù ở Đại Mộ Địa Oak luôn khúm núm, nhưng ở đây hắn còn kiêu căng hơn cả Alacdo.
Một tăng lữ thằn lằn tiến lên, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu Goblin, nhìn người chuột chũi thấp bé hơn, không cảm xúc nói.
“Ta là tăng lữ của Đại Mộ Địa, Ma Vương phái ta đến đảm nhiệm tư tế tử vong.”
“Tư tế tử vong?” Tráng Tráng cẩn thận hỏi, “Xin hỏi chức vụ cụ thể của ngài là làm gì?”
Tăng lữ thằn lằn nói tiếp:
“Bảo đảm tín ngưỡng thuần khiết, cùng chủ trì nghi thức hiến tế.”
“Hiến tế?!” Tráng Tráng giật mình, giọng run rẩy.
Tăng lữ thằn lằn nhìn hắn, lộ ra nụ cười thần bí và tàn nhẫn.
“Không cần lo lắng, chỉ cần tín ngưỡng của các ngươi thành thật, trung thành với Đại Mộ Địa… Hiến tế sẽ không xảy ra.”
Nói đơn giản, nếu Ma Vương cảm thấy thành Thiết Nha không đủ trung thành, thì ông ta sẽ chủ trì nghi thức biến một phần chuột chũi thành thây ma.
Nhưng thấy vẻ mặt của người chuột chũi, ông ta bỗng thấy cụm “nghi thức hiến tế” có tính uy hiếp hơn, nên không giải thích cụ thể.
Hoảng sợ cũng là một loại tín ngưỡng.
Người khác trung thành thế nào hắn không biết, nhưng chắc chắn tù trưởng thành Thiết Nha này, tín ngưỡng của gã đủ thành kính.
Lúc Tráng Tráng đang lo sợ tìm lại trung tâm thì một đám người chơi sau lưng Oak chẳng hứng thú với những lời phát biểu nhàm chán kia, mà dồn sự chú ý vào lũ chuột chũi gần đó.
Mấy tên này lông mềm như nhung, cuộn tròn lại y như cục than.
"Cái hay nhất là bọn chúng mập mạp tay, nhìn xem cùng nhân loại không khác bao nhiêu, hệt như cục than mọc ra đôi tay."
"Thật đáng yêu! ! !"
"Đáng yêu? ! Ngươi nghiêm túc đấy hả?"
"Mà nói chúng nó không sợ đào thủng sàn nhà sao?"
"Chắc là không đến mức đấy chứ... Mê cung giữa các tầng đâu phải chỉ cách nhau một tấm sàn nhà, chẳng phải nói có một hai trăm mét đất đá sao?"
"Ta lạy?"
"Sâu vậy á? !"
"Không phải ngươi nghĩ sao... Nghĩ xem mỗi lần chúng ta 'xuống lầu' phải đi bao lâu đi."
"Nói đến đây ta chỉ muốn than thở, tại sao không lắp thang máy giữa các tầng mê cung? Coi như không có điện, dùng minh văn điều khiển cũng không khó lắm mà?"
"Ý này hay đấy, lần sau thử xem!"
"66666, trò chơi này cải tiến tất cả nhờ người chơi tự giác đúng không!"
Tuyệt đại đa số người chơi ngoài miệng than thở, nhưng thật ra trong lòng họ về độ tự do của « Thiên Tai OL » vẫn tương đối hài lòng.
Dù sao trò chơi này mà cái gì cũng khai thác xong rồi, còn cần bọn họ làm gì? Không bằng về hiện thực mà vặn ốc vít.
Chính vì trong thế giới trò chơi vẫn tồn tại nhiều thiết kế không hoàn mỹ thậm chí vô lý, mới cho họ một sân khấu tự do phát huy sáng tạo.
Ngay lúc một đám người chơi ngó đông ngó tây đánh giá xung quanh, cách đó không xa mấy con Người chuột chũi cũng quan sát bọn người đến từ Đại Mộ Địa.
So với Tráng Tráng ôm chặt đùi Ma Vương, đám này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn chịu phục... nhất là mấy tên nghị viên quốc hội Mười Ba Cái Răng bị giải tán một cách khó hiểu, cùng nhóm chuột kỹ sư minh văn Người lùn.
Bọn chúng không phản đối gia nhập Đại Mộ Địa, dù sao dưới bóng cây lớn chỗ nào cũng mát, mà vị Ma Vương kia xem ra cũng không quá xấu, ít nhất không dùng roi quất chúng như Người lùn, hoặc bắt chúng chạy bánh xe hamster để cung cấp năng lượng cho minh văn.
Nhưng để một món đồ chơi nhỏ yếu nhất làm thủ lĩnh của bọn chúng... phần lớn lũ chuột bị tước quyền lực nuốt không trôi cục tức này.
"Người thằn lằn thần côn, Goblin thiểu năng, còn mười mấy hai mươi tên Vong Linh... đây là kỹ sư của Đại Mộ Địa sao?"
"Bọn ta là kỹ sư công nghiệp rác rưởi? Chỉ đạo công việc của bọn ta?"
"Tậc tậc... bọn này dám nói thật."
Một đám cáo già chuột chũi mắt láo liên, cuối cùng vẫn không dám tự mình đi kiếm chuyện, mà liếc mắt nhìn Dát Băng cùng cạch cạch đứng không xa.
Tuy hai món đồ chơi này trước đây cũng là đối tượng mà bọn chúng thường xuyên hãm hại, nhưng rất rõ ràng hai món đồ chơi này lúc này lại ghen ghét Tráng Tráng được làm thủ lĩnh.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn!
Một đám Người chuột chũi trao đổi ánh mắt gian xảo, trong lòng lập tức có chủ ý, nhao nhao giả bộ ủy khuất tiến lại gần.
Thấy đám tàn dư triều đình tiến về phía mình, Cát Nhảy vốn không vui liền vung roi hô.
"Đám gia hỏa các ngươi! Sao không đi làm việc! Tới đây làm gì?"
Một con Người chuột chũi trong đó bước ra, vẻ mặt ủy khuất than phiền.
"Cát Nhảy tôn kính, Ma Vương đại nhân nói muốn phái kỹ sư đến chỉ đạo công việc cho chúng ta, nhưng ngài xem những người này là cái gì vậy? Một con Goblin làm thủ lĩnh, theo sau hắn hoặc thằn lằn, hoặc Vong Linh."
Tên nó là Tiêm Nha, một trong các nghị viên Mười Ba Cái Răng trước đây.
Nhưng giờ nó chỉ là một con chuột bình thường, Dát Băng không nể nang nó, nghe vậy lập tức trợn tròn mắt nhỏ.
"Câm miệng! Ma Vương đại nhân há cho ngươi bình luận?"
Bị quát một tiếng, Tiêm Nha vội xua tay giải thích.
"Ta không phải bình luận Ma Vương đại nhân! Ngược lại, ta một lòng trung thành, ta đang lo... Ma Vương đại nhân bị gian trá tiểu nhân lừa gạt, tin vào gian thần sàm ngôn. Cuối cùng gây ra tai họa, còn để Thiết Nha thành bọn ta gánh chịu hậu quả!"
Đến đây, nó lại quả quyết chuyển chủ đề sang đám người mà Dát Băng ghét.
"Ngài xem thủ lĩnh của chúng ta, cái bộ dạng nịnh nọt đó... ngài nghĩ hắn có thể diễn đạt chính xác mong muốn của Thiết Nha thành không?"
Tên nghị viên chuột chũi vừa dứt lời, một đám chuột kỹ sư bất mãn cũng nhao nhao phụ họa than phiền.
"Đúng đó! "
"Địa Tinh thì còn được! Goblin thì hiểu gì về minh văn? ! Còn không biết xấu hổ lớn tiếng đòi chỉ đạo chúng ta!"
"Cái này có hợp lý không!"
Đám người có yêu cầu khác nhau, người thì la hét muốn đổi Goblin, người thì hét muốn Đại Mộ Địa ngưng khoa tay múa chân kỹ thuật của bọn chúng.
Nhưng cuối cùng, những âm thanh này sở dĩ xuất hiện, đều vì uy tín của thủ lĩnh quá thấp, không đủ để làm chúng phục.
Nếu không Ma Vương ở đây sao bọn chúng không nói?
Nghe những tiếng cảm xúc kích động kia, Dát Băng cũng bị chúng thuyết phục, nghĩ kỹ lại thấy có vẻ không ổn thật.
Mà lại tên Goblin kia nhìn cũng không phải người tốt, rõ ràng cũng giống Tráng Tráng, một lũ nịnh hót mà thôi.
Để loại người này đến hướng dẫn kỹ thuật cho bọn họ, có khi còn cho bọn chúng chỉ đường xuống cống ngầm không chừng?
Đến lúc đó Thiết Nha thành không hoàn thành nhiệm vụ của Ma Vương, cuối cùng vẫn là bọn chúng phải gánh hậu quả.
Tuyệt đối không thể được!
Dát Băng và cạch cạch liếc nhìn nhau, trong lòng lập tức quyết định, quyết vì Thiết Nha thành làm chút gì đó, thế là khí thế bừng bừng tiến về phía đám người đi qua cổng vòm.
"Này! Các ngươi! "
"Dừng lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận