Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 133: Tính áp đảo thắng lợi (1)

Chương 133: Tính áp đảo thắng lợi (1)
Ngay khi Shino·Dragon của viễn chinh Đại Mộ Địa nuốt hận rút lui, tòa thành lũy nằm giữa Hắc Phong cốc lại giống như một chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt nước tĩnh lặng, yên ắng khác thường so với một chiến trường.
Thú nhân lính gác phiên trực ngáp dài, buồn chán nhìn ra vách đá xa xăm, cung nỏ trong tay đã dựa vào một bên lỗ châu mai.
Cạnh đống lửa bên cửa thành, ba tên Thú nhân vác trường kích dứt khoát tụm lại, chuyện phiếm dăm ba câu.
"Ngươi bảo bọn chúng bao giờ mới đến?"
"Ai mà biết."
"Có khi chẳng đến ấy chứ."
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa. Ba người vừa cảnh giác nắm chặt trường kích trong tay, đã thấy một lính gác cưỡi lợn rừng chạy đến, lập tức lại buông lỏng cảnh giác. Cửa thành mở hé một khe nhỏ, để lính gác cưỡi lợn rừng tiến vào.
Nhìn Thú nhân trinh sát vừa xoay người nhảy xuống, đoàn trưởng Sano · Blackhand của đoàn lính đánh thuê Ác Ý Chi Quan hỏi với giọng trầm thấp.
"Tình hình đối diện thế nào? Sao không có động tĩnh gì cả?"
Tên Thú nhân trinh sát cười gian, báo cáo:
"Bẩm đầu nhi, bên kia toàn là lũ Goblin! Chẳng có quân đội nào hết!"
Sano khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút khó tin. Lão gia Camou·Dragon đã đích thân thông báo hắn phải cẩn thận đối phó quân ma vương tiến công, nhưng không ngờ đến lại chỉ là một đám Goblin.
"Goblin? Ngươi chắc chứ?"
Sano bản năng nghi ngờ có bẫy, nhưng trinh sát quỳ trước mặt lại gật đầu như bổ củi, thề thốt:
"Ta xin thề với ngài, ta đã vòng quanh trận địa địch mấy vòng rồi, thấy toàn là những thứ đồ chơi thấp bé xấu xí ấy! Bọn chúng đào hố trên mặt đất, rồi lắp ráp mấy thứ đồ chơi kỳ quái, đừng nói là tấn công, trông bộ dạng chúng giống như sợ bị chúng ta giết tới thì có, ha ha!"
Nói đến đây, trinh sát lại nhớ ra gì đó, vội vàng nói thêm:
"À phải, cũng không phải toàn Goblin, còn có một tên pháp sư vong linh nữa. Ta không dám áp sát quá gần, nhưng không đoán sai thì tên đó chắc là Ma Vương rồi!"
Nghe trinh sát mình nói còn gặp cả Ma Vương, tâm trạng bất định của Sano rốt cuộc cũng dần lắng xuống. Chưa có chỉ huy nào lại để bản thân ở giữa quân pháo hôi cả, cho dù có là dụ địch đi nữa cũng không có chuyện mạo hiểm như vậy. Trừ phi kẻ đó hoàn toàn không hiểu biết gì.
Sano đã có phán đoán trong lòng. Có lẽ— Tên Ma Vương kia thật sự cũng không ra gì cũng nên?
Dù thế nào đi nữa, chỉ với một lũ Goblin mà muốn công hạ được tòa thành lũy này thì thật là ảo tưởng viển vông. Không nói đến chuyện đó, hắn vẫn phải giữ thái độ nghiêm chỉnh, dù sao thì lão bản rất có thể đang ở đâu đó theo dõi họ.
Nhìn các huynh đệ xung quanh càng lúc càng lười biếng, hắn cất cao giọng quát:
"Tỉnh táo lại hết cho ta, nâng cao cảnh giác! Biết đâu địch nhân đang chờ chúng ta sơ hở đấy, ta không muốn tới phút cuối cùng rồi lại bị lật thuyền đâu!"
"Rõ!" Nghe thủ lĩnh quát, đám lính đánh thuê đang uể oải lập tức tỉnh táo lên, dù chính Sano cũng hiểu rõ bọn họ chỉ đang làm ra vẻ thôi.
Nhưng thế cũng đủ rồi.
"Ta đi quanh đây một chút." Sano khẽ gật đầu, vừa dứt lời đã đi về phía lâu đài chính phía sau cửa thành.
Không chỉ tường thành được phòng bị nghiêm ngặt, trong lâu đài chính cũng có đội tuần tra đi lại, tất cả đều là để đề phòng Ma Vương giở trò. Theo như lời của lão gia Camou, đối phương rất có thể sẽ chọn lẻn vào lâu đài nếu đánh chính diện không có kết quả. Dù hắn cảm thấy việc lẻn vào đây khó hơn là đánh thẳng nhiều, nhưng vì Camou lão gia đã nói thế thì hắn vẫn phải nâng cao cảnh giác gấp trăm lần.
Lúc hắn bước vào đại điện chính, chợt chú ý thấy ở góc đại điện đặt mấy chục cỗ vách quan tài. Nhất là thứ gỗ quý kia, nhìn qua đã thấy giá trị không nhỏ, sao lại có thể tùy tiện bày ra ở đây như vậy.
Sano nảy sinh nghi ngờ, chặn một lính đánh thuê đang tuần tra lại hỏi:
"Mấy cái quan tài này là chuyện gì? Lúc nào mang đến đây?"
Người lính đánh thuê kia ngớ người, lắc đầu nói:
"Không biết. . . Ta chỉ nghe nói là đồ của đại nhân Shino, Camou lão gia dặn chúng ta không được đụng vào, cứ để đấy là được."
Nghe nói là do chủ nhân phân phó, Sano cũng không hỏi thêm, chuyển sự chú ý trở lại việc sắp xếp tuần tra.
Rất nhanh hắn đã sắp xếp xong mọi việc, còn tuần tra một vòng trong thành, xác nhận phòng ngự của toàn thành chắc chắn như đồng vách sắt, không có chỗ nào hở cả. Nhưng không hiểu sao, càng tự tin vào phòng ngự của mình thì trong lòng hắn lại càng thấy có gì đó không đúng, cảm giác bất an đó theo thời gian lại càng mạnh mẽ hơn.
Rốt cuộc thì vấn đề còn ở đâu? Trên trời? Dưới đất? Không thể nào— hắn nghĩ không ra đối phương có thể tấn công thành lũy này từ hướng nào, có lẽ sự bất an của hắn chính là từ đó mà ra.
Đang lúc Sano lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng không có căn cứ đó thì từ cửa sổ hẹp chợt truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Gần như cùng lúc, tầm mắt hắn không khỏi mở to trong "đêm tối", bỗng nhiên bừng sáng lên những vệt hào quang màu xanh biếc!
Cái gì thế này?
Sano kinh ngạc, không kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, liền thấy mười hai vệt sáng xanh lục đó vượt qua khoảng cách mấy km, theo một quỹ đạo gần như thẳng đứng, đánh vào tường thành Hắc Phong bảo.
Sóng xung kích của vụ nổ lập tức phá hủy một nửa thành lâu, trước ma năng sôi trào mãnh liệt đó, đá hoa cương cứng rắn ở lỗ châu mai cứ như giấy vậy!
Lính đánh thuê đứng trên tường thành không kịp phản ứng, mà cho dù có phản ứng cũng vô ích, trong giây lát đã bị ma năng cuồng bạo hất văng ra khỏi công sự, quăng xuống dưới tường thành.
Quảng trường bên trong cửa lâu đài chính hỗn loạn, khắp nơi đều là đá vụn bay tứ tung, xen lẫn chân cụt tay đứt. Tiếng nổ vang át đi cả tiếng kêu thảm thiết.
Còn chưa kịp để cho lính đánh thuê ngã xuống đất thở dốc thì vòng công kích thứ hai của pháo ma tinh đã ngay sau đó giáng xuống!
"Địch tập! !" Trong thành, tiếng báo động vang lên, những lính đánh thuê vốn đang uể oải lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng chạy về vị trí chiến đấu.
Nhưng khiến bọn họ hoảng sợ là, trước mắt họ chỉ có bức tường thành bị phá tan nát cùng ánh lục quang không ngừng lấp lánh. Bọn họ căn bản không thấy địch nhân ở đâu, chỉ thấy thứ ma năng cuồng bạo giáng từ trên trời, tấn công điên cuồng vào vị trí của họ!
Giờ khắc này, Sano rốt cuộc đã hiểu, nỗi sợ hãi của mình đến từ đâu.
Cũng cùng lúc đó, một giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên trán hắn, rơi xuống đất bởi chấn động từ thành lũy.
Đối phương căn bản không định chiếm lấy nơi này! Mà là muốn nghiền nát họ cùng cả tòa thành lũy! Cho đến khi bọn họ đầu hàng thì thôi!
Nhưng hắn không hiểu— Thứ phép thuật công thành này ít nhất cũng phải là ác ma cấp Kim Cương mới làm được, mà kể cả vậy cũng cần đoàn người tụng niệm lên đến hàng ngàn người thậm chí mấy ngàn người mới được! Thế mà trước mắt bọn họ kẻ mạnh nhất cũng chỉ là một pháp sư vong linh cấp Bạch Ngân, còn lại toàn là Goblin!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? !
...Kinh ngạc không chỉ có Sano mà cả những khán giả đang ở xa tại đấu trường của Ma Đô.
Vốn thấy hai bên bắt đầu ăn cơm họ định rời đi thì không ngờ quân ma vương im lìm cả ngày bỗng nhiên nổi lên, khiến cho bọn họ đang nuốt nước miếng cũng phải sửng sốt.
Mười hai khẩu pháo lớn đặt dọc chiến hào giống như những con Cự Long gầm thét, trút hỏa lực hung mãnh vào tòa thành cách đó ba cây số! Chỉ thấy lũ Goblin hưng phấn kêu la chí chóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận