Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 68: Vị đại nhân kia thực lực đơn giản thâm bất khả trắc

Chương 68: Thực lực của vị đại nhân kia đơn giản khó lường
Tí tách tí tách, mưa nhỏ từ sáng sớm kéo dài đến tận hoàng hôn, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, dân binh đóng quân gần trấn mới chậm rãi đến hiện trường.
Nhìn khu rừng tan hoang bừa bộn, quan trị an Adlai không khỏi tặc lưỡi, Hebar đứng sau lưng hắn thì càng kinh hãi lẩm bẩm:
"Thật đáng sợ."
Adlai không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi hướng mắt về phía "khu ruộng khô lâu" chằng chịt dây leo. Những chiếc xương trắng hếu dựng thẳng lên, dáng vẻ kinh dị khiến hắn đoán được thân phận của người gây ra chuyện này.
Rõ ràng, là vị đại nhân kia.
So với việc mọi người xì xào bàn tán, hắn chỉ muốn biết cuộc chiến này kết quả ra sao, rốt cuộc ai đã thắng.
Lúc này, một dân binh vác súng kíp đi tới:
"Thưa ngài! Chúng ta phát hiện một thợ săn! Có vẻ là người ở trấn mình."
"Đưa ta đến đó."
"Rõ!"
Nhìn trời đã tạnh, Adlai cởi chiếc áo mưa nóng bức, nhét vào tay đội trưởng dân binh phía sau, rồi đi về phía bờ sông không xa.
Mấy dân binh đang vây quanh một người đàn ông có dáng vẻ thợ săn, thấy người này lén lút thì nghĩ hẳn là thợ săn trộm không có sự cho phép của Lãnh Chúa.
Chuyện này khá phổ biến.
Nếu thợ săn nào cũng trung thực mang con mồi săn được đến chỗ thợ săn của Lãnh Chúa để xử lý, thì có khi họ còn phải trả tiền mua thịt từ chỗ người làm thịt.
Giống như nông dân sẽ nhặt nhạnh chỗ đất trống khai hoang làm vườn rau, đa số Lãnh Chúa sẽ làm ngơ trước những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng là quan trị an, thấy rồi thì hắn cũng phải hỏi han vài câu:
"Ngươi ở đây làm gì?"
Nhận ra mặt vị quan trị an, Lewandowski vội vàng nói:
"Tôi, tôi về lấy lại cái búa."
Ra là "trộm phạt người".
Adlai hơi nhướng mày:
"Búa?"
Lewandowski cuống cuồng gật đầu, vẫn ôm một tia hy vọng:
"Đúng, búa của tôi ở đây, nhưng khi quay lại thì không thấy đâu nữa... Các anh có thấy không?"
"Chúng ta ở hiện trường không thấy một mảnh sắt nào," Adlai liếc mắt nhìn phía sau, rồi lại nhìn người thợ săn hỏi, "Búa của ngươi rơi kiểu gì? Còn nhớ không?"
Lewandowski bối rối gật đầu, trong mắt dường như lại hiện lên sự kinh hoàng lúc đó:
"Lớn, Cự Long..."
Adlai nhíu mày:
"Cự Long?"
Lewandowski cuống quýt gật đầu, lắp bắp nói:
"Đúng! Một con Cự Long rất lớn... Đầu nó còn cao hơn cây thông này! Không chỉ vậy, nó còn phun lửa, miệng phun Liệt Diễm, cả khu rừng đều cháy!"
Adlai nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cố gắng dò xét xem đâu là lời thật, đâu là lời dối trá:
"Lúc đó ngươi cách bao xa?"
Lewandowski run rẩy đáp:
"Hình như hai ba trăm mét... Tôi cũng không rõ lắm, làm sao mà tôi còn tâm trí đi đo đạc mấy thứ đó? Tóm lại là ngoài tầm bắn của tôi."
"Còn gì nữa không? Ngoài Cự Long ra ngươi còn thấy gì nữa không?"
"Có, còn có mấy con thằn lằn và vong linh nữa, nhưng nhìn không rõ."
Nhìn người thợ săn thật thà, Adlai tiếp tục truy hỏi:
"Cuối cùng ai thắng?"
Lewandowski hơi khựng lại, vô thức nhớ lại tình cảnh lúc đó, cuối cùng cười khổ lắc đầu:
"Không biết, sao mà tôi biết được, nhưng tôi đoán con Cự Long thua... Dù sao người nó to thế nếu bay đi thì tôi đã thấy rồi, sau đó tôi cứ chạy mà không nghe tiếng gầm nữa, quay lại thì thấy nó biến mất luôn, chắc là bị hạ rồi."
Đúng là một phán đoán rất đơn giản.
Hiện trường quả thật có vết cào lớn và dấu vết của sinh vật khổng lồ nghiền nát mặt đất.
Không những vậy, lối vào mê cung cũng bị phá hủy, không biết có phải là do con Cự Long kia gây ra hay không.
Adlai trầm tư, cố gắng tái hiện lại hiện trường trong đầu, cảm thấy lời tên này nói không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là không ngờ vị đại nhân kia lại có khả năng diệt rồng.
Chuyện này, có khi còn mạnh hơn cả Đại Công tước Campbell...
Ý nghĩ không chân thực này vừa xuất hiện trong đầu đã bị hắn lắc đầu xua đi. Người sao có thể so sánh với thần?
Mình thật hồ đồ rồi.
Nhìn viên quan không nói gì, Hebar cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng nghĩ mãi, cuối cùng lại hỏi một câu mà chính hắn cũng thấy ngớ ngẩn:
"Vì sao ngươi không ở lại xem cho rõ?"
Lewandowski tỏ vẻ kỳ lạ nhìn hắn, không nhịn được lên tiếng:
"Tiên sinh, đó là Cự Long đấy, không phải chó sói hay gấu đâu... Tôi không chạy thì chẳng lẽ ngài muốn tôi vác búa đi diệt rồng chắc?"
Lão tử không phải dân binh, ta quản chuyện các ngươi làm gì?
Lewandowski càng nghĩ càng thấy không phục.
Cái tên "ném đá giấu tay" này hỏi mà không có tí đầu óc nào!
Chuyện Á Bá hôm đó có gặp Vu Yêu hay không còn phải xem lại, cái tên này cùng lắm chỉ gặp hai tên Khô Lâu binh mà thôi, vậy mà lên mặt!
Lewandowski cảm thấy mình bỏ chạy cũng không có gì đáng xấu hổ, hắn chỉ là một thợ săn muốn lén lút chặt ít củi mang về nhà thôi mà.
Sợ người hiểu lầm nên hắn còn không mang theo cung tên đấy!
Adlai vỗ vai Hebar, ra hiệu cho hắn lùi lại, sau đó nhìn người thợ săn già nói tiếp:
"Vậy ngươi tìm được búa của mình chưa?"
Lewandowski lo sợ lắc đầu:
"Không có."
"Vậy thôi, đừng tìm nữa, về đi." Adlai nhìn quanh một lượt, nhỏ giọng nói, "Trên danh nghĩa nơi này là lãnh địa của Nam tước Gus, tên quỷ keo kiệt đó chắc chắn không thích có người vụng trộm chặt cây của hắn, trừ phi ngươi cũng là Cự Long... Cho nên ngươi biết lời gì nên nói và không nên nói rồi chứ."
Sắc mặt Lewandowski khẽ biến.
Chỗ này là lãnh địa của Nam tước Gus? !
Hắn còn cố ý đi xa hơn mấy chục dặm đấy chứ!
"Thánh Sith trên cao, ngài đã ban cho dòng họ Ô Phương Tư bao nhiêu đất đai vậy..."
Lewandowski rên rỉ than thở một câu, cuối cùng vẫn ủ rũ cúi đầu rời đi.
Adlai không quan tâm đến tên kia, mà ngồi xổm bên bờ sông xem xét.
Có người đã đào một con mương ở đây, dẫn nước sông vào mê cung, có lẽ vị đại nhân kia đã ra tay vì chuyện này.
Còn về việc tại sao lại kinh động Cự Long, hắn thực sự không nghĩ ra.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa vọng đến từ xa, năm người cưỡi ngựa chiến từ xa chạy tới.
Adlai nhận ra người cầm đầu, dù cho hắn đang đội mũ giáp.
Lúc Gus dùng roi quất hắn, người này đã đứng cạnh bên trái Gus với thân phận người hầu, tay luôn đặt trên chuôi kiếm.
Người kia nhìn thấy hắn thì hếch cằm, vênh váo hỏi:
"Ở đây xảy ra chuyện gì?"
Adlai không muốn đắc tội với hắn, chỉ thành thật đáp:
"Có người báo cáo là nhìn thấy Cự Long."
"Cự Long?!"
Mắt người nọ trợn ngược lên, tay siết chặt dây cương, suýt chút nữa thì ngã nhào khỏi ngựa:
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Adlai: "Có lẽ là sáng nay, cũng có thể là chiều nay... Tóm lại là trong ngày hôm nay."
Người kia hùng hổ quát tiếp:
"Vì sao không ai đến phủ của Nam tước Gus báo tình hình?"
"Bởi vì chúng tôi cũng mới vừa đến, không có gì bất ngờ thì ngày mai các người sẽ nhận được tin thôi," Adlai nhìn tên kia mặt mày khó coi nói tiếp, "Mà tôi phải nhắc các anh một tiếng, bảo vệ lãnh thổ là nghĩa vụ của Lãnh Chúa, tôi còn tưởng đám người cưỡi ngựa như các anh đến trước cả chúng tôi."
Người đang ngồi trên lưng ngựa sắc mặt âm tình bất định, hung hăng trừng Adlai một cái:
"Ta sẽ báo cáo chi tiết tình hình ở đây cho Ô Phương Tư lão gia."
"Cứ tự nhiên, tiện thể cho tôi gửi lời vấn an đến lão gia Ô Phương Tư đáng kính." Adlai cung kính hơi cúi chào, giấu ánh mắt chán ghét đằng sau vầng trán cúi thấp.
Mấy con ngựa nghênh ngang rời đi.
Đến tận cuối cùng, tên đầu lĩnh kia cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hiện trường bừa bộn này một cái.
Adlai thậm chí hoài nghi, hắn ta căn bản không nhìn thấy những bộ xương trắng hếu kia.
Nhưng mà, không thấy thì thôi vậy.
Một kẻ vì miếng cơm mà làm việc như tên này chưa chắc đã kính trọng tiên sinh Ô Phương Tư kia, cũng như việc ba mươi năm trước mình tôn kính Thánh Sith vậy.
Kể từ sau khi vụ cướp nhà thờ Ngân Tùng Trấn không ai phát hiện, Adlai thấy lòng kính nể của mình đối với những danh vị càng ngày càng ít đi...
Quý tộc. Cũng chỉ đến thế thôi...
...Mỏ khoáng Bắc Phong.
Trên đường về Khải hoàn, Missy tung bay trên không trung vui vẻ y y a a hát, còn ghép tiếng đánh rắm của con ngựa thành một khúc ép dầu:
"Rồng Rồng lớn, Rồng Rồng mạnh, cánh vù vù như gió tường~
Ma Vương đến không sợ nó, phất phất tay, chú ngữ hát, Rồng Rồng bịch xuống đất nằm~"
Cũng may các người chơi không hiểu.
Nếu không La Viêm không chắc mình có thể không đỏ mặt tìm hố chui xuống được.
Hay nói đúng hơn, với thân là một quân chủ bao dung, mình nên cười ha hả để che đi sự xấu hổ sắp sửa trào dâng kia.
"Ha ha ha!" Nghĩ vậy, La Viêm sảng khoái cười to, không tiếc lời khen ngợi: "Hát hay đấy, Missy, xem ra các ngươi không chỉ giỏi nghịch ngợm, mà còn có thiên phú sáng tác nữa."
Missy vui vẻ xoay một vòng trên trời.
"Hắc hắc! Ma Vương đại nhân thích nghe, Missy có thể hát cả đêm!"
"Tinh thần đáng khen! Nhưng lần sau không được hát nữa."
"Hả???"
Missy có vẻ như bị đả kích mạnh, cái đuôi vốn dựng như râu của ăng-ten cũng lập tức cụp xuống, còn Arakdo bị La Viêm cưỡi thì lại "Ha ha ha" cười to.
Đúng là đồ nịnh nọt!
Hắn ta vốn đã không ưa cái con bé này rồi.
Missy hậm hực trừng mắt Arakdo một cái, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, ân cần tiến đến bên cạnh La Viêm: "Ma Vương đại nhân! Chúng ta khi nào ăn gà nguyên mâm lớn -- không đúng, là ban thưởng, a không đúng không đúng, nhỏ không có ý muốn đòi thưởng, mà là muốn hỏi ngài dự định khi nào tổ chức yến hội ăn mừng chiến thắng vĩ đại!"
Gà nguyên mâm lớn? Cái tên này nghe được từ đâu vậy? La Viêm hoàn toàn không nhớ rõ mình đã từng nói qua.
"Một lát nữa đi, ta vẫn phải đến tiếp tay sai thằn lằn ở lãnh địa, yến hội cứ chờ xong xuôi chính sự rồi nói, ngươi nếu đói bụng thì có thể ăn chút lương khô."
Missy nuốt nước bọt: "Không, không sao Ma Vương đại nhân! Tiểu có thể đợi ngài làm xong xuôi sự tình!"
La Viêm liếc tên này một cái. Cái món gà nguyên mâm lớn kia có ngon đến vậy sao? Nghe mà hắn cũng có chút thèm.
"Vô vị, tìm một người chơi game chuyên nghiệp biết nấu ăn, kiểm tra hệ thống nấu nướng của 《 Thiên Tai OL 》… Nhớ kỹ, phải là loại trông có vẻ đáng tin một chút, không làm những chuyện thừa thãi, sau đó để mắt tới hắn."
Đi theo bên cạnh hắn, cái thân hình vô vị lung lay lên xuống: "Nhận lệnh!"
Ngay khi đoàn người đang trên đường trở về đại mộ địa, trang web diễn đàn của 《 Thiên Tai OL 》 cũng náo nhiệt ồn ào.
Đối với những người chơi trong đợt thử nghiệm thứ ba mà nói, trận chiến ngàn người cùng xuất hiện trên một màn hình lần này quả thực khiến không ít người cảm thấy đã đời. Cho dù có không ít người mới vào đội chiến chỉ gây ra một chút xáo trộn trong biển khô lâu, để thằn lằn chà xát cho vài cái, nhưng ít ra không khí cũng được khuấy động lên!
Ngoài những người mới ra, rất nhiều người chơi kỳ cựu so với trước kia cũng có tiến bộ rõ rệt. Tỉ như Chợt Muộn, một khẩu súng lửa lấy được không ít đầu người. Còn có Nhất Diệp Tri Thu, chiến sĩ ngưu đầu các loại, tuy là đơn vị cận chiến, lấy được ít đầu người hơn, nhưng kinh nghiệm thì nhiều hơn đám huynh đệ nã súng trong đám đông.
Sau một trận chiến, Nhất Diệp Tri Thu phát hiện đám người thằn lằn không hề mạnh mẽ như mình tưởng tượng. Ưu thế về lực lượng của chúng chỉ là đối với những người mới chơi, còn với những người đã lên cấp Hắc Thiết như mình thì không đáng kể. Ban đầu, hắn còn cho rằng những tên kia ít nhất phải hai ba mươi cấp, bây giờ xem ra thì cũng chỉ là trình độ năm sáu cấp mà thôi. Về việc chúng trông rất mạnh, chủ yếu là do đường trưởng thành của game này không hoàn toàn đi theo một đường thẳng.
Nhất Diệp Tri Thu: "Sau mấy phiên bản cập nhật, cảm giác nội dung cốt truyện chính của 《 Thiên Tai OL 》 đã rất rõ ràng, trước phần nội dung phim tư liệu thứ ba đều là chủ yếu thu phục mê cung."
Ông lão đầu thôn: "Tầng một là nhện và thằn lằn, tầng hai là dơi, thật muốn biết tầng ba là cái gì."
Không chơi nổi: "Xin Cẩu Trù Hoạch hãy thay đổi sang loại sinh vật trông người một chút! Tốt nhất là dễ đánh một chút, nhện thằn lằn dơi ta thực sự không xông qua nổi T.T"
Cẩu Thả Bắt Đầu: "Đó là thái độ cầu người à?! (cười lớn)"
Kỵ sĩ đầu heo: "Chờ một chút, tiểu ác ma thực sự không được à?"
Chợt Muộn: "?"
Ông lão đầu thôn: "Ngọa Tào, cả cái này mà ngươi cũng đòi đâm à?!"
Chợt Muộn: "Đừng bao giờ đánh giá thấp sức sáng tạo của cộng đồng mạng, ta nghe nói ngay cả trong Mi Necraft còn có phiên bản M*D làm nội dung H đấy (liếc mắt)"
Đồ long dũng sĩ: "Cạn lời."
Ăn dưa quần chúng: "Chỗ này còn ai là người bình thường không vậy?!"
Tri Thức Học Bạo: "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không có! Không có! Xem xe buýt Bảo Bảo của các ngươi kìa, ngoan nào."
Một ngụm khó chịu hóa học trì: "Chờ một chút, mọi người đang thảo luận cái nội dung cốt truyện gì vậy? Mọi người chơi để chạy cốt truyện hả? Không ai thổi về thuốc nổ của ta à? Ta mẹ nó dùng mấy đồ hóa học thật trong game để tạo ra thuốc nổ ấy! !"
Cái Thế Anh Hùng: "Có gì mà phải thổi, cảm thấy ma pháp của Ma Vương đại nhân vẫn mạnh hơn nhiều. (bĩu môi)"
Chuyện xưa như sương khói: "Đúng rồi! Còn lôi cả mạng của ông đây vào nữa!"
Chân dẫm hai xe: "Mấu chốt là đánh trước đối phương chết thì không được kinh nghiệm... Đánh tổ đội thì còn có cơ hội, ít ra còn có đóng góp và tiền Minh tệ, đánh lẻ thì tốn sức, kinh nghiệm cứ vậy là mất toi."
Một ngụm khó chịu hóa học trì: "Mấy người đần à! Sao không cột thuốc nổ vào đầu cây sào mà dùng? Chỉ cần đối phương chết trước, kinh nghiệm chẳng phải sẽ thuộc về các người sao?"
Chiến sĩ đầu trâu: "Ngọa tào thế mà cũng được à?!"
Chợt Muộn: "Cầm thuốc nổ ném ra rất khó sao..."
Nhất Diệp Tri Thu: "Nói đến, động cơ vật lý của game này thực sự không bình thường, trước mắt ma pháp và kỹ năng có vẻ vẫn là tối ưu, nhưng không phải là duy nhất. Ta đang nghĩ có thể kết hợp cả hai lại với nhau, đồng thời phát huy ưu thế của hai bên."
Long Hành • Ta Cơm Khô Đi: "Ta thấy cũng vô vọng, tên kia làm thuốc nổ cho chắc còn chả xong, ta không tin hắn chế ra được phương pháp phối chế thuốc nổ TNT. Đáng tiếc là cơ sở công nghiệp của đại mộ địa không đủ, nếu không đã có thể làm được súng liên thanh để chơi rồi."
Nghịch Thiên Ma Đế Tôn: "Tự mình làm bằng mô hình không phải cũng được sao, thằng anh nhà ta từng làm rồi, trông không khó lắm mà."
Long Hành • Ta Cơm Khô Đi: "Vậy ngươi đi làm đi, không có dụng cụ đáng tin, làm sai cái rãnh nòng súng ra thì đòi mạng ngươi đó. (nhe răng)"
Tri Thức Học Bạo: "Ngọa Tào, các người quá đáng rồi... (đổ mồ hôi)"
Bạn cần đăng nhập để bình luận