Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 265: Dư ba tiếng vọng (2)

Chương 265: Dư âm vang vọng (2)
Bộ Chân Lý cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chuyện này, dù sao thân phận nghị viên của La Viêm quá nhạy cảm, các đại thần tông giáo không lên tiếng, người phía dưới nói gì cũng đều không thích hợp.
Atlan xưa nay vốn không mấy bận tâm đến những tin tức lan truyền trên phố, nhưng lần này hắn lại không thể hoàn toàn xem nhẹ.
Dù sao, Ma Vương cấp Bạch Ngân kia lại có thể phản sát Zakro trưởng lão, người đã hoàn toàn trở mặt với hắn, ngay cả khi được Grigor Soren rõ ràng che chở...
Hắn chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích duy nhất là: như có thần trợ.
Caesar trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: "...Hắn quả thực ưu tú hơn ta tưởng tượng."
Đáng tiếc thật.
Tiện nghi cho vợ con nhà Padrich rồi.
Nói thực ra, hắn rất không ưa đám phụ nữ nhà Padrich, không có một chút dáng vẻ nào mà Ác Ma nên có, đến nỗi tập tục của Mị Ma ở Ma Đô đều bị bọn họ làm cho sai lệch.
Mị Ma mà lại đi yêu đương thuần khiết ư?
Thế thì khác gì Hấp Huyết Quỷ uống sữa tươi, Khủng Ma ăn bò bít tết?
Đương nhiên, kẻ ở trong nhà Melusi kia hắn cũng không ưa thích, ánh mắt của tên đó khiến hắn cảm thấy ê cả mông.
Quả nhiên -- Phong thái tà khí của Địa Ngục vẫn phải dựa vào nhà Colin để cứu vớt.
Đối với bảo bối tôn nữ Vivian của mình, Caesar rất hài lòng, hận không thể bỏ qua tên phế vật Roxie kia mà trực tiếp truyền vị cho nàng.
Đương nhiên, giờ này khắc này hắn cũng không biết rõ, cháu gái bảo bối của mình đang làm gì.
Nếu không thì vị Huyết Tộc Thân Vương điện hạ đáng kính này liệu có còn lạc quan như bây giờ không thì thật khó nói.
...
Công sự nói xong, bầu không khí trong văn phòng dần dần trầm lắng lại, ngọn lửa trong lò sưởi kêu lách tách, chiếu rọi khuôn mặt thâm thúy của Caesar Colin.
Hắn khép lại văn kiện, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang suy tư điều gì đó.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên thở dài, chuyển chủ đề.
"Nói thật, cái chết của Zakro khiến ta có chút cảm xúc, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều."
Atlan hơi sững sờ, ngẩng mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra một tia chần chờ.
"Zakro?"
Hắn không hiểu Thân Vương Colin muốn biểu đạt điều gì, thế nên im lặng không nói gì, mà chờ đợi người sau nói tiếp.
Caesar giơ ngón trỏ day day thái dương, giọng nói uy nghiêm mang theo một tia trầm thấp.
"Kể từ khi ta đột phá bình cảnh Bán Thần cấp đến nay, trên thế giới này đã có rất ít thứ có thể khiến ta cảm thấy sợ hãi, thế nhưng gần đây ta chợt phát hiện... Ta không hề toàn năng như ta vẫn tưởng."
Atlan lẳng lặng phỏng đoán ý đồ của hắn, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười hiền hòa.
"Ồ? Một người trẻ tuổi vừa mới nổi danh, đến mức để lại cho ngài ấn tượng sâu sắc như vậy sao?"
"Không liên quan gì đến hắn," Caesar cười nhạt, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa lách tách trong lò sưởi, mặt không đổi sắc tiếp tục nói, "Ta chỉ là... từ trên người Zakro thấy được những thứ quen thuộc."
Hắn xem thường Zakro.
Khi hắn còn trẻ, gia tộc Dragon vẫn còn như mặt trời ban trưa, không hề thua kém gia tộc Colin.
Thế nhưng kể từ khi hắn tiếp quản đại quyền công quốc Colin, bắt đầu nổi danh trên đại võ đài Ma Đô, gia tộc Dragon đã bắt đầu đi xuống dốc, cho tới hôm nay thì hoàn toàn biến thành hạng chót, gần như rơi ra khỏi vòng tròn quyền lực cốt lõi của Ma Đô.
Bất quá xem thường thì xem thường, điều này cũng không ảnh hưởng việc hắn thông qua tấm gương đã lắng đọng qua hơn năm trăm năm tuế nguyệt này, để xem xét lại bản thân mình khi còn khá trẻ cùng với tương lai của gia tộc Colin.
Zakro là một vật tham chiếu rất tốt.
Bọn họ đều có quá khứ huy hoàng, sự quyết đoán không từ thủ đoạn để đạt thành mục đích, dã tâm vượt xa người thường... cùng với tín ngưỡng ngày càng phai nhạt và dục vọng kiểm soát mọi thứ theo thời gian trôi qua.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuổi thọ của mình không ít hơn tên kia, thậm chí chỉ cần hắn muốn, sống mãi cũng không có vấn đề gì.
Hắn rất khó không lo lắng, vào một ngày nào đó trong tương lai, chính mình cũng sẽ biến thành bộ dạng mà mình đã từng chán ghét.
Chuyện tương lai không cách nào biết trước.
Nhưng có một điều không hề nghi ngờ, đó chính là nếu như chuyện này xảy ra, gần như không có khả năng có người ngăn cản được hắn...
Bất luận là xuất phát từ góc độ quyền thế hay thực lực đều là như thế.
Đó vừa là áo khoác ngoài của hắn, cũng là cái kén của hắn.
Atlan xem hiểu biểu lộ trên mặt Caesar, khẽ gật đầu, ngữ khí chắc chắn nói.
"Các hạ quá lo lắng rồi, ta nghĩ nếu là ngài, nhất định sẽ không biến thành như thế."
Caesar khoát tay áo, cười khẽ một tiếng: "Không cần nịnh nọt ta. Ta thường xuyên tự ngẫm lại, có phải bản thân mình đôi khi rất cố chấp... Hoặc là nói, dục vọng khống chế quá mạnh."
Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào tấm bản đồ mô tả cương vực Ma Đô trên tường, đầu ngón tay chậm rãi gõ lên tay vịn.
"Ta cũng không phải hôm nay mới có cảm giác như vậy, chỉ là mãi cho đến gần đây ta mới bắt đầu nghiêm túc cân nhắc vấn đề này... Thế giới của chúng ta cuối cùng vẫn thuộc về những Ác Ma trẻ tuổi."
Tuổi thọ của đám Ác Ma quá dài.
Thời gian thoáng chốc, nhân loại đã thay đổi mấy đời, mà bọn hắn thì vẫn như cũ.
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân bọn hắn không cách nào chiến thắng đế quốc Aus.
Dù cho bọn hắn chiếm hết ưu thế trên chiến trường hoang nguyên màu máu, hắn cũng không cách nào lạc quan cho rằng điều này sẽ trở thành bước ngoặt của trận chiến kéo dài ngàn năm này.
Dù sao những sự việc tương tự đã xảy ra quá nhiều trong dòng sông thời gian quá khứ, bọn hắn hết lần này đến lần khác chiếm hết ưu thế, thậm chí hết lần này đến lần khác đưa chiến hỏa đến tận bên cạnh Thánh Thành, nhưng cuối cùng đều biến thành một chương trong bản sử thi trường thịnh không suy của đế quốc Aus.
Ưu thế của Ma Tinh Đại pháo liệu có thể kéo dài bao lâu nữa?
Hắn cũng không nói chắc được.
Atlan trầm mặc một hồi, cuối cùng khẽ nói: "Tầm nhìn của các hạ đã rộng lớn hơn tuyệt đại đa số Ác Ma rất nhiều rồi, ta nghĩ ngài thật sự không cần quá lo nghĩ... Hãy giao chuyện tương lai cho thời gian đi, ngàn năm qua chúng ta đều như vậy mà đến. Không chỉ chúng ta, nhân loại trên mặt đất chẳng phải cũng thế sao?"
"Có lẽ vậy."
Caesar khe khẽ thở dài, dừng lại một lát, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy kia bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mặt khác, mấy ngày nay ta đang nghĩ, có lẽ đã đến lúc để Roxie kế thừa một phần những thứ thuộc về ta."
Nội các đối với hắn mà nói còn quá xa vời.
Nhưng danh hiệu công tước Colin hẳn là vừa vặn.
Dù sao cái danh hiệu đó đối với mình mà nói cũng không quan trọng đến thế, nhưng đối với Roxie lại là một cơ hội rèn luyện không tệ.
Về phần hắn.
Giữ lại một cái danh hiệu Nam Tước trên tay là đủ rồi.
Nghe được lời của Caesar, trong mắt Atlan lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn trầm ngâm một lát, cân nhắc lời lẽ mở miệng nói: "Chuyện nhà của ngài ta không tiện xen vào... Nhưng đứa trẻ này, có phải còn chưa đủ thành thục?"
Hắn dùng từ "đứa trẻ", điều này đã rõ ràng cho thấy thái độ của hắn -- hắn không xem trọng Roxie.
Mặc dù gia tộc Colin có cơ chế Trưởng Lão viện thành thục, có thể hạn chế rất lớn những gia chủ ngu ngốc, nhưng một gia chủ mềm yếu vẫn khó tránh khỏi sẽ khiến các đồng minh của gia tộc Colin cảm thấy bất an.
Yêu nhân loại không thành vấn đề, nhân loại đó là nhân viên thần chức cũng không phải vấn đề, thậm chí đóng vai kẻ si tình cũng chẳng có gì to tát... Về phương diện này gia tộc Padrich đều là lão làng, cũng không có Ác Ma nào cảm thấy bọn họ có vấn đề.
Nhưng mà vấn đề của Roxie nằm ở chỗ, chỉ một chút trắc trở về tình cảm đã khiến hắn không thoát ra được... Cái này ai có thể chịu được?
Caesar nghe được sự do dự trong lời nói của hắn, lại chỉ cười nhạt một tiếng, ngữ khí trấn an nói.
"Vậy cũng chưa chắc. Trước đây ta xác thực không mấy xem trọng hắn, nhưng gần đây... Ta chợt phát hiện thằng nhóc thối này cũng không đến nỗi khiến người ta nhìn không vừa mắt như vậy."
Atlan nhất thời không nói gì, trong lòng nhịn không được thầm phàn nàn một câu -- kia thế nhưng là con trai của ngài đấy, các hạ.
Chính ngài còn thấy ngứa mắt cơ mà.
Bất quá hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cung kính khẽ gật đầu.
"Nếu ngài đã nghĩ kỹ, ta cũng sẽ không nói gì thêm... Gia tộc Hephes vĩnh viễn tôn trọng lựa chọn của ngài."
"Cảm ơn."
Caesar cười cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói.
"Tóm lại cứ từ từ đi, ta cũng không nói là ngày mai sẽ lập tức để hắn tiếp quản, bất quá có một số việc có thể dần dần để hắn thử làm, đây cũng là khảo sát của ta đối với hắn."
Nói đến đây, Caesar dừng lại một lát, trả lời câu nói trước đó của Atlan.
"...Với lại, nếu như ta vĩnh viễn không bước ra bước này, hắn sẽ mãi mãi chỉ là đứa bé."
"Hắn nên trở thành sự tiếp nối của ta, mà không phải một bản sao khác của ta."
...
Cánh bướm vận mệnh lặng yên không tiếng động vỗ cánh.
Giờ này khắc này Roxie cũng không biết rõ, quyết định liều lĩnh duy nhất trong mười mấy năm qua của hắn, chẳng những không khiến tình cảnh của hắn trở nên tồi tệ hơn, ngược lại còn khiến phụ thân hắn thay đổi thành kiến đối với hắn từ trước đến nay -- Thằng nhóc này lúc cần cứng rắn thì vẫn rất cứng rắn, cũng không phải lúc nào cũng lề mề chậm chạp.
Đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
Không chỉ như vậy, Roxie cũng không hề nghĩ tới, mặc dù Vivian đã đưa chìa khóa sơ ủng cho La Viêm, nhưng người sau lại không sử dụng chiếc chìa khóa này để ôm lấy huyết mạch gia tộc Colin, mà thông qua những phương pháp khác để tăng lên đẳng cấp linh hồn... Cuối cùng lại do duyên trời đưa đẩy mà đạt được hiệu quả tương đồng.
Cũng chính vì vậy, khi Vivian phát hiện "huynh trưởng" đại nhân thân yêu cũng không bị ràng buộc bởi mối quan hệ huyết mạch mà nghe theo mệnh lệnh của mình, trong nháy mắt nàng đã trải qua sự sụp đổ tinh thần chưa từng có.
Mặc dù La Viêm cảm thấy không vui vì Vivian không nói cho mình biết "tác dụng phụ" của sơ ủng, nhưng hắn dù sao cũng là người trưởng thành, còn không đến mức đi chấp nhặt với trẻ con.
Huống hồ, loại khế ước không có chút lực ràng buộc nào đó, so với việc phải định kỳ uống máu thì chẳng đáng kể chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận