Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 111: Chúng ma chi lực! (3)

Chương 111: Sức mạnh của lũ quỷ ma! (3)
Mưa tên bắn vào người hắn chẳng khác nào gãi ngứa, căn bản không thể xuyên thủng lớp phòng hộ của hắn. Đối diện với gã Độc Nhãn Khổng Lồ đang phát cuồng, Terrell vừa âm thầm chỉ huy quân lính rút lui, vừa rút từ trong ống tên sau lưng ra một mũi tên vàng gia truyền. Mũi tên này —— đủ sức bắn thủng cả núi!
Ngay lúc hắn chuẩn bị kéo căng dây cung thì trong rừng bỗng nổi lên một đợt sóng ma pháp lớn, thu hút sự chú ý của hắn. Khác với nghi thức Hỗn Độn—— đây là ma năng thuần túy, không pha tạp bất kỳ loại năng lượng tinh thần ô uế nào! Cảm nhận được luồng năng lượng mãnh liệt mênh mông kia, trong mắt Terrell lóe lên một tia kinh ngạc, nhất thời vì phân tâm mà bỏ lỡ thời cơ bắn tên. Lỡ mất cơ hội tấn công, hắn không ham chiến, quả quyết thu cung tên lại, thả người nhảy lên, bay về phía sau mấy chục mét, lên ngọn cây.
Cú đập như búa tạ gào thét đối diện giáng xuống đúng chỗ hắn vừa đứng, để lại một vết sẹo sâu hoắm trên mặt đất, mà sóng xung kích từ cú va chạm thô bạo đó còn thổi gãy cả cành cây cách đó cả chục mét! Thế nhưng dù là như thế, cỗ sức mạnh thuần túy này so với luồng sóng ma năng hắn vừa cảm nhận được vẫn còn kém hơn một chút.
"Ầm ——!" Một luồng ánh sáng xanh lục đột ngột xuyên thủng màn sương đỏ dày đặc, tiếng ù ù chói tai tựa như khiến cả thế giới mất đi âm thanh! Terrell kinh ngạc trợn to hai mắt, chỉ thấy ngực của Độc Nhãn Khổng Lồ tựa như bị thứ gì đâm thủng, chỉ còn lại một cái lỗ lớn. Đó là —— cái gì?
Độc Nhãn Khổng Lồ hiển nhiên cũng ngây người, cúi đầu nhìn ngực mình, đến khi máu tươi không ngừng tuôn ra, hắn mới phát ra một tiếng rên rỉ hoảng sợ. "Ô——!" "Không! ! !" Nhìn Độc Nhãn Khổng Lồ quỵ xuống đất, vẻ điên cuồng trên mặt Mel rốt cuộc bị bao phủ bởi tuyệt vọng — đây không chỉ là tuyệt vọng của hắn, mà còn là của cả vị thần linh đứng sau hắn.
Cùng lúc đó, trong rừng rậm cách đó vài trăm mét. Một con thú sắt thép khổng lồ bốn chân đang ngắm nhìn vị trí khổng lồ ngã xuống đất, trên lưng nó, họng pháo đỏ rực đang phát ra những âm thanh xèo xèo. Hình dáng quái dị của nó dường như không thuộc về thế giới này —— nhưng nó thật sự là kết tinh của kỹ thuật minh văn ở thế giới này.
"Trúng rồi! Trúng rồi!" Người điều khiển con chuột chũi trong khoang lái cất tiếng thét ngạc nhiên, phấn khích khoa tay múa chân, nhưng bàn tay mập mạp của hắn lại vô tình đập vào bàn điều khiển, suýt chút nữa vì quá vui mà lật tung máy móc.
"Làm tốt lắm! ! !" Trịnh Phương Hình, kẻ chỉ còn nửa thân dưới đang nằm trên chiến trường, rống lên kích động, rốt cuộc cũng trút được hơi thở cuối cùng và đầu thai. Thừa dịp hắn ra đi, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ nhanh tay lẹ mắt hét lớn. "Ta thấy công xưởng ma pháp quá trâu bò! ! !" Nghe thấy tiếng hét của gã, những người chơi đang ngẩng đầu nhìn trời xung quanh đều kinh ngạc, từng đôi mắt lần lượt nhìn về phía hắn.
Tri Thức Học Bạo: "Vcl? ! Anh em!" Thịt Dê Nướng Xiên: "Cái kia là anh làm hả!?" Lần Sau Nhất Định Chú Ý: "6666!" Đối mặt với sự thổi phồng của mọi người, Một Ngụm Buồn Bực Hóa Học Hồ không hề rụt rè, càng không giải thích, hai chiếc xương sườn trước ngực ưỡn ra một tấc. "Mô hình chúng ta tham gia thí nghiệm đấy!"
Tri Thức Học Bạo: "Ngầu đét! ! ! !"
Sau khi Độc Nhãn Khổng Lồ bỏ mạng, quân đoàn Hỗn Độn đã mất đi tia hy vọng chiến thắng cuối cùng. Số Phệ Tâm Ma còn lại thì hoặc bị mũi tên của Tinh Linh Bóng Đêm bắn chết trong rừng, hoặc bị các người chơi đuổi kịp, đâm loạn đao thành cái sàng. Tựa hồ đoán được mình đã thất bại, cột ánh sáng đỏ ngầu nối liền mặt đất và vòm trời bắt đầu run rẩy bất an. Chiếc đầu lâu khổng lồ đã nhô ra được một nửa từ trong khe nứt bắt đầu do dự lùi lại, không còn nhô về phía trước nữa.
Nghi thức thành công. Nhưng cũng thất bại. Có lẽ thời cơ chưa tới… Hàng vạn khuôn mặt trôi nổi trong sương mù đều lộ vẻ thất vọng, bọn chúng như những tờ giấy ngâm nước, tạo ra những nếp nhăn đau đớn. Cùng lúc đó, những tiếng thì thầm tuyệt vọng vây lấy Mel White, khi sức mạnh của Hỗn Độn dần rút đi, cơ thể cường tráng của hắn cũng chậm rãi teo lại.
"Ngươi nuốt lời." "Ta rất thất vọng." "Xem ra ngươi không phải là ứng cử viên thích hợp…" "Vĩnh biệt."
Nghe những tiếng thì thầm thất vọng, vẻ mặt Mel méo mó vì đau khổ, ba bàn tay ôm chặt lấy cái đầu dường như sắp nổ tung. "Không—— xin hãy cho ta một cơ hội nữa!" Tiếng thì thầm không đáp lại lời kêu gọi của hắn, mà cùng với màn sương mù dày đặc không thể diễn tả biến mất trong khe hở quấn quanh ánh sáng đỏ. Cánh cửa chân lý đang đóng lại trước mặt hắn, Thiên Đường mà hắn dùng hết tâm huyết gây dựng đang tan rã!
Không thể khoanh tay nhìn tất cả những chuyện này xảy ra, Mel với cơ thể đang mục rữa đưa mắt căm hận nhìn sâu vào màn sương nơi kẻ cầm đầu xuất hiện. Tên Ma Vương đó… Nếu giết hắn, dùng linh hồn của hắn làm vật tế! Chắc chắn cánh cửa kia sẽ lại mở ra lần nữa, đại nhân Norville chắc chắn sẽ lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng!
Cơ thể đang mục rữa bỗng dưng ngừng lại, đồng thời bành trướng thêm một vòng như hồi quang phản chiếu. Năng lượng đỏ rực từ trong sương mù rút ra, đồng thời bị khe hở đang khép lại hút vào, cũng bị linh hồn hắn hút vào cơ thể. Cảm nhận được luồng sức mạnh mãnh liệt tràn vào cơ thể, Mel White chỉ cảm thấy chưa bao giờ cường tráng và hưng phấn đến thế. Quả nhiên—— Sương Mù Quỷ Quyệt đã đáp lại lời cầu nguyện của hắn! Chỉ cần giết tên kia, cánh cửa chân lý sẽ lại rộng mở, Thiên quốc sẽ một lần nữa giáng lâm xuống mảnh đất mục nát này!
"A a a ——!" Cùng với tiếng gào thét đau khổ vang lên, trên người Mel dần dần quấn quanh khí tức màu đỏ thẫm, cánh tay thứ tư bị mất đúng là mọc lại!
"Dừng lại ngay! Mel White! Hãy nghĩ đến lời thề của ngươi! Còn cả những người mà ngươi đã phát thệ sẽ bảo vệ! Ngươi quên tất cả rồi sao? !" Nhìn Mel đội trưởng kỵ sĩ toàn thân tản ra tà năng đáng sợ, Charles bước nhanh lên trước, cố gắng khuyên can vị chỉ huy cũ quay đầu. Nhưng người kia đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Bị những giọng nói điên cuồng thì thầm chiếm lấy, giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm —— đó chính là giết!
Những xúc tu vặn vẹo đến cực hạn đột nhiên bùng nổ, Mel đội trưởng kỵ sĩ bay sát đất như một viên đạn pháo, trong nháy mắt đã đột phá khoảng cách mấy trăm mét, xông thẳng về phía người đàn ông đang cưỡi trên lưng con nhện lớn.
"Ma Vương đại nhân cẩn thận! ! !" Nghe thấy tiếng la nhắc nhở của Du Du, La Viêm đang nhắm mắt trầm tư bỗng nhiên mở mắt ra, ngay lập tức khóa được thân ảnh đang bay tới! Sức mạnh không thuộc về thế giới này của gã đã không thể dùng tiêu chuẩn của thế giới này để đánh giá đẳng cấp!
"Chết đi! ! !" Mel gầm thét, như một con quái vật bay sát đất, bốn tay đều cầm lấy vũ khí——đao, thương, chiến phủ, trường kích! Những loại binh khí khác nhau tùy ý vung vẩy trong tay hắn, những người chơi nào cản đường hắn hoặc bị đụng nát hoặc bị đâm bay ra ngoài!
"Ma Vương đại nhân xin lui về sau!""Chỗ này giao cho chúng tôi!"
Không một câu nói thừa thãi, Helen và Shirley cùng nhau bước lên, bảo vệ Ma Vương cưỡi Địa huyệt nhện ở phía sau. Người thứ nhất vung hai cây trượng, đồng thời niệm chú, trong khoảng thời gian ngắn đã triệu hồi mấy sợi dây leo dài cả chục mét quất về phía gã kỵ sĩ bạch tuộc! Người còn lại thì ném ra ngoài những quả cầu pháp thuật đen nhánh lơ lửng bên người, vừa niệm chú vừa nhanh chóng kéo căng dây cung, phối hợp với những dây leo đánh tới từ trên mặt đất của chị, đồng thời phóng ra một trận mưa tên ánh sáng mê muội bổ trợ!
Sức mạnh phi thường hai người bộc phát giờ phút này không thể nghi ngờ đều đã đạt đến ngưỡng Tinh Cương, kinh nghiệm chiến đấu và săn bắn cũng là cao thủ hàng đầu của bộ lạc Hôi Phong. Thế nhưng cho dù là như thế, thực lực hai người thể hiện vẫn còn kém xa sức mạnh như bẻ cành khô của Mel đội trưởng kỵ sĩ!
Những dây leo gào thét bị hắn dễ như trở bàn tay chặt đứt, mưa tên ánh sáng ma thuật lấp lánh lại bị khí tức Hỗn Độn quấn quanh người hắn bắn ngược ra ngoài. "Chết đi cho ta!"
Mel giận dữ gầm lên, vung chiếc chiến phủ trong tay, khí tức đỏ thẫm ngưng tụ thành lưỡi đao tựa như thật, kèm theo uy áp xé rách không gian chém về phía Shirley.
"A…!" Shirley cầm cung tiễn định né tránh, lại phát hiện hai chân như bị đổ chì, bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt! Đôi mắt của nàng lập tức mở to. Đây là ma pháp vong linh? ! Không ——ma quang tán phát vẫn là khí tức Hỗn Độn không thể nghi ngờ, chỉ có điều cách sử dụng có dấu vết bắt chước rất rõ ràng.
"Cẩn thận!" Nhìn muội muội đứng im tại chỗ, Helen lập tức giật mình, hai cây trượng bỗng nhiên vung sang bên cạnh, đánh cả người Shirley bay về phía một khu rừng! Lưỡi dao Hỗn Độn quấn quanh ánh sáng đỏ chắc chắn đánh vào vị trí trước đó nàng đứng, sóng xung kích nổ tung hất văng cả một khoảng đất rộng năm sáu mét!
Shirley bị đập vào cây, ho ra một ngụm máu tươi, nhìn vị trí bị Lưỡi dao Hỗn Độn đánh trúng, sắc mặt lúa mạch hơi tái nhợt. Mặc dù bị gãy vài chiếc xương sườn cũng không tránh khỏi, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị vật kia chém trúng. Không kịp kiểm tra tình hình của muội muội, Helen nhìn chằm chằm con quái vật Hỗn Độn Thần Tuyển đang xông tới gần, dùng cây trượng dẫn dây leo, cố gắng phong tỏa quỹ đạo hành động của hắn.
Ở phía trước, đám dây leo nàng phóng ra đều bị lưỡi búa quấn quanh Hỗn Độn lực xoắn nát, căn bản không thể ngăn cản hắn xông lên phía trước. La Viêm không chịu ngồi chờ c·h·ế·t, nắm chặt Linh Hồn Hấp Thu trong lòng bàn tay, chờ thời cơ phát động, đồng thời ma trượng màu xanh lục ánh lên, đâm thẳng về phía trước. "U Minh chi hỏa!" Lửa thiêu đốt đau đớn kịch liệt chạy dọc theo mạng lưới thần kinh toàn thân hắn, ở trước người tụ lại thành ngọn lửa màu U Minh. Ngọn lửa âm lãnh có lực xuyên thấu giống như rồng U Minh thở ra, tỏa ra theo hình quạt về phía Mel. Bị ngọn lửa U Minh quét trúng, Mel cảm thấy như xông vào vũng nước băng, rõ ràng không nóng nhưng lại như thiêu đốt từng tế bào trên người hắn. Bất quá – ỷ vào chút tài mọn này mà muốn chiến thắng thần linh ban tặng vĩ lực cho hắn, quả là quá ngây thơ! Mel lộ vẻ mặt dữ tợn, xúc tu dưới thân nhanh chóng di chuyển, xuyên thẳng qua đám lửa, vung kiếm chém con miêu ngăn cản trước mặt, đồng thời nhấc trường kích đâm thẳng về phía La Viêm đang cưỡi trên lưng nhện lớn. "Xuống địa ngục mà sám hối đi! Ác ma!" Thấy hàn quang gào thét xông tới dán sát chóp mũi Ma Vương, Alacdo ngu ngốc không kịp phản ứng, cơ thể chậm chạp như đổ chì, Sarah mặt lộ vẻ tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc này, một vệt hồng quang tiên diễm như từ trên trời giáng xuống, như sấm sét đánh vào cây trường kích đang đâm về phía Ma Vương! "Keng -!" Cảm giác chấn động truyền tới tay khiến Mel giật mình. Nhất là khi thấy bóng hình bay lượn trước mặt Ma Vương, con ngươi vằn máu của hắn càng co lại thành một chấm nhỏ. Chiếc váy liền thân màu trắng hồng đang tung bay giữa cơn gió mạnh, phía dưới mái tóc đỏ rực là đôi mắt đỏ yêu dị. Con Ác ma không cao tới một mét, hai tay nắm ba thanh đoản kiếm hình chữ thập. Chuôi kiếm được nàng kẹp chặt giữa các ngón tay, đan chéo như vuốt dơi, ngang trước ngực, vừa đủ ngăn cản mũi thương và câu liêm đang lao đến Ma Vương! Ác ma – cuối cùng cũng xuất hiện! Nhìn đôi cánh và chiếc đuôi xấu xí của Ác ma, Mel nhếch mép cười gằn, vận chuyển Hỗn Độn chi lực toàn thân, muốn xé nát con Ác ma nhỏ bé cản đường và cả Ma Vương. Nhưng một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra. Mặc hắn huy động toàn bộ Hỗn Độn chi lực tụ ở đầu mũi thương, cây trường kích trong tay vẫn bất động trước bóng hình kia! Một luồng ma lực bùng nổ tuôn ra từ cánh tay nhỏ nhắn kia, lấn át cả sức mạnh mà Quỷ Quyệt Sương Mù Norville ban cho hắn! Sao có thể! Mel trừng lớn mắt, đầy vẻ kinh ngạc. Sức mạnh của phàm nhân sao có thể chống lại thần linh – dù là Ác ma! Lúc này, hàng ngàn con dơi đột nhiên bay lên từ rừng cây, những con ác ma nhỏ bé bay kín cả bầu trời. "Cố lên! Đại vương! ! " "Xé hắn! Xé hắn!" "Oh oh oh úc! Đại vương vẫn là lợi hại nhất mà!" Nhìn Sissi đại vương đang cưỡi trên mặt Ma Vương, Yossi hưng phấn che mặt ửng hồng, phát ra tiếng thét kỳ quái chói tai. Chỉ có Misi là run rẩy, kẹp chặt hai chân, vẻ mặt "Chết chắc". Nhưng dù trong thời khắc mấu chốt này, nàng vẫn dốc toàn lực ủng hộ đại vương, không hề do dự. Đó không phải vĩ lực đến từ thần linh - mà đến từ lũ ác ma nhỏ bé! Nhìn mạng lưới ma năng giao nhau trên không như tấm lưới lớn, vẻ kinh ngạc trên mặt Mel đã biến thành hoảng sợ. Thì ra là vậy - Liên hợp thi pháp! Chính xác hơn thì không phải "Liên hợp thi pháp" mà là ma lực cùng hưởng mà đám ác ma nhỏ bé thường sử dụng. Mấy người não bé này không nhớ được nhiều chú ngữ phức tạp, mà lại rất dễ bị xung kích tinh thần ma pháp. Vì thế, trong những cuộc chiến dài ngày, chúng đã luyện ra phương pháp tác chiến đặc biệt của mình - đó là chọn một kẻ "lớn nhất", để vị đại vương tôn kính thay chúng thi triển ma pháp! Muốn sử dụng ma lực cùng hưởng thì phải đạt được sự tương đồng về tần số tinh thần, mà sinh vật càng phức tạp về tâm trí thì càng khó tạo ra cộng hưởng. Do đó, "ma lực cùng hưởng" hầu như đã trở thành bí kíp độc môn của đám ác ma nhỏ, một chiêu thức rất dễ mà lại vừa khó. Thường thì một ổ ác ma mới sử dụng được, và tinh thần càng cao thì càng dễ! Mà trong tình huống thuận lợi thế này, đương nhiên không có chuyện sĩ khí sa sút! Đắm chìm trong tiếng hò hét cổ vũ của đồng loại, Sissi cảm thấy sức mạnh dâng trào, đôi mắt đỏ rực tỏa ra ánh hào quang uy nghiêm! Lúc này, trường kích đang chắn trước mũi kiếm của nàng nhẹ như cỏ đuôi chó, mà tên khổng lồ đầy xúc tu phía dưới kia lại nhỏ bé như một con ốc sên nhớp nháp. "Ha ha. . ." Yếu! Quả thực quá yếu! Nàng chỉ hơi dùng sức, cây "tăm" bị nàng kẹp giữa hai thanh kiếm đã run lên bần bật, phát ra tiếng rên rỉ chịu không nổi. Nhìn xuống kẻ đáng thương không chống đỡ nổi, nữ vương Sissi nhẹ nhàng cuốn đuôi qua ngực Ma Vương, giữ hắn trên lưng con nhện Địa huyệt, rồi vung đôi cánh, xoay người quạt lưỡi dao sắc trong tay. Những lưỡi dao hóa thành tàn ảnh, để lại hai đường cào giao nhau, trường kích trong tay Mel vỡ tan trong nháy mắt, biến thành những mảnh vỡ bắn tung tóe! Nhìn cái mặt vì đau đớn và run rẩy mà vặn vẹo, đôi môi đỏ tươi của nàng nhếch lên thành nụ cười. "Dám đụng vào Ma Vương của ta -" "Ngươi cái tên này lá gan không nhỏ đấy!" Sau này vẫn cố gắng viết chương dài
Bạn cần đăng nhập để bình luận