Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 276: Liệu sự tình như thần Ma Vương đại nhân (1)

Chương 276: Ma Vương đại nhân liệu sự như thần (1)
Cùng lúc Sa Tích bộ lạc cúi đầu xưng thần trước đại mộ địa, một nghi thức huyết tế long trọng cũng đang diễn ra tại thành Asam của vương quốc Thánh Giáp Long.
Ánh Thần Hi vàng kim còn chưa rọi xuống mặt Thánh Hồ, đỉnh Kim Tự Tháp của thành Asam đã được huyết quang nhuộm sáng.
Trên thềm đá dẫn lên tế đàn, ba ngàn nô lệ Tích Dịch Nhân mình trần, đầu đội mặt nạ xương biểu trưng cho thân phận vật hiến tế, lần lượt chậm chạp nhưng kiên định leo lên Kim Tự Tháp cao chọc trời.
Trong số bọn hắn có nô lệ, cũng có tù binh.
Có người tộc Giáp Long, cũng có tộc Sa Tích, hoặc là tộc Phong hống, Triều tịch vân vân.
Thềm đá dưới chân bọn hắn đã sớm thấm đẫm huyết nhục của tiền nhân, mỗi bước đi đều dính nhớp và trơn trượt.
Bọn hắn mỗi khi bước thêm một bước, là lại gần cái chết thêm một phần.
Vậy nhưng không một ai dám dừng lại.
"Nhanh lên!"
Vệ binh Tích Dịch Nhân mặc Đằng Giáp dùng mâu Hắc Diệu thạch thình lình thúc vào tên nô lệ đi chậm chạp, quát tháo đẩy hắn tiến lên.
Nô lệ kia lảo đảo vài bước nhưng không hề phản kháng, đầu rũ xuống như con rối đứt dây, sắc mặt trắng bệch như tuyết, dường như đã chấp nhận sự sắp đặt của số phận.
Trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Tế đàn huyết tế đã bị nhuộm đỏ rực!
Pho tượng Long Thần cao ngạo ở trên cao mở to hàm răng nanh, cái miệng lớn như chậu máu tựa như Vô Tận thâm uyên, phảng phất đang tham lam chờ đợi máu và linh hồn được dâng lên.
Những lời lẽ đảo điên quỷ dị vang vọng phía trên tế đàn, kể lể sự kinh hoàng vô biên và bầu không khí sâm nghiêm.
"... Chúng sinh đều khổ, chỉ có huyết nhục mới có thể xoa dịu Long Thần!"
Đại Tế Tự Zell Tua khoác tế bào khắc đầy "Huyết tế ấn", bóng lưng còng xuống nhưng thân hình vẫn cao lớn đứng giữa tế đàn.
Giọng hắn khàn đặc như tiếng quạ già, âm thanh thê lương xuyên qua từng chiếc mặt nạ của vật hiến tế, thấm sâu vào xương tủy và cả linh hồn bọn họ.
"Ca ngợi Ngài, hãy dùng thân thể vô nghĩa này của các ngươi!"
"Nuôi dưỡng Ngài, hãy dùng trái tim hèn nhát của các ngươi!"
"Biết ơn Ngài đi, các ngươi là những con chiên non được thần chọn lựa, là những hồn linh may mắn!"
"Chỉ cần một chút đau đớn, là có thể thoát khỏi thân phận đê tiện này, kiếp sau sẽ đầu thai thành con dân chân chính của Thánh Giáp Long... Từ đó không còn nghèo hèn, không còn tủi nhục, không còn xiềng xích!"
"Các ngươi sẽ được hưởng thụ sự phồn vinh vĩnh viễn, vĩnh viễn luân hồi trong thành Asam màu mỡ vô tận này!"
Các nô lệ không đáp lại, bởi vì phát ra âm thanh chính là bất kính, sẽ bị quất roi và trách mắng.
Bọn hắn chỉ cúi đầu, từng bước tiến về điểm kết thúc.
Có người tay chân run rẩy, ánh mắt đờ đẫn. Có người đã sớm khóc không thành tiếng, sau khi bị kéo lên tế đàn vẫn không quên há miệng cầu xin sự khoan dung và thương xót, nhưng lại chẳng thể thốt ra một âm thanh nào.
Cũng không có bất kỳ sự hồi đáp nào.
Zell giơ cao quyền trượng xương rồng, cây pháp trượng khảm "Hồn ấn" cổ đại này vạch ra một vầng sáng rực cháy trong không khí.
"Long Thần ở trên --"
"Xin mời uống máu này, để nguôi cơn thịnh nộ của thần!"
"Xin mời nuốt hồn này, để ban thưởng thiên mệnh!"
Tên nô lệ đầu tiên, dưới sự chỉ dẫn của Tế Tự, hai tay dâng lên con dao găm bằng Hắc Diệu thạch, tuyệt vọng mà chậm rãi đâm vào lồng ngực mình.
Theo sau một tiếng gầm nhẹ, hắn gắng sức rạch rách lớp vảy, máu tươi tuôn trào, trái tim nóng hổi bị móc ra, dâng lên trước tượng thần.
Nói bọn hắn yếu đuối cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất bọn hắn cũng có dũng khí để hiên ngang chịu chết.
Nhưng nếu nói bọn hắn là dũng sĩ, thì không nghi ngờ gì là đang làm ô uế lòng dũng cảm chân chính.
Trong những đường rãnh bên rìa tế đàn, máu tươi chậm rãi chảy xuôi, rót đầy vào thánh trì bên dưới.
Sau khi máu tươi được đổ vào, cả tòa thần miếu giống như một gốc đại thụ um tùm, vươn lên những cành lá của sự chết chóc và nỗi kinh hoàng.
Cách đó không xa, Thánh Vương Izzy ngồi ngay ngắn trên chiếc ngai vàng đúc từ xương rồng, lớp vảy màu vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng sớm chan hòa cùng huyết quang, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo u tối.
Ánh mắt hắn thờ ơ nhìn xuống bữa tiệc giết chóc thịnh soạn này, dường như những nô lệ ngã xuống kia chỉ là những chiếc lá rụng không đáng bận tâm.
Khóe miệng hắn không hề có chút biến động nào.
Cũng không có lòng thương xót.
"... Lũ côn trùng không đáng kể này có tư cách được chết ở đây đã là vinh quang của chúng."
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thanh âm thấp đến nỗi như được phun ra từ sâu trong cổ họng, truyền vào tai Zell.
Zell hơi cúi đầu, nụ cười thành kính tựa mặt trời rực rỡ giữa trời, khẽ gật đầu với Thánh Vương vĩ đại.
"Đúng như lời bệ hạ nói. Nguyện máu của bọn hắn sẽ trải phẳng con đường cho cuộc chinh phạt sắp tới."
Tướng quân Baccar dẫn mười vạn đại quân đã áp sát trung bộ sa mạc, chẳng mấy chốc sẽ đến được hẻm núi nơi sứ đoàn Dante Raquel bị tiêu diệt.
Đến lúc đó, quân uy của vương quốc Thánh Giáp Long sẽ như thế tồi khô lạp hủ, quét sạch lũ Man tộc dám cả gan chọc giận Thánh Vương.
Đám tắc kè hoa sống trong cát đó sẽ như cát bụi bị gió thổi tan, hoàn toàn biến mất khỏi mảnh đất này.
Đến lúc đó, vương quốc Thánh Giáp Long sẽ có thêm một lượng lớn nô lệ mới, đám già cả vô dụng này vừa hay có thể thanh lý sớm, dành chỗ cho những nô lệ mới đến.
Tiện thể cũng dùng máu của đám nô lệ này để xoa dịu linh hồn đang xao động của Long Thần, củng cố thêm phòng ngự của đại kết giới.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, đại kết giới sở dĩ lỏng lẻo là bởi vì những năm gần đây bọn hắn đã lơ là trong các hoạt động tế tự.
Nếu không thì trên biển đã chẳng xuất hiện kẻ địch mạnh mẽ như vậy, đến mức ba vạn binh sĩ Giáp Long đều bỏ mạng trong tay bọn hắn.
Phía sau Zell, những nô lệ chưa lên tế đàn nhìn máu chảy và thi thể trên mặt đất, hai đầu gối như nhũn ra, có kẻ định lùi lại liền bị trường mâu chặn lấy sau lưng.
Rất nhiều người trong lòng vẫn còn ôm hy vọng may mắn, cho rằng leo lên những bậc thang này chẳng qua chỉ là triều bái mà thôi.
Dù sao bọn hắn vẫn còn sức lực.
Bọn hắn vẫn còn có thể làm việc.
Cho dù làm pháo hôi trên chiến trường cũng tốt hơn là bị giết thịt vô nghĩa ở đây.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông này, bọn hắn mới cuối cùng hiểu ra.....
Đó căn bản không phải là triều bái gì cả, mà chính là "Đại tế tự" trong truyền thuyết!
Mà lần này --
Bọn hắn chính là tế phẩm!
Dưới sự nhìn chăm chú của pho tượng Long Thần, tiếng kêu gào trên đỉnh Kim Tự Tháp dần vang lên, hòa cùng những câu chú ngữ trầm thấp bay lên bầu trời đại lục Janna, hóa thành mây đen quỷ quyệt, lan tràn về phương hướng không xác định.
Mà tất cả những điều này, đều chỉ là để đổi lấy sự an bình hư vô mờ mịt kia...
...
"Chậc chậc, thật là dã man."
Dưới bóng ma của tượng thần bằng thanh đồng, một bóng người đen như mực đứng lặng như pho tượng.
Nhìn hoạt động tế tự máu tanh kia, khóe miệng Thanos nhếch lên một nụ cười đầy nghiền ngẫm, giọng nói trầm thấp và băng lãnh phảng phất truyền đến từ một thế giới khác, bình tĩnh nhưng lại mang theo một cảm giác áp bức khiến người ta run sợ.
Hắn nhìn chăm chú vào trái tim đang đập mạnh mẽ trên tế đàn kia, mãi đến mấy giây sau mới ngừng lại.
Thân là Ác Ma cấp Bạch Kim, hắn cũng coi như giết người vô số, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng trái tim vẫn còn đập sau khi bị móc ra khỏi lồng ngực.
Những Tích Dịch Nhân này ngược lại lại có chút tài năng trong bản lĩnh tra tấn người, nhưng xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Nghi thức ngu muội, tín ngưỡng nguyên thủy... Ta còn tưởng rằng các ngươi cất giấu bài tẩy gì, không ngờ đây chính là toàn bộ trò hề của các ngươi."
Thanos nhàn nhạt chế nhạo một câu, thanh âm kia giống như gió đêm thổi qua mộ huyệt, lạnh thấu xương.
Là Ma Tướng ít được Ma Vương tin tưởng nhất trong quân, hắn tự biết rõ vị trí của mình.
Cũng chính vì thế, hắn cực kỳ cẩn trọng với mỗi nhiệm vụ Ma Vương bệ hạ giao phó, sợ rằng trong đó ẩn giấu cạm bẫy nào đó, chỉ một chút sơ sẩy là mất mạng.
Sau khi đến thành Asam, Thanos không vội vàng lộ diện, mà đã cẩn thận ẩn mình suốt ba ngày ròng rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận