Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 131: Riêng phần mình chiến trường! (3)

Chương 131: Chiến trường của riêng mình! (3)
Từng đôi mắt bùng cháy lên sự cuồng nhiệt, từng đám Goblin nhỏ bé bộc phát ra tiếng hò hét vượt xa thân thể nhỏ bé của chúng. Dường như đứng ở nơi này, bọn chúng đều là những gã khổng lồ!
"Thề c·hết cũng đi theo Ma Vương đại nhân!"
"Rất tốt." La Viêm tán thưởng gật đầu, trong ánh mắt sùng bái của Oak, giao lại quyền chỉ huy cho hắn.
Lúc này hắn đã không còn căng thẳng. Đôi mắt vốn viết đầy hoảng sợ và bàng hoàng thậm chí còn tỏa ra ánh hào quang không sợ c·h·ết.
Nhìn Oak đột ngột thay đổi, trong lòng La Viêm cũng rất xúc động. Mặc dù khả năng hùng biện của hắn vốn dĩ không hề tệ, nhưng lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được, sức mạnh của tín ngưỡng lại có thể lớn mạnh đến thế.
"Xem ra các ngươi nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, hiện tại theo người của ta nói mà làm, đem các linh kiện bên cạnh lắp ráp thành đại pháo của chúng ta!"
"Để cho lũ ác ma kia mở mang kiến thức một chút — Gnoblar gào thét!"
"Ồ ồ ồ!" Đám Goblin ở đây tựa như p·h·át đ·i·ê·n, tất cả đều tràn đầy nhiệt tình, không còn vẻ lề mề như lúc trước nữa.
Thậm chí không chỉ tràn đầy nhiệt tình.
Bọn chúng còn p·h·át huy ra sức sáng tạo và tính chủ động vô song. Oak chỉ đơn giản nói cho chúng biết thứ tự lắp ráp, bọn chúng rất nhanh đã tự mình nắm bắt được yếu lĩnh.
Bản thân chúng đã là những thợ công trong đám Goblin. Chỉ là chưa được đám ma pháp sư của Học Bang ra tay dạy dỗ, lại không có kiến thức và kinh nghiệm phong phú như Oak mà thôi.
Trên trận địa vang lên một mảnh bận rộn đinh đinh cạch cạch. Cách lắp ráp hỏa pháo và cấu trúc trận địa pháo binh truyền từ một người thành mười, mười truyền trăm... Rất nhanh một ngàn "Gnoblar" đều đã có việc để làm, khí thế ngất trời làm việc trên trận địa.
Thấy nơi này đã không cần mình, La Viêm vừa cười vừa nói: "Ta đi làm cho các ngươi mấy con dê núi nướng."
Dù sao cũng không phải là người của hắn.
Ngay lúc hắn đi về phía chuồng gia súc thì mấy tên tiểu Ác ma chăn nuôi trốn trong bóng tối đột nhiên bay tới, nịnh nọt cười với hắn, lắp bắp nói: "Đại nhân, chúng ta đến giúp ngài nướng đi."
La Viêm hơi sững sờ. "Như vậy có được không?"
Trên trời kia có "Con mắt" đang nhìn, không cần nghĩ cũng biết, người của gia tộc Dragon chắc chắn cũng đều đang bàng quan. Bọn họ có thể không để ý thân là Ma Vương mà mình g·i·ết mấy con dê, nhưng đối với đám nô lệ ở phía dưới thì chưa chắc có nhân từ đến vậy.
Mấy tên tiểu Ác ma cười hắc hắc: "Không sao không sao, chúng ta sẽ nói là ngài ép chúng ta làm cho ngài!""Đúng vậy đúng vậy!" "Ngài sẽ không để ý chứ?" "Hay là ngài dứt khoát mang bọn ta đi luôn đi!"
Không ngờ tiện tay lại còn có thể thu được mấy tên khốn kiếp, La Viêm cười ha ha, phẩy tay: "Được, từ giờ trở đi, các ngươi bị bắt làm tù binh vì đã cho quân ta thông tin tình báo! Đi đốt lửa đi!"
Mắt lũ tiểu Ác ma sáng lên. Cái cớ này hay quá!
"Ta đi tìm củi lửa!""Trong bếp có gia vị, ta đi lấy!""Nồi! Mang cả nồi lên!"
Nhìn đám tiểu Ác ma bận rộn, La Viêm cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống. Xem ra dê nướng nguyên con cũng không cần hắn đích thân nướng nữa rồi.

Chiến trường Hắc Phong cốc đang bề bộn với khí thế ngút trời, đấu trường trong Ma Đô cũng là một đám người ồn ào náo nhiệt.
Chém gi·ết trong tầng thứ năm của mê cung rơi vào bế tắc, khó phân biệt thắng bại trong chốc lát, danh tiếng trên đấu trường nhanh chóng bị Hắc Phong cốc bên kia đoạt đi.
Người chủ trì đứng trên đài nghị sự á khẩu không trả lời được, nhất thời không biết nên nói gì cho phải... Bởi vì hắn thực sự không hiểu đám Goblin kia đang làm gì.
Mà khán giả dường như cũng căn bản không cần hắn mở miệng, những lời nghị luận xôn xao liên tiếp đã thay hắn nói ra tất cả.
Đương nhiên -
Điều này vẫn không phải là điều kinh ngạc nhất. Điều làm người không thể tưởng tượng nổi nhất là bài diễn thuyết của Ma Vương không chỉ khích động đám Goblin trên trận địa, ngay cả đám Goblin trên khán đài cũng bị kích động.
"Gnoblar!" "Gnoblar!"
Đám Goblin sinh sống ở Ma Đô ồn ào gào thét, trong mắt tràn ngập kích động, như thể chính mình đang đứng trong màn hình, như thể chính mình là những Gnoblar kia vậy.
Bởi vì đám đồ chơi chảy nước mũi này quá thấp kém lại "không biết điều", đám Ác ma và Ma nhân xung quanh nhao nhao ném cho bọn chúng ánh mắt ghét bỏ.
"Đám đồ đần.""Người ta nói bừa một chút thôi, mà đã làm thật.""Haiz... ta thấy là do Ma Thần bệ hạ quá nhân từ với chúng."
Tuy nhiên, ngoài những kẻ chua ngoa buông lời châm biếm, cũng có không ít Ác ma hướng ánh mắt tán thưởng về phía màn hình lập phương lớn.
"Không hổ là tốt nghiệp Ma Vương học viện, khẩu tài quả thật rất chuyên nghiệp.""Đáng tiếc là đánh trận chứ không phải múa mép."
"Bọn chúng đang xây công sự à?"
"Phe tấn công mà lại xây công sự thật là hiếm thấy, chẳng lẽ bọn chúng còn định bao vây thành sao?""Là đang lắp ráp máy bắn đá đấy.""Có vẻ không giống, ngược lại có chút giống đại pháo của loài người."
Đại pháo cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, giống như súng kíp của con người, mặc dù có uy hiếp nhất định đối với pháo đài, nhưng cũng không có mạnh đến mức nào. Thông thường, chỉ có số lượng đại pháo đủ lớn, trong một thời gian dài oanh kích chậm rãi, mới có thể gây ra uy hiếp đáng kể đối với pháo đài kiên cố.
Mà nhìn đồ tiếp tế của đội quân phe đỏ, rõ ràng đạn dược không có nhiều đến vậy.
Ban giám khảo đang theo dõi cũng đang xì xào bàn tán, suy nghĩ xem có phải đã cho đám Goblin này điểm quá thấp hay không. Bọn chúng dường như cũng không phải là pháo hôi.
"Gnoblar là cái thứ gì vậy?""Ngươi từng nghe nói chưa?""Chưa từng."
Phòng VIP trên tầng cao nhất của khán đài.
Caesar · Colin không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ánh mắt trong thần sắc ngày càng thêm thưởng thức.
Không giống những khán giả khác ở đây. Hắn là đại thần quân sự của nội các, thứ hắn coi trọng đương nhiên cũng khác với các Ác ma khác.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, khiến cho lũ Goblin đê tiện nhất bộc phát ra ý chí chiến đấu không kém gì quân chính quy!
Gã này đúng là một nhân tài! Để hắn chỉ huy một đám Goblin thật sự là lãng phí tài năng!
Caesar từng chiến đấu ở tiền tuyến, rất rõ ràng, có một số việc ma pháp có thể làm được, nhưng cũng có những việc vượt ra khỏi phạm trù ma pháp. Tỉ như điều mà hắn thấy trước mắt, rõ ràng không phải là lĩnh vực ma pháp. Mà là tín ngưỡng!
Thật không thể tin được, hắn thế mà lại khiến cho một đám Goblin nhát gan hèn yếu có được tín ngưỡng!
"Hắn là con người đúng không?" Caesar đột nhiên nhìn về phía hiệu trưởng Ewen bên cạnh, ánh mắt nhấp nháy mở miệng nói.
Hiệu trưởng Ewen hơi sững sờ, gật đầu nói: "Đúng vậy... Sao thế?"
Caesar khẽ cười nói: "Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ... có nên chọn một tộc nhân không có con cái trong hệ gia tộc để cho hắn nếm thử trước không."
Vừa nghe đến câu này, hiệu trưởng Ewen lập tức có chút không kiềm chế được, hồn hỏa đang thiêu đốt cũng hốt hoảng: "Ách, ta không đề nghị ngươi làm như vậy."
Caesar nhíu mày nói: "Vì sao?"
Hiệu trưởng Ewen ấp úng nửa ngày mới thốt ra nửa câu: "Người của gia tộc Padrich chẳng phải đã để ý đến hắn rồi sao... Đương nhiên, ngươi không cần thiết quan tâm đến ý kiến của bọn họ, chỉ là ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ thêm thì tốt hơn..."
Hắn muốn xem chính là cuộc chiến giành người kế vị, muốn xem chính là con riêng nghịch tập, chứ không phải phim gia đình luân lý!
Mặc dù Caesar không nói rõ, nhưng hắn quá hiểu vị học sinh cũ của mình. Lúc còn trẻ thì tên công tử này đã thích đi gieo giống khắp nơi, khi về già lại không thích tự mình ra tay, nhưng nghe nói cũng không nhàn rỗi, sắp xếp không ít cho đám hậu bối trong tộc.
"Thế không phải quá tốt sao." Caesar vừa cười vừa nói: "Hắn chỉ là một người bình thường, hiện tại có thân phận thuộc chi thứ của gia tộc Colin, ta nghĩ gia tộc Padrich chỉ có vui mừng."
Đương nhiên, hắn còn có ý định khác, tỷ như giới thiệu cho cô cháu gái bảo bối của mình quen biết gì gì đó. So với Mị Ma của gia tộc Padrich, dù nhìn thế nào thì Huyết tộc nhà Colin đều có mị lực, lại còn cường đại hơn nữa.
Nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hiệu trưởng Ewen cảm giác mồ hôi cũng sắp trào ra. Mặc dù từ khi trở thành Vu Yêu đến nay, hắn đã rất lâu không có đổ mồ hôi.
"Ta cảm thấy ý kiến của bản thân cũng rất quan trọng... Ngài vẫn là nên hỏi hắn thì tốt hơn."
"Đó là tự nhiên, hoa bẻ sớm ngon ngọt thịt người, " Caesar cười ha hả nói: "Ngươi thay ta ám chỉ một chút đi, nếu không có hứng thú thì thôi, ta không bắt buộc."
Ewen sững sờ. Món đồ đó có ngọt sao?
Từ khi trở thành Vu Yêu, hắn đã rất lâu không được thưởng thức hương vị của đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận