Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 89: Ngài người chơi quả thực là thiên tài!

Chương 89: Ngài người chơi quả thực là thiên tài!
Nếu như để đám chuột đồng mũi to này mặc kệ, thì tầng thứ ba mê cung với những bức tường chịu lực không sớm thì muộn cũng sẽ bị chúng gặm sạch, phá hủy hết. Mê cung dưới thành Lôi Minh dù lớn nhưng cũng không chịu nổi trò đùa như vậy, nên người quản lý vẫn là phải ra tay quản lý.
Theo lệnh của La Viêm, Tráng Tráng nhanh chóng lên chức tù trưởng, còn bộ lạc Thiết Nha ban đầu cũng được nâng cấp từ bãi rác lên thành "thành Thiết Nha". Đã là thành thị thì cũng phải có chút dáng vẻ của thành thị. La Viêm đầu tiên hẹn đám chuột đồng ở đây ước pháp tam chương.
Thứ nhất, trước đây các ngươi gỡ những linh kiện trong mê cung ra thì coi như xong, ta không hy vọng đám gia hỏa này có thể lắp chúng lại được, nhưng sau này không cho phép tiếp tục đào bới lung tung trong mê cung của ta nữa. Nếu không ta không ngại cho thành Thiết Nha một đợt đô thị hóa. Tráng Tráng và một đám tiểu gia hỏa dù không hiểu đô thị hóa là gì, nhưng thấy Ma Vương đại nhân mặt mày hung dữ, sát khí ngút trời, thì nào dám nói không? Vội vàng gật đầu, thề độc đáp ứng.
Thứ hai, cấm chỉ đại tiểu tiện tùy tiện trong thành Thiết Nha của ta. Những cái lều và nơi chất đầy phân, nước tiểu phải dọn dẹp sạch sẽ, khu vực nuôi nấm và sâu bọ phải tách khỏi khu vực sinh sống. Tuy đám này có vẻ không sợ ôn dịch, nhưng trên thế giới này, điều đáng sợ không chỉ là ôn dịch. Một vài hành vi đặc thù... nhất là hành vi tập thể, có xác suất vô tình kích hoạt nghi thức, ví như làm vừa lòng Ôn Dịch Chi Thần, từ đó dẫn tới những thứ càng đáng sợ hơn. La Viêm không muốn lãnh địa của mình đột nhiên xuất hiện thêm một thứ như "Jiaqi".
Nhưng vượt quá dự kiến của La Viêm, đám chuột đồng khi nghe yêu cầu thứ nhất của hắn thì không có mâu thuẫn gì, đến khi nghe yêu cầu thứ hai thì lại đều lộ vẻ khó xử. Không chịu được áp lực sau lưng, Tráng Tráng run rẩy đại diện tộc nhân mở miệng nói: "Có thể, có thể là đại nhân... tách khu nuôi trồng và khu cư trú thì dễ nói, nhưng những phân và nước tiểu kia... sau khi dọn thì đổ ở đâu?" Bọn chúng không có khả năng vận chuyển ra ngoài mê cung.
La Viêm ghét bỏ nhìn hắn nói: "Cái này chẳng đơn giản sao, làm một nơi tập trung lại là được. Cả chỗ mộ cũng vậy, các ngươi không sợ đồng bào chết rồi lại sống dậy sao?" Biến thành vong linh không chỉ là người, gần như tất cả các sinh vật có trí óc hoàn chỉnh đều có xác suất sau khi hư thối lại một lần nữa đứng lên.
Mấy con chuột đồng người nhìn nhau, mặt rõ ràng mang vẻ khó xử, có vẻ như có nỗi niềm khó nói. Thấy đám gia hỏa ngay cả cuộc sống cũng không tự lo liệu được, La Viêm cuối cùng cũng bỏ ép buộc, thở dài nói: "Ta sẽ cho chuyên gia tộc thạch sùng tới giúp các ngươi." Dù không biết tộc thạch sùng là gì, nhưng nghe nói có người tới giúp mình, đám chuột đồng người đều lộ vẻ mặt vui mừng: "Cảm tạ Ma Vương đại nhân!"
La Viêm không để ý tới sự nịnh nọt của chúng, lạnh mặt nói tiếp: "Yêu cầu thứ ba, từ nay về sau không cho phép ta sản xuất thứ đồ bỏ đi kia, chính là loại ở cổng... còn cả những thứ ngoài nổ ra thì chẳng làm gì được ấy." Nghe thấy yêu cầu thứ ba của Ma Vương đại nhân, mặt bọn chuột đồng người ai nấy đều lộ vẻ như sắp gặp họa, kinh hãi nhìn nhau. Lần này không cần ai xúi giục, Tráng Tráng tự mình ngồi không yên, run rẩy nói: "Có thể là đại, đại nhân... chúng ta không biết chiến đấu, chúng ta chỉ có thể thông qua những món đồ chơi nhỏ để bảo vệ mình."
Tráng Tráng vừa dứt lời, Cát Bính và Cạch Cạch vốn đứng sau lưng nhìn hắn chằm chằm, lần này cũng phụ họa: "Ma vật trong mê cung thật là đáng sợ!" "Đại nhân! Chúng ta phải dùng đồ to để bảo vệ gia viên!" Móng vuốt của chúng tuy cứng cáp và linh hoạt, nhưng không đủ sắc bén, trên chiến trường thậm chí đánh không thắng thử nhân có cùng trọng lượng. Thậm chí còn không cần đánh. Cách mở cơ quan và người máy, chúng ngoài đầu hàng thì chẳng có cách nào khác. Ngoài ra, chế tạo cỗ máy khổng lồ là mục tiêu theo đuổi suốt đời của chúng. Chúng không sùng bái Cơ Giới Chi Thần, thậm chí không biết nhiều về vị thần này, nhưng chúng không thể kìm chế mình không sử dụng những minh văn trộm được.
"Vậy thứ đó bảo vệ các ngươi rồi sao?" La Viêm cười ha ha, nhìn mấy con chuột đồng đang cố cãi. Nghe câu này, mấy con chuột đồng lập tức mặt đỏ lên, nhục nhã cúi đầu. La Viêm khẽ hất cằm lên, nói tiếp: "Ý của ta là không cho phép tái sản xuất những thứ rác công nghiệp, chứ không có nói là không cho các ngươi sản xuất những vật thực sự hữu dụng! Ta sẽ phái chuyên gia dưới tay ta tới nói cho các ngươi biết, thế nào là người máy chân chính."
Nghe xong lời Ma Vương đại nhân, lũ chuột đồng ai nấy đều trợn mắt há mồm, lộ ra hai chiếc răng cửa giống tay quay. Dạy bọn họ? Người máy chân chính? Vong Linh pháp sư?? "Ta không nghe lầm chứ... Ma vương muốn dạy chúng ta người máy là gì à," Cạch Cạch run rẩy nhìn Cát Bính bên cạnh, mặt mày có vẻ như thấy vong linh. Cát Bính cũng há hốc miệng, nửa ngày mới khẽ nói một câu: "Đây là... quá xúc phạm rồi." Cơ giới hệ pháp thuật ở đâu cũng là cấm kỵ. Chẳng lẽ địa ngục không phải sao?
La Viêm không lãng phí thời gian giải thích sự khác biệt giữa địa ngục và đại mộ địa, bởi vì chuyện này với chúng không quan trọng. Hắn đã chinh phục thân thể chúng. Chờ đến khi chúng hiểu được kỹ thuật "minh văn" tiên tiến của đại mộ địa, chắc linh hồn của chúng cũng sẽ sớm cùng nhau sa vào thôi. Điều đó gần như chắc chắn. Tuy trình tự không giống trong tưởng tượng lắm, nhưng kết quả cũng không có gì khác biệt...
Giao phó xong xuôi mọi chuyện, La Viêm tạm thời để Bang Đức ở bên cạnh Tráng Tráng, làm kẻ uy hiếp vật lý đối với thế lực vừa chinh phục, đồng thời cũng xem như người bảo hộ của hắn. Tên này ngoài tên ra thì chẳng có chỗ nào ra hồn, võ đức thì quá Phí Lạp, La Viêm thấy ánh mắt mấy con chuột đồng người khác nhìn hắn, không ai không hận không thể đâm tên này thay vào vị trí của hắn. Nhưng đây cũng là lý do La Viêm chọn tên tiểu gia hỏa này.
Đối với những lãnh địa mới chinh phục, biện pháp củng cố thống trị không ngoài hai việc, một là tìm "ngưng kết hạch" ở đó, hai là tự mình tạo ra cho chúng một cái ngưng kết hạch. Đám chuột đồng người mà đến tù trưởng cũng không chọn ra được thì tự nhiên là không tồn tại khái niệm ngưng kết hạch này, để chúng tự đánh nhau thì chỉ có đánh nhau ra chó thôi. Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp thứ hai. Đám chuột đồng càng ghen ghét vị trí của tên tiểu tử này thì tên này càng chỉ có thể ôm chặt đùi của hắn. Với giá trị vũ lực hiện tại của Bang Đức, dù làm việc khác thì có lẽ không ổn, nhưng trấn áp mấy con chuột đồng con thì thừa sức.
Được La Viêm đồng ý, Tráng Tráng lập tức bò lên vai Bang Đức. Bộ dạng oai phong lẫm liệt, dương oai diễu võ, thật giống như lại được vào cơ thể to lớn, khí thế cả người chuột đồng đều thay đổi. Sau khi tạm biệt Bang Đức, La Viêm dẫn theo Okdo và Sarah rời "thành Thiết Nha", quay lại con đường ban đầu, trở về tầng một mê cung. Đứng ở ngã ba tầng một, La Viêm dừng chân, nhìn Okdo phân phó: "...Ngươi đi một chuyến tộc thạch sùng, bảo Serick phái vài chuyên gia nuôi trồng Slime, sau đó mang theo bọn họ tới thành Thiết Nha xem thử, xem có thiết kế được cống thoát nước gì đó cho lũ chuột đồng không. Nếu cần thi công thì liên hệ Arakdo đi làm, chúng am hiểu đào hang."
"Tuân mệnh." Okdo trầm ổn gật đầu, mang theo hai thanh loan đao, một mình đi về hướng hành lang ngoằn ngoèo của cống thoát nước. Sau khi người thằn lằn thi quỷ rời đi, ngã ba chỉ còn lại một người một mèo. Có lẽ là vì đột nhiên thiếu đi hai người bảo hộ ở phía trước nên đôi tai mèo trên đỉnh đầu Sarah cứ căng thẳng lay nhẹ một cái. Cảnh giác một chút cũng tốt. Dù ở tầng một mê cung, bất cẩn một chút cũng có thể lật xe. La Viêm dùng đũa phép trong tay gõ nhẹ xuống đất, tiện tay triệu hồi hai khô lâu dũng sĩ và hai cương thi khuyển phân biệt bảo vệ trước sau. Thông thường, ma vật khi ngửi thấy khí tức vong linh, cơ bản sẽ không chủ động lại gần. "Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm..." Dựng thẳng lỗ tai lên rồi lại cụp xuống, Sarah còn vừa nãy rất có tinh thần mà giờ lại không biết vì sao trở nên ủ rũ. Tám phần mười là mệt. La Viêm là Ma vương luôn lo lắng cho bộ hạ. Nhìn cái bóng lưng ủ rũ kia, hắn dùng âm thanh chỉ Hoang Đường có thể nghe thấy nói: "Hoang Đường, bổn vương tối nay muốn ăn cá nướng."
Hoang Đường: "Không có vấn đề, Ma Vương đại nhân! Hoang Đường sẽ bảo người chơi đi câu cho ngài!" Có thư ký hiểu chuyện đúng là tốt. La Viêm cười ha ha, trước sau như một nói: "Ừm, giao cho ngươi."
...
Khoảng thời gian từ khi phiên bản A06 lên đã hơn nửa ngày. La Viêm đoán theo mức độ quậy phá của người chơi thì mười tiếng đủ để bọn họ giày vò, không ngờ khi bước vào lãnh địa Ma Vương thì vẫn bị mạch suy nghĩ của đám người chơi làm cho khiếp sợ.
Chỉ thấy giữa quảng trường vắng vẻ, dựng đứng hai tấm ván gỗ vuông vức như tấm bình phong, chiều rộng khoảng một mét, vừa đủ cho một người thằn lằn đi vào. Một tiểu ác ma đang lơ lửng bên cạnh, tay ôm tấm bảng gỗ, vừa thu tiền vừa lớn tiếng gọi những người chơi từ mê cung trở về: "Thu phí nhà vệ sinh! Tiểu ác ma 50 Minh tệ một lần! Người thằn lằn 200 Minh tệ! Quá năm phút thì mỗi phút thêm 20 Minh tệ!"
Không Chơi Nổi: "Ngọa tào! Ngươi cướp tiền à!"
Kỵ sĩ đầu heo: "Tức sôi máu! Tại sao người thằn lằn lại 200 Minh tệ! Ngươi phân biệt chủng tộc à!!"
Tiểu Ác Ma Lăng Ba liếc mắt: "Vậy ngươi quay lại mê cung mà đi vệ sinh đi!"
Kỵ sĩ đầu heo không thèm chấp tên này, quay đầu đi thẳng vào mê cung... Dù hắn giờ hoàn toàn không có ý muốn ngồi xổm.
Cái tên tiểu ác ma ID 【Không Chơi Nổi】 lúc đầu không muốn, nhưng ngửi mùi quá, cuối cùng vẫn kiên trì bỏ tiền chui vào sau tấm màn vải. Chưa đến nửa phút, cái đầu nhỏ lại ló ra: "Chưa đủ một phút, trả tiền lại không?"
Tiểu Ác Ma Lăng Ba cười khẩy: "Ngươi lọt lại vào là ta trả!"
Không Chơi Nổi: "%$#@!"
Mùi khó ngửi lan khắp cả quảng trường, dù phần lớn người chơi không ngửi thấy, nhưng những Ma Vương vừa trở về từ mê cung đều bị xộc cho phát khiếp.
Cả Sarah, người vốn mẫn cảm với mùi, cũng trợn mắt kinh ngạc, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình về nhầm chỗ không.
Từ xa trong hang động, Sa Điệu Đông Tây há hốc mồm nhìn cái nhà vệ sinh thu phí đang làm ăn phát đạt mà nói: "Đệt... Kình Ca! Tên kia... Lấy phòng thay đồ của chúng ta làm nhà cầu!?"
Cách đó không lâu, ba người họ vừa xong một đơn hàng cuối, đang định thu quầy, bỗng có một người chơi tìm đến, hỏi mua lại mấy cái phòng thay đồ. Cả ba thấy thứ đồ chơi này làm cũng không phiền phức gì, để trong kho lại tốn chỗ, mà hai ngày nay thị trường cũng bão hòa, bày quầy bán không bằng vào mê cung làm nhiệm vụ luyện cấp, thế là đồng ý bán với giá gấp đôi cho tên người chơi kỳ quái kia. Nhưng cả ba không ngờ rằng, tên đó vốn chẳng phải dân buôn quần áo, mà lại trực tiếp đặt bồn cầu vào phòng thay đồ, biến thành nhà vệ sinh thu phí!
Người thằn lằn kéo đến nườm nượp, tiểu ác ma cũng xuất hiện thường xuyên, tuy một lần kiếm không nhiều, nhưng tích góp lại thì thành một khoản đáng kể.
Kình Lạc Nam Bắc cau mày, bấm ngón tay tính toán, đột nhiên phát hiện lợi nhuận lại còn cao hơn tưởng tượng: "Chủ quan... Không ngờ còn có thể kiếm tiền bằng cách này!"
Nhỏ Muộn Ăn Không Đủ No và Sa Điệu Đông Tây đều giật mình nhìn nàng: "??"
"Ngươi nghiêm túc đấy à?!"
Kình Lạc Nam Bắc mặt hơi đỏ, khẽ hắng giọng rồi nói: "Dù sao thì cũng đáng tin hơn đi tấu hài..."
Ngay lúc ba người vừa nói xong, một khung cửa sổ màu xanh đậm hiện ra trước mắt.
【Thông báo toàn server: Bổ sung quy tắc Server, cấm xả thải tại khu vực "Không hợp pháp" trong lãnh địa Ma Vương, cấm các hình thức nhà vệ sinh cá nhân...】
Thấy thông báo toàn server, Lăng Ba Tiểu Ác Ma đang đếm tiền cười không ngậm được mồm liền lập tức sững sờ, không kìm được chửi thề: "Mẹ kiếp! Ma Vương quản cả cái này á!?" Hắn còn chưa kịp thu lại vốn chứ!!!
Còn Không Chơi Nổi mắc kẹt trong nhà vệ sinh thì vừa ngơ ngác vừa hận rằng cái thông báo này sao không đến sớm hơn hai phút: "MMP! Trả tiền đây!"
Lăng Ba Tiểu Ác Ma hùng hổ nói: "Trả cái con khỉ! Không trả! Đừng có mơ!"
Đúng lúc hai bên đang cãi nhau, thì bỗng có một tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên từ bên trong nhà vệ sinh. Một người thằn lằn ôm mông bật ra khỏi tấm màn vải, không mặc quần áo mà chạy về hướng mê cung: "Cứu mạng! Slime!! Có slime bên trong!!"
Không Chơi Nổi: "??"
Lăng Ba Tiểu Ác Ma hết hồn: "Ngọa tào! Ngươi làm gì nhân viên của ta đấy hả?!"
Quảng trường lại một phen hỗn loạn. Người xem náo nhiệt không chê việc lớn, kẻ ra mặt giúp đỡ thì thực chất lại đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có Ma Vương đại nhân là ôm trán, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Ha ha ha ha! Đúng là mất mặt quá!" Arakdo cười lớn thoải mái, chợt thấy Ma Vương đứng ở cửa mê cung, lập tức mắt sáng rỡ, lắc lắc cái mông bự chạy tới, vừa nịnh nọt vừa cười nói: "Ma Vương đại nhân, ngài về rồi!"
La Viêm ôm trán nói: "Arakdo, gọi đội công trình của ngươi đến đây, xây một nhà vệ sinh công cộng gần cửa mê cung đi... Theo đúng phương án ta đã nói với ngươi." Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa.
Arakdo lập tức giơ chân trước lên cúi chào: "Tuân mệnh!!"
Dặn dò xong xuôi La Viêm lập tức đi về hướng hang động, hắn thật không muốn nán lại đây dù chỉ một giây.
Đúng lúc đi ngang qua xưởng ma pháp của Âu Khắc, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập kèm theo giọng nói đầy lo lắng vội vàng chạy tới: "Ma, Ma Vương đại... Á? Ngài ở đây!"
Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Âu Khắc, La Viêm có chút giật mình nhưng vẫn dừng bước, quyết định dũng cảm đối mặt. "Nói đi, người chơi của ta lại gây ra chuyện gì rồi?"
"Gây chuyện? Người chơi của ngài?" Âu Khắc nghe vậy thì ngớ ra, không hiểu Ma Vương Đại nhân vì sao lại nói vậy, nhưng rất nhanh khuôn mặt nhăn nheo lại trở về vẻ phấn khích. Hắn xúc động vung tay múa chân, nói mà run lên: "Thật là! Ma Vương đại nhân, Âu Khắc nhất định phải khen ngợi một câu! Móng vuốt của ngài, người chơi của ngài... Bọn họ thật sự là thiên tài!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận