Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 139: Ma Đô mái vòm năng lượng nơi phát ra huyền bí (1)

"Không thể tưởng tượng nổi." La Viêm vẫn nhìn xung quanh, ngắm nhìn khu rừng cây xanh um tươi tốt kia và những chú chim thỉnh thoảng bay qua lại giữa rừng cây, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin. " . . Nàng đem cảnh sắc thế giới bên trên mang xuống dưới lòng đất! ?" Điều khiến La Viêm kinh ngạc nhất không phải những cảnh đẹp đập vào mắt kia, mà là mái vòm nhà kính vườn hoa ngay trên đỉnh đầu hắn. Một vầng mặt trời đang treo giữa bức tường kính hình vòng cung, dường như đối ứng với thời điểm giữa trưa. Không chỉ vậy, ánh sáng dịu nhẹ đó có vẻ như không đến từ tường kính, mà đến từ một nơi xa xôi ngoài vũ trụ, cứ như mặt trời thật. Tia sáng nhè nhẹ xuyên qua những tán lá dày đặc, biến thành những bóng cây lốm đốm rơi trên mặt đất, khiến toàn bộ khu rừng tràn đầy sức sống. Cách đó không xa, một chú hươu sao đang nhìn chăm chú vào hắn, dường như nháy mắt với hắn, rồi ánh mắt linh động ấy liền cùng bóng hình khỏe mạnh biến mất vào sâu trong rừng. Giờ phút này, La Viêm rốt cuộc hiểu ra nguồn gốc sự rung động trong lòng khi mới bước vào nơi này. Học viện Ma Vương tuy cũng có vườn cây tương tự, nhưng cảm giác nó mang lại lại hoàn toàn khác. Nơi đó tựa như một tiêu bản đã chết. Còn khi đứng ở đây, hắn lại có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều đang sống.
Lén nhìn huynh trưởng đứng bên cạnh, Vivian hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng giọng nói: "Giáo sư Edoniya thường nói, tất cả những kỳ tích mà chúng ta tiếp xúc, dù là ma pháp hay 'Khí' hay các loại sức mạnh siêu phàm khác, đều bắt nguồn từ ý thức của chúng ta, hay nói đúng hơn là một thứ gì đó sâu trong linh hồn."
La Viêm thu tầm mắt lại từ rừng sâu, liếc nhìn nàng. "Nghe có chút thâm ảo."
Vivian ngại ngùng cười cười, nói: "Lĩnh vực nghiên cứu của giáo sư Edoniya là lĩnh vực sâu xa nhất trong giới ma pháp học. . . Liên quan đến linh hồn và tinh thần thực thể trong thức hải."
"Thật đáng thán phục." La Viêm đưa ra nhận xét của mình, rồi hứng thú nói thêm: "Vậy nên nàng đã mô phỏng ban ngày và đêm tối ở đây, nuôi dưỡng các loài động thực vật, tạo ra một hệ sinh thái nhân tạo. . . Tựa như 'Vòng tuần hoàn sinh học thứ hai'?"
"Hệ sinh thái? Vòng tuần hoàn sinh học thứ hai?" Vivian nghiêng đầu, không hiểu lắm huynh trưởng đang nói gì, chỉ cảm thấy không hiểu gì, chỉ biết là rất lợi hại. "Có lẽ vậy. . . Ta thực ra cũng không hiểu rõ lắm nàng đang làm gì. Chỉ nghe ông nội tình cờ nhắc đến, đó là lĩnh vực của Bệ hạ Ma Thần."
Lĩnh vực của Bệ hạ Ma Thần.
La Viêm nhẩm đi nhẩm lại câu nói này, cố gắng phân tích và tìm ra thứ gì hữu ích. Sau khi giải được quá khứ của tiền bối xuyên việt, hắn luôn có một cảm giác, các vị thần linh trong thế giới này dường như cuối cùng đều sẽ đi đến một con đường giống nhau - đó là, tạo ra hệ thống sức mạnh siêu phàm của riêng mình, rồi lợi dụng những kỳ tích bắt nguồn từ bản thân để tạo ra sinh vật phù hợp với mình. Nó giống như một loại số mệnh. Từ thời viễn cổ xa xôi chưa có văn tự ghi chép, đến kỷ nguyên thứ hai khi thánh Sith và Ma Thần có địa vị ngang nhau.
Ngay lúc La Viêm đang suy tư về một chủ đề còn thâm sâu hơn cả nguồn gốc sự sống, Vivian đứng bên cạnh lén lút liếc nhìn hắn.
"Giáo sư Edoniya không biết khi nào mới đến. . . Hay là chúng ta ngồi xuống chờ?"
"Ở đây có chỗ ngồi sao?" La Viêm nhìn xung quanh, chỉ thấy một khu rừng đầy sinh cơ.
"Mời đi theo ta." Vivian bỏ lại câu nói đó rồi bước đi trước, dẫn hắn đến khu vực trung tâm nhà kính. Nơi này giống như khu nghỉ dưỡng của công viên, có bàn trà và ghế dài tinh xảo. La Viêm có thể cảm thấy có một dòng ma lực nhè nhẹ lưu chuyển xung quanh, dường như là một loại kết giới, ngăn cản động vật đến gần. Không khách khí, hắn ngồi xuống một bên ghế dài, còn Vivian thì rụt rè ngồi ở phía bên kia, nhưng không lâu sau liền nhích sang phía hắn một chút. Tiểu nha đầu kia dường như đang thử thăm dò phản ứng của hắn, thấy hắn không phản đối thì lại nhích sang phía hắn, một lúc sau đã ngồi cạnh hắn, chỉ cách nhau khoảng hai nắm tay.
Thật tình mà nói, La Viêm hơi khó hiểu với hành động của nàng, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì. Mà không chỉ vậy, Vivian thực ra cũng không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là hành động vô thức, muốn biết hắn có ghét mình hay không. Trước mắt xem ra thì không có. Lòng nàng không khỏi thêm vài phần yên lòng.
Ngay lúc nàng đang suy tư có nên nói gì đó, giọng của huynh trưởng vang lên bên cạnh.
"Mắt của ngươi là thừa hưởng từ mẹ của ngươi?"
"Ừm, ừm!"
"Rất xinh đẹp."
"Cảm, cảm ơn!" Mặt Vivian đỏ bừng, hỏa thiêu ráng chiều từ cổ trắng nõn chạy thẳng lên tận mang tai. Với một Ma cà rồng, huyết áp cao như vậy quả thực không mấy phổ biến. Nhưng với cô Colin đây, cũng đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý, nhưng lại thấy không ổn, nên lại cố gắng đè khóe miệng xuống, nhưng cố mãi vẫn không thành công.
Nhìn Vivian đứng ngồi không yên, ánh mắt tán loạn, La Viêm không khỏi thấy thú vị, nửa đùa nửa thật đáp một câu: "Không cần khách sáo."
". . ."
Chủ đề lại bị cắt đứt. Bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu. Vivian vốn tưởng hắn sẽ hỏi tình hình vết thương của mình đã hồi phục chưa, nhưng kết quả hắn lại hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện này, giống như chưa có gì xảy ra. Là lo lắng xấu hổ sao? Hay còn nguyên nhân khác. . . Điều mà nàng muốn biết nhất là liệu trong lòng hắn còn hận mình hay không, nhưng nàng lại không biết nên mở đầu như thế nào. Do dự hồi lâu, nàng thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: ". . . Cái kia."
"Thế nào?"
". . . Ta có thể gọi ngươi ca ca không?" Vivian vội vàng nói ra một câu như vậy, sau đó dường như cảm thấy không ổn, vội vàng nói bổ sung thêm ở phía sau. "Đương nhiên. . . Khi không có người khác."
La Viêm nhẹ nhàng thả lỏng vai. "Ta thấy không sao cả, tùy ngươi thích."
Không hề cự tuyệt! Mặt Vivian rạng rỡ nụ cười vui vẻ, miệng mấp máy một hồi lâu, mới cuối cùng bật ra một âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu. "Ca. . ."
Đó tựa như một câu chú ngữ còn khó đọc hơn cả cấm chú, chỉ một từ đơn cũng đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của nàng.
Nhìn Ma cà rồng toàn thân trên dưới như đang bốc hơi vì đun sôi, La Viêm không khỏi lộ ra vẻ mặt vi diệu, ôn tồn nói. "Ta nên đáp lại gì sao?"
"Không cần không cần." Vivian vội lắc đầu, hai tay dùng sức chống căng đầu gối, ánh mắt dao động liên tục trên mặt đất, khẽ cười khúc khích lộ ra hai chiếc răng nanh. ". . ." La Viêm ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái, không ngờ cô em gái giết người không ghê tay của mình lại có một mặt đáng ngạc nhiên như thế. Nhưng nghĩ đến đây là Địa Ngục, hắn lại trở lại bình thường. Có lẽ đây mới là cách hành xử bình thường. Không bình thường chỉ là hắn thôi.
"Ca ca."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Mặt Vivian lại lần nữa lộ ra nụ cười vui vẻ, bắp chân treo bên cạnh ghế dài đưa đi đưa lại, giống như đang vung mái chèo của một con thuyền hữu nghị. "Ta chỉ là muốn. . . gọi một tiếng như vậy thôi."
Huynh trưởng không hề hận mình.
Tự mình xác nhận được điều này, lúc này trong lòng nàng vô cùng mãn nguyện, ngay cả cơn đau âm ỉ ở cổ cũng không còn đau như vậy nữa. Nhìn Vivian càng lúc càng xích lại gần, biểu hiện trên mặt La Viêm càng trở nên cổ quái hơn, luôn cảm thấy con người này có gì đó kỳ lạ. Ngay lúc hắn đang do dự không biết có nên đứng lên đổi chỗ hay không, bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ trong rừng rậm. Hắn ngẩng đầu nhìn, lại thấy chú hươu sao đó. Chỉ là khác với lần trước, lần này nó không hề chớp mắt với hắn, mà lại xấu hổ trốn vào một bụi cây bên cạnh. Không lâu sau, một bóng người xuất hiện ở một phía khác của rừng cây.
Vivian ngẩng đầu nhìn bóng hình đó, vẻ mặt lập tức kinh ngạc. "Giáo sư Edoniya? ! Ngài, ngài về từ lúc nào?"
Vừa nãy nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa. Nghĩ đến việc giáo sư có lẽ đã đứng ở đây khá lâu, biểu cảm của Vivian không khỏi trở nên lo lắng, càng thêm bất an bối rối.
"Trở về?" Nhìn đứa trẻ đáng yêu kia, giáo sư Edoniya khẽ mỉm cười, ôn hòa nói, "Ta vẫn luôn ở đây mà."
"Vẫn, vẫn luôn ở đây? !"
"Ừm, nhưng không phải ở phía bên này, mà là đang sửa lại mấy dây leo trên cửa kính. . . Mấy nhóc con kia cứ luôn không yên phận, tham lam muốn đến gần mặt trời hơn một chút, mà không biết điều đó có thể làm chúng bị bỏng." Nhìn Vivian thở phào nhẹ nhõm, giáo sư Edoniya khẽ cười nói. "Nói đi nói lại. . . Các ngươi đang nói chuyện gì thú vị sao?"
Vivian vội vàng lắc đầu. "Không, không có. . ."
"Thật không?" Giáo sư Edoniya khẽ mỉm cười, nhìn đứa trẻ còn lại đang ngồi bên cạnh nàng, "Cảm giác không khí của hai người khá tốt, ta không tiện quấy rầy các ngươi, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."
La Viêm nhìn theo ánh mắt của Vivian, chỉ thấy một người phụ nữ chân trần đang đứng giữa khu rừng cách đó không xa. Nàng có ngũ quan tinh xảo và nhu hòa, giống như ánh trăng ban đêm, tỏa ra một vẻ đẹp thần bí khó lường. Ấn tượng nhất chính là đôi mắt của nàng, cặp mắt màu xanh lục tựa như những chiếc lá xanh trong rừng, khi thì tỏa ra sự tươi trẻ tràn đầy sức sống và tinh nghịch, khi thì lại lộ ra một vòng điềm tĩnh, khoan thai ưu nhã và sự thấu hiểu tháng năm cùng thế sự.
Mặt khác, không giống với Đại Mộ Địa một tầng Slime, thân là Đế Vương Slime nàng bắt chước ngụy trang năng lực thậm chí còn trên Hoàng Kim Slime! Đến mức nhìn thoáng qua, La Viêm thậm chí còn hiểu lầm nàng thành người hoặc Ác ma sinh sống tại Địa Ngục. Bất quá cẩn thận nhìn, vẫn có thể rất rõ ràng nhìn ra nàng khác biệt với người bình thường. Làn da óng ánh long lanh tựa như đá, tản ra ánh sáng bóng như thủy tinh, hiển nhiên không phải của người bình thường hay Ác ma. Thậm chí không chỉ da thịt, ngay cả sợi tóc rủ trên trán và quần áo nàng khoác trên người, đều chảy xuôi như gợn sóng nước. Đối diện ánh mắt Edoniya giáo thụ, La Viêm chủ động đứng lên từ ghế dài, khẽ gật đầu hành lễ, khách khí nói: “Ngài khỏe, giáo sư Edoniya, ta tên La Viêm, là học sinh vừa tốt nghiệp của học viện Ma Vương bên cạnh.” Edoniya giáo thụ mỉm cười gật đầu, tựa hồ đã sớm đoán được thân phận của hắn, ưu nhã nói: “Ngươi khỏe, tiên sinh La Viêm, ông của Colin tiểu thư là Caesar Colin đã nhắc với ta chuyện của ngươi, nói ngươi là một tiểu hỏa tử trẻ tuổi tài cao, có phong thái của ông ấy năm xưa. Từ đó về sau, ta vẫn tò mò ngươi là người trẻ tuổi thế nào, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp nhau rồi.” Vivian kinh ngạc nhìn Edoniya giáo thụ một chút, lại lặng lẽ liếc nhìn huynh trưởng, không ngờ gia gia đã biết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận