Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 86: Nữ vương trang bị mới (2)

Chương 86: Nữ vương trang bị mới (2)
Dù là xét theo thiết lập hay theo tính cân bằng của trò chơi, đây dường như cũng là sách lược tốt nhất.
Mà nói như vậy, hẳn là người thằn lằn cũng xuất phát từ mạch suy nghĩ thiết kế tương tự, giới hạn rằng chỉ người chơi có linh hồn đẳng cấp đạt Hắc Thiết cấp mới được lựa chọn.
Không nghi ngờ gì, người thằn lằn cấp bậc bình thường là có thật và chiếm số đông trong mê cung, chỉ là người chơi không thể chọn mà thôi.
Trong lúc Kình Lạc Nam Bắc đang chìm trong suy tư, một vị khách nhân có thân phận đặc thù đột ngột bay tới quầy hàng của ba người.
Đó là một tiểu ác ma.
Trên người nàng khoác một chiếc áo choàng màu nâu đậm, có lẽ là cướp được từ một mạo hiểm giả nào đó. Chiếc áo dài không tới đầu gối chứ đừng nói là mắt cá chân nàng.
Nhìn là biết chiếc áo này đã theo nàng khá lâu, có khi từ lúc mới sinh đã mặc, đến nỗi vai áo và viền áo đã sờn rách biến dạng, đậm chất sơn tặc, toát lên vẻ thô ráp không câu nệ.
Nhưng thứ khiến Kình Lạc Nam Bắc chú ý nhất không phải là chiếc áo, mà là dòng chữ màu xanh lá đặc trưng của NPC lơ lửng trên đỉnh đầu nàng —— 【Sứ giả Ác Mộng Chi Hương · Yuxi】.
Tục ngữ nói “Lòng người ai chẳng thích cái đẹp”, xem ra NPC cũng không ngoại lệ.
Ba người trong nhóm Kình Sa Muộn nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.
"Dê béo!"
Cuối cùng cũng đến rồi!
Kình Lạc Nam Bắc lập tức xuất chiêu, nở nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt thanh tú, trông cực kỳ đáng tin cậy, khiến người ta không nhịn được muốn móc hầu bao giao cho nàng.
"Khách nhân tôn kính, xin hỏi có gì cần ta giúp đỡ không?"
Yuxi giật mình bởi giọng nói này, lúc đầu nghe không hiểu nàng ta đang nói gì, nhưng rất nhanh chiếc thủy tinh đặt trên quầy hàng đã dịch những lời đó thành ngôn ngữ mà nàng hiểu được.
"Giúp đỡ? Không cần... Yuxi chỉ là tò mò lên xem một chút."
Nàng vốn đang lo lắng rằng đám trứng tiểu ác ma mà Ác Mộng Chi Hương tiến cống cho đại mộ địa trước đó có vấn đề, nhưng giờ xem ra, đám đầu óc không bình thường như con vừa rồi chỉ có một mà thôi.
Tỷ lệ hàng lỗi 1/10, đối với tiểu ác ma mà nói thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Tóm lại không có vấn đề gì lớn!
Thế là, bản tính ham chơi và tò mò đã nhanh chóng khiến nàng chú ý đến những thứ khác.
Yuxi nhặt lên một tấm vải mềm mại trên quầy hàng, giơ cao lên quan sát, trong mắt đầy vẻ tò mò.
"Đây là cái gì? Mượt quá? Bí ngô?"
Thấy nàng sắp chui đầu vào tấm vải, Sa Điệu Đông Tây vội vàng ngăn lại.
"Đây là quần thụng, để không bị lộ, không phải mặc như thế."
Yuxi nghiêng đầu.
"Để không bị lộ?"
Kình Lạc Nam Bắc cười híp mắt gật đầu.
"Đúng vậy! Chủ yếu là để mặc cùng váy, muốn thử không?"
Yuxi chắc cũng biết váy là gì.
Dù nàng không mặc nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy các mạo hiểm giả mặc. So với giáp nặng nề, váy giáp không những tiện lợi mà còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn, đặc biệt được các kiếm sĩ ưa chuộng.
"À... thì ra là cái đó, chẳng phải sẽ rất vướng víu khi bay trên trời sao?"
Kình Lạc Nam Bắc mỉm cười trước vị khách đang bối rối này.
"Nói như vậy cũng đúng, nhưng chúng ta đã thêm dây thép vào phiên bản dành cho tiểu ác ma, cho dù váy có lộn ngược cũng sẽ không che kín đầu nha. Dĩ nhiên, ngoài ra chúng ta còn cung cấp các sản phẩm khác, như quần bó độ đàn hồi cao hay các loại vải dệt đặc biệt..."
Nói đoạn, nàng cầm lên một chiếc tất đen đưa cho Yuxi.
Loại quần tất đặc chế cho tiểu ác ma này vô cùng tiết kiệm nguyên liệu, có lẽ là mặt hàng có lợi nhuận cao nhất trong tất cả sản phẩm của bọn họ.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại và trọng lượng nhẹ nhàng, Yuxi hưng phấn, hai mắt sáng lên.
"Lợi hại quá! Đây là quần sao? ! Vậy mà nhẹ đến vậy!"
Kình Lạc Nam Bắc cười tủm tỉm nói.
"Chính xác là bít tất... Muốn mua không?"
"Bao nhiêu tiền!?"
"1000 Minh tệ một chiếc, rất rẻ."
Yuxi dùng đầu ngón tay tính toán, trên mặt lộ vẻ đau khổ, cuối cùng nàng lấy nắm tay gõ vào đầu mình.
"Chín trăm Minh tệ được không?"
Như vậy thì một chiếc Thập Tự Giá có thêm thuật thả hồn có thể đổi vừa vặn một chiếc tất!
Nàng cũng tiện thể giải thích giá trị của món đồ này cho nữ vương bệ hạ nghe.
"Không thành vấn đề, thấy khách nhân đáng yêu như vậy, chúng ta giảm giá một chút. Nhưng so với bít tất, quần áo thì không được tiện lợi như vậy đâu nha."
Kình Lạc cười tủm tỉm gật đầu, rồi cầm lên một bộ váy áo nền trắng trên sạp.
Bộ này chất liệu nhẹ nhàng, cỡ như đồ tháo ra từ búp bê. Rõ ràng đây không phải là quần áo người thường mặc được, nhưng lại vừa vặn với tiểu ác ma.
Dây lụa đỏ như máu điểm xuyết một bên váy và tay áo, vừa phác họa đường nét y phục, vừa thêm phần xảo quyệt vào vẻ đoan trang thánh khiết.
Tổng thể trông giống như chiếc bánh gatô ô mai được đặt trong tủ kính của tiệm bánh kẹo.
Tiện nói, đây là Tiểu Vãn tự tay làm.
"Như bộ này, giá chín vạn Minh tệ."
"Đắt quá! ! !"
Yuxi trông mong nhìn bộ quần áo trên tay Kình Lạc, dùng đầu ngón tay đếm nhẹ, hít sâu một hơi.
Tận một trăm Thập Tự Giá!
Chờ đã… Một trăm Thập Tự Giá có vẻ cũng không đắt lắm thì phải?
Trong lúc nàng đang tự thuyết phục mình, Kình Lạc Nam Bắc tranh thủ tiếp lời.
"Dù sao cũng là làm bằng lụa cao cấp, khách nhân không thấy bộ quần áo này chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật sao?"
"Hoàn toàn chính xác..." Yuxi vẫn đang do dự nhưng rõ ràng đã xiêu lòng, "Nếu mặc cho Thiến Thiến đại vương chắc chắn sẽ rất đẹp!"
"Nếu là tặng quà cho Thiến Thiến đại vương thì càng nên chọn cái này!" Kình Lạc Nam Bắc cười nói tiếp, hạ giọng thì thầm, "Nghe nói giới quý tộc ở Ma Đô, địa ngục xa xôi, đều mặc kiểu này nha."
Yuxi kinh ngạc ngẩng đầu.
"Thật sao? Nhưng Ma Vương ngài ấy..."
"Khụ, Ma Vương đại nhân bây giờ đang ở biên giới địa ngục mà, mặc đồ quá lố sẽ xa cách với những người của phong thần, không phải sao? Với lại ngươi có xem tủ đồ của ngài ấy đâu mà biết không có đồ tương tự?"
Kình Lạc Nam Bắc khẽ hắng giọng, tiếp tục hạ giọng nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.
"Nếu... ta nói nếu thôi nha, nếu một ngày nào đó nữ vương bệ hạ cùng ngài ấy đến Ma Đô dự tiệc, lại không có bộ quần áo nào ra hồn, chẳng phải sẽ bị quý tộc ở Ma Đô chê cười ác ma nơi khác không có chút lễ nghĩa sao? Ta không có ý mạo phạm, đây chỉ là một lời khuyên nhỏ thôi."
Yuxi giật mình há hốc mồm, sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ.
"Thì ra là thế... Nói đến, tủ quần áo của nữ vương bệ hạ đúng là không có loại đồ mềm mại, nhẹ nhàng thế này thật!"
Tuy rằng đồ thường phục thì có, nhưng phần lớn đều là đồ cướp được từ các mạo hiểm giả, sau đó sửa lại cho ngắn bớt. Chất lượng thì thật không thể so được với đồ nàng đang cầm trên tay.
Nếu nhìn kỹ, Yuxi chợt nhận ra màu sắc bộ quần áo này được thiết kế đo ni đóng giày cho Thiến Thiến đại vương của họ!
Màu trắng kem sẽ làm nổi bật làn da trắng nõn và mái tóc đỏ rực của vị đại nhân kia!
Yuxi vừa sờ cằm suy tư, mắt càng nghĩ càng sáng, phảng phất như thấy nữ vương tôn quý của mình đang khoác lên bộ đồ mới.
"Mua! Cả quần này nữa... Cả bít tất nữa! Mua hết!"
"Vâng vâng vâng, khách nhân có con mắt tinh đời! Để ta gói hàng cho ngài!"
"Ha ha ha ha! Quá khen quá khen!"
Thiến Thiến đại vương luôn nghĩ cho mọi người trong tộc, hễ có chuyện gì tốt đều nghĩ đến bọn họ. Yuxi cũng muốn làm chút gì đó cho nàng ấy vui.
Bây giờ Ác Mộng Chi Hương đã thoát khỏi nguy cơ thiếu lương thực, tiền tiết kiệm ở đại mộ địa vẫn còn thừa không ít. Dùng chút tiền lẻ mua một món quà cho nữ vương bệ hạ vui vẻ cũng không phải là lãng phí.
Tin rằng Thiến Thiến đại vương nhất định sẽ hiểu cho nàng!
Giao dịch diễn ra rất nhanh chóng.
Yuxi ôm một đống quần áo, vui vẻ bay trở về điện máu tươi.
Ngay lúc vừa đi qua cửa điện, chuẩn bị đến địa điểm tập kết ở Ác Mộng Chi Hương thì tiếng hát líu lo dân gian của nàng đột nhiên dừng lại, nàng nhíu mày.
Chờ đã——
Tại sao tiểu ác ma vừa từ ma pháp trận ra lại biết mấy thứ này?
Mà lại ăn nói còn hơn nàng nữa!
"Ừm? ? Không đúng!"
Đột nhiên, Yuxi nhận ra một khả năng, lông mày nhướn lên, lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, rồi ha ha ha cười lớn.
"Ha ha ha... Không hổ là Ma Vương đại nhân, đúng là âm hiểm xảo trá! Yuxi có nên vờ như không thấy không nhỉ?"
Quá rõ ràng!
Tiểu ác ma vừa nãy nói chuyện với nàng chính là đang làm theo lệnh của Ma Vương đại nhân - thậm chí rất có thể chính là vị đại nhân kia đang đóng vai!
Tuy bị lợi dụng, nhưng Yuxi lại không hề thấy Ma Vương đại nhân xấu xa. Trái lại, nàng lại cảm thấy vui vẻ như thể vừa bày trò đùa thành công, bay lên bay xuống trong không trung một cách loạn xạ.
Bị lợi dụng thì bị lợi dụng vậy.
Chỉ cần là tốt cho Thiến Thiến đại vương thì nàng không ngại bị lợi dụng chút!
Cửa hang Ác Mộng Chi Hương.
Missy ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Yuxi đang ôm một đống đồ vật trở về.
"Yuxi? Sao ngươi lại tới đây."
Yuxi kiêu hãnh ưỡn ngực, ném mấy chiếc bít tất màu trắng lên tay Missy.
"Đem lễ vật của Nữ Vương bệ hạ đưa tới cho Ma Vương đại nhân! Missy, ngươi cũng đến giúp ta chuyển một ít!" Nghe thấy từ "lễ vật", Missy giật mình suýt chút nữa ngã nhào từ trên trời xuống, cánh vội vàng đập mạnh mới giữ được thăng bằng.
Nhìn đồng nghiệp mồ hôi nhễ nhại, Yuxi nghi hoặc hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Missy cuống cuồng lắc đầu, mồ hôi trên trán rơi như mưa: "Không, không có gì... Đồ cứ để ta, ta sẽ chuyển cho Nữ Vương bệ hạ, ngươi tranh thủ thời gian về trước đi."
Yuxi: "Hả? Tốt vậy sao?"
Missy không nói hai lời đoạt lấy số lễ vật còn lại, lắp bắp nói: "Điện Huyết Tươi hiện giờ không có ai luân phiên trực ban à? Lỡ Ma Vương đại nhân có việc gấp thì sao? Yên tâm, ta sẽ nói với Nữ Vương bệ hạ là công của ngươi!"
"Haiz, công lao chỉ là chuyện nhỏ, Yuxi coi như không cần bất kỳ công lao gì, cũng là người hầu được Thiện Thiện đại vương tín nhiệm nhất!" Yuxi đắc ý ưỡn ngực, vỗ vai Missy đang ôm chồng đồ lớn nhất, như thể sai bảo đàn em: "Nếu Missy đã nói vậy, vậy thì phiền Missy vậy."
Missy vội vàng gật đầu, không kịp phản bác, chỉ vội thúc giục Yuxi mau chóng trở về nơi xuất phát: "Nhanh đi nhanh đi, đừng nói nhảm nữa."
Ở một bên khác, trước gian hàng của tập đoàn Kinh Sa Muộn, Sa Điệu Đông Tây và Kinh Lạc Nam Bắc đang hưng phấn vỗ tay, chỉ có Tiểu Vãn là mặt mày thấp thỏm.
"Chúng ta như vậy có tính là lừa gạt người tiêu dùng không?"
Kinh Lạc Nam Bắc cười híp mắt quay đầu: "Sao lại thế? Ta thấy tay nghề của Tiểu Vãn hoàn toàn xứng đáng với giá này. Nếu không phải để mở rộng thị trường, ta còn định bán 900 nghìn tệ Minh đó chứ."
"Ta không có ý đó... Đương nhiên, ngươi nghĩ vậy ta rất vui," nói được nửa chừng nàng đột nhiên nhạy cảm nhớ tới chuyện cũ, nhỏ giọng nói: "À phải, chuyện tương thanh, kỳ thực ta sẵn lòng bỏ 1000 tệ Minh để nghe chứ không phải 10..."
Sa Điệu Đông Tây đầu tiên ngớ người, rồi đột nhiên phá lên cười: "Ha ha ha ha, ngươi vẫn nhớ chuyện đó à! Đáng yêu thật đó, Kinh ca, ngươi ra ngoài ở riêng đi."
Kinh Lạc Nam Bắc cũng không khỏi mỉm cười, vỗ vai Tiểu Vãn: "Đừng để ý, cá mập con nói tiếng phổ thông thôi mà, ngươi sẵn lòng trả tiền nghe nàng nói thì nàng đã vui lắm rồi... Ngươi xem, nàng cười như Sa vậy kìa."
Sa Điệu Đông Tây: "Dựa vào Bắc! Lại muốn đánh nhau đúng không!"
Mặc dù cá mập con là người ra tay trước, nhưng theo thứ tự trên dưới thì rõ ràng là Tiểu Kinh đánh trả sau lại chiếm thế thượng phong hơn.
Nhìn bộ dạng cầu xin tha thứ thuần thục kia thì có thể thấy, bình thường đánh nhau cá mập con thua nhiều hơn thắng.
Tiểu Vãn có chút ngượng ngùng cười: nàng cũng cảm thấy mình hơi nhạy cảm quá rồi.
Giữa bạn bè đùa nhau có cần phải nhớ lâu vậy không?
"Đáng ghét! Tiểu Vãn! Mau tới giúp ta!!! "
"Không được Tiểu Vãn chờ... chờ chút đang sắp xếp đây, sắp... sắp thắng rồi!"
Nhìn hai con "dơi" xoay mòng đánh nhau, Tiểu Vãn dở khóc dở cười nói: "Hai người đừng đánh nữa mà..."
Cách đó không xa, đội trưởng thi công Arakdo vừa từ công trường ra, nhìn thấy mấy con tiểu ác ma xoay vòng đánh nhau, trong miệng không tự giác phát ra tiếng chế giễu: "Ha ha ha ha, đúng là mất mặt!"
Quả nhiên Địa Huyệt Tri Chu mới là những người hầu trung thành nhất!
Tiếc là Ma Vương đại nhân không ở đây, nếu không hắn nhất định phải cho vị đại nhân kia xem cảnh tượng thú vị này!
Nhưng nói đi thì phải nói lại, gần đây Ma Vương đại nhân hình như quá ưu ái bọn họ rồi...
Nghĩ đến chuyện lần này Ma Vương đại nhân đi tuần tra lãnh địa mà lại không mang theo mình, Arakdo ha ha ha cười rồi bỗng dưng cảm thấy uất ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận