Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 163: Nhiệt tình hiếu khách Đại Mộ Địa (1)

Chương 163: Đại Mộ Địa Nhiệt Tình Hiếu Khách (1)
Ngày xưa rất lâu, khi Andy còn sinh sống ở vùng biên giới xa xôi của tỉnh Hoàng Hôn, đã từng nghe các lão nhân trong thôn kể về chuyện mê cung ở quận Lôi Minh. Truyền thuyết kể rằng nơi đó là lãnh địa của Ma Vương. Mỗi khi màn đêm buông xuống, sẽ có những con Ác ma mọc cánh từ trong mê cung bay ra, bắt đi những đứa trẻ không nghe lời cha mẹ.
Đối với những lời mà các lão nhân trong thôn truyền dạy, Andy một mực tin là thật. Chỉ là điều mà hắn không ngờ đến chính là, mình rõ ràng ngoan ngoãn như thế, vậy mà vẫn bị Ác ma tìm tới. Hơn nữa, lại là vào ban ngày.
Trốn sau lưng Andy, cô em gái nhỏ giật giật tay áo hắn, dùng giọng nhỏ nghẹn ngào như sắp khóc nói:
"Ca ca..."
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Dù trong lòng rất hoảng loạn, nhưng Andy vẫn nắm chặt tay em gái, lấy hết can đảm nhìn ba con Ác ma đang bay trên trời, nói: "Các ngươi nhắm vào ta mà đến... Tha cho Maggie, em ấy quá gầy, không có bao nhiêu thịt đâu."
Phiên dịch thủy tinh đã dịch lời hắn thành ngôn ngữ mà các người chơi có thể hiểu.
Ba người chơi nhìn nhau một chút.
Cuối cùng, Kình Lạc Nam Bắc không nhịn được cười, dùng giọng điệu trêu chọc nói:
"Chúng ta không ăn thịt trẻ con."
Andy ngẩn người một chút, ban đầu không hiểu, cho đến khi giọng nữ Ác ma kia lặp lại một lần không chút biến sắc:
"Vậy... các ngươi muốn gì?"
Nhìn đứa trẻ đang run lẩy bẩy, Sa Điệu không khỏi cười tinh quái, giơ hai tay lên làm động tác giương nanh múa vuốt:
"Muốn gì sao? Chẳng phải rõ ràng rồi sao? Là nanh vuốt của Ma Vương, chúng ta muốn đương nhiên là linh hồn của các ngươi... Kiệt kiệt kiệt!"
"Y!"
"Ca ca..."
Hai đứa trẻ sợ đến hồn vía lên mây.
Cô bé tên Maggie còn trực tiếp ngất đi.
Về phần cậu bé còn tỉnh táo, dù không ngất nhưng mặt cũng tái mét, ôm em gái ngất lịm không nói nên lời.
"Cam... ta dọa người đến vậy sao? Ai ui ——" Sa Điệu vừa lẩm bẩm thì bất ngờ một quả cầu tuyết nện trúng đầu.
"Thôi đi! Đừng dọa người ta nữa, khó khăn lắm mới kích hoạt được nhiệm vụ ẩn đấy..." Nhìn Sa Điệu đang phủi tuyết trên đầu, Tiểu Muộn chính nghĩa chấp hành không nhịn được cằn nhằn một câu.
Phiên dịch thủy tinh dịch lại lời cô.
Nhưng cậu bé kia nghe xong thì lại ngớ người.
"... Nhiệm vụ?"
"Đúng vậy, đúng vậy," Kình Lạc Nam Bắc cười tít mắt gật đầu, bay đến cách hắn hai bước chân, "Ngươi xem xung quanh có nút bấm nào để chọn không? Ví dụ như thiết lập phần thưởng, tuyên bố nhiệm vụ các kiểu... À, nếu như có thể điều chỉnh phần thưởng, thì tiện thể giúp ta chỉnh về tám số không nha."
Andy ngơ ngác nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì.
Nút gì chứ...
Hắn bồn chồn ngó trái ngó phải, rồi bất an nhìn nàng, tiếp tục nói:
"Ta... Ta không biết."
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu bé, dường như thật sự không có chức năng tuyên bố nhiệm vụ, vẻ mặt ba người dần lộ vẻ thất vọng.
"Cam! Tên này hình như chỉ là đứa trẻ bị lạc thôi.""Sao?""Ăn luôn không?""Sao có thể ăn được chứ!""Ưm..." Kình Lạc Nam Bắc khoanh tay suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Dù sao cứ mang hai đứa về trước đi, ta cảm thấy để chúng cứ lang thang trong rừng thế này có thể sẽ chết cóng mất."
"Đồng ý."
Sa Điệu giơ hai tay lên rồi nhìn về phía cậu bé vẻ mặt sợ sệt, từ trên cao nhìn xuống cất tiếng:
"Này nhóc, tên gì?"
Andy cố lấy can đảm đáp:
"Andy... Còn ngươi?"
"Ta?" Sa Điệu hơi khựng lại, không ngờ NPC lại hỏi tên mình, nhưng vẫn thuận miệng trả lời: "Ta là Sa Điệu Đông Tây... Đây là Kình Lạc Nam Bắc, còn kia là Tiểu Muộn Ăn Không Đủ No."
Cố gắng ghi nhớ những cái tên khó hiểu này, Andy hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói:
"Sa Điệu Đông Tây phải không... Linh hồn của ta, có thể cho các ngươi, nhưng xin hãy tha cho em gái ta, em ấy còn nhỏ..."
Sa Điệu không nhịn được bật cười: "Ha ha ha."
Andy mặt đỏ bừng vì cóng, ngẩng đầu nhìn cô:
"Ngươi cười gì chứ!"
Kình Lạc Nam Bắc mỉm cười: "Chúng ta không cần linh hồn của ngươi, vừa nãy chỉ là trêu đùa một chút thôi, đừng để bụng nhé."
Andy khẩn trương nói: "Vậy các ngươi muốn cái gì..."
"Ta nghĩ xem..." Kình Lạc Nam Bắc suy tư một hồi, bỗng nhiên nảy ra một ý, nói: "Chúng ta cần lòng thành kính của ngươi."
Andy ngơ ngác, không hiểu nhìn cô: "... Thành kính?"
"Đúng vậy," Kình Lạc Nam Bắc cười tít mắt, "Chúng ta cần ngươi từ tận đáy lòng dâng lời cầu nguyện lên Ma Vương đại nhân... Dù sao chúng ta cũng cứu ngươi, cái này không quá đáng chứ?"
Andy nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nhẹ: "Không quá đáng... Ta sẽ làm theo lời các ngươi."
"Ngoan lắm," Kình Lạc Nam Bắc mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói tiếp: "Lát nữa ngươi dắt theo em gái, đi theo sau chúng ta, chúng ta sẽ đưa ngươi đến doanh trại của mình. Chờ tuyết ngừng, chúng ta sẽ đưa ngươi đi tìm người nhà."
Andy nghiêm túc gật đầu, vác em gái đang ngất lịm lên lưng.
Nhìn dáng vẻ khó khăn của hắn, Tiểu Muộn không đành lòng bay xuống phía sau hắn đỡ lấy tay giúp cô bé san sẻ bớt gánh nặng.
Andy cảm kích nhìn cô một cái.
Đúng lúc này, hắn nhớ tới câu chuyện mà các lão nhân trong làng kể, do dự rất lâu cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Các ngươi thật sự là Ác ma sao?"
Liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội kia, Kình Lạc Nam Bắc hé miệng cười nhẹ: "Không thể nghi ngờ là thế."
Andy: "Nhưng mà..."
Kình Lạc Nam Bắc: "Không giống?"
Andy gật đầu nhẹ, nhỏ giọng nói: "Ừm..."
Kình Lạc Nam Bắc cười cười, dùng giọng điệu tán gẫu tiếp lời: "Vậy theo ngươi thì Ác ma phải như thế nào?"
Andy do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng kể lại những câu chuyện vẫn thường được truyền tai nhau trong thôn... Bao gồm chuyện đám ác ma bắt cóc những đứa trẻ không nghe lời, cả chuyện bọn ác ma nướng trẻ con thành xiên ăn nữa.
Nghe xong câu chuyện của hắn, Kình Lạc Nam Bắc chỉ cười, sau đó hỏi:
"Đây là người khác nói với ngươi hay là chính mắt ngươi nhìn thấy?"
Andy nhỏ giọng nói:
"Là chú Brook kể cho ta... Chú ấy trước kia làm mạo hiểm giả."
Sa Điệu Đông Tây chen vào, trêu chọc: "Vậy ngươi muốn tin lời chú ấy nói hay là tin vào mắt mình?"
Andy do dự một lúc rồi thật thà đáp:
"Ta không biết... Các người lớn luôn nói các ngươi không phải người tốt, bảo ta nhìn thấy những kẻ trên đầu mọc sừng thì phải tránh xa, nhưng ta cảm thấy các ngươi thật ra không xấu, ít nhất các ngươi không đuổi ta đi. Ngược lại, mấy kẻ cưỡi ngựa kia rõ ràng trên đầu không có sừng mà lại đuổi chúng ta ra khỏi làng..."
Tiểu Muộn và Sa Điệu nhìn nhau.
Kình Lạc suy tư một hồi rồi nhẹ giọng nói: "Khi ngươi bắt đầu suy nghĩ như vậy có nghĩa là ngươi đã lớn rồi, đã ý thức được đen và trắng không phải là hai trạng thái bình thường của thế giới này, mà xen giữa chúng mới chính là."
Andy nửa hiểu nửa không nhìn cô mặc cho ngọn gió lạnh lẽo thổi rát mặt.
Một lúc lâu sau, hắn lấy hết dũng khí nói:
"Có thể kể cho ta... Chuyện của các ngươi được không?"
Kình Lạc Nam Bắc mỉm cười: "Đương nhiên là được... Chờ về bên đống lửa ấm áp, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe."
...
Trong lúc ba người "Cá hổ kình muộn" đưa hai đứa trẻ lạc về, công trường dưới chân núi Bắc Phong lại náo loạn lên.
Vì một người nào đó trượt chân nên gây ra phản ứng dây chuyền, chỉ nghe một tiếng ầm ầm, đống tuyết trên mái nhà gỗ theo những xà nhà sập xuống nghiêng ngả.
Nhìn cảnh nhà gỗ sụp đổ tan tành, 【 cảm xúc ổn định】 đang bận tối mắt tối mũi cả ngày cuối cùng cũng không kìm chế nổi cảm xúc nữa, trước khi bị tuyết lở vùi lấp đã thốt ra một tiếng chửi rủa:
"Ngọa ——"
Tiếng "Tào" còn chưa kịp thốt ra thì cả đống tuyết đã dội thẳng vào miệng, khiến cả người hắn lạnh toát từ xương sườn trở đi.
Trong ánh mắt mờ mịt, thấy một xà nhà gỗ khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hắn cảm giác đầu mình như bị đập một gậy, sau đó hai mắt tối sầm lại rồi out game...
Mấy chục phút sau.
Bốn cái thây ma khô lốc quen thuộc từ cửa hầm mỏ Bắc Phong chui ra, hùng hổ dùng xẻng đào bới đống tuyết, lôi thi thể mình ra khỏi đống phế tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận