Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 203: Không chút huyền niệm đọ sức
Chương 203: Đọ sức không chút huyền bí Đại công tước Edward không hề vội vã, hắn muốn gặp người thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp, mà để đối phương lưu lại một ấn tượng tốt, điều đầu tiên cần làm chính là kiên nhẫn. Hơn nữa hắn cũng có thể nhân lúc này để quan s.á.t xem vị tiên sinh Roxay · Colin trong truyền thuyết này đã làm những chuyện kinh thiên động địa gì ở Thunder City.
Ngay khi đội ngũ của đại công tước Edward tiến vào thành, thì ở tận phía nam Rừng Tùng Bạc, nam tước Gus lại đang hoảng hốt tột độ. Giống như Tổng đốc Wilson cảm thấy vội vàng không kịp chuẩn bị trước chuyến thăm bất ngờ của đại công tước Edward, hắn cũng hoảng loạn vì chuyến viếng thăm của công chúa điện hạ. Tuy nhiên, khác với Tổng đốc Wilson, sự hoảng loạn của hắn không phải do công chúa điện hạ đến mà không báo trước, mà là khi hắn đang đầy tự tin chuẩn bị đón tiếp công chúa điện hạ, thì lại p.h.át hiện đám thuộc hạ của mình đã gây ra một cái sai lầm trời giáng.
Ở phía bắc Rừng Tùng Bạc, một đội quân đông đảo đã hoàn thành việc tập kết, ước chừng hai nghìn dân binh cầm súng kíp đang dàn trận sẵn sàng. Ngay bên cạnh các dân binh còn có năm mươi kỵ binh giáp ngực tay cầm chiến đao bóng loáng cùng súng kíp ngắn, đang dáo dác nhìn về phía bắc. Ngay trước mặt bọn họ, một đám quân Khô Lâu thưa thớt đang đứng, những hốc mắt trống rỗng phát ra hàn khí lạnh lẽo.
Nam tước Gus mình khoác giáp nặng nề cưỡi ngựa tiến ra trước trận, giáng cho Adelai quan trị an một tràng chửi rủa."Chết tiệt, sao trên lãnh địa của ta đột nhiên lại mọc ra một cái thành trại vậy?! Tại sao ta hoàn toàn không nghe nói gì hết? Ngươi cái thằng quan trị an làm ăn kiểu gì vậy hả?!"
Nhìn cái đầu lợn rừng khoác giáp kia, Adelai trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Vì cái gì? Sao cái tên này còn dám hỏi? Mấy tháng trước chính tên này còn nói với hắn là, để cho mấy dân chạy nạn từ tỉnh Hoàng Hôn đến, từ lãnh địa của mình muốn đi đâu thì đi, nhất định phải đảm bảo trấn Ngân Tùng không có một kẻ ăn xin nào. Không những vậy, hắn còn đặc biệt nhắc nhở phía bắc có cái hầm mỏ ma quái, nếu thực sự không được thì có thể đưa bọn họ tới đó, còn nói dù sao đó cũng là chỗ che mưa che gió. Tất nhiên, hắn không hề đau lòng cho những dân chạy nạn kia, chỉ cảm thấy câu hỏi của lão gia này thật sự quá đáng yêu.
"Những người kia là dân chạy nạn từ tỉnh Hoàng Hôn tới, ta dựa th.e.o lời của ngài đã trục xuất bọn họ khỏi lãnh địa của ngài."
Gus hùng hùng hổ hổ gầm lên:
"Nhưng sao ngươi không chọn một nơi nào khác? Thậm chí đào hố chôn bọn họ cũng được mà!"
Adelai cố gắng nhẫn nhịn nói:"Là ngươi bảo ta đưa bọn họ tới phía bắc không phải sao?" Lúc đầu hắn muốn giữ cho cái tên này chút mặt mũi, nhưng hắn có vẻ thật sự cho rằng mình cần phải gánh cái nồi này cho hắn. Trấn Ngân Tùng bây giờ không còn là trấn Ngân Tùng của một năm trước, dưới sự giúp đỡ của cha cố Matt, hắn đã sớm trở thành người chủ thật sự của trấn nhỏ này, mỗi năm phải chi bao nhiêu con trâu, bao nhiêu lương thực đều do một tay hắn quyết định. Hắn nể mặt mà gọi cái tên này một tiếng Nam tước đại nhân, chứ nếu không muốn nể mặt thì cũng có thể để cho nhà Gus đổi người đứng đầu.
Nam tước Gus tức đến đỏ cả mặt, hận không thể cho hắn một roi, nhưng nghĩ lại mình đang ở trên chiến trường, không thể gây hấn với người vào lúc này được. Chờ sau này trở về sẽ tính sổ với hắn sau! Nam tước Gus nghiến răng, tạm thời nuốt cục tức này xuống, nhỏ giọng nói:"Cho ta đánh sập nó! Trước khi công chúa điện hạ đến lãnh địa nam tước của ta!"
Adelai cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn cung kính nói: "Tuân m.ệ.n.h." Đánh trận giả thôi mà, hắn đâu phải chưa từng đánh. Ngay trước khi tới đây, hắn đã thông qua cha cố Matt thông báo cho đám ác ma ở lãnh địa Ma Vương. Chờ lát nữa đánh nhau, bọn hắn chỉ cần bắn lên trời cho có lệ, hoặc là bắn nát vài bộ xương khô, sau đó nhân lúc đối phương xông lên liền quay đầu bỏ chạy, nam tước cũng chẳng trách được hắn.
Nhưng điều Adelai không ngờ tới là, sau khi hắn hạ lệnh bắn vài loạt đạn, bắn tan một hàng Khô Lâu binh, thì cái tên nam tước đầu óc không bình thường kia lại tưởng mình đang chiếm thượng phong, rút chiến đao xông lên."Xông lên! Tất cả mọi người xông theo ta! Rút k.i.ế.m của các ngươi ra, vì thánh Sith vinh quang! Vì công quốc Campbell! Nghiền nát lũ xương khô này cho ta!"
"G.i.ế.t a a! !"
Dưới sự hiệu triệu của nam tước Gus, năm mươi kỵ binh giáp ngực chuẩn bị xung phong khí thế hung hăng xông lên, như một dòng lũ lao thẳng vào đám quân khô lâu thưa thớt. Không có gì bất ngờ, đám Khô Lâu binh bị năm mươi kỵ binh đâm cho nát tan xương, tứ tán như ong vỡ tổ. . . .Nhưng bọn này chung quy cũng chỉ là đám pháo hôi, thậm chí còn không bằng pháo hôi, chỉ là vong linh p.h.á.p sư vung tay là có thể gọi ra một đám quân để lấp chỗ trống.
"Lạc lạc lạc ——" Trong rừng cây đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười ma quái, khiến những kỵ binh đang vung chiến đao bỗng cảm thấy rùng mình, thần kinh cả người căng ra. Nhưng dù bọn họ có nhìn ngó xung quanh thì cũng không thấy tiếng cười kia phát ra từ đâu, càng không biết nguy hiểm đang đến từ phương nào."Ai ở đó! Bước ra cho ta!" Gus hoảng hốt gào lên, tay kéo dây cương muốn đổi hướng rút về vị trí an toàn, thì đã không kịp nữa rồi. M.ô.n.g m.ô.n.g một làn sương mù bụi bay không rõ từ đâu ập đến, dần thay thế cho những Khô Lâu binh xung quanh hắn, tựa như một chiếc l.ồ.ng gi.a.m chắc chắn bao trùm hắn lại. "Mẹ nó. ."
Nam tước Gus trong lòng vừa sợ vừa giận, chửi rủa một tiếng, giơ khẩu súng kíp trong tay lên muốn khai hỏa, nhưng lại trơ mắt nhìn thấy khẩu súng kíp biến thành một con rắn đ.ộ.c đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ đến mức cuống quít ném "con rắn đ.ộ.c" ra ngoài.
Là ảo t.h.u.ậ.t!
Hắn chợt phản ứng lại, nhưng đã không kịp, chỉ có thể khẩn cầu nhìn về phía sau, mong chờ m.ục sư th.e.o quân xuất thủ. Nhưng nào có m.ục sư th.e.o quân nào, đội quân dân binh đi theo đều là do Ma Vương đại nhân gài vào mà thôi. Thậm chí cả Adelai quan trị an đáng tin nhất của hắn cũng đã trở thành tôi tớ của Ma Vương đại nhân, hơn nữa còn là một trong những kẻ sớm nhất bán linh hồn của mình. . .
Đứng trong đội ngũ "Người ném thuẫn" Hebar trố mắt nhìn, trơ mắt nhìn những kỵ binh xông vào biển xương khô kia như là đang giội vào trong lò lửa vậy, chỉ trong chốc lát vài hơi thở liền bị lũ Khô Lâu đó lôi xuống ngựa đè bẹp dí trên mặt đất.
Chuyện này còn chưa hết. Nam tước Gus tôn kính của bọn họ sau khi ngã ngựa liền loạng choạng đứng dậy, giống như người mất hồn mà đi đến dưới một gốc cây, quỳ gối trong tuyết liên tục tự tát mình. Một con tiểu ác ma ngồi trên cành cây, hai chân giống như hai cọng ngó sen xếp chồng lên nhau, vẻ mặt nhàm chán mà nhìn hắn ngáp một cái.
Chiến trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Lòng quân của các dân binh bắt đầu dao động, run rẩy lùi lại phía sau, gần như không thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng. Những tên nông dân này vốn dĩ đã chẳng có chút sĩ khí nào. Đừng nói là đa số bọn họ còn bị túm cổ ra khỏi nhà vào sáng sớm, mơ mơ màng màng cầm lấy súng kíp, sau đó đi th.e.o quan trị an lên chiến trường.
Từ xa nhìn vào những cây tùng, ánh mắt của Adelai chạm phải một đôi con ngươi đỏ rực như máu, ngay lập tức đọc được ánh mắt giống như đang cười mà không phải cười kia. Ngươi cũng muốn thử một chút không? Adelai không dám."Rút lui! !"Không một chút do dự, hắn hét lớn với đám lính phía sau.
Vừa dứt lời, đám dân binh tụ tập liền tan tác như chim muông, trong nháy mắt vài hơi thở đã chạy không thấy bóng dáng. . . . Phía sau cổng rào không xa, các người chơi thất vọng buông v.ũ k.h.í trong tay.
Muốn Làm Một Cỗ T.h.i T.h.ể:"Cay!"
Sớm Muộn Khoai Ở Văn Phòng: "Đến rồi, sao lại không đánh nữa vậy?"
Đô Thị Lệ Nhân: "Thế này mà cũng yếu quá vậy?"
Cảm Xúc Ổn Định: "Gia vừa mới nóng máy lên thôi!"
U linh Robert đang bay lơ lửng trên không dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn đám Vong Linh không yên phận này, không sao hiểu nổi bọn họ đang tiếc nuối cái gì. Không bị ai quấy rầy mà yên nghỉ chẳng phải là chuyện tốt sao? Có ai lại mong muốn người đến đ.ào m.ồ của mình chứ. . .Nhưng lúc này, hắn bỗng phát hiện ra cái tên đang quỳ gối tự tát mình trong tuyết có vẻ quen thuộc, nhìn kỹ thì ra là lãnh chúa trấn Ngân Tùng.
Sắc mặt của Robert hơi biến đổi, khẩn trương suýt rớt cả đầu xuống."Tên kia hình như là Nam tước của công quốc Campbell. . Ông già Gus đó, các ngươi e là gặp phiền phức rồi đấy."
"Phiền phức?" Nghe thấy hắn lải nhải, người chơi tiểu ác ma đang bay lượn trên trời nhíu mày, kích động nói:
"Chúng ta chỉ mong có nhiều người đến hơn thôi."
Ta Đây Tạo Thành Đ.ũ.n.g Q.u.ầ.n: "Đúng rồi! c.ẩ.u trù tính có bản lĩnh lại cho nhiều điểm hơn nữa đi!"
Robert: ". . ."
Bởi vì Adelai quan trị an dẫn đầu chạy trốn về phía nam, nên đám dân binh mất đi chỗ dựa tinh thần liền nhanh chóng tan rã, không ít người trên đường chạy trốn còn làm rơi cả giày dép. Vừa trở về trấn, Adelai liền viết một phong thư gửi đến trang viên của nam tước Gus, đổ hết tội thất bại lên đầu quỷ kế của địch và do binh lực không đủ, đồng thời thông báo cho gia quyến chuẩn bị hậu sự. Rơi vào tay Ma Vương đại nhân, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Khi các dân binh bỏ lại v.ũ k.h.í chạy về trấn, tin tức nam tước Gus chiến bại cũng nhanh chóng lan truyền, dân chúng trong trấn nhốn nháo cả lên, lòng người hoang mang tột độ.
Chẳng ai ưa cái lão già khốn nạn Gus Nam tước, nhưng họ còn sợ Ma Vương trong mê cung gây chuyện hơn. Cùng lúc đó, các mạo hiểm giả trong quán rượu thì bàn tán xôn xao, thậm chí hăng hái, chuẩn bị trổ tài một phen. Nếu có thể cứu được Gus Nam tước khỏi mê cung, chắc chắn gia đình lão ta sẽ chi trả một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Không chỉ vậy, họ còn có thể kết giao với quý tộc. Làm mạo hiểm giả chẳng phải là kế lâu dài, nếu không thể đánh bại Ma Vương để trở thành Thần Tuyển Giả, làm bạn với người được thần chọn cũng không tệ. "Có ai muốn cùng ta vào mê cung không?" Tại quán rượu Ngân Tùng Đường Mòn, một thanh niên có đôi mắt sáng đứng dậy đập bàn. Các mạo hiểm giả xung quanh nhìn hắn như nhìn quái vật. "Đi mê cung? Giờ này?" "Tỉnh lại đi, ta chưa từng thấy ai bị bắt vào đó mà còn sống sót trở về." Người thanh niên cãi lại. "Bây giờ vẫn còn cơ hội, tranh thủ lúc Nam tước chưa bị đưa vào quá sâu trong mê cung, biết đâu chúng ta có thể cứu được ông ta từ tay lũ ma vật!" Một người đàn ông trung niên đội mũ sắt lắc đầu, bĩu môi nói. "Tự ngươi đi đi, ta không muốn dây vào bọn đáng sợ đó. Ta đi mê cung chỉ là để kiếm miếng cơm ăn thôi. Chuyện chiến đấu với quân chính quy là việc của Đoàn Kỵ Sĩ Tam Xoa Kích. Dù sao thì Công hội Campbell cũng sẽ ra tay. Nếu như tên kia đủ quan trọng..." Giữa lúc mọi người đang ồn ào bàn tán, lãnh địa của Gus Nam tước bỗng trở nên hỗn loạn, bầu không khí căng thẳng chưa từng thấy. Đặc biệt là trang viên Nam tước. Theo tin do Adelai gửi tới, sau khi mở thư, phu nhân Nam tước đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Các con của Nam tước thì cuống cuồng, không biết phải làm gì trước tin dữ đột ngột này. Cả trang viên lập tức vang lên tiếng khóc than, dù thật lòng hay không, đám người hầu đều tỏ ra đau buồn gần chết. Đúng lúc này, đoàn xe của công chúa đã đến cổng trang viên. Nhìn cánh cửa lớn vẫn đóng im ỉm, Teresa ngồi trên lưng ngựa hơi nhíu mày, lộ ra vẻ khó chịu. Ngay khi nàng định nổi giận, cánh cổng đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra, tiếng khóc nức nở thảm thiết theo những bước chân vội vã ào ra từ bên trong. Đó là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc chiếc váy dài tay bồng viền ren, mái tóc nâu xoăn được búi cao thanh nhã, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ. "Điện hạ! Kính thưa điện hạ! Xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi! Lão gia nhà tôi... Vì công quốc..." Nhìn thấy phu nhân Nam tước lao đến, Teresa vội vàng kìm cương ngựa chiến, tránh để móng ngựa giẫm phải nàng, đồng thời quát lớn. "Không được vô lễ!" "Teresa! Để nàng ta đến." Eileen xuống xe ngựa, nhanh chóng bước đến trước mặt vị phu nhân đang ngồi bệt dưới tuyết, hai tay nâng cánh tay gầy yếu của bà ta. "Ta ở đây rồi, đừng sợ! Hãy bình tĩnh nói rõ cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì với chồng ngươi sao?" Đi theo sau Eileen, La Viêm nhẹ nhàng vung ma trượng trong tay áo, thi triển Thánh Quang xoa dịu cảm xúc kích động của phu nhân Nam tước, đồng thời lấy từ không gian trữ vật ra một tấm chăn lông trùm lên vai bà ta. "Bà ấy đang rất bất ổn, hay là chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi." Thực ra hắn đã đoán được nguyên nhân sự việc. "Cảm ơn..." Đắm mình trong ánh sáng ấm áp, người phụ nữ nức nở cảm tạ, đồng thời nhìn La Viêm người vừa choàng khăn lông cho mình, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi chỗ khác. Có lẽ do hiệu quả của Thánh Quang, gương mặt bà đã hồng hào trở lại, cảm xúc hỗn loạn cuối cùng cũng dịu lại. Eileen đỡ bà ta đứng lên, rồi giao cho Teresa vừa nhảy xuống ngựa, đồng thời dặn dò đám thân vệ chờ lệnh tại cổng trang viên. Cả đoàn người đi qua cổng trang viên, vào đến giữa những bức tường đá, trong sân, tiếng nước suối róc rách, tựa như những giọt nước mắt của nam thanh nữ tú trong căn dinh thự này. Năm mươi kỵ binh giáp ngực theo Nam tước ra trận đều là người nhà của trang viên, không ít gia quyến của họ cũng đang ở đây. Phòng khách trong tòa nhà chính của trang viên. Một cô hầu gái với đôi mắt đỏ hoe mang trà đến rót cho mọi người, sau đó vội vã rời khỏi chỗ ngồi. Bên cạnh lò sưởi, vị phu nhân tên Marina ôm chặt chiếc chăn lông trên vai, vừa khóc nức nở vừa nói. "Chồng ta nghe tin ngài đến đây, lo lắng tình hình khu rừng Ngân Tùng bị ngài phát hiện, thế là nhất quyết dẫn người đi thảo phạt lũ ma vật ở đó. Kết quả... Kết quả là lũ ma vật đó quá xảo quyệt, chỉ với sức lực của chồng ta thì hoàn toàn không phải đối thủ của chúng, mà người dân của hắn lại bỏ mặc hắn... Ta, ta thật không biết phải làm gì nữa, ta mới hơn ba mươi tuổi. Ý ta là, cái nhà này không thể thiếu một người trụ cột..." Nói đến đây, bà ta càng khóc thương tâm hơn, mấy đứa con đứng cạnh cũng đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng. Mấy đứa trẻ này còn nhỏ, đứa lớn nhất cũng chưa đến mười tuổi, rõ ràng là chưa đủ sức để gánh vác vai trò trụ cột trong gia đình thay cha chúng. Dù thông cảm nhưng Teresa lại hơi nhíu mày. Nàng rất ghét kiểu trốn tránh trách nhiệm như thế này, đặc biệt khi nàng thấy công chúa lộ vẻ tự trách. Về phần La Viêm, thì vẫn thẫn thờ trầm ngâm. Thật khó khăn. Hắn có thể ra tay giúp. Nhưng trực tiếp ra tay thì quá rõ ràng. Còn nếu giết... thì lại càng rắc rối hơn. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được chửi thầm cái tên thích mặc đồ trắng lụa đi khoe khoang khắp nơi kia. Cả trấn Ngân Tùng đều là người của hắn, ai ngờ được tên ngu ngốc này lại không biết tự lượng sức mình như thế chứ. Eileen Campbell nặng lòng nắm tay phu nhân Marina, giọng điệu trịnh trọng hứa hẹn. "Sự việc của Gus Nam tước ta đã rõ, công quốc Campbell sẽ không bỏ rơi những thần dân trung thành của mình. Ta hứa với bà, ta nhất định sẽ cố hết sức để cứu ông ta trở về." Dù nàng biết hy vọng Nam tước tiên sinh còn sống là rất mong manh. Lũ ma vật trong mê cung và con người trên mặt đất vốn là kẻ thù không đội trời chung, nhất là khi cha nàng vừa chém giết vị Ma Vương tôn kính nhất của chúng. Có lẽ Nam tước đã chết rồi. La Viêm đặt tay lên vai Eileen, nhẹ nhàng vỗ vai nàng. "Để phu nhân một mình một lúc đi, ta nghĩ bây giờ điều bà ấy cần nhất không phải là sự an ủi, mà là nghỉ ngơi. Về chuyện của Nam tước, cứ giao cho chúng ta là được." "Colin tiên sinh?" Eileen kinh ngạc nhìn La Viêm, thốt lên, "Đây là chuyện của công quốc Campbell chúng ta, ta không muốn ngài vì chúng ta mà bị cuốn vào vòng nguy hiểm." La Viêm lắc đầu, ngắt lời nàng. "Xin đừng nói như vậy, công chúa điện hạ, chuyện này không liên quan gì đến công quốc Campbell, ta đã nói ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài." Sắc mặt Eileen hơi động, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ giằng xé. "Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra với ngài thì..." "Cha ta sẽ tự hào vì ta, được chết trong cuộc chiến chống lại lũ ác ma là vinh dự lớn nhất của các quý tộc đế quốc." La Viêm khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc nói, "Rồi cuối cùng chúng ta sẽ chết, nhưng linh hồn cao quý sẽ lên Thiên Đàng." Eileen ngây người nhìn hắn, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảm động. "Thật... Ta hứa với ngài, nhưng ngài phải luôn đi theo sát ta. Đây là chiến trường, không giống như đua với bốn cây chổi bay ở Tháp Phù Thủy." La Viêm suýt chút nữa thì quên chuyện này, đột nhiên nghe được từ miệng cô nàng ngây thơ này, suýt nữa không nhịn được mà bật cười. May là hắn đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp trong việc quản lý biểu cảm, ngay cả Mị Ma cao cấp cũng không thể khiến hắn sơ hở. Khẽ gật đầu, hắn trịnh trọng nói. "Ta hứa với ngài." Eileen nhẹ gật đầu, rồi quay sang nhìn Teresa, nghiêm nghị ra lệnh. "Thông báo đội thân vệ, chuẩn bị xuất phát! Nhân lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn." Teresa chào theo kiểu hiệp sĩ, lĩnh mệnh. "Vâng! Điện hạ."
Ngay khi đội ngũ của đại công tước Edward tiến vào thành, thì ở tận phía nam Rừng Tùng Bạc, nam tước Gus lại đang hoảng hốt tột độ. Giống như Tổng đốc Wilson cảm thấy vội vàng không kịp chuẩn bị trước chuyến thăm bất ngờ của đại công tước Edward, hắn cũng hoảng loạn vì chuyến viếng thăm của công chúa điện hạ. Tuy nhiên, khác với Tổng đốc Wilson, sự hoảng loạn của hắn không phải do công chúa điện hạ đến mà không báo trước, mà là khi hắn đang đầy tự tin chuẩn bị đón tiếp công chúa điện hạ, thì lại p.h.át hiện đám thuộc hạ của mình đã gây ra một cái sai lầm trời giáng.
Ở phía bắc Rừng Tùng Bạc, một đội quân đông đảo đã hoàn thành việc tập kết, ước chừng hai nghìn dân binh cầm súng kíp đang dàn trận sẵn sàng. Ngay bên cạnh các dân binh còn có năm mươi kỵ binh giáp ngực tay cầm chiến đao bóng loáng cùng súng kíp ngắn, đang dáo dác nhìn về phía bắc. Ngay trước mặt bọn họ, một đám quân Khô Lâu thưa thớt đang đứng, những hốc mắt trống rỗng phát ra hàn khí lạnh lẽo.
Nam tước Gus mình khoác giáp nặng nề cưỡi ngựa tiến ra trước trận, giáng cho Adelai quan trị an một tràng chửi rủa."Chết tiệt, sao trên lãnh địa của ta đột nhiên lại mọc ra một cái thành trại vậy?! Tại sao ta hoàn toàn không nghe nói gì hết? Ngươi cái thằng quan trị an làm ăn kiểu gì vậy hả?!"
Nhìn cái đầu lợn rừng khoác giáp kia, Adelai trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Vì cái gì? Sao cái tên này còn dám hỏi? Mấy tháng trước chính tên này còn nói với hắn là, để cho mấy dân chạy nạn từ tỉnh Hoàng Hôn đến, từ lãnh địa của mình muốn đi đâu thì đi, nhất định phải đảm bảo trấn Ngân Tùng không có một kẻ ăn xin nào. Không những vậy, hắn còn đặc biệt nhắc nhở phía bắc có cái hầm mỏ ma quái, nếu thực sự không được thì có thể đưa bọn họ tới đó, còn nói dù sao đó cũng là chỗ che mưa che gió. Tất nhiên, hắn không hề đau lòng cho những dân chạy nạn kia, chỉ cảm thấy câu hỏi của lão gia này thật sự quá đáng yêu.
"Những người kia là dân chạy nạn từ tỉnh Hoàng Hôn tới, ta dựa th.e.o lời của ngài đã trục xuất bọn họ khỏi lãnh địa của ngài."
Gus hùng hùng hổ hổ gầm lên:
"Nhưng sao ngươi không chọn một nơi nào khác? Thậm chí đào hố chôn bọn họ cũng được mà!"
Adelai cố gắng nhẫn nhịn nói:"Là ngươi bảo ta đưa bọn họ tới phía bắc không phải sao?" Lúc đầu hắn muốn giữ cho cái tên này chút mặt mũi, nhưng hắn có vẻ thật sự cho rằng mình cần phải gánh cái nồi này cho hắn. Trấn Ngân Tùng bây giờ không còn là trấn Ngân Tùng của một năm trước, dưới sự giúp đỡ của cha cố Matt, hắn đã sớm trở thành người chủ thật sự của trấn nhỏ này, mỗi năm phải chi bao nhiêu con trâu, bao nhiêu lương thực đều do một tay hắn quyết định. Hắn nể mặt mà gọi cái tên này một tiếng Nam tước đại nhân, chứ nếu không muốn nể mặt thì cũng có thể để cho nhà Gus đổi người đứng đầu.
Nam tước Gus tức đến đỏ cả mặt, hận không thể cho hắn một roi, nhưng nghĩ lại mình đang ở trên chiến trường, không thể gây hấn với người vào lúc này được. Chờ sau này trở về sẽ tính sổ với hắn sau! Nam tước Gus nghiến răng, tạm thời nuốt cục tức này xuống, nhỏ giọng nói:"Cho ta đánh sập nó! Trước khi công chúa điện hạ đến lãnh địa nam tước của ta!"
Adelai cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn cung kính nói: "Tuân m.ệ.n.h." Đánh trận giả thôi mà, hắn đâu phải chưa từng đánh. Ngay trước khi tới đây, hắn đã thông qua cha cố Matt thông báo cho đám ác ma ở lãnh địa Ma Vương. Chờ lát nữa đánh nhau, bọn hắn chỉ cần bắn lên trời cho có lệ, hoặc là bắn nát vài bộ xương khô, sau đó nhân lúc đối phương xông lên liền quay đầu bỏ chạy, nam tước cũng chẳng trách được hắn.
Nhưng điều Adelai không ngờ tới là, sau khi hắn hạ lệnh bắn vài loạt đạn, bắn tan một hàng Khô Lâu binh, thì cái tên nam tước đầu óc không bình thường kia lại tưởng mình đang chiếm thượng phong, rút chiến đao xông lên."Xông lên! Tất cả mọi người xông theo ta! Rút k.i.ế.m của các ngươi ra, vì thánh Sith vinh quang! Vì công quốc Campbell! Nghiền nát lũ xương khô này cho ta!"
"G.i.ế.t a a! !"
Dưới sự hiệu triệu của nam tước Gus, năm mươi kỵ binh giáp ngực chuẩn bị xung phong khí thế hung hăng xông lên, như một dòng lũ lao thẳng vào đám quân khô lâu thưa thớt. Không có gì bất ngờ, đám Khô Lâu binh bị năm mươi kỵ binh đâm cho nát tan xương, tứ tán như ong vỡ tổ. . . .Nhưng bọn này chung quy cũng chỉ là đám pháo hôi, thậm chí còn không bằng pháo hôi, chỉ là vong linh p.h.á.p sư vung tay là có thể gọi ra một đám quân để lấp chỗ trống.
"Lạc lạc lạc ——" Trong rừng cây đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười ma quái, khiến những kỵ binh đang vung chiến đao bỗng cảm thấy rùng mình, thần kinh cả người căng ra. Nhưng dù bọn họ có nhìn ngó xung quanh thì cũng không thấy tiếng cười kia phát ra từ đâu, càng không biết nguy hiểm đang đến từ phương nào."Ai ở đó! Bước ra cho ta!" Gus hoảng hốt gào lên, tay kéo dây cương muốn đổi hướng rút về vị trí an toàn, thì đã không kịp nữa rồi. M.ô.n.g m.ô.n.g một làn sương mù bụi bay không rõ từ đâu ập đến, dần thay thế cho những Khô Lâu binh xung quanh hắn, tựa như một chiếc l.ồ.ng gi.a.m chắc chắn bao trùm hắn lại. "Mẹ nó. ."
Nam tước Gus trong lòng vừa sợ vừa giận, chửi rủa một tiếng, giơ khẩu súng kíp trong tay lên muốn khai hỏa, nhưng lại trơ mắt nhìn thấy khẩu súng kíp biến thành một con rắn đ.ộ.c đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ đến mức cuống quít ném "con rắn đ.ộ.c" ra ngoài.
Là ảo t.h.u.ậ.t!
Hắn chợt phản ứng lại, nhưng đã không kịp, chỉ có thể khẩn cầu nhìn về phía sau, mong chờ m.ục sư th.e.o quân xuất thủ. Nhưng nào có m.ục sư th.e.o quân nào, đội quân dân binh đi theo đều là do Ma Vương đại nhân gài vào mà thôi. Thậm chí cả Adelai quan trị an đáng tin nhất của hắn cũng đã trở thành tôi tớ của Ma Vương đại nhân, hơn nữa còn là một trong những kẻ sớm nhất bán linh hồn của mình. . .
Đứng trong đội ngũ "Người ném thuẫn" Hebar trố mắt nhìn, trơ mắt nhìn những kỵ binh xông vào biển xương khô kia như là đang giội vào trong lò lửa vậy, chỉ trong chốc lát vài hơi thở liền bị lũ Khô Lâu đó lôi xuống ngựa đè bẹp dí trên mặt đất.
Chuyện này còn chưa hết. Nam tước Gus tôn kính của bọn họ sau khi ngã ngựa liền loạng choạng đứng dậy, giống như người mất hồn mà đi đến dưới một gốc cây, quỳ gối trong tuyết liên tục tự tát mình. Một con tiểu ác ma ngồi trên cành cây, hai chân giống như hai cọng ngó sen xếp chồng lên nhau, vẻ mặt nhàm chán mà nhìn hắn ngáp một cái.
Chiến trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Lòng quân của các dân binh bắt đầu dao động, run rẩy lùi lại phía sau, gần như không thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng. Những tên nông dân này vốn dĩ đã chẳng có chút sĩ khí nào. Đừng nói là đa số bọn họ còn bị túm cổ ra khỏi nhà vào sáng sớm, mơ mơ màng màng cầm lấy súng kíp, sau đó đi th.e.o quan trị an lên chiến trường.
Từ xa nhìn vào những cây tùng, ánh mắt của Adelai chạm phải một đôi con ngươi đỏ rực như máu, ngay lập tức đọc được ánh mắt giống như đang cười mà không phải cười kia. Ngươi cũng muốn thử một chút không? Adelai không dám."Rút lui! !"Không một chút do dự, hắn hét lớn với đám lính phía sau.
Vừa dứt lời, đám dân binh tụ tập liền tan tác như chim muông, trong nháy mắt vài hơi thở đã chạy không thấy bóng dáng. . . . Phía sau cổng rào không xa, các người chơi thất vọng buông v.ũ k.h.í trong tay.
Muốn Làm Một Cỗ T.h.i T.h.ể:"Cay!"
Sớm Muộn Khoai Ở Văn Phòng: "Đến rồi, sao lại không đánh nữa vậy?"
Đô Thị Lệ Nhân: "Thế này mà cũng yếu quá vậy?"
Cảm Xúc Ổn Định: "Gia vừa mới nóng máy lên thôi!"
U linh Robert đang bay lơ lửng trên không dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn đám Vong Linh không yên phận này, không sao hiểu nổi bọn họ đang tiếc nuối cái gì. Không bị ai quấy rầy mà yên nghỉ chẳng phải là chuyện tốt sao? Có ai lại mong muốn người đến đ.ào m.ồ của mình chứ. . .Nhưng lúc này, hắn bỗng phát hiện ra cái tên đang quỳ gối tự tát mình trong tuyết có vẻ quen thuộc, nhìn kỹ thì ra là lãnh chúa trấn Ngân Tùng.
Sắc mặt của Robert hơi biến đổi, khẩn trương suýt rớt cả đầu xuống."Tên kia hình như là Nam tước của công quốc Campbell. . Ông già Gus đó, các ngươi e là gặp phiền phức rồi đấy."
"Phiền phức?" Nghe thấy hắn lải nhải, người chơi tiểu ác ma đang bay lượn trên trời nhíu mày, kích động nói:
"Chúng ta chỉ mong có nhiều người đến hơn thôi."
Ta Đây Tạo Thành Đ.ũ.n.g Q.u.ầ.n: "Đúng rồi! c.ẩ.u trù tính có bản lĩnh lại cho nhiều điểm hơn nữa đi!"
Robert: ". . ."
Bởi vì Adelai quan trị an dẫn đầu chạy trốn về phía nam, nên đám dân binh mất đi chỗ dựa tinh thần liền nhanh chóng tan rã, không ít người trên đường chạy trốn còn làm rơi cả giày dép. Vừa trở về trấn, Adelai liền viết một phong thư gửi đến trang viên của nam tước Gus, đổ hết tội thất bại lên đầu quỷ kế của địch và do binh lực không đủ, đồng thời thông báo cho gia quyến chuẩn bị hậu sự. Rơi vào tay Ma Vương đại nhân, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Khi các dân binh bỏ lại v.ũ k.h.í chạy về trấn, tin tức nam tước Gus chiến bại cũng nhanh chóng lan truyền, dân chúng trong trấn nhốn nháo cả lên, lòng người hoang mang tột độ.
Chẳng ai ưa cái lão già khốn nạn Gus Nam tước, nhưng họ còn sợ Ma Vương trong mê cung gây chuyện hơn. Cùng lúc đó, các mạo hiểm giả trong quán rượu thì bàn tán xôn xao, thậm chí hăng hái, chuẩn bị trổ tài một phen. Nếu có thể cứu được Gus Nam tước khỏi mê cung, chắc chắn gia đình lão ta sẽ chi trả một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Không chỉ vậy, họ còn có thể kết giao với quý tộc. Làm mạo hiểm giả chẳng phải là kế lâu dài, nếu không thể đánh bại Ma Vương để trở thành Thần Tuyển Giả, làm bạn với người được thần chọn cũng không tệ. "Có ai muốn cùng ta vào mê cung không?" Tại quán rượu Ngân Tùng Đường Mòn, một thanh niên có đôi mắt sáng đứng dậy đập bàn. Các mạo hiểm giả xung quanh nhìn hắn như nhìn quái vật. "Đi mê cung? Giờ này?" "Tỉnh lại đi, ta chưa từng thấy ai bị bắt vào đó mà còn sống sót trở về." Người thanh niên cãi lại. "Bây giờ vẫn còn cơ hội, tranh thủ lúc Nam tước chưa bị đưa vào quá sâu trong mê cung, biết đâu chúng ta có thể cứu được ông ta từ tay lũ ma vật!" Một người đàn ông trung niên đội mũ sắt lắc đầu, bĩu môi nói. "Tự ngươi đi đi, ta không muốn dây vào bọn đáng sợ đó. Ta đi mê cung chỉ là để kiếm miếng cơm ăn thôi. Chuyện chiến đấu với quân chính quy là việc của Đoàn Kỵ Sĩ Tam Xoa Kích. Dù sao thì Công hội Campbell cũng sẽ ra tay. Nếu như tên kia đủ quan trọng..." Giữa lúc mọi người đang ồn ào bàn tán, lãnh địa của Gus Nam tước bỗng trở nên hỗn loạn, bầu không khí căng thẳng chưa từng thấy. Đặc biệt là trang viên Nam tước. Theo tin do Adelai gửi tới, sau khi mở thư, phu nhân Nam tước đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Các con của Nam tước thì cuống cuồng, không biết phải làm gì trước tin dữ đột ngột này. Cả trang viên lập tức vang lên tiếng khóc than, dù thật lòng hay không, đám người hầu đều tỏ ra đau buồn gần chết. Đúng lúc này, đoàn xe của công chúa đã đến cổng trang viên. Nhìn cánh cửa lớn vẫn đóng im ỉm, Teresa ngồi trên lưng ngựa hơi nhíu mày, lộ ra vẻ khó chịu. Ngay khi nàng định nổi giận, cánh cổng đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra, tiếng khóc nức nở thảm thiết theo những bước chân vội vã ào ra từ bên trong. Đó là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc chiếc váy dài tay bồng viền ren, mái tóc nâu xoăn được búi cao thanh nhã, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ. "Điện hạ! Kính thưa điện hạ! Xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi! Lão gia nhà tôi... Vì công quốc..." Nhìn thấy phu nhân Nam tước lao đến, Teresa vội vàng kìm cương ngựa chiến, tránh để móng ngựa giẫm phải nàng, đồng thời quát lớn. "Không được vô lễ!" "Teresa! Để nàng ta đến." Eileen xuống xe ngựa, nhanh chóng bước đến trước mặt vị phu nhân đang ngồi bệt dưới tuyết, hai tay nâng cánh tay gầy yếu của bà ta. "Ta ở đây rồi, đừng sợ! Hãy bình tĩnh nói rõ cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì với chồng ngươi sao?" Đi theo sau Eileen, La Viêm nhẹ nhàng vung ma trượng trong tay áo, thi triển Thánh Quang xoa dịu cảm xúc kích động của phu nhân Nam tước, đồng thời lấy từ không gian trữ vật ra một tấm chăn lông trùm lên vai bà ta. "Bà ấy đang rất bất ổn, hay là chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi." Thực ra hắn đã đoán được nguyên nhân sự việc. "Cảm ơn..." Đắm mình trong ánh sáng ấm áp, người phụ nữ nức nở cảm tạ, đồng thời nhìn La Viêm người vừa choàng khăn lông cho mình, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi chỗ khác. Có lẽ do hiệu quả của Thánh Quang, gương mặt bà đã hồng hào trở lại, cảm xúc hỗn loạn cuối cùng cũng dịu lại. Eileen đỡ bà ta đứng lên, rồi giao cho Teresa vừa nhảy xuống ngựa, đồng thời dặn dò đám thân vệ chờ lệnh tại cổng trang viên. Cả đoàn người đi qua cổng trang viên, vào đến giữa những bức tường đá, trong sân, tiếng nước suối róc rách, tựa như những giọt nước mắt của nam thanh nữ tú trong căn dinh thự này. Năm mươi kỵ binh giáp ngực theo Nam tước ra trận đều là người nhà của trang viên, không ít gia quyến của họ cũng đang ở đây. Phòng khách trong tòa nhà chính của trang viên. Một cô hầu gái với đôi mắt đỏ hoe mang trà đến rót cho mọi người, sau đó vội vã rời khỏi chỗ ngồi. Bên cạnh lò sưởi, vị phu nhân tên Marina ôm chặt chiếc chăn lông trên vai, vừa khóc nức nở vừa nói. "Chồng ta nghe tin ngài đến đây, lo lắng tình hình khu rừng Ngân Tùng bị ngài phát hiện, thế là nhất quyết dẫn người đi thảo phạt lũ ma vật ở đó. Kết quả... Kết quả là lũ ma vật đó quá xảo quyệt, chỉ với sức lực của chồng ta thì hoàn toàn không phải đối thủ của chúng, mà người dân của hắn lại bỏ mặc hắn... Ta, ta thật không biết phải làm gì nữa, ta mới hơn ba mươi tuổi. Ý ta là, cái nhà này không thể thiếu một người trụ cột..." Nói đến đây, bà ta càng khóc thương tâm hơn, mấy đứa con đứng cạnh cũng đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng. Mấy đứa trẻ này còn nhỏ, đứa lớn nhất cũng chưa đến mười tuổi, rõ ràng là chưa đủ sức để gánh vác vai trò trụ cột trong gia đình thay cha chúng. Dù thông cảm nhưng Teresa lại hơi nhíu mày. Nàng rất ghét kiểu trốn tránh trách nhiệm như thế này, đặc biệt khi nàng thấy công chúa lộ vẻ tự trách. Về phần La Viêm, thì vẫn thẫn thờ trầm ngâm. Thật khó khăn. Hắn có thể ra tay giúp. Nhưng trực tiếp ra tay thì quá rõ ràng. Còn nếu giết... thì lại càng rắc rối hơn. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được chửi thầm cái tên thích mặc đồ trắng lụa đi khoe khoang khắp nơi kia. Cả trấn Ngân Tùng đều là người của hắn, ai ngờ được tên ngu ngốc này lại không biết tự lượng sức mình như thế chứ. Eileen Campbell nặng lòng nắm tay phu nhân Marina, giọng điệu trịnh trọng hứa hẹn. "Sự việc của Gus Nam tước ta đã rõ, công quốc Campbell sẽ không bỏ rơi những thần dân trung thành của mình. Ta hứa với bà, ta nhất định sẽ cố hết sức để cứu ông ta trở về." Dù nàng biết hy vọng Nam tước tiên sinh còn sống là rất mong manh. Lũ ma vật trong mê cung và con người trên mặt đất vốn là kẻ thù không đội trời chung, nhất là khi cha nàng vừa chém giết vị Ma Vương tôn kính nhất của chúng. Có lẽ Nam tước đã chết rồi. La Viêm đặt tay lên vai Eileen, nhẹ nhàng vỗ vai nàng. "Để phu nhân một mình một lúc đi, ta nghĩ bây giờ điều bà ấy cần nhất không phải là sự an ủi, mà là nghỉ ngơi. Về chuyện của Nam tước, cứ giao cho chúng ta là được." "Colin tiên sinh?" Eileen kinh ngạc nhìn La Viêm, thốt lên, "Đây là chuyện của công quốc Campbell chúng ta, ta không muốn ngài vì chúng ta mà bị cuốn vào vòng nguy hiểm." La Viêm lắc đầu, ngắt lời nàng. "Xin đừng nói như vậy, công chúa điện hạ, chuyện này không liên quan gì đến công quốc Campbell, ta đã nói ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài." Sắc mặt Eileen hơi động, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ giằng xé. "Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra với ngài thì..." "Cha ta sẽ tự hào vì ta, được chết trong cuộc chiến chống lại lũ ác ma là vinh dự lớn nhất của các quý tộc đế quốc." La Viêm khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc nói, "Rồi cuối cùng chúng ta sẽ chết, nhưng linh hồn cao quý sẽ lên Thiên Đàng." Eileen ngây người nhìn hắn, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảm động. "Thật... Ta hứa với ngài, nhưng ngài phải luôn đi theo sát ta. Đây là chiến trường, không giống như đua với bốn cây chổi bay ở Tháp Phù Thủy." La Viêm suýt chút nữa thì quên chuyện này, đột nhiên nghe được từ miệng cô nàng ngây thơ này, suýt nữa không nhịn được mà bật cười. May là hắn đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp trong việc quản lý biểu cảm, ngay cả Mị Ma cao cấp cũng không thể khiến hắn sơ hở. Khẽ gật đầu, hắn trịnh trọng nói. "Ta hứa với ngài." Eileen nhẹ gật đầu, rồi quay sang nhìn Teresa, nghiêm nghị ra lệnh. "Thông báo đội thân vệ, chuẩn bị xuất phát! Nhân lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn." Teresa chào theo kiểu hiệp sĩ, lĩnh mệnh. "Vâng! Điện hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận