Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 191: Mười vạn kim tệ quá ít! Năm mươi vạn đi!
Chương 191: Mười vạn kim tệ quá ít! Năm mươi vạn đi!
Biệt thự của gia tộc Andes, Punk mặc lễ phục ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, cố nén không quan sát những đồ trang trí xa hoa lộng lẫy xung quanh, để bản thân không lộ vẻ quê mùa. Thực tế, so với hào quang của gia tộc Campbell, áp lực mà gia tộc Andes mang lại cho hắn vẫn nhẹ hơn một chút, không đến mức khiến hắn không thể chấp nhận.
Thành thật mà nói, đến tận bây giờ, Punk vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận hiện tại. Những chuyện xảy ra gần đây đối với hắn tựa như một giấc mộng, như thể thần linh đang trêu đùa hắn. Một tuần trước, hắn vẫn chỉ là một người lái xe kéo, giờ lại thành "nhân vật" có tiếng tăm trên phố Hoàng Hậu. Thậm chí, người chủ cũ của hắn cũng chỉ dám ngưỡng mộ, còn tiên sinh Andes lại sẵn lòng dành chút thời gian gặp hắn giữa bộn bề công việc. Chuyện này, trước đây hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tuy nhiên, con người vốn là sinh vật giỏi học hỏi và thích nghi với hoàn cảnh. Khi cánh cửa thế giới mới mở ra, sau khi gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng nhận ra thế giới này không giống như những gì mình tưởng tượng. Nhất là khi hắn nhận ra rằng, xã hội thượng lưu cũng không có gì quá đặc biệt. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những người đó không có năng lực. Ngược lại, năng lực của họ rất mạnh, ngay cả những nhân viên phục vụ tại khách sạn Embrace of Dawn, khả năng "nhìn mặt mà bắt hình dong" cũng là điều mà hắn cả đời không học được.
Tiên sinh Andorra càng không cần nói đến. Dù ai cũng cho rằng việc ông bán khách sạn bị lỗ, thì Embrace of Dawn hiện tại cũng đáng giá ít nhất mười vạn kim tệ. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng ông đã kiếm được bộn tiền nhờ thương vụ này, thậm chí còn thay đổi quỹ đạo cuộc đời. Nhưng dù sao, họ cũng là người, không phải một sinh vật khác. Bởi vậy, họ cũng giống như bao người bình thường khác, đều có ưu điểm và khuyết điểm, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Trước đây, hắn luôn ôm một suy nghĩ sai lầm, xem những vị quý tộc như thần thánh có thể làm được tất cả mọi thứ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt họ. Giờ nghĩ lại, gạt bỏ việc có tiền hay không có tiền, kiếp trước có cống hiến gì cho thánh Sith hay không, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn chỉ có thể bị buộc chặt trên xe ngựa.
Ngay lúc Punk đang thả hồn suy nghĩ miên man, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa phòng khách. Rất nhanh, một người đàn ông mặc áo khoác lụa được cắt may tinh xảo xuất hiện ở cửa. Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao, mái tóc nâu đậm được chải chuốt gọn gàng. Dù đã bước vào tuổi bốn mươi, năm mươi, ông vẫn giữ được phong độ, không hề có dấu vết của thời gian. Nhờ kinh nghiệm làm việc tại khách sạn, Punk chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của người này.
Nếu dùng ngựa để so sánh, người này chính là giống chiến mã cao địa thuần chủng, sinh ra để dành cho các kỵ sĩ. Còn hắn thì là loại ngựa chân ngắn phổ biến trên bình nguyên bờ bắc Biển Vòng Xoáy, cả đời chỉ biết kéo cày hoặc chở lúa mạch. Đây không phải tự ti, mà là sự thật. Punk tin rằng không chỉ mình hắn nhìn ra điều này, đối phương chắc chắn cũng có khả năng nhìn thấu "linh hồn" của hắn. Sở dĩ vị tiên sinh đáng kính này đã nhìn thấu hắn mà không đuổi đi, hoàn toàn là vì ông ta không nhìn thấu được vị quý nhân đứng sau lưng hắn.
Nhớ lại những nghi thức mà nhân viên khách sạn đã dạy, Punk hít sâu một hơi đứng dậy, cung kính cúi chào, thể hiện sự tôn trọng mà không đánh mất tự ái. "Kính thưa tiên sinh Andes, rất vinh hạnh được gặp ngài, tôi xin đại diện cho chủ nhân gửi đến ngài lời chào trân trọng nhất."
Thấy Punk tao nhã, lễ độ, Jan Andes thoáng lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng nhanh chóng chuyển thành nụ cười ấm áp. "Tiên sinh Punk quá khách khí rồi, mời ngồi." Trước hôm nay, ông đã điều tra qua lai lịch của người phu xe này. Trước khi gặp quý nhân tên Roxay · Colin kia, gã này vẫn chỉ là một phu xe, nghèo xơ xác. Lần theo quá khứ cũng không moi ra được thông tin hữu ích gì. Thành thật mà nói, Andes rất thất vọng với kết quả này, vì rõ ràng gã này cũng không hiểu rõ về chủ nhân của mình, muốn thông qua hắn tìm hiểu về tiên sinh Colin là điều không thể, gã chỉ là một người hầu được nhặt từ ven đường.
Tuy nhiên, xét trên một góc độ khác, vị tiên sinh Colin này lại càng trở nên thần bí trong mắt ông. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà huấn luyện một người nông dân tầm thường trở thành một người hầu không làm chủ mất mặt, cho thấy tiên sinh Colin này thật sự tài giỏi. Nhưng lý do ông làm như vậy, đến giờ ông vẫn chưa hiểu. Thực tế, Andes đã hiểu lầm một chuyện, việc huấn luyện Punk không phải do La Viêm mà là do chính bản thân Punk quá ham học hỏi. Nếu phải nói La Viêm đóng vai trò gì ở đây thì chỉ có thể là thúc đẩy gã lái xe này, mở ra cho gã cánh cửa dẫn đến một thế giới phồn hoa. Nếu gã không nắm bắt được cơ hội này, đứng không vững thì La Viêm sẽ tìm người khác có chí tiến thủ hơn. Những con cờ như vậy xung quanh ông có rất nhiều.
Punk khách sáo gật đầu rồi ngồi trở lại ghế sô pha. Jan Andes ngồi đối diện, đầu tiên là quan sát cẩn thận đôi mắt của Punk rồi mỉm cười nói: "Tôi đã sớm nghe danh tiên sinh Colin, không ngờ hôm nay ông lại phái người đến thăm, không biết có chuyện gì cần giúp đỡ không?" Một cô hầu gái tiến đến rót trà cho cả hai rồi lui ra ngoài.
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả, Punk không vòng vo mà trực tiếp lấy ra chiếc hộp gỗ bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà giữa hai chiếc ghế sô pha. Nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, Andes hơi ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Đây là?"
Punk khẽ gật đầu, thái độ cung kính nhưng giữ khoảng cách đáp: "Chủ nhân tôi muốn gửi tặng ngài một món quà, đây là đặc sản từ lãnh địa của ông ấy, xin mời ngài xem qua." Andes khẽ nhướng mày rồi đưa tay mở khóa hộp gỗ. Khi chiếc hộp mở ra, ánh sáng màu xanh lục chiếu vào mắt ông khiến ông không tự chủ được nín thở. Đó là một viên kim cương màu xanh lục, to cỡ quả trứng bồ câu. Dù là với kho tàng đồ vật ông đang có, viên bảo vật này cũng đủ để xếp vào top 3!
Punk lặng lẽ quan sát phản ứng của ông. Xem ra dù giàu có như tiên sinh Jan Andes cũng sẽ lộ vẻ động lòng trước tài sản lớn, giống như một tuần trước mình vì một đồng kim tệ mà đã nín thở. Nhưng dù sao, vị tiên sinh này cũng là thủ phủ của Lôi Minh Thành, thậm chí có lời đồn là "Vua không ngai", cách thể hiện vẫn khác biệt so với người thường. Che giấu sự chấn động trong ánh mắt, Andes nhẹ nhàng đậy hộp lại, nhìn về phía Punk đang ngồi đối diện. "Món quà này quá quý giá, e rằng không hề rẻ?" Câu nói này nghe như một lời thừa, nhưng trên thực tế đúng là như vậy.
Punk gật đầu, giọng điệu ôn hòa nói: "Người đáng kính thì xứng đáng với món quà quý giá nhất. Giá trị của nó đối với người bình thường có lẽ đắt đến mức chỉ có thể ngưỡng vọng, nhưng chủ nhân của tôi tin rằng nó chỉ là chuyện nhỏ đối với ngài mà thôi." Ánh mắt Andes càng thêm hứng thú, ông hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Punk. "Ồ? Xin cứ nói." Punk tiếp lời: "Tôi sẽ không vòng vo, chủ nhân tôi rất hứng thú với công chúa Eileen nên muốn mời ngài giúp một chuyện."
Andes ngớ người. Ông vốn cho rằng đối phương nhắm vào một số lĩnh vực kinh doanh của gia tộc tại Lôi Minh Thành, không ngờ đối phương lại nói ra một câu khiến người ta bối rối. Nhưng khi nghĩ đến đối phương là quý tộc, lại còn là quý tộc từ đế quốc Aus, Andes lại thấy mọi chuyện hết sức bình thường. Đúng là tác phong của quý tộc. Những người hào hoa này trước giờ không để tiền tài vào mắt, chỉ có những thương nhân "đầy mùi tiền" như ông mới cân đo đong đếm xem có đáng giá hay không.
Tỉnh hồn lại, Andes nở một nụ cười mà hầu hết đàn ông đều hiểu, giọng điệu khách khí nói: "Có thể giúp tiên sinh Colin một tay là vinh hạnh của tôi. Tôi nghĩ rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ thì đây sẽ là một mối lương duyên." Ông mong sao chuyện này sẽ thành. Không nói đến việc hợp tác giữa gia tộc Campbell và gia tộc Colin có thể mang đến lợi ích to lớn cho Lôi Minh Thành, cho dù cuối cùng không có gì, ông cũng có thể khiến công chúa nhỏ này chú ý đến những việc khác, đừng thật sự chạy vào mê cung để gây phiền phức với Ma Vương. Vì trước đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, họ đã rất khó khăn để đạt được một sự ngầm thỏa thuận với Ma Vương trong mê cung.
Nếu như Campbell, cái cô nhóc tổ tông kia thật sự chạy tới trong mê cung đấm cho gã kia một cú, mặc kệ thắng thua thì đối với cư dân thành Lôi Minh mà nói đều là kết cục tệ hại nhất. Thấy ngài Andes tiên sinh quả nhiên là hiểu lầm cái gì đó, Punk giấu sự đắc ý trong lòng, nhẹ nhàng hắng giọng, làm bộ che giấu mà nói: "Ngài hiểu lầm rồi, lão gia nhà ta đối với công chúa điện hạ không phải có hứng thú kiểu như ngài tưởng tượng đâu. Chỉ là hắn từng đọc qua gia phả của nhà Campbell, nên hy vọng được kết bạn với nàng." Andes cười đầy ẩn ý, căn bản không coi lời giải thích này ra gì, khách sáo nói: "Là tại hạ đường đột, vậy... xin hỏi ta nên làm thế nào để giúp Colin tiên sinh?" Thấy Andes tiên sinh dường như đã buông cảnh giác, Punk cuối cùng cũng nói thẳng ra mục đích chuyến này: "Colin tiên sinh hi vọng ngài vào bữa tiệc tối ngày mai bỏ ra mười vạn kim tệ để mua viên kim cương này... Đương nhiên, ngài không cần thanh toán số tiền kia, và viên kim cương này cuối cùng sẽ thuộc về ngài." Andes hơi sững người, hàng lông mày vừa giãn ra lại khẽ nhíu lại: "Chờ một chút, ta không hiểu rõ ý của ngài. Hoạt động đấu giá tối mai là lấy danh nghĩa gây quỹ từ thiện, phòng đấu giá sẽ dùng toàn bộ số tiền làm quỹ cứu trợ dân tị nạn, đây không phải là chuyện chúng ta có thể tùy tiện thương lượng rồi xóa bỏ." Nói một cách khác, số tiền đó cuối cùng phải có người trả, không thể tùy tiện qua loa cho xong. Dường như đã đoán được hắn sẽ nói vậy, Punk ngồi đối diện mỉm cười, tiếp lời: "Đương nhiên, số tiền đó cuối cùng sẽ do lão gia nhà ta thanh toán, chỉ là trước đó cần ngài đứng ra giúp một chút." Andes cười nhạt, nâng tách trà trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm, không gật đầu cũng không từ chối: "Cho dù là với chúng ta, mười vạn kim tệ cũng không phải là một con số nhỏ, ngài có biết đó là khái niệm gì không?" "Lão gia nhà ta đương nhiên biết," Punk vẫn nhẹ giọng nói, "Hắn đương nhiên sẽ không để ngài phải gánh chịu rủi ro trong chuyện này." Dừng một lát, Punk lấy ra từ trong ngực một chiếc túi lụa to bằng bàn tay, tháo nút rồi đổ xuống bàn trà. "Mấy thứ này làm vật thế chân, chắc cũng đủ rồi." Vừa dứt lời, tiếng leng keng vang lên trên bàn trà, những viên kim cương óng ánh như viên bi thủy tinh đổ tràn trên bàn. Những viên kim cương này lớn thì hai ba centimet, nhỏ cũng một centimet, viên nào viên nấy trong suốt dưới ánh đèn chiếu vào phát ra thứ ánh sáng chói lóa. Andes trợn tròn mắt, hai tay đang đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, cả người vô thức nín thở. Nếu như vừa rồi thấy viên kim cương màu xanh lục kia, hắn chỉ kinh ngạc trước tài lực của Colin tiên sinh, thì giờ đây, hắn càng thêm rung động trước cái nền tảng sâu dày của người đó! Hít một hơi thật sâu, hắn thu lại vẻ thất thố trên mặt, nhìn về phía Punk đang ngồi đối diện nói: "Xin thứ lỗi cho sự thất thố của ta... Thực tình, ta bị 'thủ bút' của vị tiên sinh kia làm cho giật mình, ta đây là lần đầu tiên thấy nhiều kim cương chất lượng cao như vậy xuất hiện cùng lúc trước mặt ta." Kim cương là một loại bảo thạch quý, tuy không phổ biến ở cung đình và giới quý tộc như hồng ngọc và lam ngọc, nhưng giá trị của nó là không thể phủ nhận. Điều này có thể thấy rõ qua việc kim cương được dùng làm vật liệu chế tạo ma đạo khí – chỉ những thứ có thể ngưng tụ được tín ngưỡng của con người mới trở thành bảo vật chứa đựng và truyền ma lực. Về phần vì sao không được phổ biến, chủ yếu là do sản lượng và văn hóa truyền thống, dù sao thì thứ này quá khan hiếm, khan hiếm đến mức giá trên trời, thành ra sử thi chỉ kể các anh hùng dùng kiếm nạm hồng ngọc lam ngọc chứ chẳng ai dùng kim cương. Nhưng lúc này đây, Andes lại thấy một khả năng khác. Nếu như viên kim cương màu xanh lục này xuất hiện trên vương miện hay quyền trượng của vương thất Campbell, hắn dám khẳng định quý tộc công quốc Campbell, thậm chí là cả vương quốc Ryan đều sẽ bằng lòng dốc hết tài sản để đổi lấy những hòn đá lấp lánh này! Một ngàn? Một vạn? Thậm chí là mười vạn! Chỉ cần những viên kim cương này nằm trong tay hắn, giá trị bao nhiêu chẳng phải một mình hắn quyết định? Nghĩ đến món lợi khổng lồ ẩn sau đó, tim Andes đập nhanh hơn. Mà hắn lại có mối quan hệ khá tốt với đại công tước Edward, mà cái tên đầu đất kia lại là một kẻ háo danh thích làm những chuyện lớn, nhất định sẽ không từ chối món quà chủ động dâng lên này. Còn về phần Colin tiên sinh, hắn tạm thời chưa thể đánh giá hết tính toán của đối phương, nhưng nghĩ đến việc dùng lợi ích để trói chặt đối phương vào chiến xa của mình chắc cũng là một ý không tồi. Đây là hàng trăm hàng ngàn vạn lợi nhuận, hắn tin rằng ngay cả một người xem tiền như rác rưởi cũng không thể nào làm ngơ hoàn toàn được. Mà hắn chẳng phải có hứng thú với công chúa Eileen hay sao? Cùng lắm thì giúp hắn thêm vài lần nữa! Thấy Andes hồi lâu không trả lời, Punk cũng có chút nóng ruột, chỉ là cuối cùng vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên Colin tiên sinh giao cho hắn, giờ đã thành công được một nửa, hắn không muốn làm hỏng vào lúc này. Trong lòng chợt nảy ra ý, hắn lấy lui làm tiến, thu những viên kim cương đổ trên bàn vào trong túi, rồi nhìn Andes tiên sinh nở nụ cười thoải mái: "Đương nhiên, nếu ngài không chấp nhận đề nghị này, tôi nghĩ Colin tiên sinh cũng sẽ hiểu cho khó xử của ngài, xin hãy coi như lời tôi nói trước đó chưa từng tồn tại." "Viên trân bảo màu xanh lục đó vẫn là quà tặng ngài, còn việc ngài phải làm chỉ là trong buổi tiệc tối hãy giơ biển mua nó lên, sau đó giữ kín miệng về cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay." Nói đến đây, Punk dừng một chút, nói bằng giọng nhẹ nhõm hơn: "Về phần tiền đấu giá, chúng tôi sẽ tìm cách lo từ chỗ khác, tôi tin việc này không phải là khó khăn gì đối với vị tiên sinh kia. Ngoài ra, mong rằng lời đề nghị mạo muội này sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của chúng ta." "Xin chờ một chút." Thấy Punk chuẩn bị đứng dậy rời đi, Andes vội vàng ngăn hắn lại. Punk không nói gì, chỉ hướng hắn bằng ánh mắt hỏi han chờ đợi câu trả lời. Andes lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nói: "Ngài hiểu lầm rồi, ta không phải đang do dự xem số kim cương này có đủ đảm bảo cho mười vạn kim tệ kia không, mà là đang cân nhắc xem bên ta nên đáp lại sự hào phóng và thành ý của Colin tiên sinh như thế nào." Nói đến đây, hắn cũng dừng lại một hồi, mỉm cười tiếp lời: "Mười vạn kim tệ quá ít, không đủ để cân nhắc giá trị của viên trân bảo này, hay là đổi thành năm mươi vạn đi! Tin rằng ngay cả một công chúa Campbell không có hứng thú với tiền bạc khi thấy có người sẵn sàng không tiếc vốn liếng để ủng hộ những ước nguyện tốt đẹp của nàng, thì cũng sẽ vô cùng vui mừng. Mặt khác, để thể hiện thành ý của chúng ta, năm mươi vạn kim tệ này cũng xin để chúng ta chịu!" Lần này thì đến lượt Punk ngớ người. Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự tính của hắn, cũng vượt quá sự hiểu biết của hắn. Hắn không ngờ, ngay phút trước Andes tiên sinh còn đang do dự có nên cho mượn mười vạn kim tệ hay không, mà sau vài phút ngắn ngủi lại thay đổi 180 độ, chẳng những tăng giá từ mười vạn lên đến năm mươi vạn, còn chủ động chịu số tiền đó! Đây chính là năm mươi vạn kim tệ! Cho dù chia đều cho dân tị nạn ngoại thành, mỗi người cũng được vài đồng! Nhìn Punk không nói gì, Andes mỉm cười nói tiếp: "Điều ta thỉnh cầu duy nhất là, xin cho gia tộc ta làm đại diện cho gia tộc Colin trong việc kinh doanh kim cương tại vùng bờ biển Xoáy Nước. Chúng ta hứa sẽ đem lại cho hắn lợi nhuận hàng năm không dưới một triệu Aus kim tệ, chỉ cần hắn có thể đảm bảo cung cấp cho chúng ta mỗi năm từ một vạn viên kim cương trở lên có chất lượng không kém số kim cương làm vật thế chấp kia... Đồng thời cam đoan chỉ cung cấp cho chúng ta!" Punk lấy lại bình tĩnh, cố giữ vẻ mặt nói: "Chuyện này ta không thể tự quyết định được... ta phải xin chỉ thị Colin tiên sinh đã." Andes khẽ gật đầu, thả lỏng vai tựa vào ghế sofa, giọng vui vẻ: "Xin hãy chuyển lời hỏi thăm của gia tộc Andes đến hắn, và ta mong chờ câu trả lời chắc chắn của hắn!"
Biệt thự của gia tộc Andes, Punk mặc lễ phục ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, cố nén không quan sát những đồ trang trí xa hoa lộng lẫy xung quanh, để bản thân không lộ vẻ quê mùa. Thực tế, so với hào quang của gia tộc Campbell, áp lực mà gia tộc Andes mang lại cho hắn vẫn nhẹ hơn một chút, không đến mức khiến hắn không thể chấp nhận.
Thành thật mà nói, đến tận bây giờ, Punk vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận hiện tại. Những chuyện xảy ra gần đây đối với hắn tựa như một giấc mộng, như thể thần linh đang trêu đùa hắn. Một tuần trước, hắn vẫn chỉ là một người lái xe kéo, giờ lại thành "nhân vật" có tiếng tăm trên phố Hoàng Hậu. Thậm chí, người chủ cũ của hắn cũng chỉ dám ngưỡng mộ, còn tiên sinh Andes lại sẵn lòng dành chút thời gian gặp hắn giữa bộn bề công việc. Chuyện này, trước đây hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tuy nhiên, con người vốn là sinh vật giỏi học hỏi và thích nghi với hoàn cảnh. Khi cánh cửa thế giới mới mở ra, sau khi gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng nhận ra thế giới này không giống như những gì mình tưởng tượng. Nhất là khi hắn nhận ra rằng, xã hội thượng lưu cũng không có gì quá đặc biệt. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những người đó không có năng lực. Ngược lại, năng lực của họ rất mạnh, ngay cả những nhân viên phục vụ tại khách sạn Embrace of Dawn, khả năng "nhìn mặt mà bắt hình dong" cũng là điều mà hắn cả đời không học được.
Tiên sinh Andorra càng không cần nói đến. Dù ai cũng cho rằng việc ông bán khách sạn bị lỗ, thì Embrace of Dawn hiện tại cũng đáng giá ít nhất mười vạn kim tệ. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng ông đã kiếm được bộn tiền nhờ thương vụ này, thậm chí còn thay đổi quỹ đạo cuộc đời. Nhưng dù sao, họ cũng là người, không phải một sinh vật khác. Bởi vậy, họ cũng giống như bao người bình thường khác, đều có ưu điểm và khuyết điểm, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Trước đây, hắn luôn ôm một suy nghĩ sai lầm, xem những vị quý tộc như thần thánh có thể làm được tất cả mọi thứ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt họ. Giờ nghĩ lại, gạt bỏ việc có tiền hay không có tiền, kiếp trước có cống hiến gì cho thánh Sith hay không, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn chỉ có thể bị buộc chặt trên xe ngựa.
Ngay lúc Punk đang thả hồn suy nghĩ miên man, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa phòng khách. Rất nhanh, một người đàn ông mặc áo khoác lụa được cắt may tinh xảo xuất hiện ở cửa. Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao, mái tóc nâu đậm được chải chuốt gọn gàng. Dù đã bước vào tuổi bốn mươi, năm mươi, ông vẫn giữ được phong độ, không hề có dấu vết của thời gian. Nhờ kinh nghiệm làm việc tại khách sạn, Punk chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của người này.
Nếu dùng ngựa để so sánh, người này chính là giống chiến mã cao địa thuần chủng, sinh ra để dành cho các kỵ sĩ. Còn hắn thì là loại ngựa chân ngắn phổ biến trên bình nguyên bờ bắc Biển Vòng Xoáy, cả đời chỉ biết kéo cày hoặc chở lúa mạch. Đây không phải tự ti, mà là sự thật. Punk tin rằng không chỉ mình hắn nhìn ra điều này, đối phương chắc chắn cũng có khả năng nhìn thấu "linh hồn" của hắn. Sở dĩ vị tiên sinh đáng kính này đã nhìn thấu hắn mà không đuổi đi, hoàn toàn là vì ông ta không nhìn thấu được vị quý nhân đứng sau lưng hắn.
Nhớ lại những nghi thức mà nhân viên khách sạn đã dạy, Punk hít sâu một hơi đứng dậy, cung kính cúi chào, thể hiện sự tôn trọng mà không đánh mất tự ái. "Kính thưa tiên sinh Andes, rất vinh hạnh được gặp ngài, tôi xin đại diện cho chủ nhân gửi đến ngài lời chào trân trọng nhất."
Thấy Punk tao nhã, lễ độ, Jan Andes thoáng lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng nhanh chóng chuyển thành nụ cười ấm áp. "Tiên sinh Punk quá khách khí rồi, mời ngồi." Trước hôm nay, ông đã điều tra qua lai lịch của người phu xe này. Trước khi gặp quý nhân tên Roxay · Colin kia, gã này vẫn chỉ là một phu xe, nghèo xơ xác. Lần theo quá khứ cũng không moi ra được thông tin hữu ích gì. Thành thật mà nói, Andes rất thất vọng với kết quả này, vì rõ ràng gã này cũng không hiểu rõ về chủ nhân của mình, muốn thông qua hắn tìm hiểu về tiên sinh Colin là điều không thể, gã chỉ là một người hầu được nhặt từ ven đường.
Tuy nhiên, xét trên một góc độ khác, vị tiên sinh Colin này lại càng trở nên thần bí trong mắt ông. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà huấn luyện một người nông dân tầm thường trở thành một người hầu không làm chủ mất mặt, cho thấy tiên sinh Colin này thật sự tài giỏi. Nhưng lý do ông làm như vậy, đến giờ ông vẫn chưa hiểu. Thực tế, Andes đã hiểu lầm một chuyện, việc huấn luyện Punk không phải do La Viêm mà là do chính bản thân Punk quá ham học hỏi. Nếu phải nói La Viêm đóng vai trò gì ở đây thì chỉ có thể là thúc đẩy gã lái xe này, mở ra cho gã cánh cửa dẫn đến một thế giới phồn hoa. Nếu gã không nắm bắt được cơ hội này, đứng không vững thì La Viêm sẽ tìm người khác có chí tiến thủ hơn. Những con cờ như vậy xung quanh ông có rất nhiều.
Punk khách sáo gật đầu rồi ngồi trở lại ghế sô pha. Jan Andes ngồi đối diện, đầu tiên là quan sát cẩn thận đôi mắt của Punk rồi mỉm cười nói: "Tôi đã sớm nghe danh tiên sinh Colin, không ngờ hôm nay ông lại phái người đến thăm, không biết có chuyện gì cần giúp đỡ không?" Một cô hầu gái tiến đến rót trà cho cả hai rồi lui ra ngoài.
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả, Punk không vòng vo mà trực tiếp lấy ra chiếc hộp gỗ bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà giữa hai chiếc ghế sô pha. Nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, Andes hơi ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Đây là?"
Punk khẽ gật đầu, thái độ cung kính nhưng giữ khoảng cách đáp: "Chủ nhân tôi muốn gửi tặng ngài một món quà, đây là đặc sản từ lãnh địa của ông ấy, xin mời ngài xem qua." Andes khẽ nhướng mày rồi đưa tay mở khóa hộp gỗ. Khi chiếc hộp mở ra, ánh sáng màu xanh lục chiếu vào mắt ông khiến ông không tự chủ được nín thở. Đó là một viên kim cương màu xanh lục, to cỡ quả trứng bồ câu. Dù là với kho tàng đồ vật ông đang có, viên bảo vật này cũng đủ để xếp vào top 3!
Punk lặng lẽ quan sát phản ứng của ông. Xem ra dù giàu có như tiên sinh Jan Andes cũng sẽ lộ vẻ động lòng trước tài sản lớn, giống như một tuần trước mình vì một đồng kim tệ mà đã nín thở. Nhưng dù sao, vị tiên sinh này cũng là thủ phủ của Lôi Minh Thành, thậm chí có lời đồn là "Vua không ngai", cách thể hiện vẫn khác biệt so với người thường. Che giấu sự chấn động trong ánh mắt, Andes nhẹ nhàng đậy hộp lại, nhìn về phía Punk đang ngồi đối diện. "Món quà này quá quý giá, e rằng không hề rẻ?" Câu nói này nghe như một lời thừa, nhưng trên thực tế đúng là như vậy.
Punk gật đầu, giọng điệu ôn hòa nói: "Người đáng kính thì xứng đáng với món quà quý giá nhất. Giá trị của nó đối với người bình thường có lẽ đắt đến mức chỉ có thể ngưỡng vọng, nhưng chủ nhân của tôi tin rằng nó chỉ là chuyện nhỏ đối với ngài mà thôi." Ánh mắt Andes càng thêm hứng thú, ông hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Punk. "Ồ? Xin cứ nói." Punk tiếp lời: "Tôi sẽ không vòng vo, chủ nhân tôi rất hứng thú với công chúa Eileen nên muốn mời ngài giúp một chuyện."
Andes ngớ người. Ông vốn cho rằng đối phương nhắm vào một số lĩnh vực kinh doanh của gia tộc tại Lôi Minh Thành, không ngờ đối phương lại nói ra một câu khiến người ta bối rối. Nhưng khi nghĩ đến đối phương là quý tộc, lại còn là quý tộc từ đế quốc Aus, Andes lại thấy mọi chuyện hết sức bình thường. Đúng là tác phong của quý tộc. Những người hào hoa này trước giờ không để tiền tài vào mắt, chỉ có những thương nhân "đầy mùi tiền" như ông mới cân đo đong đếm xem có đáng giá hay không.
Tỉnh hồn lại, Andes nở một nụ cười mà hầu hết đàn ông đều hiểu, giọng điệu khách khí nói: "Có thể giúp tiên sinh Colin một tay là vinh hạnh của tôi. Tôi nghĩ rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ thì đây sẽ là một mối lương duyên." Ông mong sao chuyện này sẽ thành. Không nói đến việc hợp tác giữa gia tộc Campbell và gia tộc Colin có thể mang đến lợi ích to lớn cho Lôi Minh Thành, cho dù cuối cùng không có gì, ông cũng có thể khiến công chúa nhỏ này chú ý đến những việc khác, đừng thật sự chạy vào mê cung để gây phiền phức với Ma Vương. Vì trước đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, họ đã rất khó khăn để đạt được một sự ngầm thỏa thuận với Ma Vương trong mê cung.
Nếu như Campbell, cái cô nhóc tổ tông kia thật sự chạy tới trong mê cung đấm cho gã kia một cú, mặc kệ thắng thua thì đối với cư dân thành Lôi Minh mà nói đều là kết cục tệ hại nhất. Thấy ngài Andes tiên sinh quả nhiên là hiểu lầm cái gì đó, Punk giấu sự đắc ý trong lòng, nhẹ nhàng hắng giọng, làm bộ che giấu mà nói: "Ngài hiểu lầm rồi, lão gia nhà ta đối với công chúa điện hạ không phải có hứng thú kiểu như ngài tưởng tượng đâu. Chỉ là hắn từng đọc qua gia phả của nhà Campbell, nên hy vọng được kết bạn với nàng." Andes cười đầy ẩn ý, căn bản không coi lời giải thích này ra gì, khách sáo nói: "Là tại hạ đường đột, vậy... xin hỏi ta nên làm thế nào để giúp Colin tiên sinh?" Thấy Andes tiên sinh dường như đã buông cảnh giác, Punk cuối cùng cũng nói thẳng ra mục đích chuyến này: "Colin tiên sinh hi vọng ngài vào bữa tiệc tối ngày mai bỏ ra mười vạn kim tệ để mua viên kim cương này... Đương nhiên, ngài không cần thanh toán số tiền kia, và viên kim cương này cuối cùng sẽ thuộc về ngài." Andes hơi sững người, hàng lông mày vừa giãn ra lại khẽ nhíu lại: "Chờ một chút, ta không hiểu rõ ý của ngài. Hoạt động đấu giá tối mai là lấy danh nghĩa gây quỹ từ thiện, phòng đấu giá sẽ dùng toàn bộ số tiền làm quỹ cứu trợ dân tị nạn, đây không phải là chuyện chúng ta có thể tùy tiện thương lượng rồi xóa bỏ." Nói một cách khác, số tiền đó cuối cùng phải có người trả, không thể tùy tiện qua loa cho xong. Dường như đã đoán được hắn sẽ nói vậy, Punk ngồi đối diện mỉm cười, tiếp lời: "Đương nhiên, số tiền đó cuối cùng sẽ do lão gia nhà ta thanh toán, chỉ là trước đó cần ngài đứng ra giúp một chút." Andes cười nhạt, nâng tách trà trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm, không gật đầu cũng không từ chối: "Cho dù là với chúng ta, mười vạn kim tệ cũng không phải là một con số nhỏ, ngài có biết đó là khái niệm gì không?" "Lão gia nhà ta đương nhiên biết," Punk vẫn nhẹ giọng nói, "Hắn đương nhiên sẽ không để ngài phải gánh chịu rủi ro trong chuyện này." Dừng một lát, Punk lấy ra từ trong ngực một chiếc túi lụa to bằng bàn tay, tháo nút rồi đổ xuống bàn trà. "Mấy thứ này làm vật thế chân, chắc cũng đủ rồi." Vừa dứt lời, tiếng leng keng vang lên trên bàn trà, những viên kim cương óng ánh như viên bi thủy tinh đổ tràn trên bàn. Những viên kim cương này lớn thì hai ba centimet, nhỏ cũng một centimet, viên nào viên nấy trong suốt dưới ánh đèn chiếu vào phát ra thứ ánh sáng chói lóa. Andes trợn tròn mắt, hai tay đang đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, cả người vô thức nín thở. Nếu như vừa rồi thấy viên kim cương màu xanh lục kia, hắn chỉ kinh ngạc trước tài lực của Colin tiên sinh, thì giờ đây, hắn càng thêm rung động trước cái nền tảng sâu dày của người đó! Hít một hơi thật sâu, hắn thu lại vẻ thất thố trên mặt, nhìn về phía Punk đang ngồi đối diện nói: "Xin thứ lỗi cho sự thất thố của ta... Thực tình, ta bị 'thủ bút' của vị tiên sinh kia làm cho giật mình, ta đây là lần đầu tiên thấy nhiều kim cương chất lượng cao như vậy xuất hiện cùng lúc trước mặt ta." Kim cương là một loại bảo thạch quý, tuy không phổ biến ở cung đình và giới quý tộc như hồng ngọc và lam ngọc, nhưng giá trị của nó là không thể phủ nhận. Điều này có thể thấy rõ qua việc kim cương được dùng làm vật liệu chế tạo ma đạo khí – chỉ những thứ có thể ngưng tụ được tín ngưỡng của con người mới trở thành bảo vật chứa đựng và truyền ma lực. Về phần vì sao không được phổ biến, chủ yếu là do sản lượng và văn hóa truyền thống, dù sao thì thứ này quá khan hiếm, khan hiếm đến mức giá trên trời, thành ra sử thi chỉ kể các anh hùng dùng kiếm nạm hồng ngọc lam ngọc chứ chẳng ai dùng kim cương. Nhưng lúc này đây, Andes lại thấy một khả năng khác. Nếu như viên kim cương màu xanh lục này xuất hiện trên vương miện hay quyền trượng của vương thất Campbell, hắn dám khẳng định quý tộc công quốc Campbell, thậm chí là cả vương quốc Ryan đều sẽ bằng lòng dốc hết tài sản để đổi lấy những hòn đá lấp lánh này! Một ngàn? Một vạn? Thậm chí là mười vạn! Chỉ cần những viên kim cương này nằm trong tay hắn, giá trị bao nhiêu chẳng phải một mình hắn quyết định? Nghĩ đến món lợi khổng lồ ẩn sau đó, tim Andes đập nhanh hơn. Mà hắn lại có mối quan hệ khá tốt với đại công tước Edward, mà cái tên đầu đất kia lại là một kẻ háo danh thích làm những chuyện lớn, nhất định sẽ không từ chối món quà chủ động dâng lên này. Còn về phần Colin tiên sinh, hắn tạm thời chưa thể đánh giá hết tính toán của đối phương, nhưng nghĩ đến việc dùng lợi ích để trói chặt đối phương vào chiến xa của mình chắc cũng là một ý không tồi. Đây là hàng trăm hàng ngàn vạn lợi nhuận, hắn tin rằng ngay cả một người xem tiền như rác rưởi cũng không thể nào làm ngơ hoàn toàn được. Mà hắn chẳng phải có hứng thú với công chúa Eileen hay sao? Cùng lắm thì giúp hắn thêm vài lần nữa! Thấy Andes hồi lâu không trả lời, Punk cũng có chút nóng ruột, chỉ là cuối cùng vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên Colin tiên sinh giao cho hắn, giờ đã thành công được một nửa, hắn không muốn làm hỏng vào lúc này. Trong lòng chợt nảy ra ý, hắn lấy lui làm tiến, thu những viên kim cương đổ trên bàn vào trong túi, rồi nhìn Andes tiên sinh nở nụ cười thoải mái: "Đương nhiên, nếu ngài không chấp nhận đề nghị này, tôi nghĩ Colin tiên sinh cũng sẽ hiểu cho khó xử của ngài, xin hãy coi như lời tôi nói trước đó chưa từng tồn tại." "Viên trân bảo màu xanh lục đó vẫn là quà tặng ngài, còn việc ngài phải làm chỉ là trong buổi tiệc tối hãy giơ biển mua nó lên, sau đó giữ kín miệng về cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay." Nói đến đây, Punk dừng một chút, nói bằng giọng nhẹ nhõm hơn: "Về phần tiền đấu giá, chúng tôi sẽ tìm cách lo từ chỗ khác, tôi tin việc này không phải là khó khăn gì đối với vị tiên sinh kia. Ngoài ra, mong rằng lời đề nghị mạo muội này sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của chúng ta." "Xin chờ một chút." Thấy Punk chuẩn bị đứng dậy rời đi, Andes vội vàng ngăn hắn lại. Punk không nói gì, chỉ hướng hắn bằng ánh mắt hỏi han chờ đợi câu trả lời. Andes lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nói: "Ngài hiểu lầm rồi, ta không phải đang do dự xem số kim cương này có đủ đảm bảo cho mười vạn kim tệ kia không, mà là đang cân nhắc xem bên ta nên đáp lại sự hào phóng và thành ý của Colin tiên sinh như thế nào." Nói đến đây, hắn cũng dừng lại một hồi, mỉm cười tiếp lời: "Mười vạn kim tệ quá ít, không đủ để cân nhắc giá trị của viên trân bảo này, hay là đổi thành năm mươi vạn đi! Tin rằng ngay cả một công chúa Campbell không có hứng thú với tiền bạc khi thấy có người sẵn sàng không tiếc vốn liếng để ủng hộ những ước nguyện tốt đẹp của nàng, thì cũng sẽ vô cùng vui mừng. Mặt khác, để thể hiện thành ý của chúng ta, năm mươi vạn kim tệ này cũng xin để chúng ta chịu!" Lần này thì đến lượt Punk ngớ người. Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự tính của hắn, cũng vượt quá sự hiểu biết của hắn. Hắn không ngờ, ngay phút trước Andes tiên sinh còn đang do dự có nên cho mượn mười vạn kim tệ hay không, mà sau vài phút ngắn ngủi lại thay đổi 180 độ, chẳng những tăng giá từ mười vạn lên đến năm mươi vạn, còn chủ động chịu số tiền đó! Đây chính là năm mươi vạn kim tệ! Cho dù chia đều cho dân tị nạn ngoại thành, mỗi người cũng được vài đồng! Nhìn Punk không nói gì, Andes mỉm cười nói tiếp: "Điều ta thỉnh cầu duy nhất là, xin cho gia tộc ta làm đại diện cho gia tộc Colin trong việc kinh doanh kim cương tại vùng bờ biển Xoáy Nước. Chúng ta hứa sẽ đem lại cho hắn lợi nhuận hàng năm không dưới một triệu Aus kim tệ, chỉ cần hắn có thể đảm bảo cung cấp cho chúng ta mỗi năm từ một vạn viên kim cương trở lên có chất lượng không kém số kim cương làm vật thế chấp kia... Đồng thời cam đoan chỉ cung cấp cho chúng ta!" Punk lấy lại bình tĩnh, cố giữ vẻ mặt nói: "Chuyện này ta không thể tự quyết định được... ta phải xin chỉ thị Colin tiên sinh đã." Andes khẽ gật đầu, thả lỏng vai tựa vào ghế sofa, giọng vui vẻ: "Xin hãy chuyển lời hỏi thăm của gia tộc Andes đến hắn, và ta mong chờ câu trả lời chắc chắn của hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận