Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 88: Đầu hàng công trình chuột nhóm
Chương 88: Đầu hàng theo lũ chuột công trình
Thân thể to lớn dùng hai tay vung mạnh hai phát trọng pháo, tự mình tiễn đưa mình đi, tộc Thiết Nha đã giải thích một cách hoàn hảo thế nào là binh bại như núi đổ.
Từ cửa khoang chui ra, đám chuột đồng quyết đoán đầu hàng, đồng thời lập tức khai ra kẻ đã giật dây bọn chúng cưỡi cái đồ chơi này gây chuyện.
“Ma, Ma Vương đại nhân! Chúng ta bị ép buộc mà!”
Cọt kẹt trên mặt đầy vẻ lúng túng, sau đó giận dữ trừng mắt bánh răng cơ quan cách đó không xa, chỉ vào phía đó gào lên.
“Đều là bọn kia! Bọn hắn trốn ở đó xem náo nhiệt! Bắt cọt kẹt đi tìm cái chết!”
“Đúng đúng đúng! Chúng ta đều bị ép tới!”
Cạch cạch đầu gật như băm tỏi, thân thể ỉu xìu muốn chui ra từ sau lưng cọt kẹt, kết quả lại coi thường vòng eo của mình, cùng với đám cát đang chen chúc trước mặt cắm chung vào cửa khoang tròn.
“Tránh ra!”
“Ngươi nhường trước đi!”
“% $#@!”
Nhìn hai con chuột đồng đang bấu víu giãy giụa, Toa Lạp nghiêng đầu nhìn La Viêm, lay dao găm trong tay, dùng ánh mắt hỏi có cần mình ra tay không.
La Viêm mặt không đổi sắc lắc đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang đám bánh răng phía xa, giơ cao đũa phép.
Đám chuột trốn trong đường hầm phải không?
Dùng chú ngữ gì thì tốt đây?
Chưa kịp La Viêm nghĩ ra nên dùng chú ngữ nào, lũ chuột đồng nấp sau bánh răng đã hồn bay phách tán, đứa thì nhào lộn chạy ra.
“Đừng! Đừng giết ta!”
“Ta ta ta vô tội!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta đầu hàng!”
“Ma, Ma Vương đại nhân tha mạng!”
“Ô ô ô, chúng ta cũng bị ép buộc...”
“Đại nhân, ta còn cả đàn con phải nuôi...”
Bị tiếng ríu rít đó làm cho nhức cả đầu, La Viêm mất kiên nhẫn vung ra một đạo băng nhũ đập xuống bên chân bọn chúng.
“Đủ rồi, ngậm mồm lại cho ta! Hoặc là ta sẽ giảm bớt số lượng của các ngươi.”
“Y! ! !”
Nhìn mặt sàn bị đóng băng, lũ chuột đồng trong nháy mắt ngậm miệng, nép vào góc tường thành một đám, hệt như chuột bị dồn vào chân tường.
Nhìn đám tiểu gia hỏa đã an phận, La Viêm gật đầu tán thưởng, tiếp tục hỏi:
“Tốt lắm, bây giờ ta hỏi gì, các ngươi trả lời đó... Đầu tiên, làm sao các ngươi biết ta là Ma Vương?”
Mười mấy con chuột đồng nhìn nhau, lôi kéo đối phương mở miệng trước, kết quả thương lượng nửa ngày cũng chẳng tìm ra được ai làm đại diện.
La Viêm không nhịn được ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan, lũ chuột đồng lập tức giật mình, không còn nề hà gì mà tranh nhau nói:
“Ngài, ngài biết vong linh ma pháp...”
“Cả mê cung không có ai giống Ma Vương hơn ngài!”
“Đúng đúng đúng!”
“Còn cái khí chất tà ác kia nữa!”
“Đơn giản chính là Ma Vương bản ma! Không đúng, Ma Vương đích thực!”
Một lũ chuột đồng vừa nói vừa bắt đầu vỗ mông ngựa, mặc dù đứa nào cũng dùng sức, nhưng hoàn toàn không đánh trúng đích.
La Viêm mất kiên nhẫn nhìn bọn chúng ồn ào, tiếp tục hỏi:
“Nếu các ngươi biết ta là ai, sao không ra gặp ta?”
Đám chuột đồng run lẩy bẩy, lí nhí đáp:
“Ta, chúng ta không dám...”
“Chúng ta nghe nói Ma Vương đã chết mới đến đây...”
“Nếu biết ngài còn sống... Phỉ! Nếu biết ngài ở đây, chúng ta chắc chắn không dám mạo phạm uy nghiêm của ngài.”
Nghe được thông tin thú vị, La Viêm hơi nhướn mày.
“Các ngươi? Các ngươi còn bao nhiêu người?”
Một con chuột đồng nuốt nước bọt, lên tiếng một cách không chắc chắn:
“Một ngàn… không đúng, chắc phải một vạn?!”
Rõ ràng là không ai đếm cẩn thận cả, đến nỗi hắn cũng chẳng rõ trong bộ lạc mình có bao nhiêu con chuột.
Okdo và Bang Đức mặt không chút thay đổi nhìn đám tiểu gia hỏa này, ánh mắt của Toa Lạp thì hoàn toàn bị những chiếc đuôi đang lung lay hấp dẫn.
Nghĩ đến hương vị của đuôi nướng, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm đó, từng con chuột đồng sợ hãi đến nỗi phát ra tiếng lốp bốp.
Đó là tiếng răng cửa va vào nhau.
Đợi bọn gia hỏa này ngừng ồn ào, La Viêm nhìn về phía ba con chuột đồng gần mình nhất, kiên nhẫn hỏi:
“Ai là Tráng Tráng?”
Tên khác hắn không nhớ nổi, chỉ nhớ mỗi tên này dễ gọi.
“Ta, ta đây...”
Một con chuột đồng nhỏ gầy run rẩy bò ra, chiều cao có hơn Tiểu Ác Ma một chút, nhưng trông có vẻ còn nhát gan hơn cả Missy.
La Viêm nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của nó, tiếp tục hỏi:
“Lão đại của các ngươi là ai? Tên hắn là gì, còn bộ lạc các ngươi tên gì, ở vị trí nào.”
Câu hỏi này làm nó khó xử, ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu trọn vẹn.
“Đầu Nhi? Chúng ta không có Đầu Nhi... Đúng rồi! Nghị Hội! Mười ba chiếc răng Nghị Hội chính là Đầu Nhi của tộc Thiết Nha!”
Nghị hội?
Là học theo Người Lùn à?
Hình như La Viêm từng đọc ở đâu đó, vùng núi Vạn Nhận có một số người lùn và Địa Tinh thực hiện chế độ đại nghị.
Nghĩ đám chuột đồng này có thể là di chuyển đến từ dãy Vạn Nhận, có khi còn từng là nô lệ của người lùn hoặc Địa Tinh, tám phần mười đây chỉ là trò cosplay.
“Vậy các ngươi thường họp ở đâu?”
Tráng Tráng lo lắng đáp:
“Ngay phía sau đại điện này... Đại nhân. Cả bộ lạc của chúng ta đều ở đằng sau!”
La Viêm dùng đũa phép chỉ vào con đường phía trước:
“Đi trước dẫn đường.”
“Vâng, vâng…”
Tráng Tráng khúm núm lên tiếng, run rẩy đi về phía trước. Nó chưa đi được hai bước đã suýt bị giọng nói từ phía sau làm giật mình.
“Nghe cho rõ đây, chuột nhắt, nếu ngươi dám giở trò gì... Ta sẽ cho ngươi hối hận đã đến thế giới này.”
Câu nói này người khác nói có lẽ không có gì đe dọa, nhưng từ miệng Pháp Sư Vong Linh thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tráng Tráng không dám lơ là, hét một tiếng, dùng cả tứ chi lao về phía trước:
“Vâng——!”
La Viêm sau đó nhìn đám chuột đồng còn lại, tay cầm đũa phép chỉ vào bóng lưng Tráng Tráng:
“Các ngươi đi theo sau nó.”
“Nếu nó dẫn sai đường, nhớ nhắc nó.”
Lũ chuột đồng đồng thanh đáp, vội vàng đuổi theo Tráng Tráng:
“Rõ! ! !”
Phía sau Thần Điện Cơ Giới là một đại điện trống trải.
Nhưng khác với Thần Điện Cơ Giới trước đó, nơi này không có nhiều linh kiện kỳ quái phức tạp, cũng không có những đống rác chất như núi, thay vào đó là từng dãy lều kim loại nhỏ hẹp chen chúc trên nền đại điện trống, giống như giá hàng trong công ty hậu cần vậy.
Rõ ràng rồi.
Bệ và vách ngăn ở khu vực này đều đã bị gỡ bỏ, còn những túp lều kim loại kia thì làm bằng vật liệu đó.
Đám chuột đồng này như châu chấu vậy, nơi chúng đi qua đều trở nên hỗn độn.
Nếu tộc Ảnh Chỉ chỉ khoét hang ở rìa mê cung vi phạm luật kiến trúc, thì bọn này đang phá hoại trang trí, không màng đến tất cả mà dỡ bỏ toàn bộ trang bị cứng lẫn trang bị mềm trong mê cung, sau đó thay bằng phong cách của chúng.
La Viêm vốn tưởng đây là trại nuôi dưỡng, hỏi ra mới biết, đây là khu cư trú của lũ chuột đồng.
Hàng vạn con chuột đồng ăn uống ngủ nghỉ tại đây.
Chen chúc, hỗn loạn, không có chút trật tự nào... Ngay cả đám mỏ thử trong động Bắc Phong còn không bằng chúng.
Chuột đồng ở trên ném thức ăn thừa, phân và nước tiểu xuống, bao trùm lên lều kim loại phía dưới, lũ chuột phía dưới lại bò lên trên dựng lều mới, cứ thế luân hồi... Đến khi phân và nước tiểu của chúng chôn vùi hết lũ hàng xóm bên trên.
Mặc dù môi trường nơi này chật chội, nhưng không khiến bọn chúng cảm thấy ngột ngạt, ngược lại còn mang lại cho chúng cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chỉ có điều, thứ tự tự đút c**t nhau cùng cảm giác an toàn này, có lẽ chỉ có lũ chuột đồng mới có thể chịu đựng.
Đúng như La Viêm dự đoán.
Cái trò Nghị hội đối với người thấp bé thì có thể vừa, nhưng đối với lũ chuột đồng mắt nhìn cao hơn đầu thì vẫn là quá sức.
Chuyện đã đến lúc sinh tử tồn vong rồi mà vẫn không có ai chịu đứng ra gánh vác.
Mọi người hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là dẫn đường.
Cái mùi xú uế ngút trời kia làm Toa Lạp không khỏi nhíu mày, vô thức nhích lại gần sau lưng La Viêm… bởi vì chỉ ở đó là có chút mùi hương.
La Viêm cũng không muốn tiến lên thêm.
Vì hắn bất giác tự hỏi liệu có còn cần thiết không.
Tráng Tráng đi trước đột ngột dừng bước, run rẩy quay đầu nhìn La Viêm:
“Nghị Hội... Ở ngay phía trước, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự muốn qua đó sao? Ta không nhớ rõ hôm nay có họp hay không… Có thể là không có.”
Ngay khi nó dừng lại, lũ chuột đồng cũng từ trong bóng tối phía dưới các túp lều thò đầu ra, lo lắng nhìn bốn người xâm nhập.
Cũng giống lũ chuột đã chui ra từ bánh răng phía dưới, đối diện với người xâm nhập, chúng đều thúc thủ vô sách, căn bản không biết làm sao cho phải.
Nhìn vào một hàng dài những tấm bảng chi chít chữ "Chuột chũi lồng" cùng với một con đầu nhỏ trông thật kinh khủng kia, La Viêm cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục suy nghĩ sâu xa, mà dùng giọng điệu uy nghiêm chậm rãi mở miệng nói: "Không cần."
"Nếu ta đã đến đây mà bọn chúng còn chưa xuất hiện, vậy thì có nghĩa sự tồn tại của chúng vốn dĩ là một sai lầm, không nhất thiết phải xuất hiện trước mặt ta."
Giọng nói lạnh lẽo khiến Tráng Tráng run rẩy, chân tay lạnh buốt, câm như hến không dám hé răng nửa lời.
La Viêm dừng lại một chút, giơ đũa phép lên rót ma lực vào giọng nói, rồi từ tốn lên tiếng với khu dân cư trước mặt: "Khi ta bước vào nơi này, ta vô cùng kinh ngạc."
Giọng điệu bình thản, không hề có chút dao động, đám chuột đồng đang đứng vây xem cũng không biết hắn định làm gì, chỉ tò mò tiếp tục theo dõi.
Thấy ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, La Viêm không còn khách khí với lũ chuột nữa, ngữ khí băng giá tiếp tục: "Ta vô cùng kinh ngạc."
"Ta kinh ngạc rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, một lũ chuột hôi hám lại có thể biến cái mê cung của ta thành một đống hỗn độn xấu xí, bẩn thỉu như vậy!"
Thanh âm uy nghiêm tựa như gió rét căm căm mùa đông, không chút nể nang thổi vào mặt từng người chuột đồng.
Cái lạnh thấu xương phảng phất như ngấm vào tận tủy của mỗi con chuột, cũng đâm sâu vào trái tim chúng.
Kinh hoàng.
Phẫn nộ.
Nhưng rồi lại thờ ơ.
Đó là phản ứng của lũ chuột. Chúng tức giận vì bị coi là chuột, nhưng không hề dám manh động phản kháng, chỉ có thể run rẩy cúi gằm đầu.
Uy hiếp — đó là cách hữu hiệu nhất, ít tốn lời nhất để đối phó với đám nhát gan này. Hay nói cách khác, đây là biện pháp thuần phục bọn chúng hữu hiệu nhất.
La Viêm đảo mắt nhìn xung quanh. Không ngoài dự đoán, tất cả những ánh mắt chạm phải ánh mắt của hắn đều vội vàng khuất phục cúi đầu, sợ phải đối diện với hắn dù chỉ một giây.
Khẽ nhếch môi cười, La Viêm giống hệt một nhân vật phản diện thực thụ, dùng giọng điệu uy nghiêm tuyên bố kết cục của bộ lạc Thiết Nha.
"Chắc hẳn các ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, để ta nói rõ cho các ngươi nghe nhé."
"Nơi này là lãnh thổ của địa ngục, các ngươi chỉ là lũ khách xâm nhập, lũ chim tu hú chiếm tổ. Các ngươi không chỉ khiến nơi này trở nên hỗn loạn, còn phá nát những linh kiện lẽ ra phải phát huy tác dụng mạnh mẽ hơn thành phế phẩm, rồi biến thành những thứ rác rưởi mà các ngươi tự hào, thực chất lại buồn cười!"
"Ta không hứng thú đôi co với các ngươi, các ngươi chỉ có hai lựa chọn - thần phục, hoặc là chết."
"Ta cho các ngươi mười giây."
Vừa dứt lời, đũa phép trong tay La Viêm lóe lên ánh sáng xanh lục ma quái, vẻ tà ác thuần túy tựa như đến từ địa ngục sâu thẳm nhất.
Chứng kiến Ma Vương đại nhân chuẩn bị thi triển tà pháp vong linh, tất cả chuột đồng đều hoảng hồn, kêu la thất thanh kinh hãi.
Đối mặt với nguy cơ cái chết, cuối cùng cũng có kẻ phản ứng kịp, lập tức lao ra khỏi đám chuột, quỳ rạp xuống đất, gào thét lớn tiếng: "Ma Vương đại nhân vạn tuế!"
Thấy có kẻ mở đầu, đám chuột đồng đang co rúm trong những túp lều ván ép lập tức bắt chước theo, liên tiếp bò ra khỏi nhà, hoảng sợ dập đầu xuống đất.
"Ma Vương đại nhân vạn tuế! Ma Thần đại nhân vạn tuế! Địa ngục vạn tuế!"
"Bộ lạc Sắt, Thiết Nha xin vĩnh viễn trung thành! Vĩnh viễn thần phục ngài!"
"Từ nay về sau, ngài chính là Lãnh Chúa của chúng ta! Chúng ta thề chết cũng đi theo bước chân của ngài!"
Những tiếng hô hào vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn, qua những tiếng kêu hoảng sợ đó, La Viêm có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng trong thâm tâm chúng.
Đủ rồi. La Viêm dù sao cũng không định thực sự giết sạch lũ chuột. Thậm chí trước khi đến nơi này, hắn đã nghĩ đến việc có thể sử dụng bọn chúng.
Sau đội thi công của Ảnh Nhất tộc, đại mộ địa sẽ lại có thêm mấy đội trang trí thuần thục, cùng với những công tượng am hiểu điêu khắc minh văn lành nghề.
So với đám người chuột khó quản lý, chuột đồng vẫn có giá trị để giáo huấn.
"Rất tốt." Đối diện với đám chuột đồng đang cúi đầu xưng thần, La Viêm hài lòng gật đầu, dập tắt ánh sáng xanh lục trên đầu đũa phép.
"Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố giải tán hội nghị mười ba răng, thành lập hội nghị mới, nghị viên sẽ là lũ chuột kia..." Khi nói, La Viêm nhìn đám chuột nhỏ run rẩy sau lưng Tráng Tráng, rồi chuyển ánh mắt sang Tráng Tráng.
"Còn ngươi, từ nay về sau sẽ là tù trưởng của bộ lạc Thiết Nha, và thủ lĩnh của lũ tiểu tử này."
Tráng Tráng kinh ngạc nhìn La Viêm, chưa kịp hết bàng hoàng trước sự bổ nhiệm của vị đại nhân này, vội vàng dập đầu lĩnh mệnh.
"Tuân lệnh! Thưa đại nhân! Tráng Tráng nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, sẽ giáo huấn lũ nhóc này cho ngoan ngoãn."
Đám chuột đồng xung quanh đều ghen tị nhìn kẻ may mắn này, bao gồm cả những "cựu nghị viên" đang ẩn mình trong đám chuột, trong mắt đều lóe lên tia ghen tức.
Những con chuột đồng trước kia đã gạt hắn ra khỏi đàn giờ hận không thể xông lên xé nát hắn rồi thay thế vị trí của hắn.
Nhưng cũng chính vì thế, tên tiểu tử có tên Tráng Tráng kia lại càng thể hiện sự nhiệt tình hơn, đến mức đầu xù sắp cọ ra máu trên đất.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa liều mình thể hiện sự trung thành kia, La Viêm tán thưởng gật đầu, sau đó nhìn chúng nói câu cuối cùng:
"Ta hy vọng sự trung thành của các ngươi không chỉ dừng lại ở lời nói."
"Nếu các ngươi có bất kỳ sự hai lòng nào, ta sẽ cho các ngươi cảm nhận sâu sắc... Thế nào là đến chết cũng chỉ là một hy vọng xa vời."
Thân thể to lớn dùng hai tay vung mạnh hai phát trọng pháo, tự mình tiễn đưa mình đi, tộc Thiết Nha đã giải thích một cách hoàn hảo thế nào là binh bại như núi đổ.
Từ cửa khoang chui ra, đám chuột đồng quyết đoán đầu hàng, đồng thời lập tức khai ra kẻ đã giật dây bọn chúng cưỡi cái đồ chơi này gây chuyện.
“Ma, Ma Vương đại nhân! Chúng ta bị ép buộc mà!”
Cọt kẹt trên mặt đầy vẻ lúng túng, sau đó giận dữ trừng mắt bánh răng cơ quan cách đó không xa, chỉ vào phía đó gào lên.
“Đều là bọn kia! Bọn hắn trốn ở đó xem náo nhiệt! Bắt cọt kẹt đi tìm cái chết!”
“Đúng đúng đúng! Chúng ta đều bị ép tới!”
Cạch cạch đầu gật như băm tỏi, thân thể ỉu xìu muốn chui ra từ sau lưng cọt kẹt, kết quả lại coi thường vòng eo của mình, cùng với đám cát đang chen chúc trước mặt cắm chung vào cửa khoang tròn.
“Tránh ra!”
“Ngươi nhường trước đi!”
“% $#@!”
Nhìn hai con chuột đồng đang bấu víu giãy giụa, Toa Lạp nghiêng đầu nhìn La Viêm, lay dao găm trong tay, dùng ánh mắt hỏi có cần mình ra tay không.
La Viêm mặt không đổi sắc lắc đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang đám bánh răng phía xa, giơ cao đũa phép.
Đám chuột trốn trong đường hầm phải không?
Dùng chú ngữ gì thì tốt đây?
Chưa kịp La Viêm nghĩ ra nên dùng chú ngữ nào, lũ chuột đồng nấp sau bánh răng đã hồn bay phách tán, đứa thì nhào lộn chạy ra.
“Đừng! Đừng giết ta!”
“Ta ta ta vô tội!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta đầu hàng!”
“Ma, Ma Vương đại nhân tha mạng!”
“Ô ô ô, chúng ta cũng bị ép buộc...”
“Đại nhân, ta còn cả đàn con phải nuôi...”
Bị tiếng ríu rít đó làm cho nhức cả đầu, La Viêm mất kiên nhẫn vung ra một đạo băng nhũ đập xuống bên chân bọn chúng.
“Đủ rồi, ngậm mồm lại cho ta! Hoặc là ta sẽ giảm bớt số lượng của các ngươi.”
“Y! ! !”
Nhìn mặt sàn bị đóng băng, lũ chuột đồng trong nháy mắt ngậm miệng, nép vào góc tường thành một đám, hệt như chuột bị dồn vào chân tường.
Nhìn đám tiểu gia hỏa đã an phận, La Viêm gật đầu tán thưởng, tiếp tục hỏi:
“Tốt lắm, bây giờ ta hỏi gì, các ngươi trả lời đó... Đầu tiên, làm sao các ngươi biết ta là Ma Vương?”
Mười mấy con chuột đồng nhìn nhau, lôi kéo đối phương mở miệng trước, kết quả thương lượng nửa ngày cũng chẳng tìm ra được ai làm đại diện.
La Viêm không nhịn được ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan, lũ chuột đồng lập tức giật mình, không còn nề hà gì mà tranh nhau nói:
“Ngài, ngài biết vong linh ma pháp...”
“Cả mê cung không có ai giống Ma Vương hơn ngài!”
“Đúng đúng đúng!”
“Còn cái khí chất tà ác kia nữa!”
“Đơn giản chính là Ma Vương bản ma! Không đúng, Ma Vương đích thực!”
Một lũ chuột đồng vừa nói vừa bắt đầu vỗ mông ngựa, mặc dù đứa nào cũng dùng sức, nhưng hoàn toàn không đánh trúng đích.
La Viêm mất kiên nhẫn nhìn bọn chúng ồn ào, tiếp tục hỏi:
“Nếu các ngươi biết ta là ai, sao không ra gặp ta?”
Đám chuột đồng run lẩy bẩy, lí nhí đáp:
“Ta, chúng ta không dám...”
“Chúng ta nghe nói Ma Vương đã chết mới đến đây...”
“Nếu biết ngài còn sống... Phỉ! Nếu biết ngài ở đây, chúng ta chắc chắn không dám mạo phạm uy nghiêm của ngài.”
Nghe được thông tin thú vị, La Viêm hơi nhướn mày.
“Các ngươi? Các ngươi còn bao nhiêu người?”
Một con chuột đồng nuốt nước bọt, lên tiếng một cách không chắc chắn:
“Một ngàn… không đúng, chắc phải một vạn?!”
Rõ ràng là không ai đếm cẩn thận cả, đến nỗi hắn cũng chẳng rõ trong bộ lạc mình có bao nhiêu con chuột.
Okdo và Bang Đức mặt không chút thay đổi nhìn đám tiểu gia hỏa này, ánh mắt của Toa Lạp thì hoàn toàn bị những chiếc đuôi đang lung lay hấp dẫn.
Nghĩ đến hương vị của đuôi nướng, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm đó, từng con chuột đồng sợ hãi đến nỗi phát ra tiếng lốp bốp.
Đó là tiếng răng cửa va vào nhau.
Đợi bọn gia hỏa này ngừng ồn ào, La Viêm nhìn về phía ba con chuột đồng gần mình nhất, kiên nhẫn hỏi:
“Ai là Tráng Tráng?”
Tên khác hắn không nhớ nổi, chỉ nhớ mỗi tên này dễ gọi.
“Ta, ta đây...”
Một con chuột đồng nhỏ gầy run rẩy bò ra, chiều cao có hơn Tiểu Ác Ma một chút, nhưng trông có vẻ còn nhát gan hơn cả Missy.
La Viêm nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của nó, tiếp tục hỏi:
“Lão đại của các ngươi là ai? Tên hắn là gì, còn bộ lạc các ngươi tên gì, ở vị trí nào.”
Câu hỏi này làm nó khó xử, ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu trọn vẹn.
“Đầu Nhi? Chúng ta không có Đầu Nhi... Đúng rồi! Nghị Hội! Mười ba chiếc răng Nghị Hội chính là Đầu Nhi của tộc Thiết Nha!”
Nghị hội?
Là học theo Người Lùn à?
Hình như La Viêm từng đọc ở đâu đó, vùng núi Vạn Nhận có một số người lùn và Địa Tinh thực hiện chế độ đại nghị.
Nghĩ đám chuột đồng này có thể là di chuyển đến từ dãy Vạn Nhận, có khi còn từng là nô lệ của người lùn hoặc Địa Tinh, tám phần mười đây chỉ là trò cosplay.
“Vậy các ngươi thường họp ở đâu?”
Tráng Tráng lo lắng đáp:
“Ngay phía sau đại điện này... Đại nhân. Cả bộ lạc của chúng ta đều ở đằng sau!”
La Viêm dùng đũa phép chỉ vào con đường phía trước:
“Đi trước dẫn đường.”
“Vâng, vâng…”
Tráng Tráng khúm núm lên tiếng, run rẩy đi về phía trước. Nó chưa đi được hai bước đã suýt bị giọng nói từ phía sau làm giật mình.
“Nghe cho rõ đây, chuột nhắt, nếu ngươi dám giở trò gì... Ta sẽ cho ngươi hối hận đã đến thế giới này.”
Câu nói này người khác nói có lẽ không có gì đe dọa, nhưng từ miệng Pháp Sư Vong Linh thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tráng Tráng không dám lơ là, hét một tiếng, dùng cả tứ chi lao về phía trước:
“Vâng——!”
La Viêm sau đó nhìn đám chuột đồng còn lại, tay cầm đũa phép chỉ vào bóng lưng Tráng Tráng:
“Các ngươi đi theo sau nó.”
“Nếu nó dẫn sai đường, nhớ nhắc nó.”
Lũ chuột đồng đồng thanh đáp, vội vàng đuổi theo Tráng Tráng:
“Rõ! ! !”
Phía sau Thần Điện Cơ Giới là một đại điện trống trải.
Nhưng khác với Thần Điện Cơ Giới trước đó, nơi này không có nhiều linh kiện kỳ quái phức tạp, cũng không có những đống rác chất như núi, thay vào đó là từng dãy lều kim loại nhỏ hẹp chen chúc trên nền đại điện trống, giống như giá hàng trong công ty hậu cần vậy.
Rõ ràng rồi.
Bệ và vách ngăn ở khu vực này đều đã bị gỡ bỏ, còn những túp lều kim loại kia thì làm bằng vật liệu đó.
Đám chuột đồng này như châu chấu vậy, nơi chúng đi qua đều trở nên hỗn độn.
Nếu tộc Ảnh Chỉ chỉ khoét hang ở rìa mê cung vi phạm luật kiến trúc, thì bọn này đang phá hoại trang trí, không màng đến tất cả mà dỡ bỏ toàn bộ trang bị cứng lẫn trang bị mềm trong mê cung, sau đó thay bằng phong cách của chúng.
La Viêm vốn tưởng đây là trại nuôi dưỡng, hỏi ra mới biết, đây là khu cư trú của lũ chuột đồng.
Hàng vạn con chuột đồng ăn uống ngủ nghỉ tại đây.
Chen chúc, hỗn loạn, không có chút trật tự nào... Ngay cả đám mỏ thử trong động Bắc Phong còn không bằng chúng.
Chuột đồng ở trên ném thức ăn thừa, phân và nước tiểu xuống, bao trùm lên lều kim loại phía dưới, lũ chuột phía dưới lại bò lên trên dựng lều mới, cứ thế luân hồi... Đến khi phân và nước tiểu của chúng chôn vùi hết lũ hàng xóm bên trên.
Mặc dù môi trường nơi này chật chội, nhưng không khiến bọn chúng cảm thấy ngột ngạt, ngược lại còn mang lại cho chúng cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chỉ có điều, thứ tự tự đút c**t nhau cùng cảm giác an toàn này, có lẽ chỉ có lũ chuột đồng mới có thể chịu đựng.
Đúng như La Viêm dự đoán.
Cái trò Nghị hội đối với người thấp bé thì có thể vừa, nhưng đối với lũ chuột đồng mắt nhìn cao hơn đầu thì vẫn là quá sức.
Chuyện đã đến lúc sinh tử tồn vong rồi mà vẫn không có ai chịu đứng ra gánh vác.
Mọi người hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là dẫn đường.
Cái mùi xú uế ngút trời kia làm Toa Lạp không khỏi nhíu mày, vô thức nhích lại gần sau lưng La Viêm… bởi vì chỉ ở đó là có chút mùi hương.
La Viêm cũng không muốn tiến lên thêm.
Vì hắn bất giác tự hỏi liệu có còn cần thiết không.
Tráng Tráng đi trước đột ngột dừng bước, run rẩy quay đầu nhìn La Viêm:
“Nghị Hội... Ở ngay phía trước, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự muốn qua đó sao? Ta không nhớ rõ hôm nay có họp hay không… Có thể là không có.”
Ngay khi nó dừng lại, lũ chuột đồng cũng từ trong bóng tối phía dưới các túp lều thò đầu ra, lo lắng nhìn bốn người xâm nhập.
Cũng giống lũ chuột đã chui ra từ bánh răng phía dưới, đối diện với người xâm nhập, chúng đều thúc thủ vô sách, căn bản không biết làm sao cho phải.
Nhìn vào một hàng dài những tấm bảng chi chít chữ "Chuột chũi lồng" cùng với một con đầu nhỏ trông thật kinh khủng kia, La Viêm cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục suy nghĩ sâu xa, mà dùng giọng điệu uy nghiêm chậm rãi mở miệng nói: "Không cần."
"Nếu ta đã đến đây mà bọn chúng còn chưa xuất hiện, vậy thì có nghĩa sự tồn tại của chúng vốn dĩ là một sai lầm, không nhất thiết phải xuất hiện trước mặt ta."
Giọng nói lạnh lẽo khiến Tráng Tráng run rẩy, chân tay lạnh buốt, câm như hến không dám hé răng nửa lời.
La Viêm dừng lại một chút, giơ đũa phép lên rót ma lực vào giọng nói, rồi từ tốn lên tiếng với khu dân cư trước mặt: "Khi ta bước vào nơi này, ta vô cùng kinh ngạc."
Giọng điệu bình thản, không hề có chút dao động, đám chuột đồng đang đứng vây xem cũng không biết hắn định làm gì, chỉ tò mò tiếp tục theo dõi.
Thấy ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, La Viêm không còn khách khí với lũ chuột nữa, ngữ khí băng giá tiếp tục: "Ta vô cùng kinh ngạc."
"Ta kinh ngạc rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, một lũ chuột hôi hám lại có thể biến cái mê cung của ta thành một đống hỗn độn xấu xí, bẩn thỉu như vậy!"
Thanh âm uy nghiêm tựa như gió rét căm căm mùa đông, không chút nể nang thổi vào mặt từng người chuột đồng.
Cái lạnh thấu xương phảng phất như ngấm vào tận tủy của mỗi con chuột, cũng đâm sâu vào trái tim chúng.
Kinh hoàng.
Phẫn nộ.
Nhưng rồi lại thờ ơ.
Đó là phản ứng của lũ chuột. Chúng tức giận vì bị coi là chuột, nhưng không hề dám manh động phản kháng, chỉ có thể run rẩy cúi gằm đầu.
Uy hiếp — đó là cách hữu hiệu nhất, ít tốn lời nhất để đối phó với đám nhát gan này. Hay nói cách khác, đây là biện pháp thuần phục bọn chúng hữu hiệu nhất.
La Viêm đảo mắt nhìn xung quanh. Không ngoài dự đoán, tất cả những ánh mắt chạm phải ánh mắt của hắn đều vội vàng khuất phục cúi đầu, sợ phải đối diện với hắn dù chỉ một giây.
Khẽ nhếch môi cười, La Viêm giống hệt một nhân vật phản diện thực thụ, dùng giọng điệu uy nghiêm tuyên bố kết cục của bộ lạc Thiết Nha.
"Chắc hẳn các ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, để ta nói rõ cho các ngươi nghe nhé."
"Nơi này là lãnh thổ của địa ngục, các ngươi chỉ là lũ khách xâm nhập, lũ chim tu hú chiếm tổ. Các ngươi không chỉ khiến nơi này trở nên hỗn loạn, còn phá nát những linh kiện lẽ ra phải phát huy tác dụng mạnh mẽ hơn thành phế phẩm, rồi biến thành những thứ rác rưởi mà các ngươi tự hào, thực chất lại buồn cười!"
"Ta không hứng thú đôi co với các ngươi, các ngươi chỉ có hai lựa chọn - thần phục, hoặc là chết."
"Ta cho các ngươi mười giây."
Vừa dứt lời, đũa phép trong tay La Viêm lóe lên ánh sáng xanh lục ma quái, vẻ tà ác thuần túy tựa như đến từ địa ngục sâu thẳm nhất.
Chứng kiến Ma Vương đại nhân chuẩn bị thi triển tà pháp vong linh, tất cả chuột đồng đều hoảng hồn, kêu la thất thanh kinh hãi.
Đối mặt với nguy cơ cái chết, cuối cùng cũng có kẻ phản ứng kịp, lập tức lao ra khỏi đám chuột, quỳ rạp xuống đất, gào thét lớn tiếng: "Ma Vương đại nhân vạn tuế!"
Thấy có kẻ mở đầu, đám chuột đồng đang co rúm trong những túp lều ván ép lập tức bắt chước theo, liên tiếp bò ra khỏi nhà, hoảng sợ dập đầu xuống đất.
"Ma Vương đại nhân vạn tuế! Ma Thần đại nhân vạn tuế! Địa ngục vạn tuế!"
"Bộ lạc Sắt, Thiết Nha xin vĩnh viễn trung thành! Vĩnh viễn thần phục ngài!"
"Từ nay về sau, ngài chính là Lãnh Chúa của chúng ta! Chúng ta thề chết cũng đi theo bước chân của ngài!"
Những tiếng hô hào vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn, qua những tiếng kêu hoảng sợ đó, La Viêm có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng trong thâm tâm chúng.
Đủ rồi. La Viêm dù sao cũng không định thực sự giết sạch lũ chuột. Thậm chí trước khi đến nơi này, hắn đã nghĩ đến việc có thể sử dụng bọn chúng.
Sau đội thi công của Ảnh Nhất tộc, đại mộ địa sẽ lại có thêm mấy đội trang trí thuần thục, cùng với những công tượng am hiểu điêu khắc minh văn lành nghề.
So với đám người chuột khó quản lý, chuột đồng vẫn có giá trị để giáo huấn.
"Rất tốt." Đối diện với đám chuột đồng đang cúi đầu xưng thần, La Viêm hài lòng gật đầu, dập tắt ánh sáng xanh lục trên đầu đũa phép.
"Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố giải tán hội nghị mười ba răng, thành lập hội nghị mới, nghị viên sẽ là lũ chuột kia..." Khi nói, La Viêm nhìn đám chuột nhỏ run rẩy sau lưng Tráng Tráng, rồi chuyển ánh mắt sang Tráng Tráng.
"Còn ngươi, từ nay về sau sẽ là tù trưởng của bộ lạc Thiết Nha, và thủ lĩnh của lũ tiểu tử này."
Tráng Tráng kinh ngạc nhìn La Viêm, chưa kịp hết bàng hoàng trước sự bổ nhiệm của vị đại nhân này, vội vàng dập đầu lĩnh mệnh.
"Tuân lệnh! Thưa đại nhân! Tráng Tráng nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, sẽ giáo huấn lũ nhóc này cho ngoan ngoãn."
Đám chuột đồng xung quanh đều ghen tị nhìn kẻ may mắn này, bao gồm cả những "cựu nghị viên" đang ẩn mình trong đám chuột, trong mắt đều lóe lên tia ghen tức.
Những con chuột đồng trước kia đã gạt hắn ra khỏi đàn giờ hận không thể xông lên xé nát hắn rồi thay thế vị trí của hắn.
Nhưng cũng chính vì thế, tên tiểu tử có tên Tráng Tráng kia lại càng thể hiện sự nhiệt tình hơn, đến mức đầu xù sắp cọ ra máu trên đất.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa liều mình thể hiện sự trung thành kia, La Viêm tán thưởng gật đầu, sau đó nhìn chúng nói câu cuối cùng:
"Ta hy vọng sự trung thành của các ngươi không chỉ dừng lại ở lời nói."
"Nếu các ngươi có bất kỳ sự hai lòng nào, ta sẽ cho các ngươi cảm nhận sâu sắc... Thế nào là đến chết cũng chỉ là một hy vọng xa vời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận