Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 168: Sức sản xuất ngọn lửa ngay tại nảy mầm (2)
Chương 168: Sức sản xuất ngọn lửa ngay tại nảy mầm (2)
Hắn vừa rồi cùng đám Ma Vương nanh vuốt đi săn trở về, hắn biết rõ những tên kia quả thật có chút của nả. Tỷ như, bọn chúng sẽ chôn dưới đất một loại thuốc nổ trông rất nhỏ nhưng uy lực rất mạnh, gây nổ rồi sẽ khiến những con mồi đang ngủ đông trong hang kinh hãi chạy ra, sau đó lũ tiểu Ác ma bay trên trời sẽ lần theo dấu chân của những con mồi kia. Cũng chính vì vậy, hắn không hề ngạc nhiên khi đám Ma Vương nanh vuốt móc ra những thứ hắn chưa từng thấy, chỉ tò mò vật kia rốt cuộc dùng như thế nào.
Thấy cuối cùng cũng có người tin lời mình nói, mặt đỏ bừng, Shep vội vàng ra dấu tay, hướng về phía người thợ săn giải thích cặn kẽ: "Cái đinh và ma tinh! Chỉ hai thứ này thôi! Ngươi nói vậy thì thứ đó đúng là có hơi giống súng kíp, nhưng tiếng động nhỏ hơn súng kíp nhiều! Đúng rồi, ta hình như còn nghe thấy tiếng xì hơi... Có lẽ nó nén khí bằng cách nào đó rồi bắn cái đinh ra!"
"Ma tinh?!" Người đàn ông có vẻ học thức đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không thể tin được lẩm bẩm, "Chuyện này sao có thể? Lại là ma tinh!"
Trước đây, hắn là thợ làm đèn nến cho lãnh chúa, đã từng thấy đèn ma tinh trong tòa thành của lãnh chúa. Ánh hào quang lấp lánh của vật đó, hắn cả đời cũng không thể nào quên được. Hắn vẫn còn nhớ rõ, người hầu trong thành kiêu ngạo và tự hào nói với hắn rằng, ngọn đèn như thủy tinh đó là kiệt tác của Người lùn, bên trong còn dùng những kỹ thuật tương tự như minh văn, nghe nói giá trị của nó có thể sánh với vàng có cùng trọng lượng!
Câu nói đó chưa chắc đã là sự thật. Nhưng từ vẻ mặt tự hào của người hầu kia, đủ để chứng minh ma pháp khí cụ dùng ma tinh vẫn còn tương đối hiếm thấy ở vương quốc Ryan.
Không chỉ riêng mình hắn kinh ngạc, một người bào chế thảo dược có vẻ lớn tuổi cũng lộ vẻ khó tin, cảm thán nói: "Ma Vương ơi... Bọn chúng lại cho ngươi dùng ma đạo khí!"
Thấy hai người kinh ngạc như vậy, Shep cũng giật mình, giọng nói nhỏ hẳn đi, khẽ hỏi: "Vật đó gọi là ma đạo khí sao?" Hắn không ngờ món đồ đó lại quý giá như vậy. Nghĩ đến ban ngày mình dùng nó cạch cạch một hồi, dùng xong lại vứt bừa ngoài công trường, lưng hắn liền đổ mồ hôi lạnh. Đợi sau khi về, hắn nhất định phải tìm một cái rương quý, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào, nâng niu cúng bái như báu vật!
Nhìn Shep rụt rè, người bào chế thảo dược lớn tuổi nhẹ gật đầu, thở dài: "Ta nghe nói những thứ tiêu hao ma tinh đều... Đương nhiên, cũng có một số nghe nói không cần ma tinh, mà cần người sử dụng tự có ma lực." Nói đến đây, vẻ mặt ông vẫn là sự khó tin, rồi thêm một câu: "Bọn chúng sao lại cho ngươi dùng thứ đồ quý giá như vậy? Hơn nữa cứ thế để ngươi dùng?"
Còn nửa câu nữa, ông giấu trong lòng không hỏi. Đó chính là: "Dựa vào cái gì?!"
"Ta cũng không biết... Vị đại nhân kia thậm chí còn để công cụ ở chỗ ta, đợi ta làm xong việc rồi cũng chưa lấy đi," Shep căng thẳng nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Bất quá có thứ đó, ba ngày việc ta chỉ dùng một ngày là xong! Có lẽ... Hắn là muốn ta làm nhanh một chút?"
Người thợ làm đèn và người bào chế thảo dược nhìn nhau, không nhịn được hỏi: "Ba ngày việc mà rút lại thành một ngày... Thứ đó thật sự thần kỳ như vậy sao?!"
Đám người tấm tắc kinh ngạc, nhao nhao tụm lại xì xào bàn tán. Nhưng đến đây, ngược lại không ai nghi ngờ lời Shep nói, dù sao chỉ trong một ngày mà lợp xong chuồng bò, thật sự nhanh đến mức không bình thường. Chuyện này không thể giải thích bằng một câu trời xui đất khiến!
Không xa bên cạnh đống lửa, một người thợ xây vừa ngồi xuống chưa lâu đã nghe thấy cuộc trò chuyện, không nhịn được quay đầu xen vào: "Chuyện này có gì lạ, chỉ là súng bắn đinh thôi mà... Lúc chúng ta làm việc còn gặp người lợi hại hơn nhiều."
Người thợ làm đèn trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Còn có người lợi hại hơn?!"
Thấy sự chú ý của mọi người dồn cả vào mình, người thợ xây cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh, khóe môi nhếch lên: "Cái loại xi măng làm từ tro núi lửa các ngươi biết chưa? Lãnh chúa toàn dùng để trát tường, đến chỗ này bọn chúng trực tiếp dùng ván gỗ quây lại thành ô vuông, ở giữa cắm mấy thanh sắt, sau đó đổ hỗn hợp bùn nhão đã trộn vào, đợi khi ván gỗ phá bỏ ra thì cứng như gạch vậy! Nói thật, ta làm thợ hồ bao nhiêu năm rồi, lần đầu thấy cách thi công này đấy!"
"Ta cũng thế..." Một người thợ xây khác cũng bày ra vẻ cảm khái, tiếp lời: "Mà bọn chúng mỗi một ô vuông đều cắm đến mấy cây sắt... Ta thật không hiểu bọn chúng lấy đâu ra nhiều sắt như vậy!"
Người thợ rèn đứng bên cạnh xen vào: "Sắt ư? Món đồ đó là thép! Từ một cái lò luyện lớn luyện ra, ta chính là người phụ trách giúp bọn chúng việc này!"
"Ngươi không cảm thấy đáng kinh ngạc hơn là cái đám xi măng kia sao?" Người thợ xây lên tiếng đầu tiên giành lời nói, lẩm bẩm: "Nơi này là khu mỏ, có sắt và than thì ta không lạ, nhưng núi lửa đâu ra?"
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói xen vào: "Có lẽ... nguyên liệu căn bản không phải là tro núi lửa đâu."
Người thợ xây sững lại, dừng câu chuyện. Những người xung quanh cũng sửng sốt, từng ánh mắt nhìn về phía hắn. "Nguyên liệu không phải tro núi lửa?" "Vậy là cái gì? Đất sét ư?"
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cậu ta có chút ngại ngùng, ấp úng nói: "Ta cũng không biết... nhưng ta thấy nguyên liệu có vẻ như là một loại đá, bọn chúng đập nát nó, sau đó kéo vào một cái lò lớn, giống như lò luyện thép, đốt xong thì thành tro. Đúng rồi, lúc bọn chúng đập những thứ đó còn dùng một loại búa đặc biệt, loại tự có động lực ấy."
Nửa câu sau của cậu ta đã không còn ai để ý nữa. Dù sao cái thứ súng bắn đinh, người ngồi đây đều đã nghe nói qua, cái búa tự có động lực có vẻ cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc. So sánh lại thì chuyện dùng đá để làm xi măng còn kinh người hơn nhiều.
Ở khu vực Hoàng Hôn tỉnh, xi măng về cơ bản do Người lùn của Hoàng Đồng quan khống chế, nó là mặt hàng thương mại xuất khẩu chính giống như các kim loại quý khác. Tuy mọi người ngồi đây đều không biết giá xi măng bán bao nhiêu, nhưng đến cả lãnh chúa còn không nỡ dùng vật liệu đó thì cũng có thể tưởng tượng nó đắt giá đến nhường nào.
Mà ở đây, đám Ma Vương nanh vuốt không chỉ dùng xi măng để thay thế đá, thậm chí còn để cho bọn họ, những kẻ mới đến đây lang thang này dùng để lợp nhà! Chuyện này giống như Ma Vương đại nhân không chỉ có pháp thuật biến đá thành vàng, thậm chí còn dùng vàng làm bát cho những người nghèo như bọn họ ăn cơm... Không cần người ngoài nghĩ, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đây đúng là sự xa hoa lãng phí!
Trầm mặc hồi lâu, Shep cảm khái: "Có lẽ đây chính là thuật Luyện Kim trong truyền thuyết..."
Người thợ săn ngồi bên cạnh tán thành gật đầu: "Ta nghe nói Ma Vương đại nhân là Vong linh pháp sư... Vị đại nhân kia chắc là biết đấy nhỉ?"
Lời hắn vừa dứt, một người đàn ông để râu quai nón bên cạnh đã phán một câu: "Ngươi bị ngốc à! Chuyện nhỏ nhặt này sao cần vị đại nhân kia phải tự mình ra tay, thuộc hạ của hắn làm là được rồi!"
Người thợ săn đỏ mặt, giải thích: "Ta là ý đó... Ma Vương đại nhân biết mấy thứ này, đám nanh vuốt của hắn đương nhiên cũng biết!"
Mọi người nhao nhao bàn tán, chia sẻ những điều đã thấy cả ngày ở doanh trại này, cùng những món đồ chơi lớn nhỏ khó tin mà họ đã thấy khi lũ Ma Vương nanh vuốt làm việc. Và những người không nói chuyện với nhau thì không hay biết, càng trao đổi mới phát hiện nơi này, Đại Mộ Địa này còn kinh ngạc hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Súng bắn đinh chỉ là trò trẻ con. Sắt thép của chúng không phải luyện ra mà là ép, cắt gọt thành hình. Vải vóc của chúng không phải dùng nhân lực dệt ra mà là dùng hơi nước để khu động máy móc dệt với tốc độ kinh người. Còn có những cây nông nghiệp trồng trong phòng, những người đá có thể đẩy xẻng cày đất, những nhện đất có thể đào khoáng, vận chuyển đất đá...
Càng nhiều lời đồn đại thì càng mơ hồ, càng kể càng thêm phi lý, và sự khâm phục cùng kính ngưỡng của mọi người đối với Ma Vương bệ hạ cũng từ những dòng suối nhỏ biến thành cả dòng sông lớn.
"Ta thật sự thấy đổ mồ hôi hột cho vị lãnh chúa ở đây..." Nghe mọi người miêu tả sống động, Sát kiếm Brook không nhịn được nói.
"Việc gì phải đổ mồ hôi hột cho lão già đó," Shep bật cười, có chút hả hê nói, "Ta hiện tại chỉ muốn xem bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của hắn!"
"Rồi sẽ có ngày thôi," người thợ săn vừa cười vừa nói: "Ta dám cá là, đợi khi mùa đông này qua đi, lúc hắn nhìn thấy sau mông mình có thêm một thành bang ngang bằng Ma Vương thành thì đừng nói là mồ hôi nhễ nhại, không chừng còn phải sợ tè ra quần ngay tại chỗ!"
"Ha ha ha!" Mọi người cười ồ lên, nhưng có người lý trí lắc đầu: "Điều đó cũng hơi quá rồi, ở đây chỉ có hai, ba trăm người, tường rào cũng chỉ cao hai, ba mét, hơn nữa vẫn làm bằng gỗ. Nếu ta là hắn, chắc cũng chẳng để ý nơi này đâu."
"Hai, ba trăm người chỉ là hiện tại thôi, rất nhanh nữa sẽ có nhiều người hơn!" Người thợ săn cười vỗ vai người kia, đối diện với những người đang ngồi quanh đống lửa, dùng giọng chắc chắn nói: "Đừng quên bọn chúng đã đưa chúng ta đến đây bằng cách nào!"
Hắn vừa rồi cùng đám Ma Vương nanh vuốt đi săn trở về, hắn biết rõ những tên kia quả thật có chút của nả. Tỷ như, bọn chúng sẽ chôn dưới đất một loại thuốc nổ trông rất nhỏ nhưng uy lực rất mạnh, gây nổ rồi sẽ khiến những con mồi đang ngủ đông trong hang kinh hãi chạy ra, sau đó lũ tiểu Ác ma bay trên trời sẽ lần theo dấu chân của những con mồi kia. Cũng chính vì vậy, hắn không hề ngạc nhiên khi đám Ma Vương nanh vuốt móc ra những thứ hắn chưa từng thấy, chỉ tò mò vật kia rốt cuộc dùng như thế nào.
Thấy cuối cùng cũng có người tin lời mình nói, mặt đỏ bừng, Shep vội vàng ra dấu tay, hướng về phía người thợ săn giải thích cặn kẽ: "Cái đinh và ma tinh! Chỉ hai thứ này thôi! Ngươi nói vậy thì thứ đó đúng là có hơi giống súng kíp, nhưng tiếng động nhỏ hơn súng kíp nhiều! Đúng rồi, ta hình như còn nghe thấy tiếng xì hơi... Có lẽ nó nén khí bằng cách nào đó rồi bắn cái đinh ra!"
"Ma tinh?!" Người đàn ông có vẻ học thức đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không thể tin được lẩm bẩm, "Chuyện này sao có thể? Lại là ma tinh!"
Trước đây, hắn là thợ làm đèn nến cho lãnh chúa, đã từng thấy đèn ma tinh trong tòa thành của lãnh chúa. Ánh hào quang lấp lánh của vật đó, hắn cả đời cũng không thể nào quên được. Hắn vẫn còn nhớ rõ, người hầu trong thành kiêu ngạo và tự hào nói với hắn rằng, ngọn đèn như thủy tinh đó là kiệt tác của Người lùn, bên trong còn dùng những kỹ thuật tương tự như minh văn, nghe nói giá trị của nó có thể sánh với vàng có cùng trọng lượng!
Câu nói đó chưa chắc đã là sự thật. Nhưng từ vẻ mặt tự hào của người hầu kia, đủ để chứng minh ma pháp khí cụ dùng ma tinh vẫn còn tương đối hiếm thấy ở vương quốc Ryan.
Không chỉ riêng mình hắn kinh ngạc, một người bào chế thảo dược có vẻ lớn tuổi cũng lộ vẻ khó tin, cảm thán nói: "Ma Vương ơi... Bọn chúng lại cho ngươi dùng ma đạo khí!"
Thấy hai người kinh ngạc như vậy, Shep cũng giật mình, giọng nói nhỏ hẳn đi, khẽ hỏi: "Vật đó gọi là ma đạo khí sao?" Hắn không ngờ món đồ đó lại quý giá như vậy. Nghĩ đến ban ngày mình dùng nó cạch cạch một hồi, dùng xong lại vứt bừa ngoài công trường, lưng hắn liền đổ mồ hôi lạnh. Đợi sau khi về, hắn nhất định phải tìm một cái rương quý, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào, nâng niu cúng bái như báu vật!
Nhìn Shep rụt rè, người bào chế thảo dược lớn tuổi nhẹ gật đầu, thở dài: "Ta nghe nói những thứ tiêu hao ma tinh đều... Đương nhiên, cũng có một số nghe nói không cần ma tinh, mà cần người sử dụng tự có ma lực." Nói đến đây, vẻ mặt ông vẫn là sự khó tin, rồi thêm một câu: "Bọn chúng sao lại cho ngươi dùng thứ đồ quý giá như vậy? Hơn nữa cứ thế để ngươi dùng?"
Còn nửa câu nữa, ông giấu trong lòng không hỏi. Đó chính là: "Dựa vào cái gì?!"
"Ta cũng không biết... Vị đại nhân kia thậm chí còn để công cụ ở chỗ ta, đợi ta làm xong việc rồi cũng chưa lấy đi," Shep căng thẳng nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Bất quá có thứ đó, ba ngày việc ta chỉ dùng một ngày là xong! Có lẽ... Hắn là muốn ta làm nhanh một chút?"
Người thợ làm đèn và người bào chế thảo dược nhìn nhau, không nhịn được hỏi: "Ba ngày việc mà rút lại thành một ngày... Thứ đó thật sự thần kỳ như vậy sao?!"
Đám người tấm tắc kinh ngạc, nhao nhao tụm lại xì xào bàn tán. Nhưng đến đây, ngược lại không ai nghi ngờ lời Shep nói, dù sao chỉ trong một ngày mà lợp xong chuồng bò, thật sự nhanh đến mức không bình thường. Chuyện này không thể giải thích bằng một câu trời xui đất khiến!
Không xa bên cạnh đống lửa, một người thợ xây vừa ngồi xuống chưa lâu đã nghe thấy cuộc trò chuyện, không nhịn được quay đầu xen vào: "Chuyện này có gì lạ, chỉ là súng bắn đinh thôi mà... Lúc chúng ta làm việc còn gặp người lợi hại hơn nhiều."
Người thợ làm đèn trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Còn có người lợi hại hơn?!"
Thấy sự chú ý của mọi người dồn cả vào mình, người thợ xây cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh, khóe môi nhếch lên: "Cái loại xi măng làm từ tro núi lửa các ngươi biết chưa? Lãnh chúa toàn dùng để trát tường, đến chỗ này bọn chúng trực tiếp dùng ván gỗ quây lại thành ô vuông, ở giữa cắm mấy thanh sắt, sau đó đổ hỗn hợp bùn nhão đã trộn vào, đợi khi ván gỗ phá bỏ ra thì cứng như gạch vậy! Nói thật, ta làm thợ hồ bao nhiêu năm rồi, lần đầu thấy cách thi công này đấy!"
"Ta cũng thế..." Một người thợ xây khác cũng bày ra vẻ cảm khái, tiếp lời: "Mà bọn chúng mỗi một ô vuông đều cắm đến mấy cây sắt... Ta thật không hiểu bọn chúng lấy đâu ra nhiều sắt như vậy!"
Người thợ rèn đứng bên cạnh xen vào: "Sắt ư? Món đồ đó là thép! Từ một cái lò luyện lớn luyện ra, ta chính là người phụ trách giúp bọn chúng việc này!"
"Ngươi không cảm thấy đáng kinh ngạc hơn là cái đám xi măng kia sao?" Người thợ xây lên tiếng đầu tiên giành lời nói, lẩm bẩm: "Nơi này là khu mỏ, có sắt và than thì ta không lạ, nhưng núi lửa đâu ra?"
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói xen vào: "Có lẽ... nguyên liệu căn bản không phải là tro núi lửa đâu."
Người thợ xây sững lại, dừng câu chuyện. Những người xung quanh cũng sửng sốt, từng ánh mắt nhìn về phía hắn. "Nguyên liệu không phải tro núi lửa?" "Vậy là cái gì? Đất sét ư?"
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cậu ta có chút ngại ngùng, ấp úng nói: "Ta cũng không biết... nhưng ta thấy nguyên liệu có vẻ như là một loại đá, bọn chúng đập nát nó, sau đó kéo vào một cái lò lớn, giống như lò luyện thép, đốt xong thì thành tro. Đúng rồi, lúc bọn chúng đập những thứ đó còn dùng một loại búa đặc biệt, loại tự có động lực ấy."
Nửa câu sau của cậu ta đã không còn ai để ý nữa. Dù sao cái thứ súng bắn đinh, người ngồi đây đều đã nghe nói qua, cái búa tự có động lực có vẻ cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc. So sánh lại thì chuyện dùng đá để làm xi măng còn kinh người hơn nhiều.
Ở khu vực Hoàng Hôn tỉnh, xi măng về cơ bản do Người lùn của Hoàng Đồng quan khống chế, nó là mặt hàng thương mại xuất khẩu chính giống như các kim loại quý khác. Tuy mọi người ngồi đây đều không biết giá xi măng bán bao nhiêu, nhưng đến cả lãnh chúa còn không nỡ dùng vật liệu đó thì cũng có thể tưởng tượng nó đắt giá đến nhường nào.
Mà ở đây, đám Ma Vương nanh vuốt không chỉ dùng xi măng để thay thế đá, thậm chí còn để cho bọn họ, những kẻ mới đến đây lang thang này dùng để lợp nhà! Chuyện này giống như Ma Vương đại nhân không chỉ có pháp thuật biến đá thành vàng, thậm chí còn dùng vàng làm bát cho những người nghèo như bọn họ ăn cơm... Không cần người ngoài nghĩ, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đây đúng là sự xa hoa lãng phí!
Trầm mặc hồi lâu, Shep cảm khái: "Có lẽ đây chính là thuật Luyện Kim trong truyền thuyết..."
Người thợ săn ngồi bên cạnh tán thành gật đầu: "Ta nghe nói Ma Vương đại nhân là Vong linh pháp sư... Vị đại nhân kia chắc là biết đấy nhỉ?"
Lời hắn vừa dứt, một người đàn ông để râu quai nón bên cạnh đã phán một câu: "Ngươi bị ngốc à! Chuyện nhỏ nhặt này sao cần vị đại nhân kia phải tự mình ra tay, thuộc hạ của hắn làm là được rồi!"
Người thợ săn đỏ mặt, giải thích: "Ta là ý đó... Ma Vương đại nhân biết mấy thứ này, đám nanh vuốt của hắn đương nhiên cũng biết!"
Mọi người nhao nhao bàn tán, chia sẻ những điều đã thấy cả ngày ở doanh trại này, cùng những món đồ chơi lớn nhỏ khó tin mà họ đã thấy khi lũ Ma Vương nanh vuốt làm việc. Và những người không nói chuyện với nhau thì không hay biết, càng trao đổi mới phát hiện nơi này, Đại Mộ Địa này còn kinh ngạc hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Súng bắn đinh chỉ là trò trẻ con. Sắt thép của chúng không phải luyện ra mà là ép, cắt gọt thành hình. Vải vóc của chúng không phải dùng nhân lực dệt ra mà là dùng hơi nước để khu động máy móc dệt với tốc độ kinh người. Còn có những cây nông nghiệp trồng trong phòng, những người đá có thể đẩy xẻng cày đất, những nhện đất có thể đào khoáng, vận chuyển đất đá...
Càng nhiều lời đồn đại thì càng mơ hồ, càng kể càng thêm phi lý, và sự khâm phục cùng kính ngưỡng của mọi người đối với Ma Vương bệ hạ cũng từ những dòng suối nhỏ biến thành cả dòng sông lớn.
"Ta thật sự thấy đổ mồ hôi hột cho vị lãnh chúa ở đây..." Nghe mọi người miêu tả sống động, Sát kiếm Brook không nhịn được nói.
"Việc gì phải đổ mồ hôi hột cho lão già đó," Shep bật cười, có chút hả hê nói, "Ta hiện tại chỉ muốn xem bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của hắn!"
"Rồi sẽ có ngày thôi," người thợ săn vừa cười vừa nói: "Ta dám cá là, đợi khi mùa đông này qua đi, lúc hắn nhìn thấy sau mông mình có thêm một thành bang ngang bằng Ma Vương thành thì đừng nói là mồ hôi nhễ nhại, không chừng còn phải sợ tè ra quần ngay tại chỗ!"
"Ha ha ha!" Mọi người cười ồ lên, nhưng có người lý trí lắc đầu: "Điều đó cũng hơi quá rồi, ở đây chỉ có hai, ba trăm người, tường rào cũng chỉ cao hai, ba mét, hơn nữa vẫn làm bằng gỗ. Nếu ta là hắn, chắc cũng chẳng để ý nơi này đâu."
"Hai, ba trăm người chỉ là hiện tại thôi, rất nhanh nữa sẽ có nhiều người hơn!" Người thợ săn cười vỗ vai người kia, đối diện với những người đang ngồi quanh đống lửa, dùng giọng chắc chắn nói: "Đừng quên bọn chúng đã đưa chúng ta đến đây bằng cách nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận