Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 103: Đến từ Hỗn Độn âm mưu đem thôn phệ mỗi người (1)

Chương 103: Đến từ Hỗn Độn âm mưu thôn phệ tất cả (1)
Nơi sâu trong Rừng Mê Vụ, sào huyệt của Tinh Linh Bóng Đêm, bên trong căn lều da thú nhỏ bé.
Chỉ thấy một tư tế niên kỷ trung niên với đôi mắt bị quấn vải đen đang ngồi xếp bằng giữa một đám Tinh Linh Bóng Đêm, miệng lẩm nhẩm những chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Những trang sức treo trên trường bào của hắn như chuông gió, theo cử động nhẹ nhàng của thân thể mà phát ra tiếng leng keng, giai điệu kỳ dị ấy tựa hồ đang làm nhạc đệm cho những chú ngữ của hắn.
Cũng đúng lúc này, hắn đột ngột ngẩng đầu, hướng ánh mắt bị che khuất về phía căn cứ của loài người. Sau đó mũi hắn nhẹ nhàng giật giật, tựa như ngửi thấy được một mùi khó ngửi, đôi lông mày thưa thớt dần dần xoắn lại thành một sợi dây thừng.
Rất lâu sau.
Vị tư tế kia dùng giọng khàn khàn lên tiếng:
“Là Hỗn Độn…”
Hỗn Độn!
Nghe thấy điều đó, đám Tinh Linh Bóng Đêm trong lều đều xôn xao náo động, thần sắc khác nhau hiện lên trên từng khuôn mặt, hoặc kinh hoảng, hoặc sợ hãi, hoặc không biểu tình.
Loài người sinh ra rồi lại chết đi có lẽ đã lãng quên sự đáng sợ của nó, nhưng bọn hắn thì vĩnh viễn không thể quên được sức mạnh thôn phệ tất cả kia.
Im lặng một hồi lâu, vị tư tế ngồi ở giữa lều tiếp tục nói bằng giọng cay đắng:
"Trật tự Mê Cung đã khuyết vị quá lâu… Trong hư không, ngoại thần cuối cùng vẫn là theo dõi chúng ta."
“Lần này giáng xuống là Quỷ Quyệt Sương Mù Norville… Nó là một thể sương mù được tạo thành từ hàng vạn khuôn mặt vặn vẹo cùng những cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc, mỗi một khuôn mặt trong lớp sương khói đó đều đang thì thầm những cơn ác mộng. Ngoại hình của nó không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, bất kỳ ai nhìn thấy nó đều không kìm được mà lâm vào đó… Bao gồm cả ta.”
Nói đến đây, trên mặt vị tư tế hiện lên một vòng tái nhợt, ngay cả chút màu máu còn sót lại cũng lộ ra vẻ kinh hãi sâu sắc.
"Ta không thể nhìn trộm nó quá lâu, nghi thức đã bắt đầu… Ta chỉ có thể nhìn thấy được chừng đó."
Dứt lời, tư tế không nói gì thêm.
Đám Tinh Linh Bóng Đêm ngồi quây quanh trong lều trao đổi ánh mắt kinh nghi, nhỏ giọng bàn tán.
"Vì sao lại là ở chỗ chúng ta?!"
"Chẳng lẽ tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Mê Cung không hỗn loạn hơn chúng ta sao?"
“Ta đã sớm nói rồi… Không nên giữ lại đám nhân loại kia.”
"Vậy chúng ta có thể làm gì? Giết bọn chúng, rồi dẫn tới càng nhiều người hơn đến giết chúng ta sao?"
"Nơi này là quê hương cuối cùng của chúng ta… Chúng ta không thể mất cả mảnh rừng cuối cùng này!"
Nghe các tộc nhân trò chuyện, vị tộc trưởng trẻ tuổi im lặng không nói, chỉ đưa mắt về phía cây trượng khô đặt trên đầu gối hắn.
Hình dáng khô héo của nó tựa như một con rắn chết, nhưng điều đáng kinh ngạc là, nó lại chậm rãi mở miệng.
"Emond… Nói cho ta biết, ai là sứ đồ của hắn, ai là kẻ cuồng ngôn."
Emond là tên của vị tư tế kia.
Nghe cây trượng khô phát ra âm thanh, vị tư tế bịt mắt lộ ra vẻ đắng chát thậm chí cả tuyệt vọng.
"Tất cả… Mọi người… "
"Tất cả mọi người ở trấn nhỏ đó đều là như vậy."
Trong lều vải lại yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu không có âm thanh nào.
Không biết bao lâu sau, cây trượng khô phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
"...Chỉ có thể giết hết bọn chúng."
Cách nhanh nhất để tiêu diệt một âm mưu, là cùng nhau tiêu diệt cả mảnh đất đã ươm mầm cho âm mưu đó.
Nó biết làm như vậy là quá cực đoan.
Nhưng đây gần như là cách duy nhất không gây họa vào thân, mà có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Điều phiền phức duy nhất là, làm như vậy có thể mang đến những phiền phức mới.
Loài người có lẽ đã không nhớ đến mối hận cũ với Hỗn Độn, nhưng nhất định sẽ ghi nhớ những thù hận mới vừa xảy ra.
Đáng buồn là, nó thậm chí không thể xác định được liệu đây có phải là một phần trong kế hoạch của Quỷ Quyệt Sương Mù hay không.
Có lẽ ngay cả quyết định của nó lúc này, cũng nằm trong cái gọi là kế hoạch đó...
Lúc này, một khe hở hiện ra trên rèm cửa lều, một Tinh Linh Bóng Đêm khoác áo choàng quỳ một gối bên cạnh tộc trưởng.
"… Ma Vương không hướng về phía chúng ta, mà là đi thẳng đến căn cứ của loài người.”
Nghe thấy câu này, trên mặt tất cả Tinh Linh Bóng Đêm trong lều đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bao gồm cả tộc trưởng mặt không cảm xúc lúc trước.
Thậm chí bao gồm cả vị tư tế bịt mắt.
Rõ ràng, hành động của vị đại nhân kia đã vượt quá dự liệu của tất cả bọn họ.
“Ma Vương?”
“Đi đến căn cứ loài người?!”
“Hắn điên rồi sao?”
Trong lều xì xào bàn tán ầm ĩ.
Nghe tộc nhân nghị luận, người trinh sát kia im lặng một lát, hạ giọng nói tiếp.
"Hắn đã điều chỉnh lại dung mạo của mình, hơn nữa có lẽ loài người cũng không biết hắn có dáng vẻ như thế nào…"
Khác với Tinh Linh Bóng Đêm, con người không nhận diện nhau bằng mùi cơ thể, mà chủ yếu dựa vào vẻ bề ngoài.
Ít nhất, từ phản ứng của những mạo hiểm giả kia có thể thấy, những người đó không hề biết hắn là Ma Vương.
Dừng một chút, nàng tiếp tục.
"Hơn nữa, ta nghĩ hắn làm vậy có lẽ có lý do riêng."
Vị tộc trưởng luôn im lặng khẽ gật đầu, suy nghĩ một hồi lâu, nhẹ giọng phân phó.
"Helen, ngươi và Shirley tiếp tục quan sát, có bất cứ tin tức gì mới lập tức báo cáo cho ta.”
"Vâng."
Người trinh sát khoác áo choàng khẽ cúi đầu, xoay người biến mất ở lối vào lều.
Sau khi giao phó mệnh lệnh xong, tộc trưởng trẻ tuổi cầm cây trượng khô, chậm rãi đứng lên từ dưới đất.
Thấy tộc trưởng đứng dậy, những Tinh Linh Bóng Đêm xung quanh cũng giống như vậy, nhao nhao đứng lên.
"Chư vị, mọi người đều đã nghe thấy, Hỗn Độn đang thẩm thấu vào gia viên của chúng ta."
"Nếu chúng ta không làm gì, nơi này sẽ biến thành một sa mạc Thứ Nguyên thứ hai, trở thành tâm bão mới."
"Mối hận giữa chúng ta với thế giới trên mặt đất vẫn chưa được thanh toán, nhưng dù thế nào chúng ta cũng không thể mất đi khu rừng này."
"Nếu thật sự đến lúc phải xuất thủ, chúng ta nhất định phải đưa ra quyết định."
"Dù đó là một nỗi đau thương thảm."
...
Thị trấn nhỏ trong sương mù giống như một hòn đảo hoang tách biệt với thế gian ồn ào, hoặc như một tảng đá ngầm trong cơn bão tố.
Giờ phút này, các mạo hiểm giả trong thị trấn nhỏ không hề hay biết, thứ đang bao phủ bọn họ không chỉ là màn sương trắng trong mê cung, mà còn là nỗi lo lắng đến từ trong hư không.
Dân cư thường trú của Thị trấn Mê Vụ không nhiều, ngoài những thương nhân và công nhân ra thì hầu như chỉ là các mạo hiểm giả cùng những người có liên quan đến mạo hiểm giả.
Trên bức tường rào gỗ cao hai người, những lính canh thuê đeo súng kíp đang ngáp ngắn ngáp dài tuần tra, những lính canh đứng ở tháp canh thì lần lượt kiểm tra những mạo hiểm giả tiến vào thị trấn nhỏ.
Vì nguyên nhân kết giới nên bình thường ma vật sẽ không đến gần nơi này.
Bình thường mà nói bọn họ chỉ cần đề phòng những thứ giống người mà không phải người mà thôi.
Ở trạm gác cổng dán một tờ lệnh truy nã.
Điều khiến La Viêm vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ chính là, trên tờ giấy kia vẽ lại chính khuôn mặt hắn ——
【Lệnh truy nã của Lôi Minh Thành, tội phạm số một Miranda.
Tội danh: Tội mưu sát, tội xúc phạm thi thể
Ghi chú: Kẻ này mang trên mình 27 mạng người, thủ đoạn gây án cực kỳ hung tàn, còn có vài tên đồng bọn, đồng thời còn khả nghi đã giết mục sư tập sự Bond để giả mạo thân phận hoạt động. Nếu có bất cứ manh mối nào, xin lập tức báo cáo với cục an ninh hoặc kỵ sĩ đoàn!】
Giống như tờ báo của Ma Đô, chân dung trên lệnh truy nã là động thái, thậm chí nụ cười tao nhã lịch sự kia cũng giống y đúc chính mình.
Thế nhưng tại sao?
Nhìn lệnh truy nã của chính mình, trên mặt La Viêm không tự chủ mang theo một tia nghi hoặc.
Theo lý mà nói, những người nhớ rõ hình dáng của mình hoặc là bị nhốt trong phòng tối, hoặc là người hầu của hắn.
Trừ khi ——
Một gương mặt quen thuộc mà xa lạ hiện lên trong đầu, trên mặt La Viêm dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thì ra là thế.
Là tên kia —— Đội trưởng kỵ sĩ đoàn Tam Xoa Kích, người từng cùng Sarah và hắn gặp nhau một lần trong mê cung Mel · White!
“Gã này đang bắt loạn người à.”
La Viêm kinh ngạc nhìn sang tờ lệnh truy nã bên cạnh.
Quả nhiên!
Bên cạnh tờ lệnh truy nã được vẽ vời kỹ lưỡng kia, còn dán một bức chân dung khác.
Người trong bức vẽ không ai khác chính là Sarah, người đã cùng xuất hiện với hắn lúc đó!
Chỉ có điều cái tên ghi bên dưới lại là Chris… Không biết gia hỏa không may đó bị liên lụy như thế nào, nhưng có lẽ nàng lại vì bị nhốt trong phòng tối của Đại Mộ Địa mà vô tình nhặt lại được mạng sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận