Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc

Chương 4: Nhường thế giới cảm thụ thống khổ đi! (1)

Chương 4: Để thế giới cảm nhận thống khổ đi!
Ma Đô, khu Tây, thánh đường phố Elm.
Một mục sư Ám Ảnh khoác áo bào đen, cùng một người đàn ông quần áo lộng lẫy sóng vai ngồi trên ghế dài trong đại sảnh thánh đường.
Những tín đồ qua lại trong đại sảnh thánh đường liên tục hướng người đàn ông quần áo lộng lẫy hành lễ, chỉ vì vẻ ngoài tuấn tú như điêu khắc của hắn thực sự không bình thường.
Ở Địa Ngục, dung mạo thế này thường chỉ xuất hiện trên người Mị Ma hoặc Huyết tộc.
Mà xét đến việc mục sư Ám Ảnh bài xích Mị Ma, thân phận của người đàn ông dường như đã rõ, chỉ còn lại một khả năng.
"Gần đây hắn sống thế nào?"
"Tạm được thôi... Một 'cô nhi' thì có thể sống thế nào? Ngài Roxay đáng kính không thể tưởng tượng nổi sao, nơi đó vốn là nơi đào tạo Ma Vương."
"Ta biết, việc dạy ở đó rất nghiêm khắc..."
"Không chỉ là nghiêm khắc, học sinh học ở đó phần lớn đều là ác ma cao cấp có thân phận hiển hách như ngài. Là một con người có 'huyết thống thuần khiết', ở đó hắn không chỉ phải học kiến thức mà còn phải cẩn thận để không trở thành con mồi cho những ác ma khác."
Nghe ra sự không vui và khiển trách trong giọng nói, Roxay Colin hơi bối rối, nhưng vẫn bản năng muốn giải thích cho sự vô trách nhiệm của mình.
"Thật tình... ta không ngờ hắn sẽ đi theo con đường này, thật ra ta muốn tiến cử hắn giống như Tiffany, trở thành nhân viên thần chức phụng sự Ma Thần bệ hạ hơn."
Cảm nhận được ánh mắt mang theo sát khí của người bên cạnh, Roxay không kìm được run cổ, thức thời ngừng câu chuyện.
Dù là công tước Huyết tộc cao quý, nhưng trước mặt vị mục sư Ám Ảnh này hắn cũng không có mấy phần khí thế.
Chuyện này không liên quan đến thực lực hay địa vị.
Chủ yếu là vì vị mục sư già nua này là dưỡng phụ của người yêu đã khuất của hắn, nói cách khác chính là nhạc phụ tương lai của hắn.
Không chỉ vậy, sau khi người yêu hắn chết vì căn bệnh ma pháp khó chữa, hắn còn mặt dày xin vị "nhạc phụ" dung chứa mình và kết tinh tình yêu - La Viêm.
Dù ở Địa Ngục, con riêng cũng là một điều ám muội, nhất là con riêng của nhân viên thần chức.
Nhưng thực tế hắn không có lựa chọn.
Sinh ra trong gia tộc danh giá Colin, ngay cả là công tước Huyết tộc cũng có nhiều lúc không thể làm chủ.
Các trưởng lão gia tộc và tộc trưởng sẽ không chấp nhận cho hắn đón một đứa con riêng về làm loãng dòng máu cao quý của nhà Colin, cả Địa Ngục không ai cuồng si dòng máu hơn Huyết tộc.
Và sau khi Tiffany qua đời không lâu, Roxay bị cha ép cưới con gái trưởng của gia tộc chi thứ, giờ đã có một trai một gái.
"Trở thành nhân viên thần chức... Ha ha, thánh điện Ma Thần gần thành hậu cung nuôi con riêng của lũ các ngươi rồi!"
Geoffrey thở dài, dù trong lòng xem thường gã này nhưng cũng không muốn trách mắng nhiều... Dù sao việc đó chẳng có ý nghĩa gì.
Những lời nên nói, mười tám năm trước hắn đã nói vài lần, thực sự không muốn lặp lại.
Im lặng một lát, mục sư già chậm rãi lên tiếng.
"La Viêm... nó là một đứa trẻ rất cố gắng, nó có suy nghĩ của riêng mình, cũng rất chủ kiến, thậm chí ngay cả tên cũng là nó tự đặt cho mình. Vì ngươi đã quyết định không để nó cuốn vào chuyện của nhà Colin, ta mong ngươi nói được làm được, đừng can thiệp vào sự phát triển của nó."
"Ta biết, ta biết."
Roxay cười có chút yếu ớt, nhìn về tượng thần trong thánh điện, trong mắt có chút rã rời nhưng cũng có vài phần tự hào.
"Thật tình, ta cũng rất bất ngờ, nó cố gắng và xuất sắc hơn tưởng tượng của ta. Dù tài năng ma pháp không thể, nhưng ở một nơi như học viện Ma Vương mà thành tích của nó lại có thể tuyệt đối, hơn nữa liên tiếp hai năm... Biết đâu nó còn thích hợp làm gia chủ đời sau hơn ta."
Dù Huyết tộc là bất tử nhưng gia chủ cũng không thể cứ mãi làm.
Cứ mỗi một thế kỷ, gia chủ sẽ nhường tước vị thân vương tượng trưng cho vị thế của gia chủ cho người kế vị, còn mình thì vào hội trưởng lão vinh dự.
Cũng chính vì chế độ này, dẫn đến việc gia chủ năm mươi năm đầu hầu như không có thực quyền, sau năm mươi năm thì cơ bản cũng ở trạng thái cộng trị với hội trưởng lão.
Mà những gia chủ như hắn, rất có thể cả trăm năm chỉ là quân cờ của hội trưởng lão... cho đến khi con trai hắn trở thành gia chủ đời sau, vì cha chú suy yếu mà bị động trở thành thân vương Huyết tộc mạnh mẽ.
Nhìn người đàn ông thiếu quyết đoán này, Geoffrey bình tĩnh nói.
"Ta nhắc lại lần nữa, ngươi đã nói sẽ không để nó dính vào tranh đấu của nhà Colin."
Lúc này, một con dơi bay từ cửa lớn thánh đường vào, chính xác đậu bên cạnh ghế dài.
Thấy ống đồng trên chân dơi, Geoffrey đưa tay tháo xuống, lấy thư ra và nhét một phiếu thưởng vào trong, coi như thù lao đưa tin.
Nhìn dơi vỗ cánh bay đi, Geoffrey mở thư trong tay ra đọc đến cuối, trên mặt nở nụ cười, sau đó đưa cho Roxay đang ngồi bên cạnh.
"Thư của con trai ngươi, ta muốn đọc cho ngươi... nhưng thôi tự ngươi xem đi."
Roxay nhận thư cẩn trọng mở ra.
Khi đọc được chuyện La Viêm vì xông pha nhận nhiệm vụ đảm nhận Ma Vương mà được Vu Yêu Bán Thần thưởng thức, được đề cử cho nội các ủy thác trách nhiệm, cả người hắn không kiềm được mà đứng dậy... Mặc dù rất nhanh lại ngồi xuống.
"Nó lại chọn trở thành Ma Vương?!"
Đứa trẻ này... gan dạ hơn cả người cha này của hắn.
Nghĩ đến đây Roxay không khỏi e thẹn, nhưng cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy tự hào.
Geoffrey gật nhẹ đầu, trên mặt nở nụ cười.
"Như ngươi thấy đấy, nó ưu tú hơn tưởng tượng của chúng ta... Dù không có sự duy trì của ngươi và gia tộc của ngươi."
"Ta... ta không biết phải nói gì nữa." Cầm bức thư, Roxay xấu hổ cúi đầu.
Geoffrey ôn hòa nói.
"Không cần nói gì, chúng ta âm thầm ủng hộ nó là được."
Roxay trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cắn môi, tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ ra.
"Xin hãy đưa cho nó giúp ta."
Chiếc nhẫn này dù không phải pháp khí ma thuật lợi hại gì, nhưng được chế tạo từ Bạc Bí và Kim Cương Huyết quý giá, bán được năm sáu trăm vạn ngân tệ Địa Ngục không khó.
Là người kế vị gia chủ, dù hắn không lo ăn mặc nhưng lại không thể kiếm ra nhiều tiền tiêu vặt.
Một mặt là vì cha hắn quản rất chặt, một mặt là do vợ hắn đường đường chính chính nhìn chằm chằm.
Số tiền nhỏ mỗi tháng hắn lén được đều gửi đến nơi này.
Geoffrey đưa tay đẩy chiếc nhẫn về, nhìn Roxay lắc đầu nói.
"Nhẫn của nhà Colin mà xuất hiện trên tay một đứa trẻ mười tám tuổi, ta nghĩ cái này dù cho ngươi hay nó cũng không phải ý hay, ngươi không những không giúp được nó mà còn gây phản tác dụng, khiến những kẻ xấu bụng chú ý đến nó."
"Nhưng mà--"
Geoffrey ngắt lời đại công tước Roxay đang muốn nói thêm, dùng giọng điệu chắc chắn tiếp tục.
"Số tiền ngươi gửi cho nó mỗi tháng, ta không dùng hết cho nó... Đương nhiên cũng không quyên cho thánh đường, mà phần lớn đều để dành cho nó. Tính đến giờ, trong tài khoản đó có khoảng hơn hai trăm vạn. Giờ nó đã đủ 18 tuổi, lại sắp đi nhậm chức ở lãnh địa Ma Vương, ta nghĩ đây là lúc dùng đến số tiền đó rồi."
Roxay lộ vẻ kinh ngạc, rồi lại biến thành kích động.
Hắn không ngờ vị nhạc phụ tương lai này lại vì mình mà làm nhiều chuyện đến thế!
"Cảm ơn..."
Nhìn công tước Huyết tộc thành khẩn nói cảm ơn, Geoffrey chỉ cười nhạt, đưa mắt về phía tượng Ma Thần trong thánh điện.
"Không có gì."
"Nó không chỉ là con trai ngươi."
Mà còn là cháu của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận