Ma Vương Đại Nhân Thâm Bất Khả Trắc
Chương 213: Từ biệt (1)
Chương 213: Từ biệt (1)
【Roxay · Colin đã xác nhận bình an trở về lãnh địa nam tước Gus, chuyện gặp nạn là lời đồn!】
【Đại công tước Edward · Campbell hôm qua kiểm duyệt bộ đội đóng tại Thunder City, mở diễn tập huấn luyện dã ngoại tại phía nam rừng cây Ngân Tùng, người liên quan công bố, chưa hề nghe tin tức triển khai một vòng hành động quân sự mới!】
【—— «Nhật báo Thunder City»】
In hình dán tường ma thuật trên báo, Edward đang kiểm duyệt binh sĩ thao luyện, còn Colin thì ở một khoảng cách không xa lưu lại một bóng dáng.
Hai người cùng xuất hiện trong một khung hình trên báo, hoàn toàn đánh tan mọi lời đồn về việc Colin tiên sinh bị Ma Vương bắt làm tù binh.
Nhờ lời đồn được làm sáng tỏ, cổ phiếu công ty khai khoáng của Colin tạo nên đỉnh cao mới, ổn định ở mức 30 đồng vàng, toàn bộ thị trường không hề có ai bị thua lỗ.
Nếu nhất định phải nói có ai thua thiệt, thì có lẽ là người bán thần bí đã điên cuồng bán phá giá mười vạn cổ phiếu với giá chưa đến 15 đồng vàng một cổ.
Không biết hắn có hối hận không.
Cùng lúc đó, «Nhật báo Thunder City» cũng nổi tiếng trong sự kiện lần này!
Bởi vì nguồn tin tức thần kỳ khó đoán, cùng tỉ lệ chính xác gần như khoa trương, một nửa thị dân của toàn khu Hoàng Hậu đều cầm nó trên tay.
Thậm chí không chỉ thị dân bình thường, ngay cả "Vua không ngai" Jan Andes của Thunder City cũng không ngoại lệ.
Thư phòng trang viên.
Andes đeo kính một mắt đọc hết tờ báo trên tay, đưa mắt nhìn người quản gia đang đứng bên cạnh.
"Tờ báo này do ai phụ trách?"
Người quản gia khẽ gật đầu, cung kính đáp:
"Nghe nói là do người lái xe cho tiên sinh Colin."
Punk sao?
Một thường dân không có gia tộc, một nông dân sống ở ngoại ô, thông tin cơ bản thậm chí chưa đủ một trang giấy.
Nhớ lại buổi đấu giá tiệc tối trước đó đã từng gặp mặt, Andes rơi vào trầm tư.
Một hồi lâu sau, trong mắt ông ta hiện lên tia sáng tinh anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười:
"Thì ra là thế."
Nắm trong tay thông tin chẳng khác nào nắm trong tay tương lai, trong khi người bình thường vẫn còn chạy theo tin tức thì vị tiên sinh kia đã đi trước tất cả mọi người một bước, len lỏi vào con đường hơi thở của người khác mà sắp xếp bố cục.
Một sự việc mà tất cả mọi người tin tưởng, dù là lời nói dối cũng sẽ biến thành sự thật.
Đương nhiên, với tầm nhìn của vị tiên sinh kia, hắn không đáng phải dùng lời dối trá để tiêu hao sự tin tưởng của mình.
Đôi khi chọn lọc giữ lại một bộ phận chân tướng cũng có thể đạt được mục đích.
"Xem ra chúng ta cũng phải lấn sang ngành truyền thông." Andes đặt tờ báo xuống, ra lệnh cho người quản gia bên cạnh.
Người quản gia khẽ gật đầu, hoàn thiện ý tưởng cho ông chủ mình:
"Ta để ý thấy, «Nhật báo Thunder City» có thuê người từng là công nhân bị ngân hàng chúng ta sa thải về làm biên tập cho tòa báo. Thực tế thì chúng ta cũng có thể làm theo, đưa những nhân viên đã đến tuổi bị sa thải trực tiếp vào tòa báo do chúng ta khống chế."
Andes mỉm cười gật đầu:
"Cứ làm như thế."
Gần đây Thunder City dấy lên cuộc sóng gió này, nhà Andes có vẻ như không có động tĩnh gì, nhưng thật ra ông ta vẫn luôn bí mật quan sát và âm thầm chuẩn bị cho mình.
Ví dụ như lúc ban đầu Colin sai người hầu thu mua quán trà, ông ta đã để ý, chỉ là ban đầu không nhìn ra, nên đã chọn cách án binh bất động.
Sau đó khi cổ phiếu được tung ra thị trường thì ông ta lập tức hiểu ra, tên này đang tạo ra "Sở giao dịch" để giao dịch cổ phiếu và phát hành thêm nhiều phiếu.
Hiện tại, ngân hàng Andes đang chuẩn bị các nghiệp vụ tương tự, rất nhanh thôi ông ta sẽ học theo mô hình này. Cho dù không thể cạnh tranh với hiệu ứng thương hiệu của "Lá Hồng Thụ", cũng có thể kiếm được chút ít.
Việc định vị chính xác nhóm khách hàng và dẫn dắt dư luận qua báo chí bây giờ cũng là ông ta học được từ Colin tiên sinh.
Chính vì thế, ông ta hoàn toàn không lo lắng Colin đi quá nhanh, bỏ ông ta lại phía sau.
Tiền tài kiếm không bao giờ hết.
Có người ở phía trước giúp ông ta mò đá trong sông, ông ta vui mừng còn không kịp, sao có thể ngăn cản được?
Trong khi Andes chuẩn bị cho bố cục tiếp theo của gia tộc mình ở Thunder City thì người hầu từ bên ngoài đi vào:
"Thưa ông, bệ hạ đã từ vùng rừng Ngân Tùng trở về, khoảng ba giờ nữa sẽ đến ngoại ô. Ông xem... Chúng ta có nên ra ngoài nghênh đón một chút không?"
Tháo chiếc kính một mắt đang đeo trên sống mũi xuống, Andes đứng dậy chỉnh lại cổ áo:
"Đương nhiên rồi, chúng ta không thể bỏ bê chủ nhân của đất nước, chuẩn bị xe ngựa cho ta."
Người hầu cung kính gật đầu: "Vâng."
Bên ngoài Thunder City, cờ xí như rừng, thương kỵ như mưa.
Áo giáp sáng bóng tựa như tuyết của rừng Ngân Tùng, một màu trắng xóa, chia cắt đường chân trời với mặt đất.
Ánh mặt trời vàng chói lóa bao phủ con đường rộng lớn, hai bên đường đã sớm đầy ắp người dân.
Các thị dân người thì đứng, người thì ngồi, hoặc trèo lên tường, hoặc leo lên gác, chỉ để được tận mắt nhìn thấy uy hùng của quân đội công quốc Campbell, và dáng vẻ uy vũ bá khí của đại công tước Campbell.
Trên mặt mọi người đều mang vẻ sùng kính và ngưỡng mộ, trong miệng không ngừng khen ngợi:
"Bệ hạ Edward quả nhiên là trụ cột vững chắc của gia tộc Campbell!"
"Nhìn trang bị của họ kìa! Chỉ riêng bộ áo giáp đã khiến người khác lóa mắt!"
"Trời phù hộ công quốc Campbell! Trời phù hộ đại công tước của chúng ta!"
Mấy đứa trẻ bán hoa cầm giỏ đi giữa đám đông, rao bán những bông hoa và cánh hoa có thể tung lên không trung.
Nhìn những người dân yêu quý mình, Edward nở nụ cười hài lòng, sau đó được một đám thần tử nghênh đón vào thành, mang theo thân vệ một đường đi thẳng đến trang viên của gia tộc Andes.
Những binh lính còn lại thì được trở về doanh trại sau chiến thắng.
Bị đột nhiên kéo ra ngoài dã ngoại màn trời chiếu đất mấy ngày, bọn họ đều cần nghỉ ngơi, và báo bình an với gia đình.
Xuống ngựa, Edward chợt nhìn sang Andes đang đi bên cạnh:
"Tiên sinh Andes, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi, hy vọng không làm mất thời gian của ngươi."
Mặc dù không biết bệ hạ có ý gì, Andes vẫn khẽ gật đầu:
"Không vấn đề gì thưa bệ hạ, được cống hiến sức lực cho ngài là vinh hạnh của ta."
Edward vẫy tay, rồi dẫn ông ta đi vào một khu vườn hoa, ra hiệu cho mọi người xung quanh lui ra rồi nói:
"Ta nghe tiên sinh Colin nói, việc làm ăn của các ngươi hiện đã mở rộng lên tới 20 tỷ đồng vàng?"
Nghe con số đó, tim Andes chợt run lên, không ngờ Colin tiên sinh lại tiết lộ con số run rẩy này cho bệ hạ.
"Thưa bệ hạ, cách nói này thực ra không chính xác..."
"Ta biết, Colin đã giải thích với ta rồi, đó là một thứ gọi là giá trị thị trường. Mặc dù nghe có chút mới mẻ, nhưng không khó để hiểu."
Nhìn thấy Andes căng thẳng đến đổ mồ hôi trên trán, Edward mỉm cười, nhẹ giọng nói tiếp:
"Đừng căng thẳng, ta không định vay tiền của ngươi, và tạm thời không có ý định đánh thuế giá trị thị trường. Hôm nay ta muốn bàn với ngươi không liên quan đến chuyện buôn bán của các ngươi ở đại lục mới, mà là chuyện khác."
Andes cẩn trọng đáp:
"Xin hỏi là chuyện gì?"
Nhìn dòng suối phun trong vườn, Edward hờ hững tiếp tục nói:
"Tiên sinh Colin đã nói với ta, ở lãnh địa của họ, quyền sở hữu đất đai có thể tách rời với quyền sử dụng, như vậy có thể nâng cao hiệu quả sử dụng đất, không biết ngươi thấy thế nào?"
Thực ra, hắn đã tóm tắt một cách bóng gió, không hoàn toàn nói hết những gì Colin đã nói với mình, và càng không hề nhắc đến tấm bản thiết kế mình đã thấy.
Dù hắn không chút nghi ngờ năng lực của Andes, nhưng hắn rất rõ ràng lòng trung thành của người này đáng phải đánh một dấu hỏi, đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích.
Lúc này đây, với tư cách là chủ nhân công quốc, hắn cần đối phương suy nghĩ từ lập trường của công quốc, chứ không phải từ lập trường của gia chủ nhà Andes.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn đánh giá thấp sự thông minh của Andes, người này không chỉ hiểu ra ngay mặt lợi cho mình phía sau lời đề nghị này, mà còn nhìn ra bảy tám phần tấm bản thiết kế mà Edward không cho ông xem.
Ở quận Thunder, quý tộc phong kiến và tầng lớp tư sản mới nổi thực tế là một dạng lực lượng kiềm chế lẫn nhau. Những người dân sinh sống ở đây, dù cùng bị cả hai bóc lột, nhưng cũng cùng được cả hai bảo vệ.
Mà giờ đây, họ có được cơ hội hợp sức, có thể cùng bắt tay nhau thu hoạch những người làm thuê trên ruộng và những người dân trong nhà máy!
Gã này thật sự là thiên tài!
Andes không thể không ngừng thở, cố gắng kiểm soát nhịp tim đang đập liên hồi.
Nếu như một giây trước ông còn có chút chê bai, thì giờ ông chỉ muốn ôm lấy hắn mà hôn một cái. Nếu như tiểu thư Eileen không để ý.
Kiềm chế biểu cảm trên mặt, Andes giả bộ suy tư nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói:
"Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, đây là một ý tưởng quá thiên tài... Mà kỳ thực, ngài vẫn luôn làm chuyện này."
"Ồ? Ta sao không biết." Edward nhìn sang ông ta, lông mày khẽ nhướng lên.
Andes trầm giọng tiếp tục:
"Về mặt nghiêm ngặt, người dân ở Thunder City đều đang thuê đất của hoàng thất, chỉ là vì lòng nhân từ cao cả của ngài mà không hề lạm dụng quyền lực của thánh Sith giao phó cho ngài, mà chỉ thu thuế từ người dân đang sống ở đây. Và tài phú chúng ta có được hiện tại đã đủ để chứng minh sự anh minh của ngài và tổ tiên của ngài. Ta nghĩ, Colin tiên sinh hẳn là đề nghị ngài đem sự ăn ý này đẩy sang lãnh địa của tầng lớp quý tộc. Như vậy, bọn họ sẽ càng tích cực vì ngài tạo ra tài phú, đồng thời sẽ khai khẩn thêm nhiều đất đai mà trước đó để không dùng đến."
Edward cười:
"Nghe có trăm lợi mà không một hại, nhưng ta luôn cảm thấy trên đời này không có chuyện tốt như thế."
Andes gật đầu:
"Đương nhiên là sẽ có cái giá phải trả, một số người làm thuê có thể sẽ mất đi đất đai, bị buộc phải rời khỏi làng quê họ đang sống, nhưng đôi khi cái giá đó không phải là chuyện xấu. Vốn chỉ có thể sống cuộc đời bình thường không có gì nổi bật, thì nay họ sẽ được sống tốt hơn ở Thunder City, thực quyền trong tay lãnh chúa của họ sẽ suy yếu, mà công quốc Campbell lại tích lũy được nhiều tài phú hơn nhờ sự dịch chuyển này của họ."
Có thể suy yếu quyền lực của các lãnh chúa, làm mạnh thêm tài phú của hoàng thất.
Điều này thực sự quá khớp với lời nói của Colin tiên sinh.
【Roxay · Colin đã xác nhận bình an trở về lãnh địa nam tước Gus, chuyện gặp nạn là lời đồn!】
【Đại công tước Edward · Campbell hôm qua kiểm duyệt bộ đội đóng tại Thunder City, mở diễn tập huấn luyện dã ngoại tại phía nam rừng cây Ngân Tùng, người liên quan công bố, chưa hề nghe tin tức triển khai một vòng hành động quân sự mới!】
【—— «Nhật báo Thunder City»】
In hình dán tường ma thuật trên báo, Edward đang kiểm duyệt binh sĩ thao luyện, còn Colin thì ở một khoảng cách không xa lưu lại một bóng dáng.
Hai người cùng xuất hiện trong một khung hình trên báo, hoàn toàn đánh tan mọi lời đồn về việc Colin tiên sinh bị Ma Vương bắt làm tù binh.
Nhờ lời đồn được làm sáng tỏ, cổ phiếu công ty khai khoáng của Colin tạo nên đỉnh cao mới, ổn định ở mức 30 đồng vàng, toàn bộ thị trường không hề có ai bị thua lỗ.
Nếu nhất định phải nói có ai thua thiệt, thì có lẽ là người bán thần bí đã điên cuồng bán phá giá mười vạn cổ phiếu với giá chưa đến 15 đồng vàng một cổ.
Không biết hắn có hối hận không.
Cùng lúc đó, «Nhật báo Thunder City» cũng nổi tiếng trong sự kiện lần này!
Bởi vì nguồn tin tức thần kỳ khó đoán, cùng tỉ lệ chính xác gần như khoa trương, một nửa thị dân của toàn khu Hoàng Hậu đều cầm nó trên tay.
Thậm chí không chỉ thị dân bình thường, ngay cả "Vua không ngai" Jan Andes của Thunder City cũng không ngoại lệ.
Thư phòng trang viên.
Andes đeo kính một mắt đọc hết tờ báo trên tay, đưa mắt nhìn người quản gia đang đứng bên cạnh.
"Tờ báo này do ai phụ trách?"
Người quản gia khẽ gật đầu, cung kính đáp:
"Nghe nói là do người lái xe cho tiên sinh Colin."
Punk sao?
Một thường dân không có gia tộc, một nông dân sống ở ngoại ô, thông tin cơ bản thậm chí chưa đủ một trang giấy.
Nhớ lại buổi đấu giá tiệc tối trước đó đã từng gặp mặt, Andes rơi vào trầm tư.
Một hồi lâu sau, trong mắt ông ta hiện lên tia sáng tinh anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười:
"Thì ra là thế."
Nắm trong tay thông tin chẳng khác nào nắm trong tay tương lai, trong khi người bình thường vẫn còn chạy theo tin tức thì vị tiên sinh kia đã đi trước tất cả mọi người một bước, len lỏi vào con đường hơi thở của người khác mà sắp xếp bố cục.
Một sự việc mà tất cả mọi người tin tưởng, dù là lời nói dối cũng sẽ biến thành sự thật.
Đương nhiên, với tầm nhìn của vị tiên sinh kia, hắn không đáng phải dùng lời dối trá để tiêu hao sự tin tưởng của mình.
Đôi khi chọn lọc giữ lại một bộ phận chân tướng cũng có thể đạt được mục đích.
"Xem ra chúng ta cũng phải lấn sang ngành truyền thông." Andes đặt tờ báo xuống, ra lệnh cho người quản gia bên cạnh.
Người quản gia khẽ gật đầu, hoàn thiện ý tưởng cho ông chủ mình:
"Ta để ý thấy, «Nhật báo Thunder City» có thuê người từng là công nhân bị ngân hàng chúng ta sa thải về làm biên tập cho tòa báo. Thực tế thì chúng ta cũng có thể làm theo, đưa những nhân viên đã đến tuổi bị sa thải trực tiếp vào tòa báo do chúng ta khống chế."
Andes mỉm cười gật đầu:
"Cứ làm như thế."
Gần đây Thunder City dấy lên cuộc sóng gió này, nhà Andes có vẻ như không có động tĩnh gì, nhưng thật ra ông ta vẫn luôn bí mật quan sát và âm thầm chuẩn bị cho mình.
Ví dụ như lúc ban đầu Colin sai người hầu thu mua quán trà, ông ta đã để ý, chỉ là ban đầu không nhìn ra, nên đã chọn cách án binh bất động.
Sau đó khi cổ phiếu được tung ra thị trường thì ông ta lập tức hiểu ra, tên này đang tạo ra "Sở giao dịch" để giao dịch cổ phiếu và phát hành thêm nhiều phiếu.
Hiện tại, ngân hàng Andes đang chuẩn bị các nghiệp vụ tương tự, rất nhanh thôi ông ta sẽ học theo mô hình này. Cho dù không thể cạnh tranh với hiệu ứng thương hiệu của "Lá Hồng Thụ", cũng có thể kiếm được chút ít.
Việc định vị chính xác nhóm khách hàng và dẫn dắt dư luận qua báo chí bây giờ cũng là ông ta học được từ Colin tiên sinh.
Chính vì thế, ông ta hoàn toàn không lo lắng Colin đi quá nhanh, bỏ ông ta lại phía sau.
Tiền tài kiếm không bao giờ hết.
Có người ở phía trước giúp ông ta mò đá trong sông, ông ta vui mừng còn không kịp, sao có thể ngăn cản được?
Trong khi Andes chuẩn bị cho bố cục tiếp theo của gia tộc mình ở Thunder City thì người hầu từ bên ngoài đi vào:
"Thưa ông, bệ hạ đã từ vùng rừng Ngân Tùng trở về, khoảng ba giờ nữa sẽ đến ngoại ô. Ông xem... Chúng ta có nên ra ngoài nghênh đón một chút không?"
Tháo chiếc kính một mắt đang đeo trên sống mũi xuống, Andes đứng dậy chỉnh lại cổ áo:
"Đương nhiên rồi, chúng ta không thể bỏ bê chủ nhân của đất nước, chuẩn bị xe ngựa cho ta."
Người hầu cung kính gật đầu: "Vâng."
Bên ngoài Thunder City, cờ xí như rừng, thương kỵ như mưa.
Áo giáp sáng bóng tựa như tuyết của rừng Ngân Tùng, một màu trắng xóa, chia cắt đường chân trời với mặt đất.
Ánh mặt trời vàng chói lóa bao phủ con đường rộng lớn, hai bên đường đã sớm đầy ắp người dân.
Các thị dân người thì đứng, người thì ngồi, hoặc trèo lên tường, hoặc leo lên gác, chỉ để được tận mắt nhìn thấy uy hùng của quân đội công quốc Campbell, và dáng vẻ uy vũ bá khí của đại công tước Campbell.
Trên mặt mọi người đều mang vẻ sùng kính và ngưỡng mộ, trong miệng không ngừng khen ngợi:
"Bệ hạ Edward quả nhiên là trụ cột vững chắc của gia tộc Campbell!"
"Nhìn trang bị của họ kìa! Chỉ riêng bộ áo giáp đã khiến người khác lóa mắt!"
"Trời phù hộ công quốc Campbell! Trời phù hộ đại công tước của chúng ta!"
Mấy đứa trẻ bán hoa cầm giỏ đi giữa đám đông, rao bán những bông hoa và cánh hoa có thể tung lên không trung.
Nhìn những người dân yêu quý mình, Edward nở nụ cười hài lòng, sau đó được một đám thần tử nghênh đón vào thành, mang theo thân vệ một đường đi thẳng đến trang viên của gia tộc Andes.
Những binh lính còn lại thì được trở về doanh trại sau chiến thắng.
Bị đột nhiên kéo ra ngoài dã ngoại màn trời chiếu đất mấy ngày, bọn họ đều cần nghỉ ngơi, và báo bình an với gia đình.
Xuống ngựa, Edward chợt nhìn sang Andes đang đi bên cạnh:
"Tiên sinh Andes, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi, hy vọng không làm mất thời gian của ngươi."
Mặc dù không biết bệ hạ có ý gì, Andes vẫn khẽ gật đầu:
"Không vấn đề gì thưa bệ hạ, được cống hiến sức lực cho ngài là vinh hạnh của ta."
Edward vẫy tay, rồi dẫn ông ta đi vào một khu vườn hoa, ra hiệu cho mọi người xung quanh lui ra rồi nói:
"Ta nghe tiên sinh Colin nói, việc làm ăn của các ngươi hiện đã mở rộng lên tới 20 tỷ đồng vàng?"
Nghe con số đó, tim Andes chợt run lên, không ngờ Colin tiên sinh lại tiết lộ con số run rẩy này cho bệ hạ.
"Thưa bệ hạ, cách nói này thực ra không chính xác..."
"Ta biết, Colin đã giải thích với ta rồi, đó là một thứ gọi là giá trị thị trường. Mặc dù nghe có chút mới mẻ, nhưng không khó để hiểu."
Nhìn thấy Andes căng thẳng đến đổ mồ hôi trên trán, Edward mỉm cười, nhẹ giọng nói tiếp:
"Đừng căng thẳng, ta không định vay tiền của ngươi, và tạm thời không có ý định đánh thuế giá trị thị trường. Hôm nay ta muốn bàn với ngươi không liên quan đến chuyện buôn bán của các ngươi ở đại lục mới, mà là chuyện khác."
Andes cẩn trọng đáp:
"Xin hỏi là chuyện gì?"
Nhìn dòng suối phun trong vườn, Edward hờ hững tiếp tục nói:
"Tiên sinh Colin đã nói với ta, ở lãnh địa của họ, quyền sở hữu đất đai có thể tách rời với quyền sử dụng, như vậy có thể nâng cao hiệu quả sử dụng đất, không biết ngươi thấy thế nào?"
Thực ra, hắn đã tóm tắt một cách bóng gió, không hoàn toàn nói hết những gì Colin đã nói với mình, và càng không hề nhắc đến tấm bản thiết kế mình đã thấy.
Dù hắn không chút nghi ngờ năng lực của Andes, nhưng hắn rất rõ ràng lòng trung thành của người này đáng phải đánh một dấu hỏi, đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích.
Lúc này đây, với tư cách là chủ nhân công quốc, hắn cần đối phương suy nghĩ từ lập trường của công quốc, chứ không phải từ lập trường của gia chủ nhà Andes.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn đánh giá thấp sự thông minh của Andes, người này không chỉ hiểu ra ngay mặt lợi cho mình phía sau lời đề nghị này, mà còn nhìn ra bảy tám phần tấm bản thiết kế mà Edward không cho ông xem.
Ở quận Thunder, quý tộc phong kiến và tầng lớp tư sản mới nổi thực tế là một dạng lực lượng kiềm chế lẫn nhau. Những người dân sinh sống ở đây, dù cùng bị cả hai bóc lột, nhưng cũng cùng được cả hai bảo vệ.
Mà giờ đây, họ có được cơ hội hợp sức, có thể cùng bắt tay nhau thu hoạch những người làm thuê trên ruộng và những người dân trong nhà máy!
Gã này thật sự là thiên tài!
Andes không thể không ngừng thở, cố gắng kiểm soát nhịp tim đang đập liên hồi.
Nếu như một giây trước ông còn có chút chê bai, thì giờ ông chỉ muốn ôm lấy hắn mà hôn một cái. Nếu như tiểu thư Eileen không để ý.
Kiềm chế biểu cảm trên mặt, Andes giả bộ suy tư nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói:
"Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, đây là một ý tưởng quá thiên tài... Mà kỳ thực, ngài vẫn luôn làm chuyện này."
"Ồ? Ta sao không biết." Edward nhìn sang ông ta, lông mày khẽ nhướng lên.
Andes trầm giọng tiếp tục:
"Về mặt nghiêm ngặt, người dân ở Thunder City đều đang thuê đất của hoàng thất, chỉ là vì lòng nhân từ cao cả của ngài mà không hề lạm dụng quyền lực của thánh Sith giao phó cho ngài, mà chỉ thu thuế từ người dân đang sống ở đây. Và tài phú chúng ta có được hiện tại đã đủ để chứng minh sự anh minh của ngài và tổ tiên của ngài. Ta nghĩ, Colin tiên sinh hẳn là đề nghị ngài đem sự ăn ý này đẩy sang lãnh địa của tầng lớp quý tộc. Như vậy, bọn họ sẽ càng tích cực vì ngài tạo ra tài phú, đồng thời sẽ khai khẩn thêm nhiều đất đai mà trước đó để không dùng đến."
Edward cười:
"Nghe có trăm lợi mà không một hại, nhưng ta luôn cảm thấy trên đời này không có chuyện tốt như thế."
Andes gật đầu:
"Đương nhiên là sẽ có cái giá phải trả, một số người làm thuê có thể sẽ mất đi đất đai, bị buộc phải rời khỏi làng quê họ đang sống, nhưng đôi khi cái giá đó không phải là chuyện xấu. Vốn chỉ có thể sống cuộc đời bình thường không có gì nổi bật, thì nay họ sẽ được sống tốt hơn ở Thunder City, thực quyền trong tay lãnh chúa của họ sẽ suy yếu, mà công quốc Campbell lại tích lũy được nhiều tài phú hơn nhờ sự dịch chuyển này của họ."
Có thể suy yếu quyền lực của các lãnh chúa, làm mạnh thêm tài phú của hoàng thất.
Điều này thực sự quá khớp với lời nói của Colin tiên sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận